Ngạo Kiếm Lăng Vân


Vì thế khi Lăng Tiêu dẫn theo hai nàng đi ra cổng chính của ký túc xá nữ sinh mọi người ở bên ngoài đều si ngốc.

Tĩnh lặng!

Tuyệt đối yên lặng!

Tĩnh lặng đến cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng!

Tĩnh lặng đến mỗi người có thể nghe được tiếng tim đập của mình! Không ai dám tạo ra chút tiếng động nào, đến ngay cả tiếng hô hấp đều trở nên mỏng manh hẳn đi, dường như có một áp lực cực lớn theo cùng tiếng bước chân của một nam hai nữ kia... bộp... bộp...

Áp lực từ trên thân người trẻ tuổi toát ra phủ trùm lên đỉnh đầu mỗi người, trực tiếp đè ép đến sâu trong nội tâm bọn họ!

Ngay sau đó, giống như nước sôi sục tất cả mọi người tụ tập tại trước cửa ký túc xá nữ sinh đều như điên cuồng!

Mẹ nó, ai vậy?

Không ngờ có thể khiến hai nữ sinh đẹp nhất Học viện Narnia một trái một phải khoác tay hắn đi ra? Trời ạ! Có phải chúng ta bị hoa mắt hay không? Hay là thế giới này điên cuồng rồi?

Học sinh có thể vào học tại Học viện Narnia, thì có người nào không phải tính tình cao ngạo? Đơn giản là đâu có ai lại đi thừa nhận mình không bằng đối phương!

Thế gia ẩn thế và giới thế tục, đối với người sống trên đời này mà nói, 99% đều không có bất cứ quan hệ gì!

Quý tộc xưa nay vẫn nắm giữ quyền thế, phú hào vẫn như trước có được tiền tài... nếu nói đến kiêng kị môn phái thế gia ẩn thế, cũng chỉ có những người chân chính đứng trên đỉnh cao của quyền lực thế tục đó mới phải cân nhắc suy nghĩ.

Nếu không cho dù là Lăng gia năm đó cũng chưa từng lo lắng thế gia ẩn thế như thế nào. Điều lo lắng nhiều nhất còn không bằng chủ trương làm thế nào đánh đổ gia tộc Ô Lan đáng ghét!


Cho nên nói, học sinh ở Học viện Narnia này tuy rằng không ít người biết thế gia ẩn thế, nhưng có rất ít người có khái niệm về thế gia ẩn thế!

Hơn nữa đây chẳng qua chỉ là theo đuổi cô gái xinh đẹp mà thôi.

Người thanh niên này là đến từ nơi đó chăng?

Vấn đề này vắt ngang trong lòng mọi người, mà nam sinh tuổi trẻ anh tuấn đang cầm một bó hoa đỏ thắm kia, đối mặt với ánh mắt của mọi người xung quanh, lại ngượng ngùng không chịu được, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!

Tuy nhiên, cũng từ đó mà phẫn nộ đến gần như thiêu đốt lý trí của hắn, khiến hắn hận không thể lập tức phân phó hai gã cao thủ siêu cấp cảnh giới Kiếm Hoàng bên người băm vằm gã nam nhân chết tiệt kia thành vạn khúc!

Chỉ có điều... nơi này là Học viện Narnia, cho dù hắn đến từ thế gia ẩn thế nhưng hắn càng biết hơn ai hết Học viện Narnia là người nào đỡ đầu!

Đó chính là thế gia siêu cấp Công Tôn thế gia, bên trong tùy tiện đưa ra một cường giả cấp trưởng lão cũng có thể dễ dàng hủy diệt gia tộc của mình. Cho nên, hắn không dám quá phận, có điều ánh mắt lạnh lẽo và âm độc của hắn thì không làm sao che giấu được.

Song có điều khiến hắn không nghĩ tới chính là: hắn rõ ràng cảm nhận được hầu như tất cả những người vây xem này đều đang hướng về hắn! Điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc, tuy nhiên ngược lại hắn hiểu được.
Đối với học sinh của Học viện Narnia mà nói, tất cả nữ sinh đều xinh đẹp, đều là thành phần ưu tú của học viện. Trong nội bộ học viện có thể cạnh tranh, thậm chí có thể cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề trong nội bộ.

Mà nay lại bị một nam nhân trẻ tuổi vô cùng xa lạ, một người mà độc chiếm hai nàng. Có thể vào học ở nơi này người thiếu tình thương thực cũng không nhiều, làm sao có thể nhìn không ra nét hạnh phúc trên mặt hai hoa hậu của Học viện Narnia và trong ánh mắt mỹ nữ thỉnh thoảng quét về phía người trẻ tuổi kia chứa đựng tình yêu say đắm vô tận?

Vì thế họ cùng chung một đối thủ rồi. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Tống Minh Nguyệt lưu luyến buông cánh tay Lăng Tiêu, đi đến trước mặt người trẻ tuổi tay cầm bó hoa đỏ rực. Lần này, nàng không lộ sắc mặt hung dữ lạnh như băng như trước đây mỗi lần đối mặt với người trẻ tuổi này, ngược lại trên mặt Tống Minh Nguyệt còn mang theo một nụ cười tươi như hoa... và vẻ ngượng ngùng!

Rất nhiều người nhìn thấy không kìm nổi nuốt nước miếng, không ngờ nữ nhân Tống Minh Nguyệt này vẫn luôn lạnh như băng, vậy mà cũng có lúc cười tươi như vậy? Thật đúng là gặp quỷ rồi!


Hoá ra nàng cười lên càng thêm xinh đẹp!
Giờ khắc này cùng một lúc vô số người dâng lên ý niệm này trong lòng.

- Vương Vũ! Xin ngươi từ nay về sau đừng quấy rầy ta nữa. Phu quân của ta tới đón ta, hai ngày tới ta sẽ rời khỏi nơi này. Những xúc phạm trước đây với ngươi, ta thật có lời xin lỗi ngươi.
Tống Minh Nguyệt vẻ mặt ôn hòa nói.

Tay đang cầm bó hoa đỏ thắm Vương Vũ hoàn toàn ngây ngốc đứng sửng tại chỗ, nguyên vốn trong lòng hắn còn tồn tại một tia ảo vọng: có thể người trẻ tuổi kia là ca ca của Minh Nguyệt chăng? Nếu không làm sao có khả năng? Hai nữ nhân quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành không ngờ lại cùng theo một nam nhân? Trời ạ! Nam nhân kia là ai? Đại thiếu gia của thế gia siêu cấp chăng?

Hơn nữa thái độ Tống Minh Nguyệt thật khác thường, không ngờ dùng khuôn mặt tươi cười đón chào hắn! Điều này làm cho trong lòng Vương Vũ dấy lên ngọn lửa mãnh liệt, "Mỏi mắt chờ đợi mây tan để nhìn ánh trăng rằm, rốt cục ta đã nhìn thấy nụ cười của nàng dành cho ta"!

Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Tống Minh Nguyệt lại nói với hắn những lời như vậy, khiến Vương Vũ mới vừa chuẩn bị những lời hay tiếng ngọt chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại. Hơn nữa, vừa nghe ý tứ trong lời nói Tống Minh Nguyệt để lộ ra: nam nhân tuổi trẻ anh tuấn kia không ngờ là phu quân của nàng!

A!
Vương Vũ cảm thấy đầu óc mình âm vang ù ù dường như sắp nổ tung,.

Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Càng là thời điểm loại này, thì càng không thể đánh mất phong độ của con cháu quý tộc! Ta là một cường giả Kiếm Tông tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà! Tương lai của ta rất sáng lạn, tiền đồ rực rỡ, ta là người có hi vọng phi thăng Thánh Vực...

Càng nghĩ cần phải bình tĩnh, lửa giận trong lòng Vương Vũ càng hừng hực thiêu đốt, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn là viên ngọc quý trên tay người trong gia tộc, trải qua cuộc sống trên nhung lụa, ăn thức ăn ngon nhất, dùng đồ dùng tốt nhất, đến trường học... cũng phải trường tốt nhất! Chưa từng có người nào dám tranh giành bất cứ thứ gì với hắn!

Trên mặt Vương Vũ cố nặn lên một nụ cười:
- Minh Nguyệt! Nàng nói giỡn sao! Ha ha! Nàng nhỏ tuổi như vậy, làm gì đã có phu quân chứ. Nếu bây giờ nàng không nguyện ý tiếp nhận ta, cũng không nên lập tức cự tuyệt ta! Nàng cho ta chút thời gian được không? Nàng thấy ta có chỗ nào không tốt ta sẽ sửa đổi!

- Ồ!


Bốn phía cùng ồ lên!

Lời nói này ở xã hội nam quyền cần phải có dũng khí rất lớn mới có thể nói ra miệng! Hơn nữa trước giờ Vương Vũ vẫn luôn là một nhân vật nổi bật của Học viện Narnia, các cô gái ưa thích hắn cũng nhiều vô số kể.

Vẻ ngoài anh tuấn, nếp sống xa xỉ hào phóng, thực lực mạnh mẽ... mặc dù thực lực của Vương Vũ biểu hiện ra ngoài chỉ có Ma Kiếm Sĩ, nhưng cũng đủ khiến vô số thiếu nữ hoài xuân động lòng rồi!

"Việc gì phải tự làm khổ mình?"
Trong đám người có nhiều thiếu nữ xinh đẹp đã nắm chặt nắm tay, nước mắt lưng tròng nhìn bóng dáng kiên cường của Vương Vũ kia, trong lòng thầm nghĩ như thế.

Đồng thời nhiều người lại cảm thấy không thể tin nổi: Tống Minh Nguyệt giáo viên mỹ nữ đệ nhất trước giờ thân phận vẫn luôn rất thần bí, không ngờ lại cùng Diệp Vi Ny là hoa hậu giảng đường cực phẩm của Học viện Narnia cùng xuất hiện chung một chỗ với một nam nhân!

Mà còn công nhiên tuyên bố nam nhân kia là phu quân của nàng, vậy... vậy Diệp Vi Ny cùng nam nhân kia quan hệ thế nào?

Là huynh muội à? Gần như theo bản năng tất cả nam sinh đều nghĩ như vậy. Nếu Diệp Vi Ny cũng cùng quan hệ tình ái với nam nhân đó, vậy thì cũng quá đả kích người ta đấy!

Nhưng các nữ sinh thì không có ảo tưởng như thế, trong ánh mắt của hai nàng Diệp Vi Ny và Tống Minh Nguyệt nhìn về phía nam nhân kia toát ra đầy tình luyến ái, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Nhìn không ra ư... có là kẻ giả ngu!

Bởi vì xa cách từ lâu nay gặp lại, tâm tình Tống Minh Nguyệt cực kỳ sáng lạn, mới để lộ vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với Vương Vũ, thế nhưng thấy bộ dáng hắn lại được nước lấn tới được đằng chân lân đằng đầu. Tâm tình Tống Minh Nguyệt lại càng căm ghét hơn lên, nhớ tới người này trước đây làm đủ trò với mình, nếu không nhờ thực lực của nàng mạnh mẽ, chỉ sợ...

Nghĩ vậy, Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn Vương Vũ:
- Ngươi cảm thấy... ta chỗ nào tốt, ta sửa đổi! Vương Vũ! Hy vọng ngươi nhớ lại thương thế của ngươi là như thế nào có. Đừng giả bộ vô tội trước mặt người khác, đóng giả kẻ đáng thương để ta cho ngươi lối thoát. Hy vọng ngươi cũng có thể chừa cho chính mình con đường sống!
Tống Minh Nguyệt thản nhiên xoay người, khẽ nghiêng đầu, nói:
- Tạm biệt... Ồ! Không! Là vĩnh biệt!

- Đứng... lại!
Vương Vũ giận dữ điên cuồng hét lớn:
- Tống Minh Nguyệt! Ngươi nói... nói rõ ràng cho ta! Ta... ta như thế nào làm bộ người vô tội đóng giả kẻ đáng thương? Hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng... Ta... không để yên cho ngươi!

Lúc này, trong đám người vây xem, rất nhiều người lại vì Vương Vũ lên tiếng nói.
- Hoa hậu giảng đường thì giỏi lắm sao? Hoa hậu giảng đường thì có thể nói lung tung à?

Một nữ sinh tướng mạo to béo như khủng long khinh thường nói.

- Hừ! Còn là mỹ nữ đệ nhất của học viện đấy, không ngờ lại nói xấu người khác!
Đây là một nữ sinh nhỏ ái mộ Vương Vũ bất mãn nói.

- Ôi! Một lần đánh gãy xương chân người ta, bạo lực như thế... Chậc chậc! Thật không biết cưới về nhà còn bị ức hiếp thành bộ dáng gì nữa! Nữ nhân như vậy có xinh đẹp đến đâu đi nữa ta cũng không dám rớ nha!
Đây là một nam sinh nào đó không chấm mút được nói.

Trong đám người, có người khe khẽ nói nhỏ, thậm chí có người lớn tiếng nói, mọi mũi nhọn đều chĩa thẳng vào Tống Minh Nguyệt!

"Không bị người ta ganh tị là kẻ tầm thường", lời này thật có đạo lý. Đúng là vì diện mạo của Tống Minh Nguyệt, quả thực đúng hồng nhan là nguồn gốc của tai họa. Vì thế bất kể nam sinh hay nữ sinh, thời điểm đối mặt với nàng đều nảy sinh cảm giác tự ti mặc cảm! Một khi có cơ hội đả kích nàng sao có thể dễ dàng buông tha chứ?

Xưa nay hầu như không ít người thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại và thích dệt hoa trên gấm, hơn nữa cuộc sống chung đụng trên xã hội cũng luôn giật gân như vậy.

Tống Minh Nguyệt thoáng khựng lại một chút, nhưng không có dừng lại, thản nhiên nói:
- Ngoại trừ nam nhân của ta, ngoài ra không có người nào có thể ra lệnh cho ta phải thế nào. Vương Vũ! Ta không vạch trần ngươi đã làm gì với ta, đối với ta ngươi chỉ là một người qua đường. Còn nữa, ta nhắc nhở ngươi một câu: đừng tưởng rằng ngươi mang theo hai tên bảo tiêu cấp bậc Kiếm Hoàng thì không sợ ai nữa. Gia tộc của ngươi trước nay chưa từng trải qua sóng gió gì, không nên tìm phiền toái cho chính mình!

Tống Minh Nguyệt hời hợt nói mấy câu, nhưng cứ giống như trên mặt biển vốn đang bình lặng, chợt nổi lên một cơn sóng thần, lập tức khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người. Ánh mắt nhìn về phía Vương Vũ đều đã xảy ra biến hóa thật lớn!

Kiếm Hoàng!

Không có người nào không rõ hai chữ này đại biểu cho ý nghĩa gì, vấn đề là... như thế nào có khả năng?

Thật quá tà môn! Dường như vô số sự tình không có khả năng, đều tập trung vào ngày hôm nay, khiến các học sinh tinh anh của Học viện Narnia đến từ khắp nơi trên thế giới, đều cảm thấy quá không thực tế.

Thật quá hoang đường!

Không ngờ có học sinh lại mang theo hai cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng làm bảo tiêu? Đây... đây còn là Học viện Narnia quen thuộc kia sao? Hãy nhìn gương mặt xanh mét của Vương Vũ kia, và không phản bác lại lời nào, vậy còn không phải chấp nhận để người khác tin như vậy sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui