Lúc Lăng Tiêu tỉnh lại đã là chiều tối ngày hôm sau nhưng bản thân cảm giác chỉ mới hôn mê nửa ngày mà thôi. Lăng Tiêu vừa muốn động đậy, bỗng nghe thấy một thanh âm vang lên bên tai:
- Đừng nhúc nhích, toàn thân anh đều bị thương!
Diệp Vi Ny đang đứng trong ở lều, bên ngoài có một đống lửa trại, không cần suy nghĩ cũng biết đây là do Diệp Vi Ny làm.
- Ta. Hôn mê bao lâu?
Lăng Tiêu cau mày hỏi. Cho dù Diệp Vi Ny không nhắc nhở, hiện tại hắn cũng không dám động đậy, bởi chính mình chỉ cần có ý niệm nhúc nhích trong đầu, toàn thân lại đau đớn như bị xé rách.
- Anh đã hôn mê hơn một ngày rồi, ta tưởng anh vẫn chưa thể tỉnh lại!
Diệp Vi Ny nói
- Mạng anh lớn thật, rơi từ trên cao như vậy mà không ngã chết, không thể không nói, anh quá may mắn!
Trên mặt Lăng Tiêu co giật cười khổ, khẽ thở dài một tiếng. Đúng vậy, không chết quả là may mắn, nhưng Lăng Tiêu vốn tinh thông y thuật, làm sao không biết chính mình hiện tại gần như không còn mấy khối xương cốt nguyên vẹn, trong lòng rất buồn bực. Cho dù trúc cơ tương đương với một lần thoát thai hoán cốt, nhưng còn thiếu hai loại dược liệu, lần này bị thương phải dưỡng thương rất lâu mới khôi phục, mà nơi này là đỉnh cao nhất của Phạm Đế Á Tuyết Sơn, chỗ này được gọi là Thánh Sơn, không thích hợp để dưỡng thương!
Ai mà biết được, có ma thú nào biết Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng chết sau đó lại đây tìm tiện nghi hay không.
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu liếm liêm môi sau đó hỏi:
- Ta kiếm được Chu….
- Anh muốn nói thứ này?
Diệp Vi Ny nhặt Tử Lam Chủ Quả giơ lên, trong mắt mang theo sự tò mò:
- Thứ này thật sự đáng giá để anh liều mạng đi lấy sao?
Lăng Tiêu gật đầu:
- Đúng vậy, nếu cô mang nó đi, trở về đế đô có thể biến thành nữ đại công tước đầu tiên của Lam Nguyệt Đế Quốc, ha ha, thế nào, có muốn thử một chút?
- Lăng Tiêu!
Diệp Vi Ny lập tức nổi giận, hắn nghĩ mình thế nào? muốn mắng hắn vài câu, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của Lăng Tiêu, Diệp Vi Ny lại mềm lòng, nhưng đôi mắt có chút đỏ lên nhìn hắn:
- Trong mắt anh, chẳng lẽ ta là loại người như vậy? hám lợi? nữ tặc?
Lăng Tiêu sửng sốt, không nghĩ là nàng lại như vậy, nhịn không được muốn cười khiến vết thương lại động. Diệp Vi Ny chạy tới, ngổi xổm trước người hắn vẻ mặt khẩn trương:
- Lăng Tiêu, anh không sao chứ, ta không biết y thuật, anh đừng làm ta sợ. Cần ta làm gì, anh cứ nói, cùng lắm thì ta không chấp nhặt, không giận anh.
Lăng Tiêu trợn mắt nhìn nàng, vẻ mặt vui vẻ, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không có việc gì, ta chỉ đùa thôi, đừng để ý. Kỳ thật, nếu cô là loại người này, hai con ma thú bậc năm bên ngoài có thể khiến cô phát tài, cần gì lo cho ta. Đúng rồi, cô đã lấy tinh hạch của hai con súc sinh kia ra chưa?
- Ta đã lấy tinh hạch của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, ở trong này!
Nói xong, Diệp Vi Ny lấy ra một viên tinh hạch màu xám trong túi, nhìn như một cục thủy tinh màu xám, hình thoi, nắm trong tay có cảm giác một luồng sức mạnh mênh mông, ngay cả người thường cũng cảm nhận được.
- Thật là đồ tốt!
Lăng Tiêu tán thưởng, sau đó hỏi:
- Còn con rắn kia?
- Ta!!!
Diệp Vi Ny thực sự muốn nói con rắn kia bộ dạng thật đáng sợ, ta không dám, tuy nhiên nhìn ánh mắt chờ đợi của Lăng Tiêu thì lại nói:
- Ta chưa kịp lấy, để ngày mai. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lăng Tiêu gật đầu:
- Phải nhanh một chút, nếu bị ma thú khác phát hiện thì rất nguy hiểm.
Bộ mặt của Diệp Vi Ny thoáng chút phiền muộn. Ngày hôm qua, chứng kiến thảm cảnh đất rung núi lở trên đỉnh núi, cát bay đá chạy như tận thế, trong lòng nàng cũng rất lo lắng cho Lăng Tiêu, sau đó nghe được hai tiếng động thật lớn mới chạy tới xem, lại rất hoảng sợ khi thấy hai ma thú... Nằm phía trên hai ma thú là Lăng Tiêu.
Lúc ấy, Diệp Vi Ny còn tưởng rằng Lăng Tiêu phải chết không nghi ngờ, dù sao đỉnh núi này rất cao, khoảng cách có tới ngàn thước, rơi từ trên cao như vậy xuống, còn có thể may mắn toàn mạng?
Tuy nhiên sau khi xem xét, không ngờ phát hiện Lăng Tiêu vẫn còn sống, trong tay nắm chặt một gốc thảo dược, trong lòng Diệp Vi Ny cũng có ý niệm lấy tinh hạch hai ma thú bậc cao chạy đi, nhưng vừa lóe lên ý nghĩ, nàng đã dập tắt.
Nàng thừa nhận chính mình có một chút hứng thú với Lăng Tiêu, vì vậy thoạt nhìn thiếu niên còn nhỏ hơn so với mình này, có được bổn sự vô cùng thần kỳ khiến nàng mê muội, khiến nàng thích. Hơn nữa, Diệp vi Ny đã nhiều năm như vậy vẫn muốn thoát ly khống chế của nam nhân kia, nàng cảm thấy, tiểu tử này có thể trợ giúp mình.
Vì thế, Diệp Vi Ny đã cứu Lăng Tiêu.
Cũng không thể nói đây là do tính cách của Diệp Vi Ny vĩ đại, cao thượng, chỉ có thể nói là ý thích nam nhân của nữ nhân, cam tâm tình nguyện vì yêu mà liều lĩnh. Cái này cũng không phải là giỡn chơi.
Diệp Vi Ny bẻ một miếng lương khô, hòa vào nước rồi đút cho Lăng Tiêu ăn. Lăng Tiêu nhìn nàng nói:
- Bên ngoài kia có một con chim ưng, còn có cả mãng xà, thịt của ma thú bậc cao không phải ai cũng có lộc ăn, để làm gì sao không ăn?
Diệp Vi Ny rốt cục không kìm nổi, ngượng ngùng cúi đầu:
- Ta không biết ….
- A…….
Lăng Tiêu không kìm nổi xem thường, ngay cả cái này cũng không dám, thực không hiểu cô nàng này trước kia làm thế nào mà thành nữ tặc…
Diệp Vi Ny nhìn vẻ mặt của Lăng Tiêu, trong lòng ấm ức. Ta trước kia vẫn sống trong thành thị, đạo tặc không phải kẻ mạo hiểm, dựa vào cái gì nhất định phải học những thứ này?
Tuy nhiên, sự thật chứng minh, con người có rất nhiều kỹ năng đều bị bức ra dưới áp lực. Ba ngày sau, Diệp Vi Ny đã có thể mặt không đổi sắc mà xẻ thịt Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, sau đó bỏ vào nồi nấu, hầm canh uống.
Tuy rằng điều kiện hơi kém một chút, lại không có gia vị, nhưng không thể không thừa nhận, những gì tự nhiên đều là tốt đẹp nhất. Sau đó, dưới sự cổ vũ của Lăng Tiêu, Diệp Vi Ny nhắm mắt nhắm mũi uống hai ngụm, rồi cũng bắt đầu thích loại thực phẩm này.
Thịt ma thú chính là đại bổ!
Dưỡng thương cả ngày rất nhàm chán, may mắn vùng này là địa bàn của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng và Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, trong phạm vi mười mấy dặm không có ma thú nào dám đặt chân tới.
Trong lúc rảnh rỗi nhàm chán, Lăng Tiêu rốt cục nghiên cứu ra cách sử dụng nhẫn không gian. Cái này cần tinh thần lực, đối với Lăng Tiêu không phải việc gì khó khăn, nhưng Diệp Vi Ny thử rất nhiều lần cũng không thành công, tức giận muốn xì khói.
Lăng Tiêu không nói bên trong chiếc nhẫn này có gì, chỉ nói nó thuộc về Nham Thạch Thân Khắc, hoặc thuộc Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, cũng có thể là của thương nhân bị sát hại. Bởi bên trong trừ một ít nhu yếu phẩm của người mạo hiểm thì còn lại số lượng kim tệ rất lớn.
Diệp Vi Ny cuối cùng kiếm được thứ nàng thích nhất…..kim tệ!
Ước chừng hơn 10 vạn kim tệ, chiếm một khoảng không gian rất lớn trong nhẫn không gian.
Qua vài ngày, Lăng Tiêu đã có thể xuống giường cử động, thu xác Bạch Ngọc Xích Mục Mãng cùng Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng vào nhẫn không gian, gần như đã lấp đầy chiếc nhẫn, nhất là cự xà này khiến Diệp Vi Ny phải cắt ra thành những phần lớn mới có thể thu vào.
Xác hai ma thú này toàn bộ đều là bảo vật, vì vậy ngay cả một khối xương cốt, Lăng Tiêu cũng không bỏ qua.
Hai khối tinh hạch bậc năm cũng đưa cho Lăng Tiêu, hơn nữa còn có tinh hạch Thiểm Điện Cuồng Báo bậc bốn, trong tay Lăng Tiêu đã có ba khối tinh hạch bậc cao. Cho tới bây giờ Lăng Tiêu vẫn không nghĩ phải bán mấy thứ này ra, mặc dù chỉ có đạt tới cảnh giới Ma Kiếm Sư mới có thể hấp thu năng lượng tinh hạch, nhưng Lăng Tiêu chưa bao giờ lo lắng mình không tu luyện đến cảnh giới Ma Kiếm Sư.
Cái này, chỉ là vấn đề thời gian.
Đồng thời, Lăng Tiêu còn thu được Tử Lam Chu Quả, phát hiện tổng cộng có tới mười lăm quả.
Chắc chắn, với từng này Phạm Đế Á Thánh Quả khẳng định sẽ làm mọi thế gia phải điên cuồng.
Mặc dù Phạm Đế Á Thánh Quả chỉ có hữu hiệu cho cấp bậc dưới Ma Kiếm Sĩ, nhưng tạo ra 15 tên Ma Kiếm Sĩ!!! Đừng nói là thế gia, chỉ sợ cả quốc vương cũng điên cuồng thèm muốn.
Đối mặt với cô gái này, Lăng Tiêu tự nhiên không chút thờ ơ, vừa lúc đang phải dưỡng thương, tranh thủ truyền cho nàng một bộ kiếm kỹ, Ngọc Nữ kiếm!
Kỳ thật, Ngọc Nữ kiếm có thực lực Thiên cấp hay không, Lăng Tiêu cũng không dám khẳng định, cũng như Độc Cô Cửu Kiếm có phải thần cấp kiếm kỹ hay không, hắn cũng không dám chắc. Lăng Tiêu chỉ cho rằng, kiếm kỹ là chết, người là sống, đạt tới đại tông sư, cũng chính là tu vi Kiếm Tông, cho dù là dùng kiếm kỹ tầm thường cũng không ai dám nói không phải cao thủ.
Nhưng nếu hai người cùng là Kiếm Tông, cấp bậc kiếm kỹ khác nhau, thực lực sẽ khác nhau.
Diệp Vi Ny kỳ thật rất thông minh, gần như ngay lập tức hiểu thấu, tuy nhiên vẫn thường xuyên bị Lăng Tiêu mắng là ngu ngốc. Cho dù lĩnh ngộ rất tốt, Lăng Tiêu cũng không dễ dàng khen ngợi, bởi tại thời điểm hắn luyện kiếm năm đó, cũng là rèn luyện như vậy mới thành công.
Vì vậy, chỉ cần được Lăng Tiêu khích lệ một câu, Diệp Vi Ny cũng hưng phấn cả nửa ngày.
Hai người ở tại ngọn núi cao nhất một tháng! Thương thế của Lăng Tiêu gần bình phục, Diệp Vi Ny cũng gần như lĩnh hội toàn bộ Ngọc Nữ kiếm. Tuy nàng hiện tại chỉ là Kiếm Sư cấp ba, nhưng Lăng Tiêu tin tưởng, dựa vào bộ kiếm kỹ này, cho dù phải chống lại một Đại Kiếm Sư, Diệp Vi Ny cũng có khả năng đánh một trận!
Trong yếu hơn, trong một tháng ở chung, Lăng Tiêu đã có thể hoàn toàn tin tưởng Diệp Vi Ny, tuy rằng hai người không có hành động gì quá lễ giáo, nhưng hoàn toàn thấu hiểu lẫn nhau, càng như là một đôi tình lữ.
Vì vậy, Lăng Tiêu cũng đối xử như người nhà, chuẩn bị dùng một Phạm Đế Á Thánh Quả để tạo ra một siêu cấp cao thủ.
Đương nhiên, hắn không phải không có tư tâm, trong quá trình tìm kiếm dược liệu Trúc Cơ, Diệp Vi Ny chính là bảo tiêu của hắn, một bảo tiêu mỹ nữ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...