Cuối tuần thứ ba bận rộn của mình, nó vẫn nhận được món ăn khuya ngon lành, rõ ràng những món ăn này không còn là “bày trò” nhất thời nửa mà diễn ra hằng ngày, đều đặn suốt nửa tháng và chưa hề có dấu hiệu ngừng lại. Tuy nhiên hôm nay là thứ bảy, nó được phải nghỉ một ca làm ở quán caffe để lên công ty phụ chuẩn bị cho một event sắp diễn ra, vậy mà món ăn lại được mang thẳng về nhà nó. Càng ngày càng thấy việc này chẳng khác nào một sự quan tâm mà người ta chỉ có thể tìm thấy trong nhưng bộ phim tình cảm hay tiểu thuyết ngôn tình nào đó. Nhưng càng thắc mắc nó lại càng không cố tìm ra người đó là ai, không phải nó không tò mò, không phải nó không thể tìm ra cách…chỉ là nó ngại phải đối xử như thế nào với sự quan tâm này, hoặc có thể nó sợ nếu người đó không phải người nó nghĩ đến thì chính nó sẽ dùng sự vô tâm của mình để dừng sự chăm sóc này lại.
Hôm nay là chủ nhật, nó không hề có ý định ngủ bù, có lẽ chị sẽ lại qua chơi và nó không muốn chị phải lặng lẽ ngồi chờ trong khi nó mãi mê say giấc. Mệt thì có mệt, buồn ngủ thì có buồn ngủ nhưng nó vẫn dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt cho thật tỉnh táo chạy xuống quán caffe cóc đầu hẻm ngồi chờ chị qua. Khoảng 7h rưỡi chiếc ô-tô màu trắng quen thuộc của chị dừng lại cách nhà nó vài mét, bước xuống xe là dáng người xinh đẹp quen thuộc, chị càng cuốn hút người nhìn hơn bởi chiếc quần ngắn vừa đủ khoe đôi chân dài chứ không ngắn cũn cỡn. Nó đoán hôm nay chú ba đưa chị qua chứ không phải đi taxi nửa. Vừa thấy chị, nó liền vẫy vẫy tay kêu lớn.
– Chị! Nhóc ở đây nè! Chị Phương! Nhóc ngồi đây nè!
Chị ngơ ngác nhìn đi về phía nó.
– Ủa sao nhóc ngồi đây?
– Ngồi chờ chị sẵn uống ly caffe cho tỉnh.
Chị mím môi xụ mặt xuống ra vẻ không vui.
– Đồ ngốc này ai cần nhóc dậy sớm chứ. Sao nhóc hổng ngủ bù đi.
– Hehe thôi ai để chị ngồi chờ hoài được.
– Ai nói với nhóc chị qua sớm chứ, ai nói chị chờ nhóc chứ.
– Thì không phải chị qua sớm đây sao, nhóc mà ngủ không phải chị sẽ ngồi chờ nhóc dậy đây sao?
– Nhưng…nhưng chị hổng muốn vì chị mà nhóc không được ngủ bù. Biết vậy chị sẽ hông qua sớm đâu.
– Chị không qua sớm thì nhóc cũng đã dậy rồi.
– Nhưng…chị chỉ muốn…
Chị chu miệng nói lầm bầm gì đó ngồi phịch xuống ghế ra vẻ hơi hất vọng, chắc tình bày trò gì mờ ám không cho nó biết đây mà.
– Nhóc biết chị sẽ qua sớm, nhóc cũng muốn dậy sớm để đi chơi được nhiều hơn với chị. Tại nhóc cũng mê chơi như chị mà haha.
– Hứ! Đồ con heo, ai mê chơi hồi nào chứ, chị hổng có mê chơi nha.
– Không mê chơi mà qua sớm, tui rành mấy người quá, khỏi chối vô ích.
– Hihi uýnh phù mỏ giờ, kiếm chuyện nói xấu chị hả, đáng ghét!
Chị nhéo nó một cái rồi đứng dậy đi nhanh về phía nhà, nó mĩm cười nhìn theo. “Chị khờ…thực sự nhóc không muốn chị phải chờ mà”. Tính tiền vội ly caffe nó cũng chạy ào về nhà, lên đến phòng nó đã thấy chị đang ngồi xếp xếp lại đồ đạc của nó.
– Thôi mình đi kiếm gì ăn sáng rồi đi chơi, chị để đó đi.
– Ăn ở gì bừa bộn, nhìn ngứa mắt gì đâu đó.
– Hehe. Đi đi chị, nhóc đói quá trời rồi nè.
– Mệt nhóc ghê, ai cần nhóc dậy sớm chứ. Lại đây!
– Gì nửa?
Chị kéo tay nó lại gần tự tay cởi nút áo của nó ra tỉnh bơ khiến nó ngẫn người chẳng kịp phản ứng.
– Chị sửa áo cho nhóc rồi nè, nhóc mặc thử chị coi.
– Ghê vậy, biết sửa áo thiệt luôn.
– Hihi chị mà, đừng coi thường chị nha!
Chị lấy trong túi ra hai chiếc áo sơ-mi trắng bị đứt chỉ hôm trước ra rồi vui vẻ giúp nó mặc vào, tự tay chị cài nút áo, tự chị xoay xoay người nó để kiểm tra đường chỉ.
– Uhm! Vừa rồi đó, cỡ này nhóc ốm hơn, phải bóp lại mặc mới đẹp.
– …
Chị nghiêm mặt, miệng thì thầm nho nhỏ nó không nghe rõ lắm.
– Người gì đâu áo may lâu rồi mà phải bóp lại mới vừa.
– …
Chị lại cởi áo nó ra rồi mặc chiếc áo khác cho nó, lại xoay xoay xem xét thật kỹ rồi mới chịu cho nó cởi ra.
– Nhóc mặc áo lại đi, chị phải xem xét một số thứ nửa mới đi được.
– Không đói hả, xem xét gì nửa không biết.
– Kệ chị đi.
Nó đành ngồi sang một bên cho chị xem xét đống quần áo của nó, chắc lại kiểm tra xem còn cái nào rách để đem đi sửa đây mà, làm như lúc nào cũng có đồ rách không bằng. Kệ mặc cho chị làm gì làm, miễn chị muốn là được, trong lúc đó nó giở hai cái áo chị sửa ra xem xét. Tuy không biết may vá nhưng mẹ có nghề may nên nó cũng nhận ra hầu hết đường chỉ may đều trắng tinh so với màu của những đường chỉ cũ, dường như chị đã phải tháo toàn bộ áo ra để may lại. Trong tưởng tượng của nó rằng dù có sửa được áo thì chắc cũng chỉ là vài đường may lại một cách vụng về để nó có cơ hội trêu chị, không nghĩ rằng chị như vậy mà biết cả may vá. Một đứa suy nghĩ, một đứa xem xét đã đời mới hài lòng kéo nhau đi chơi. Đang dát xe ra khỏi nhà chị vội tháo giày ra chạy ngược trở lên trên phòng.
– Nhóc dẫn xe ra trước đi, chờ chị chút.
– Gì nửa đó?
– Quên đồ!
– Có chút xíu vậy cũng quên.
Nó lắc đầu cười cười dẫn xe ra ngoài, tranh thủ lúc chị lấy đồ nó lau vội bụi trên xe. Chắc rớt đồ nên nó lau gần như trọn chiếc xe chị mới xuống.
– Kiếm được đồ không lâu vậy?
– Được rồi.
– Giờ đi đâu đây?
– Mình đi ăn gà rán đi nhóc.
– Rồi gà rán thẳng tiến.
Nó cho xe chạy lên tuốt tiệm KFC ở quận 5 ăn, định bụng xong sẽ đi lòng vòng cho chị ăn kem, ăn vặt, xem phim…Vẫn như bao lần ăn gà rán, hai đứa giành nhau, cãi nhau như trẻ con cả tiếng mới chịu rời đi.
– No chưa, giờ muốn đi đâu hay ăn gì nửa không?
– Về nhà chị đi nhóc.
– Hả? Về nhà chi? Không đi chơi hay ăn gì nửa hả?
– Về rồi đi sau.
– Nhưng đang ở gần rạp chiếu phim nè, đi coi phim đi.
– Hihi thôi về nhà chị đi, có cái này hay lắm.
– Ờ ờ vậy thì về.
Hơi khó hiểu nhưng nó cũng vui vẻ chở chị về nhà. Hôm nay bé Xíu mở cổng thay vì chú ba như thường.
– Chú ba đâu Xíu?
– Dạ ba em chở má đi siêu thị. Lâu quá hổng gặp cậu Mon đó nha.
– Ờ dạo này hơi bận.
– Cậu Mon bận gì hổng tới bỏ cô Phương cả tuần luôn vậy?
– Xíu!
Chị chen vào bịt miệng Xíu lại, nó gãi gãi đầu, câu nói của bé Xiu hình như mang ý trách nó hơn là câu hỏi. Dựng xe vào gara xong chị kéo tay nó chạy thẳng lên phòng. Vẫn căn phòng quen thuộc với tông màu trắng chủ đạo, mùi lavender nhè nhẹ khiến nó cảm giác như đang trở về nhà, bình yên, thoải mái sau những chuỗi ngày bận rộn. Chị chạy ù thả người lên giường vùi mình vào đống mền gối êm ái.
– Mệt quá đi…hihi chị muốn ngủ.
– Ơ! Đừng nói đòi về nhà để ngủ nha.
– Chứ sao hihi. Hổng lẻ ngủ ngoài đường.
– Tự nhiên ngủ gì giờ này, rồi không đi ăn đi chơi gì nửa hả?
– Hôm nay hổng đi chơi nửa, chị muốn ngủ thôi hihi.
Nó chưng hửng, cứ tưởng đòi về nhà có việc gì cần thiết lắm, ai ngờ về nhà đòi ngủ, hết biết nói gì với cái người nắng mưa thất thường này. Nó lắc đầu mở tủ lạnh rót một ly nước cam ép rồi đi thẳng lại ban-công nhìn xuống bên ngoài vườn. Dù sao được trở về căn phòng này, đứng đây nhìn ngắm khu vườn nhà chị, được hít thở cái không khí nhè nhẹ hương lavender…vẫn thích hơn những khói bụi phía bên ngoài. Chợt nó nhìn sang một phía góc phòng, chiếc máy may còn mới đã ở đó từ bao giờ, không lẽ chỉ vì hai cái áo bị đứt chỉ mà chị phải mua hẳn một cái máy may để sửa, thực sự quá nhiều cho hai cái áo cũ. Vừa định quay lại nói chuyện thì chị đã đứng cạnh nó từ lúc nào, tay cầm một dây thước đo.
– Nhóc con đang nghĩ gì vậy hả? Đâu đứng thẳng lại chị đo coi.
– Đo gì nửa?
– Hihi kệ chị, nhóc chỉ việc đứng thẳng thôi đó.
Nó im lặng, mắt nhìn ra phía ngoài cửa kính trong khi chị chăm chú lấy từng số đo của nó, không định nói gì nửa, không nghĩ ra nói gì, càng không nghĩ đến chị sẽ làm gì với những số đo của mình, nó chỉ việc mĩm cười thưởng thức món cam ép ngon lành.
– Xong rồi, người gì số đo xấu ơi là xấu luôn.
– Chứ số sao mới đẹp.
– Hihi số đo như chị mới đẹp nè. Mệt nhóc đừng đứng đây nửa, đi ngủ thôi, nhanh nhanh lên.
– Thì chị ngủ đi, kéo nhóc theo làm gì.
– Hihi điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Chị kéo tay nó lại giường rồi đẩy nó nằm xuống, sau đó chị nằm kế bên, tay chỉ chỉ vào trán nó.
– Nhóc con ngủ ngoan, hổng được thức đi lung tung nửa biết chưa, đây là lệnh!
– Uhm!
Nó gật đầu mĩm cười, giờ thì nó biết vì sao chị đòi về nhà rồi, không phải chị buồn ngủ đâu, chỉ là chị buồn ngủ dùm nó. Thở phì một cái, nó nghiên người vùi đầu vào đống mền bông mềm mại của chị nhắm mắt vỗ mình vào giấc ngủ, bên cạnh chị nhẹ nhàng ôm lấy bắp tay nó, hơi thở chị nhè nhẹ, giọng chị la la hát khẽ như muốn ru nó ngủ nhanh hơn. Mọi lo toan, công việc học hành tan biến đi nhường chỗ cho một giấc ngủ ngày ngon lành hơn cả những giấc ngủ bình thường khác. Ở bên chị đôi khi cũng không xác định được nó là trẻ con hay người lớn so với chị, dù sao cảm giác luôn bình yên, cảm giác như trở về nhà.
Lần này nó là người thức giấc trước, chị vẫn ngủ say ngon lành. Nó đứng dậy duỗi tay duỗi người cho đỡ mõi, sau một giấc ngủ ngon, tinh thần càng thoải mái hơn. Vệ sinh cá nhân xong nó mở tủ lạnh chọn món nước ép nho rồi xuống sân đi dạo. Giờ này là giờ mọi người nghỉ trưa, chú ba đang ngồi ngủ trên ghế xếp bằng gỗ trước hiên nhà. Trời Sài Gòn buổi xế trưa nóng nôn nao, tuy nhiên sân nhà chị nhiều cây cối, không khí mát diu hơn. Nó ngồi xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc dưới gốc cây, những cuộn giấy nằm lăn lóc khắp bàn,có cả bút, thước, bút vẽ nửa. Cầm một mảnh giấy to lên, nó nhận ra những thứ này là của chị, nét vẽ không lầm vào đâu được. Trước mắt hiện lên khung cảnh của một ngôi nhà nhỏ màu trắng, xung quanh là hoa, là cây, là ghế gỗ, là chiếc bàn nhỏ với những ly tách bé xíu phía trên và quan trọng một người nam đang ngồi ngả người trên bậc thang trước nhà, một cô gái mặc váy trắng, đội nón trắng đang đứng như muốn hứng những chiếc lá bay bay. Đã lâu không nhắc đến sở thích vẽ của chị, cứ tưởng đó chỉ là sở thích tùy hứng của chị, nhưng nét vẻ nghệch ngoạc ngày nào đã trở thành cả một bức tranh thực sự, nó cứ như đi lạc vào một thế giới riêng của chị, nhẹ nhàng bình yên. Đặt bức tranh xuống vị trí cũ, nó tò mò mở một cuộn giấy khác ra, lần này cũng là một bức vẽ bằng mực in, những chi tiết hình khối lạ mắt, những ký hiệu, cả những số liệu…Suy nghĩ một hồi nó nhận ra đây là một bảng thiết kế chứ không phải tranh vẽ như nó tưởng, chữ trên bảng vẽ toàn bằng tiếng anh, tất nhiên nó không thể hiểu được.
– Uidaaaaaaaaaaaaaaa…đau đau…
Đang say sưa nghiên cứu, nó nhận ngay một cú nhéo đau điếng vào hông, mùi hương con gái quen thuộc từ phía sau lưng phả vào mũi, không cần nhìn cũng biết là ai.
– Cái tên đáng ghét này, dám bỏ chị trên phòng một mình xuống đây nghịch đồ của chị hả?
– Này nghịch hồi nào, ai kêu quăng lung tung chi.
– Chị chưa xong việc chị chưa dọn được chứ bộ. Hứ cái đồ tò mò, ai cho nhóc mở ra xem chứ. Đáng ghét đáng ghét!!!
– Phải tò mò thôi, ai kêu chị tối ngày bí bí ẩn ẩn chi.
– Hứ! Trả đây, hổng cho nhóc xem nửa.
– Ậy từ từ để nghiên cứu chút coi.
– Hihi hông cho mà, rách của chị bây giờ.
– Thì chị đừng có giật, rách thiệt bây giờ.
Chị chu chu miệng bất lực ngồi xuống bên cạnh, dù sao nó cũng đã thấy tất cả, tự chị biết có giật lại cũng không giấu được nó nửa.
– Cái tranh này thì tạm được, còn mấy bức vẽ thiết kế này là gì vậy, nói nghe coi.
– Bảng thiết kế sân vườn của người ta chứ gì.
– Là sao không hiểu lắm nói rõ nghe đi.
– Là bảng thiết kế sân vườn của khách hàng, chị đang làm nó được chưa. Hỏi hỏi hoài.
– Ơ…đừng nói một mình chị thiết kế ra cái này à.
– Chứ ai nửa, xí xem thường chị hả?
– Không phải, nhưng mà cũng khó tin lắm.
– Đáng ghét, làm như người ta tệ lắm vậy. Nè nè đây là công việc của chị đó biết chưa đồ heo.
– Là chị làm thiết kế sân vườn thiệt à?
– Uhm.
– Vậy mà biết lâu nay chẳng thấy nói gì, ra là chị làm việc này.
– Hihi nhóc biết làm gì chứ, đây là công việc của gia đình chị mà.
– Nhà chị làm thiết kế cái này không hả?
– Hông. Gia đình chị làm ngành xây dựng, từ thiết kế tới hoàn thiện luôn. Hihi tại chị thích làm sân vườn nên chỉ học phần này thôi.
– Rồi sao lâu nay có thấy chị làm đâu, nay mới thấy làm.
– Tại Phong hổng cho chị nhận việc làm, hắn với nhà chị hổng cho chị làm việc trong thời gian chị ở Việt Nam.
– Sao vậy?
– Đó là bí mật.
– Hay nửa, lại bí mật, vậy sao giờ đem ra làm đây.
– Chị lén nhận của bạn chị đó, tại ở nhà một mình buồn quá nên chị mới làm giết thời gian.
Nó im lặng nhìn chị, việc chị làm đó là việc của gia đình chị, không cho chị làm cũng là việc của gia đình chị, điều khiến nó im lặng không còn hỏi chị nửa là vì chị nói ở nhà một mình buồn. Nó vẫn luôn nói sẽ không để chị buồn, vậy mà nó vẫn luôn để chị phải buồn. Dù sao cũng lỡ bày ra chuyện mua sợi dây chuyền rồi, ráng hết tuần xong xuôi, sẽ rủ chị đi chơi đâu đó, rồi từ nay về sau sẽ dành nhiều thời gian hơn với chị, không ham mê công việc kiếm tiền một cách quá đà như thế này nửa, mặt khác nó cũng lo làm mà bỏ bê việc học nhiều quá, vì chị cũng được, vì học cũng được, không ôm quá nhiều việc nửa.
– Chị nè!
– Sao nhóc?
– Anh Phong không cho làm thì đừng làm nửa. Hết tuần sau nhóc sẽ rảnh, mình đi chơi đâu đó nha.
– Thật không nhóc?
– Thật mà. Đi đâu đó xa xa thành phố cũng được. Sao chịu không?
– Hihihi chịu mà chịu mà.
– Vậy nên coi nghe lời anh Phong đừng làm nửa, nhóc có ông anh cũng làm thiết kế nhóc biết làm cái này nhiều khi không ăn không ngủ tập trung mà làm cho xong. Như vậy hại sức khỏe lắm, thôi chuyển cho người khác trong gia đình làm đi. Nghe lời anh Phong nhé, nếu không tính tới anh Phong thì nghe lời nhóc, không làm nửa được không?
– Chị biết rồi, nhưng chị làm sắp xong rồi.
– Nhưng…
– Chị sắp làm xong rồi thiệt mà. Nè nhóc coi đi, chị hoàn thành gần xong bản vẽ rồi, còn chỉnh sửa chút xíu xíu à. Nhóc cho chị làm hết nha, nha nhóc?
Chị vừa chu chu miệng thuyết phục nó, vừa vạch bản vẽ ra chỉ chỉ cho nó xem, tất nhiên nó có biết bản vẽ nào hoàn thiện, hay chưa hoàn thiện đâu. Cũng giả bộ gật gù xem xét.
– Uhm cũng được, nhưng xong rồi không được lén nhận việc khác nha.
– Chị biết rồi. Hihi nhóc nhóc mình sẽ đi Đà Lạt nha nhóc.
– Lại Đà Lạt hả?
– Uhm…chị thích ở đó mà, được hông nhóc?
– Rồi chị thích là được.
– Hihi!
Chị ngả đầu lên vai nó hát khe khẽ như trẻ con, rõ ràng là chị vui, chị vui tất nhiên nó cũng vui. Còn về việc anh Phong không cho chị làm việc trong lúc ở Việt Nam, nó sẽ hỏi anh sau, tuy chưa biết lý do nhưng nó hiểu anh Phong luôn làm những điều tốt nhất dành cho chị, anh không cho làm thì nó cũng sẽ không để chị lén anh làm việc. Nó nhẹ nhàng cùng chị mở bức tranh ra xem, lần này có chủ nhân bên cạnh thuyết minh, bức vẽ càng sống động hơn nhiều lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...