Tạ Khinh Hàn đương nhiên sẽ không để cô gặp bạn gái trước đây của mình, thực ra từ đó về sau, Tạ Khinh Hàn bắt đầu bận rộn, muốn gặp anh một lần cũng khó.
Rốt cuộc đến một ngày nhân lúc ra ngoài, cô cố ý đến tập đoàn Tạ thị một chuyến.
Đây đã là lần thứ ba cô đến công ty của Tạ Khinh Hàn, trợ lý Hoàng đã gặp cô mấy lần, khi thấy cô thì mỉm cười tiến đến chào đón, “Chu tiểu thư đến gặp Tạ tổng sao?”
Chu Tuyết gật đầu, mắt hướng về phía phòng làm việc của Tạ Khinh Hàn: “Anh ấy có ở đây không?”
“Tạ tổng đang họp, nhưng rất nhanh sẽ kết thúc.”, trợ lý Hoàng mời Chu Tuyết đến văn phòng, lấy đồ ăn vặt và nước uống cho cô.
Chu Tuyết ngồi trên sô pha, chỉnh lại bộ váy đang mặc.
Hôm nay cô xõa tóc, mặc váy, tư thế ngồi cực kỳ trang nhã.
Trang sức trên người cô đã tháo hết xuống, sơn móng tay cũng đã tẩy đi, gương mặt trong sáng thuần khiết như một đóa hoa trắng nhỏ.
Sở dĩ cô ăn mặc như vậy là vì tối qua lúc nói chuyện điện thoại với Giang Lâm Cẩn biết được Tạ Khinh Hàn thích kiểu thục nữ.
Giang Lâm Cẩn nói cô phải trở nên thanh lịch, dịu dàng.
Chu Tuyết hỏi: “Cậu thấy khí chất của mình giống kiểu phụ nữ nào?”
“Cậu?” Giang Lâm Cẩn ở đầu bên kia bật cười: “Cậu nhìn giống một con hồ ly nhỏ, vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào, chính là kiểu người thường xuyên đánh nhau.”
Chu Tuyết tuyệt vọng: “Có phải con trai bọn cậu đều thích loại con gái hiểu chuyện không?”
Giang Lâm Cẩn: “Người khác mình không biết nhưng nếu là mình thì đúng là vậy.
Trước đây có một cô gái không nhìn rõ mọi chuyện, còn cho rằng chắc chắn sẽ có được Tạ Khinh Hàn.
Nhưng khoảng thời gian đó anh ấy bận rộn công việc không có thời gian dành cho cô gái đó, cô gái đó lại cứ cãi nhau với Tạ Khinh Hàn, còn đòi chia tay.
Cô gái đó không biết Tạ Khinh Hàn ghét nhất là con gái làm nũng khiến anh ấy đau đầu.
Không biết lúc đó Tạ Khinh Hàn nói lời vô tình gì rồi đi luôn, còn không thèm liếc mắt nhìn lại.”
“Sau đó thì sao?” Chu Tuyết hiếu kỳ hỏi.
Giang Lâm Cẩn kể tiếp: “Sau đó đương nhiên là cô gái đó hối hận, mãi sau mới ý thức được không thể xem Tạ Khinh Hàn như những người đàn ông khác.
Người khác có thể đưa bạn gái đi xem phim, ăn cơm cùng nhau nhưng Tạ Khinh Hàn thì đưa tiền cho bạn gái, muốn thứ gì cũng có thể mua.
Đến khi cô gái đó nhận ra giới hạn của Tạ Khinh Hàn thì đã quá muộn, tìm mọi cách để quay lại nhưng vẫn không được.”
Chu Tuyết cảm thán, thật vô tình.
Giang Lâm Cẩn nói: “Vậy nên A Tuyết à, mình khuyên cậu nhanh quên anh ta đi, nếu yêu Tạ Khinh Hàn, người chịu khổ chắc chắn là cậu.”
Chu Tuyết thở dài, nếu có thể dừng lại được thì đã sớm dừng lại rồi.
Thế nhưng cô lại thích tính cách này của Tạ Khinh Hàn.
Trong lòng đã nảy sinh tình cảm thì rất khó khống chế.
Bởi vì cuộc trò chuyện với Giang Lâm Cẩn nên hôm nay cô cố ý mặc váy áo điệu đà, ngồi ngay ngắn trên ghế, không giống mấy lần trước, ở trong văn phòng của Tạ Khinh Hàn nhìn đông nhìn tây, cái gì cũng tò mò.
Tạ Khinh Hàn họp xong sẽ về văn phòng, trợ lý Hoàng nói cho anh biết, “Tạ tổng, Chu tiểu thư tới.”
Tạ Khinh Hàn không suy nghĩ nhiều, Chu Tuyết đã nhiều lần tới mà không báo trước, anh cũng đã quen rồi.
Anh đi vào văn phòng, thấy Chu Tuyết ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha thì hỏi cô: “Đến lâu chưa?”
Anh vừa hỏi vừa cởi áo vest treo lên mắc áo cạnh cửa sổ.
Chu Tuyết ngồi trên ghế nhìn Tạ Khinh Hàn treo áo lên, lại cúi đầu xắn tay áo sơ mi.
Một tuần lễ không gặp, anh không hề thay đổi, vẫn anh tuấn tiêu sái khiến cô rung động như trước.
Mỗi lần gặp Tạ Khinh Hàn, cô đều cố gắng không động lòng.
Nhưng khi anh dùng giọng điệu lường biếng nói chuyện với cô, cô sẽ ngay lập tức không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Không biết Tạ Khinh Hàn có phát hiện hay không.
Cô ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối như tiểu thư đoan trang, nói với Tạ Khinh Hàn: “Đi ra ngoài dạo phố, tiện đường tới thăm anh.”
Có lẽ do hôm nay cô quá mức dịu dàng, Tạ Khinh Hàn rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Khi nhìn rõ cách ăn mặc của cô, anh nhíu mày, hỏi: “Hôm nay em đổi tính à?”
Ánh mắt Tạ Khinh Hàn đầy lạnh lùng.
Chu Tuyết không phải kiểu con gái hiền lành, dịu dàng.
Lần đầu gặp mặt đã dùng lời lẽ sắc bén nói chuyện với anh.
Sau gần 1 năm quen biết, số lần hai người cãi nhau cũng tương đối nhiều.
Cho nên khi Chu Tuyết xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng ngoan ngoãn thì không có tác dụng gì cả, anh đã sớm biết rõ bản chất của cô là một con hồ ly nhỏ, không hợp ý sẽ xông lên cắn người.
Trước phản ứng của Tạ Khinh Hàn, Chu Tuyết cảm thấy rất thất bại, dứt khoát đứng lên, đi đến trước bàn làm việc của Tạ Khinh Hàn, nhân lúc anh chưa ngồi xuống mà chiếm chỗ của anh, quay lại bộ dáng bình thường.
Cô đặt hai tay lên tay vịn, hai chân đẩy chiếc ghế xoay vòng tròn, nói: “Giang Lâm Cẩn nói với em đàn ông bọn anh đều thích con gái dịu dàng, thuần khiết.”
Tạ Khinh Hàn đứng cạnh bàn làm việc, cầm văn kiện lên xem, hờ hững đáp lại, “Giang Lâm Cẩn là đồ ngốc, em không cần để ý đến cậu ta.”
Chu Tuyết ngừng xoay ghế, cô nhìn Tạ Khinh Hàn: “Nhưng nghe bọn họ nói bạn gái trước kia của anh đều là người tao nhã, bất phàm.”
Tạ Khinh Hàn đặt văn kiện xuống, gọi điện cho thư ký chuẩn bị xe giúp anh.
Làm xong mới trả lời Chu Tuyết, “Đó là người anh thích, em không cần phải học theo.”
Trái tim Chu Tuyết lạnh đi, cô nhìn Tạ Khinh Hàn, không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay cách ăn mặc của em có đẹp không?”
Tạ Khinh Hàn sao lại không nhìn ra tâm tư của cô.
Cô hỏi câu này trước mặt anh khiến anh không thể nói dối được.
Nhưng cô tốn hết tâm tư vào anh cũng sẽ chỉ làm anh càng kiên quyết muốn tránh đi.
Tạ Khinh Hàn và cô là anh em trên danh nghĩa, anh có trách nhiệm không được để chuyện vượt quá giới hạn xảy ra.
Anh không trả lời cô, cầm lấy áo vest trên mắc, đi ra ngoài: “Anh có việc phải ra ngoài, sẽ gọi điện cho chú Trần tới đón em về nhà.”
Chu Tuyết thấy Tạ Khinh Hàn lại muốn đi thì vội vàng theo sau, “Anh đi đâu? Em muốn đi cùng.”
Tạ Khinh Hàn dừng lại trước cửa, Chu Tuyết vì chạy quá gấp nên không kịp dừng, đâm vào lưng anh.
Cô vô ý thức lùi về sau một bước, đưa tay sờ mũi.
Tạ Khinh Hàn xoay người lại, nhìn cô, nói: “Ra ngoài xã giao gặp khách hàng, chắc chắn em sẽ không thích, ngoan ngoãn về nhà đi.”
Thật ra Chu Tuyết rất dễ dụ, chỉ cần Tạ Khinh Hàn chịu dỗ dành cô, cô lập tức sẽ nghe lời.
Cô hơi mím môi, nhìn Tạ Khinh Hàn, vẫn không hết hi vọng hỏi lại một lần nữa, “Hôm nay em mặc bộ này có dễ nhìn không?”
Tạ Khinh Hàn nhìn cô một lúc, sau đó trả lời: “Chu Tuyết, em cứ mặc như cũ thì hơn.”
*
Sau khi Tạ Khinh Hàn ra ngoài, Chu Tuyết vẫn ngồi trong phòng anh, không ai dám bảo cô rời đi.
Trợ lý Hoàng được Tạ Khinh Hàn sắp xếp ở lại để chăm sóc cô, cứ cách một lát lại đem đồ ăn vặt và nước uống vào.
Chu Tuyết ghé vào bệ cửa sổ thở dài, đến khi trợ lý Hoàng đem nước vào lần thứ ba mới hỏi: “Anh có thuốc lá không?”
Hoàng Dục sửng sốt một chút, lắc đầu, “Bình thường tôi không hút thuốc.
Nếu cô cần, tôi sẽ nhờ người xuống dưới mua.”
Suy nghĩ một lúc, Chu Tuyết đứng dậy, cầm túi xách nhỏ, nói: “Tôi đi trước.”
Cô không chú Trần tới đón, trên đường đi dạo một vòng mới đón xe về nhà.
Ban đêm Giang Lâm Cẩn gọi điện đến hỏi cô có thành công câu dẫn Tạ Khinh Hàn không.
Chu Tuyết ngồi trên ghế ngoài ban công hút thuốc, nghe vậy thì thở dài: “Anh ấy nói cứ làm chính mình, không cần bắt chước người khác.”
Giang Lâm Cẩn ở đầu bên kia cười phá lên, thẳng thừng chế giễu cô, “Tạ Khinh Hàn vốn đã biết được bản chất của cậu, cậu lại giả bộ ngoan hiền trước mặt anh ta thì làm được gì.”
Chu Tuyết cười gằn, đáp trả lại, “Tạ Khinh Hàn nói cậu là đồ ngốc, còn bảo mình không cần để ý tới cậu.”
Giang Lâm Cẩn: …….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...