Hai lão nhân này đều không phải là người xa lạ. Một người là Bạch lão, huynh trưởng kết nghĩa của Lăng Tiêu, là thầy thuốc nổi tiếng ở thành Vọng Thiên, là cường giả cảnh giới Tiên Thiên trung cấp!
Mà người kia, còn lại là sư phụ của Trương Dương, tên là Lục Hải, tu vi cao thâm khó lường, đã đạt tới cảnh giới Người Tu Luyện trung cấp!
Tục ngữ nói: nhà có người già, như có bảo vật! Mà sự gia nhập của hai lão nhân này, đối với Lăng Tiêu càng có thêm ý nghĩa đặc biệt: Một thế lực ở trong quá trình quật khởi, nếu không có vài người cường giả chân chính vừa nổi tiếng vừa có thực lực trấn thủ, thì đó không chỉ là vấn đề khiến người ta xem nhẹ thôi!
Giống như lão già áo xanh trước kia, muốn đến muốn đi thoải mái, tuy rằng thời điểm đi có hơi chật vật, còn bị chặt đứt nửa cánh tay. Nhưng toàn bộ thủ hạ của Lăng Tiêu không có người nào có đủ sức chống lại, cứ như vậy trơ mắt nhìn người ta nói nặng nói nhẹ rồi ung dung rời đi!
Nếu lúc ấy có cường giả trung cấp Người Tu Luyện như Lục Hải trấn thủ, tin rằng lão già áo xanh kia khẳng định không dám kiêu ngạo như thế. Thục Sơn phái ở trong mắt người Thánh Vực hiện nay, tuy rằng vẫn là một môn phái lấy đan dược thần kỳ là việc chính. Người bình thường khẳng định sẽ không dễ dàng đắc tội với Lăng Tiêu. Nhưng trên đời này, trước nay luôn không thiếu người xấu thấy hơi tiền liền nổi lòng tham, mà trong số những người này lại có không ít võ giả thực lực mạnh mẽ.
Bởi vậy, toàn bộ dựa vào một Lăng Tiêu và một đám thủ hạ muốn phát triển, quả thực rất khó chống lại những cường giả đó!
Đúng vậy, bọn họ có trận pháp, nhưng những ngày ở nhân giới bị gọi là rùa đen rút đầu, chẳng lẽ còn phải làm lại một lần nữa sao?
Lăng Tiêu tuyệt đối không muốn!
Hắn muốn cấp cho thân nhân của mình ở nhân giới một môi trướng sống tốt nhất, mà không phải để bọn họ sau khi đến đây, phát hiện nơi này còn không tiêu dao bằng ở nhân giới. Điều đó khẳng định không phải tâm nguyện của Lăng Tiêu!
Bởi vậy, Lăng Tiêu thấy Lục Hải và Bạch lão đến, trong lòng có vài phần kích động.
Bạch lão thì đã sớm ưng thuận sẽ đến đây hỗ trợ, nhưng lần này lão đến, không chỉ vẻn vẹn là hỗ trợ đơn giản như vậy, mà rất thực tế thành khẩn đầu nhập vào Thục Sơn phái!
Lão nhân sở dĩ được xưng là lão nhân, bởi vì bọn họ khác với người trẻ tuổi, quả thực có cơ trí và nhận định rõ ràng chính xác đối với bản thân mình.
Bạch lão gia nhập Lăng Tiêu nơi này, thậm chí không có yêu cầu vị trí trưởng lão, mà chỉ kịch liệt yêu cầu Lăng Tiêu đến lúc đó chuẩn bị cho lão một gian tĩnh phòng, lão phải chuyên tâm nghiên cứu thuật luyện đan!
Người khác có lẽ còn không rõ ràng lắm đan dược gây chấn động toàn bộ Nam châu gần đây rốt cục là do ai luyện chế ra, Bạch lão sao có thể không biết? Quả thật lão đã bị đan dược của Lăng Tiêu làm cho kích động quá mức rồi. Nghiên cứu đạo thuật luyện đan chính là mục tiêu theo đuổi lớn nhất suốt cuộc đời này của Bạch lão!
Không phải mục tiêu theo đuổi cuối cùng của mọi người đều là trường sinh, đều là võ đạo sao? Đúng nhiều người sẽ có đủ các loại hứng thú khác nhau. Giống như tu luyện đối với Bạch lão mà nói, đó chẳng qua là lão muốn sống lâu một ít năm dùng để nghiên cứu mà thôi.
Thực lực của Bạch lão có lẽ không có nhiều địa phương ca tụng cho lắm, nhưng con người và danh vọng của lão lại phi thường nổi tiếng: theo Bạch lão gia nhập, danh tiếng của Thục Sơn phái sẽ trực tiếp thăng lên mấy đẳng cấp! Nguyên trước đây rất nhiều người cũng không đặt vào trong mắt thế lực nhỏ mới phát này, nhưng hiên nay muốn tiến hành tâm tư gì đó, cũng phải suy xét cẩn thận một phen.
Trên bữa tiệc tối, Lăng Tiêu giới thiệu qua lại Công Tôn Hoàng và đám người Bạch lão, mọi người ngồi quây quần cùng nhau. Lăng Tiêu kể lại với Bạch lão và Lục Hải chuyện đã xảy ra ban ngày, hai người nghe xong, mới biết được lai lịch của tiểu lão đầu Công Tôn Hoàng thực lực suy nhược này là như thế.
Lục Hải cười nói với Công Tôn Hoàng:
- Tuổi tác của ngươi, kỳ thật cùng Trương Dương đồ đệ ta hơn kém không bao nhiêu, nhưng phần lịch duyệt thì lại phong phú hơn nhiều lắm. Hơn nữa, ở địa phương nhân giới đó, có thể tu luyện đến Kiếm Thánh bậc hai mới phi thăng, cũng đặc biệt không thể xem thường! Chờ có cơ hội, chúng ta thử trao đổi một phen!
Lăng Tiêu nheo mắt cười ôn hòa, trong lòng đối với lão nhân Lục Hải này, cũng là lần đầu tiên hắn có một nhận thức hoàn toàn mới mẽ về người trưởng lão danh dự của thế lực mình ở Thánh Vực: "Lão nhân này... rất biết cách đối nhân xử thế đây!" Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: "Rất khó tưởng tượng, một lão nhân như vậy lại nhiều năm không cho đồ đệ gia nhập vào bất kỳ một thế lực nào, mà lại cố tình xem trọng mình chỉ là một người trẻ tuổi thành lập thế lực bằng hai bàn tay trắng. Nếu nói bọn họ có ý đồ, chính mình cũng không tin! Lúc trước ngay cả thân phận mình cũng không có để lộ ra, bọn họ sao có thể biết được mình là ai? Hơn nữa cho dù có biết, chính mình cũng là cái đích cho mọi người công kích, còn dám đi theo mình, đó không phải chỉ đơn giản có dũng khí là được."
Trong lòng Công Tôn Hoàng cũng cảm khái muôn vàn: "Nghĩ lại lúc bản thân mình gia nhập Thục Sơn phái còn do dự một hồi. Nói trắng ra, đó chính là cái loại "lòng tự trọng" vốn có của cường giả ở nhân giới đã tác quái. Nhưng hiện tại xem ra đến ngay cả cường giả Người Tu Luyện trung cấp bậc này cũng cam tâm tình nguyện chạy tới Thục Sơn phái làm một trưởng lão danh dự, còn hòa nhã với mình như thế." Nghĩ vậy, Công Tôn Hoàng đứng dậy thi lễ với Lục Hải.
- Được tiền bối ưu ái, vãn bối thật hổ thẹn không dám nhận! Giao lưu lại càng không dám nói đến, ngược lại ta phải xin ngài chỉ giáo mới đúng.
Lục Hải cười ha hả, sau đó nói:
- Không có gì, không có gì! Tính tình của ngươi hợp với ta, cũng giống như Lăng Tiêu tông chủ hợp tính với ta! Tính tình không hợp với ta, cho dù là minh chủ Nam châu, ta cũng không thèm quan tâm tới!
Bạch lão cũng cười rộ lên, sau đó bỗng nhiên nói với Lăng Tiêu:
- Ngày đó ở quận Bạch Lộ, hiền đệ đúng là có gặp qua Bạch gia, một trong thế lực cao nhất Nam châu à?
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói:
- Đại ca nếu như không đề cập tới, thiếu chút nữa đệ quên rồi! Ồ! Ngài cùng với Bạch gia kia... là có quan hệ thân thiết à?
Bạch lão thần sắc hơi có chút ảm đạm, gật gật đầu, sau đó cười nói:
- Đã qua bao nhiêu năm, chúng ta già lão rồi, cũng hồ đồ mất rồi! Đầu óc không nhớ rõ chuyện này. Mới đây bỗng nhiên nhận được một phong thư đến từ Bạch gia, hiền đệ quả thực là có danh tiếng thật lớn, trên phong thư đó không ngờ lại thỉnh mời chi nhánh chúng ta trở về nhận tổ quy tông, trở về từ đường Bạch gia!
Lăng Tiêu ngưng thần lắng nghe, cũng không có hỏi điều gì, bởi vì hắn biết chuyện này khẳng định còn có đoạn dưới.
Trong mắt Bạch lão thoáng hiện lên vẻ hồi tưởng chuyện xưa, một hồi sau lão thở phào một cái nói:
- Lại nói tiếp: Đã là chuyện của năm sáu đời trước đây. Chi tổ tiên của ta thì yêu thích nghiên cứu y thuật, là một loại y thuật đơn thuần. Hơn nữa nghe nói gia tổ tính tình quật cường, năm đó có người khuyên ông ấy nên kết hợp luyện võ cùng một lúc với nghiên cứu thuật luyện đan, ông ấy lại nói thuật luyện đan phải chuyên tâm, tham nhiều quá sẽ không tinh. Kết quả, cũng vì vậy, tu vi của gia tổ không ngờ chỉ ngừng lại ở cảnh giới Kiếm Tông. Trong cùng thế hệ ở Bạch gia ông ấy là người kém cỏi nhất! Sau lại có một lần, Bạch gia có người trọng thương sắp chết, gọi gia tổ tới trị liệu. Người nọ vốn là bệnh nguy kịch, hoàn toàn không thể cứu được nữa, gia tổ tính tình ngay thẳng, quả quyết nói chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Kết quả, kia người đã chết. Tuy nhiên cũng vì vậy làm tộc trưởng tức giận. Lúc ấy gia tổ vốn cũng không ưa thích, nói gia tộc dốt nát viết không hay, nắm cày không thạo, nếu như thực có bản lĩnh, đã nghiên cứu ra y thuật có thể làm người chết sống lai. Vì thế, gia tộc dùng cớ này, đuổi cả chi của gia tổ ra khỏi Bạch gia. Ôi! Chuyện này bị gia tổ coi là vô cùng nhục nhã, nên rời khỏi Bạch gia chuyển đến thành Vọng Thiên này không lâu liền buồn bực mà chết. Trước khi chết ông ấy lưu lại lời trăn trối: bắt đầu từ ông ấy phải tự lập thành một chi khác của Bạch gia! Các thế hệ sau này vĩnh viễn không được phát sinh nửa điểm quan hệ với Bạch gia kia!
Bạch lão nói xong, khóe miệng thoáng lộ ra ý cười trào phúng, sau đó nói:
- Bắt đầu từ đó, chi chúng ta này, đã bắt đầu dồn hết tâm trí vào y thuật, trải qua tích lũy mấy thế hệ, rốt cục cũng có điều đột phá. Tới thời lão phu này, có lẽ lão phu có chút kỳ lạ, đều thích thú với mọi thứ. Ha ha! Nếu gia tổ còn sống nhất định sẽ mắng ta chẳng còn ra làm sao! Tuy nhiên, cuối cùng ta cũng tạo ra được chút thành quả: luyện đan thuật tuy rằng ta không tinh thông, nhưng y thuật của lão phu... ngoại trừ hiền đệ ra, chưa từng thấy qua có người nào vượt hơn ta. Lúc ấy ta nghĩ, nếu có thể ở cùng một chỗ với hiền đệ, nhất định sẽ học được rất nhiều thứ bổ ích! Về phần việc mời chào trở về, nói trắng ra. Ôi! Thời gian qua lâu như vậy! Lúc này bảo chúng ta trở về! Lão phu thật không còn tâm tình đó nữa rồi.
Lục Hải ở một bên bưng lên chén rượu, cười nói:
- Vì điều này, hẳn là phải uống một ly mới được!
Thấy Bạch lão có vẻ nghi hoặc nhìn mình. Lục Hải cười tự giễu, nói tiếp:
- Đại gia tộc không có tình người, lão phu gặp cũng không ít. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Bạch lão nao nao trong lòng, lại nhìn về phía Lục Hải trong ánh mắt dường như hiện thêm vài phần hiểu rõ, lão cười ha hả nói:
- Vậy ngược lại ta phải kính Lục trưởng lão một ly!
Mãi đến lúc yến hội chấm dứt, Bạch lão cũng cũng không có nói với Lăng Tiêu về chuyện Bạch gia mời chào và khai ra điều kiện gì nữa. Xem ra lão đã thấy rõ: đi Bạch gia làm một quản sự cao cấp, căn bản là chuyện đùa! Hiền đệ mình hiện giờ đã là quản sự cao cấp của Nam châu liên minh! Cho dù không phải, một vị trí của Bạch gia cũng không là của hiếm lạ. Nguyên vốn lão cũng không muốn nói chuyện này, sau đó nghĩ lại, hiền đệ Lăng Tiêu này còn có chính kiến hơn so với chính mình, nói với hắn, hắn cũng sẽ không động tâm, mình hà tất phải giấu diếm làm gì?
Biết được chuyện phát hiện ra mạch khoáng tinh thạch, Bạch lão trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu Phương gia có quan hệ với Tương gia, cho Vân Sơn tới hồi đáp là tốt nhất.
Tương Vân Sơn ở thời điểm mọi người nói chuyện, vẫn đều lặng thinh không lên tiếng, lúc này, ngẩng đầu lên, nói:
- Phương gia, Tương gia đám chó săn kia! Chỉ có một Người Tu Luyện đỉnh cao là thực lực cao nhất, không diệt toàn tộc Phương gia, hắn sẽ không quản tới chuyện đời, không rời núi. Mặt khác, cảnh giới Người Tu Luyện trung cấp hai mươi năm trước đại khái có mười người, hiện tại phỏng chừng cũng không có tiến bộ gì. Tổ nãi nãi là nữ nhân của Tương gia lấy chồng bên Phương gia, cho nên Phương gia vẫn luôn lấy Tương gia làm hậu thuẫn. Đánh chó chủ nhân sẽ ra mặt, chẳng lẽ lại không...
Tương Vân Sơn nói đơn giản rõ ràng, tuy nhiên mọi người cũng lập tức hiểu biết đúng nghĩa về Phương gia. Lục Hải khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Thật đúng không phải là gia tộc hùng mạnh gì! Nhưng quan trọng ở chỗ, thực lực hiện nay của chúng ta so với bọn họ vẫn không bằng! Mạch khoáng tinh thạch là giá trị quá lớn? Không phải tất cả gia tộc đều có bản lĩnh luyện đan như tông chủ. Tương đối mà nói, sức hấp dẫn của mạch khoáng tinh thạch khẳng định có thể khiến đối phương điều động toàn bộ thực lực cùng nhau tới đây!
Tương Vân Sơn lại khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Gì sợ chứ? Lục trưởng lão thử nghĩ lại xem: thời điểm tông chủ ở nhân giới, sở trường nhất là cái gì, thì sẽ hiểu rõ ngay.
Lục Hải hơi nao nao, nói thật ra, lão hiểu biết về Lăng Tiêu cũng không tính là nhiều lắm. Thực vậy theo như lời của lão, lão chỉ xem Lăng Tiêu thuận mắt không hơn không kém.
Trương Dương ở bên cạnh thấy sư phụ có vẻ không biết, hắn cung kính nói:
- Sở trường nhất của tông chủ chính là dùng trận pháp để hãm hại người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...