Lăng Tiêu đi từng bước một, chậm rãi bước đi, thân mình lướt qua phạm vi trận pháp bảo vệ, đứng trước mặt Âu Dương Vũ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn:
- Ngươi đã nói rất nhiều lời khó nghe, lại còn có ý uy hiếp phải không?
- Đúng thì sao?
Âu Dương Vũ khinh thường nhìn Lăng Tiêu, trong lòng nghĩ, bảy Kiếm Tôn các ngươi có thể làm gì chứ? Lão tử muốn bóp chết ngươi chỉ cần động một ngón tay thôi!
- Ha ha, mệnh lệnh của bọn người thủ hộ các ngươi với ta chỉ là chó má mà thôi.
Lăng Tiêu nói xong, khẽ thở dài một tiếng:
- Ta có lòng tốt đáp ứng Tư Không tiền bối, cũng thấy những người thủ hộ các ngươi trượng nghĩa, nhưng thật không ngờ lại có người như ngươi vậy. Ngươi đi đi, chuyện ta đã đáp ứng với Tư Không Dương từ nay về sau xóa bỏ! Ma Tộc có đánh hay không, không có quan hệ với ta!
- Ngươi… Lăng Tiêu! Ngươi muốn chết phải không?
Âu Dương Vũ cười giận giữ:
- Nhiều năm như vậy, ngươi là kẻ đầu tiên dám khiêu khích thủ hộ giả. Lăng Tiêu, lá gan ngươi lớn thật!
- Cút mẹ ngươi đi!
Thập Tứ gia cười lạnh nói:
- Ít nói cứng thôi! Ai nói tông chủ của chúng ta muốn khiêu khích tất cả những thủ hộ giả hả? Tiểu tử, vừa rồi không phải ngươi kêu gào to lắm sao? Sao nào… giờ sợ rồi hả?
- Ngươi dám nhục mạ ta. Ta phải giết ngươi!
Âu Dương Vũ không phải không có đầu óc, nhưng thật sự là bị Thập Tam gia chọc cho tức muốn ngất, hắn chưa bao giờ gặp một Kiêm Tôn nào lại vô lại như thế. Lúc trước, cho dù là những người của gia tộc thủ hộ giả khác nhìn thấy Âu Dương Vũ hắn đều phải dùng vẻ mặt tươi cười, khách khách khí khí! Không thể tưởng được, chỉ một môn phái nhỏ ở thế tục giới cũng dám nói với hắn như thế.
Bảo kiếm trong tay Âu Dương Vũ chỉ vào Lăng Tiêu, cả giận nói:
- Lời như thế, ta cũng cho ngươi nói một lần, hoặc là xin lỗi, hoặc là… Chết!
- A…!
Từ chết vừa thốt ra khỏi miệng Âu Dương Vũ, đang còn chưa nói xong lập tức cảm giác được một luồng lực cực lớn trong nháy mắt đánh vào bụng hắn. Âu Dương Vũ không nhịn nổi phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Tiếng hét thảm này truyền khắp cả Thục Sơn Thành to lớn!
Vô số người ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không, tuy họ không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng vừa có người dám mắng chửi Lĩnh chủ đại nhân vĩ đại của họ, điều này là điều chân chân thực thực, cho nên, tiếng hét thảm này, gần như tất cả mọi người đều nhận định là của địch nhân!
Bởi vì Lĩnh chủ đại nhân của họ là vô địch!
Đám người Thượng Quan Vũ Đồng giật mình nhìn Lăng Tiêu. Vừa rồi Lăng Tiêu chỉ mới nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, vậy mà đã đánh bay tên Kiếm Tôn bậc bốn cực kỳ kiêu ngạo kia ra xa mấy ngàn thước, quay vòng vòng trên trời. Tuy không ngã xuống đất nhưng ai cũng có thể nhìn ra… Lăng Tiêu đã hạ thủ lưu tình rồi!
Nếu Lăng Tiêu muốn giết hắn thật, thì vài tên Âu Dương Vũ cũng sẽ biến thành xác chết!
Âu Dương Vũ cảm giác được cả đan điền của mình như bùng nổ lên, đau đớn kinh người khiến hắn không nhịn nổi phải rên rỉ, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra. Truyện Tiên Hiệp
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, trên đời này lại có người thật sự dám ra tay với thủ hộ giả!
Nhưng hắn lại bị một kích của Lăng Tiêu đánh cho tỉnh mộng, thậm chí ngay cả dũng khí quay lại cũng không có, vì căn bản là hắn không nhìn ra được đối phương làm sao công kích hắn!
Lăng Tiêu đứng đó, lãnh đạm nhìn Âu Dương Vũ cách đó mấy ngàn thước, thản nhiên nói:
- Cút đi, về sau còn đến nữa, đừng trách ta không khách khí!
Giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như một mũi đao, sắc bén đến tận xương!
Lăng Tiêu nói xong, thân mình rơi xuống, từ trong thành Thục Sơn to lớn, hơn mười vạn người đồng thời phát ra tiếng reo hò ầm ĩ!
- Lĩnh chủ vô địch!
- Lĩnh chủ vạn tuế!
…
Lăng Tiêu thấy nao nao, vẻ mặt lập tức tươi cười.
Trong một con ngõ nhỏ, Lý Thiên Lạc ngây ngốc đứng đó, rất lâu sau, miệng mới cười khổ. Nhớ năm đó phụ thân đối địch với Lăng Tiêu, việc này thậm chí khiến người ta có cảm giác buồn cười! Nếu năm đó phụ thân có thể quyết định thật nhanh, gia nhập dưới trướng Lăng Tiêu, như vậy… kết cục, có thể khác đi hay không?
Chẳng qua nghĩ lại, việc này căn bản là không có khả năng. Lý Thiên Lạc lắc đầu, sau đó xoay người rời khỏi, đồng thời hai mắt bắn ra thù hận:
- Đại bá thật tốt của ta, ngươi cứ chờ xem, cháu của ngươi chắc chắn sẽ cho người một vui mừng và ngạc nhiên thật lớn!
Thập Tam gia nghe thấy những tiếng hoan hô liên tiếp trong thành Thục Sơn, cũng quát:
- Đáng đánh! Mẹ nó, loại tiện nhân này nên phải như vậy, hắn kiêu ngạo, chúng ta càng kiêu ngạo, hung hăng tát một cái cho hắn cút về!
Thập Tứ gia cười ha hả nói:
- Lăng Tiêu, ngươi coi mệnh lệnh của thủ hộ giả là trò đùa phải không?
Thập Tứ gia bóp cổ họng, nhại lại giống như đúc.
Âu Dương Vũ bên kia dùng ánh mắt vô cùng oán độc liếc về phía Thục Sơn kiếm phái, trong lòng đã có quyết định, nếu không giết được Lăng Tiêu thì phải đoạt nữ nhân của Lăng Tiêu, nếu không thề không làm người!
Âu Dương Vũ thậm chí không quay lại nói thêm một câu nào nữa, bởi vì hắn từ ánh mắt lãnh đạm của Lăng Tiêu nhìn ra được, căn bản là người ta không để hắn vào mắt!
Loại cảm giác này khiến Âu Dương Vũ giận dữ, phẫn nộ vô cùng! Hắn cũng chưa từng nghĩ lại xem, bản thân hắn vốn cũng xem thường người khác như thế thôi.
Vị trí đan điền không ngờ lại nóng cháy lên, Âu Dương dùng chút sức lực còn lại, quay về nơi tụ họp của thủ hộ giả tại thảo nguyên Lưỡng Hà.
Nơi đó đại khái có hơn hai mươi thủ hộ giả, trong đó bao gồm cả những người Lăng Tiêu đã gặp ngày trước là Tư Không Dương và Tư Không Liễu, cùng với Tây Môn Ngạo Thiên.
Dưới chân họ có một di tích thượng cổ, hiện tại đang chuẩn bị mở cơ quan, đưa di tích thượng cổ lên, sau đó lập thành một cứ điểm cho thủ hộ giả của phương Nam. Nơi này rất hoang vắng, trong phạm vi ngàn dặm không có bóng người, cho dù là loài người cũng gần như không tới đây chứ đừng nói đến Ma Tộc.
Nhìn thấy Âu Dương Vũ bị thương, gần như tất cả mọi người đều chấn động. Tư Không Dương là người giao cho gã nhiệm vụ này cũng sửng sốt, cả đám người vây quanh lại, hỏi Âu Dương Vũ.
Tư Không Dương vẻ mặt khẩn trương nhìn Âu Dương Vũ:
- Âu Dương tiểu đệ, hay là ngươi gặp người Ma Tộc? Sao lại thành cái dạng này?
Giờ phút này Âu Dương Vũ quần áo tả tơi, cánh tay còn có mấy vết thương, vết máu nhiễm đỏ cả quần áo, tay ôm bụng, vẻ mặt ai oán nhìn Tư Không Dương, gian nan nói:
- Tư Không đại nhân, Lăng Tiêu kia… Cấu kết Ma Tộc… tu luyện tà công, bị ta phát hiện, muốn… muốn giết người diệt khẩu!
Lý do này là Âu Dương Vũ đã suy nghĩ suốt dọc đường, tất cả những người của các gia tộc thủ hộ giả đều rất rõ rang, cho dù là công pháp tu luyện của người Ma Tộc cũng không phải đều là công pháp tà ác, cho nên, cho dù Lăng Tiêu không một chút quan hệ với Ma Tộc, chỉ cần Âu Dương Vũ một miệng nói hắn tu luyện công pháp của Ma Tộc thì Lăng Tiêu cũng sẽ dính tai ương!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, những người khác đều tin lời Âu Dương Vũ nói.
Tuy nhiên, Âu Dương Vũ không phải hạng người đơn giản, tất nhiên có thể đưa ra so sánh và chứng cớ đối chiếu.
Tư Không Dương cau mày, hắn đã sớm biết Âu Dương Vũ tâm cao khí ngạo, thậm chí còn cuồng vọng hơn Tây Môn Ngạo Thiên rất nhiều, nhưng có một điểm, gia tộc Âu Dương và gia tộc Tư Không có quan hệ cực kỳ chặt chẽ! Hai gia tộc thủ hộ giả này đều là đại gia tộc!
Trong hơn hai mươi thủ hộ giả thực lực Kiếm Tôn trước mắt này có bảy tám người là người của gia tộc Âu Dương!
Thấy người trong tộc chịu ức hiếp, tất cả những người thuộc gia tộc Âu Dương ở nơi này đều căm phẫn, trong đó có một Kiếm Tôn bậc năm. Âu Dương Hoành cười lạnh nói:
- Tư Không đại nhân, mấy người chúng ta là do ngài chỉ huy, tóm lại là không thể nhìn người nhà bị ức hiếp mà không có chút phản ứng nào phải không? Lăng Tiêu lá gan cũng đủ lớn đó, cũng dám tu luyện tà công, hừ, thực sự nghĩ rằng cái trận pháp kia của hắn kiên cố không gì phá nổi sao? Âu Dương gia chúng ta cũng không sợ cái Thục Sơn kiếm phái chó má gì đó! A, nghe nói còn có người gọi bọn chúng là kiếm phái rùa đen nữa!
Ngu ngốc! Những kẻ dám gọi kiếm phái đó là rùa đen đều đã bị Lăng Tiêu tiêu diệt! Việc này sao ngươi không nghe nói thấy? Trong lòng Tư Không Dương tức giận mắng, tuy nhiên không biểu hiện ra ngoài. Hắn thản nhiên liếc Âu Dương Vũ nói:
- Nếu có thể chứng thực lời của Âu Dương Vũ, lão phu tất nhiên sẽ đi đòi công đạo, tuy nhiên, Âu Dương Vũ, ngươi có chứng cớ chứng minh bọn họ tu luyện tà công sao?
- Cái gì? Còn cần chứng cớ? Tư Không đại nhân, hiện giờ ta có chút hoài nghi, ngài cuối cùng là bên phe nào! Chẳng lẽ Âu Dương Vũ nói dối sao?
Âu Dương Hoành nhìn Tư Không Dương, lạnh lùng nói. Người khác sợ Tư Không Dương, hắn Âu Dương Hoành thì không. Kiếm Tôn bậc sáu thì sao? Kiếm Tôn bậc sáu có thể lấy thúng úp voi sao? Tuy gia tộc Tư Không lớn, nhưng gia tộc Âu Dương chúng ta cũng không kém!
- Không hỏi đến ngươi, tốt nhất là ngươi nên ngậm miệng lại cho ta!
Tư Không Liễu vốn vẫn không nói gì, thân mình giống như quỷ mị chợt hiện ra bên cạnh Âu Dương Hoành, một tay bóp cổ Âu Dương Hoành, không ngờ lại nhấc một Kiếm Tôn bậc năm lên!
Ấn tượng về Lăng Tiêu của Tư Không Liễu rất tốt, căn bản không tin loại chuyện như là Lăng Tiêu tu luyện tà công. Lại nói, nhìn vết thương trên người Âu Dương Vũ tin tưởng những người ở đây nếu không phải kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, đối chiến cấp bậc Kiếm Tôn sao có thể chỉ bị những vết thương nhỏ như vậy? Hơn nữa, Âu Dương Vũ này lòng dạ cũng thật đen tối, không ngờ lại có thể dùng biện pháp này đi mưu hại Lăng Tiêu, thật là một kẻ tiểu nhân.
- Nhị đệ, buông hắn ra.
Tư Không Dương nổi giận nói.
- Càn quấy!
Dù vậy tâm tình vẫn rất thoải mái, lạnh lùng liếc mắt quét qua những người của gia tộc Âu Dương, có phần đau lòng nói:
- Ma Tộc còn chưa đến, thủ hộ giả chúng ta đã xảy ra nội loạn hay sao? Hay là, mấy vạn năm yên bình, khiến cho các ngươi đều quên hết chức trách của mình rồi?
Ánh mắt mọi người khác nhau, nhưng không ai mở miệng phản bác. Ánh mắt họ nhìn Tư Không Liễu cũng thêm phần kính sợ, có thể chế trụ một tên Kiếm Tôn bậc năm dễ dàng như thế, khiến cho gã trong nháy mắt mất đi lực phản kháng, thực lực này chỉ là bậc sáu thôi sao?
Khóe miệng Tư Không Liễu nhếch lên, thả Âu Dương Hoành lên mặt đất. Được một lúc như vậy rồi nên sắc mặt Âu Dương Vũ đã hóa thành màu tím, những người khác thậm chí còn có cảm giác, nếu Tư Không Dương ra lệnh một tiếng, Tư Không Liễu liền bóp nát cả cái cổ của Âu Dương Hoành cũng nên!
Âu Dương Hoành ngồi xổm trên mặt đất, nôn khan một tiếng, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Tư Không Liễu.
- Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa lão tử sẽ đá ngươi một cước!
Tư Không Liễu nhìn như bình tĩnh thản nhiên nhưng trên thực tế thì cực kỳ nóng nảy! Lão không nói lời nào chính là vì sợ xảy ra rắc rối!
- Ngươi nói đi.
Tư Không Dương nhìn Âu Dương Vũ. Hành động của Tư Không Liễu, Tư Không Dương không có chút bận tâm nào.
Âu Dương Vũ híp mắt, ánh mắt lập lòe nhìn Tư Không Dương, bỗng nhiên cười lạnh, nói:
- Đạo không giống, không thể nói chuyện! Nếu Tư Không đại nhân không tin, như vậy, chúng ta hãy chờ xem!
Vừa nói xong liền gọi tất cả người của gia tộc Âu Dương rời đi, trước khi đi còn ném lại một câu.
- Tư Không đại nhân nói rằng Thục Sơn kiếm phái của Lăng Tiêu kia rất hùng mạnh phải không, không đến một tháng, bọn họ đã có thêm sáu Kiếm Tôn! Thực lực Lăng Tiêu cũng hơn ta… một ít. Các người không đi, ta đi! Đến lúc đó, gặp lại trước mặt trưởng lão hội thủ hộ giả đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...