Ngạo Kiếm Lăng Vân

Hai Kiếm Tôn của Tần gia chưa kịp thả lỏng người, đã nghe Công Tôn Hoàng nói:
- Lần này vân du tứ hải, lão phu gặp một chuyện lạ, không biết chư vị có hứng thú nghe không?
Có thể làm cho Kiếm Tôn bậc sáu cảm thấy lạ, chuyện đó hẳn là sẽ long trời lở đất, nên mọi người lập tức gật đầu. Ánh mắt Công Tôn Hoàng dừng một chút trên người hai Kiếm Tôn của Tần gia, lập tức nói:
- Lão phu lần này ra khơi, đi qua vô số quốc gia ở hải ngoại, vô tình phát hiện, các môn phái và ẩn thế thế gia ở các nước này đang gặp phải một nguy cơ vô cùng lớn.
Lời Công Tôn Hoàng vừa nói ra, Lăng Tiêu hiểu ý nhất thời nhìn qua hai gã Kiếm Tôn của Tần gia. Mấy Kiếm Tôn của Tinh Võ thế gia vừa may gặp lúc Công Tôn Hoàng dẫn dắt câu chuyện, giải vây cho bọn họ, cũng biết Công Tôn Hoàng không vô cớ mà kể chuyện không, nên vẫn chờ xem ý tứ thật sự của Công Tôn Hoàng.
Hai Kiếm Tôn của Tần gia và Tần Chiêu Nhiên sắc mặt bỗng nhiên rất khó coi, còn Tần Phong, bộ dáng vẫn rất ngây thơ, căn bản không biết rằng,câu nói của lão nhân cường giả Kiếm Tôn bậc sáu này có liên quan đến gia tộc của hắn.
Tần Đô và Tần Vị thấp thỏm không yên. Trong lòng hối hận vì đã đến chỗ của Lăng Tiêu hôm nay. Nếu thật sự phải động thủ, bọn họ một bậc hai một bậc bốn làm sao là đối thủ của Công Tôn Hoàng. Lại nói, nếu lời nói đó thật sự được công bố, ngay cả ba Kiếm Tôn của Tinh Võ thế gia cũng không có khả năng buông tha bọn họ.
Dù sao hút máu người để gia tăng thực lực cũng quá mức tà ác. Phàm là người có một chút tinh thần trọng nghĩa đều cảm thấy phản cảm.
Công Tôn Hoàng trầm giọng nói:
- Sau khi ta thăm dò phát hiện ra, ở các quốc gia hải ngoại vài năm nay xuất hiện rất nhiều kẻ chuyên hút máu người luyện công. Nghe nói họ tu luyện một loại công pháp tà ác, thực lực nâng cao rất nhanh. Bọn họ hút máu đồng tử tư chất tốt làm cơ sở, hút máu Ma Kiếm Sư trở lên để đề thăng, trong vòng ngắn ngủi vài năm, rất nhiều thế gia ngoài đó, thậm chí là cả gia tộc đã bị diệt môn.
Công Tôn Hoàng nói tới đây, ba lão Kiếm Tôn của Liệt gia ánh mắt bất chợt đọng lại trên người hai Kiếm Tôn của Tần gia. Nếu nói mấy năm nay, gia tộc nào thực lực phát triển nhanh nhất, mọi người đều công nhận chính là Tần gia. Tần gia chợt nghe nói một năm trước có thêm sáu gã Kiếm Tôn cường giả. Còn hiện giờ thì không biết có bao nhiêu. Trong khi hai năm trước, bọn họ chỉ có năm cường giả Kiếm Tôn.
Lúc ấy còn rất nhiều người hoài nghi, nhất định là Tần gia từ trong thượng cổ di tích tìm được bí tịch nâng cao thực lực. Liệt gia cũng nghi ngờ, nhưng cuối cùng, bởi vì Tần gia ẩn thế, thực lực không rõ, đành chuyển mục tiêu sang Lăng Tiêu.
Dù sao, chỗ thần bí trên người Lăng Tiêu không hề thua kém Tần gia chút nào. Quan trọng nhất là, bọn họ cho rằng thực lực của Lăng Tiêu không bằng Tần gia!
Bóp trái hồng phải chọn chỗ mềm, thủ đoạn này cho dù là siêu cấp thế gia như Liệt gia cũng sử dụng thuần thục.
Công Tôn Hoàng cũng không để ý đến sắc mặt khó coi của đám Tần gia, khẽ thở dài nói:
- Những thế gia ở hải ngoại, có thực lực cũng không thua kém gi chúng ta. Họ đã liên thủ, truy bắt đám vũ giả hút máu người. Không ngờ, đám người đó thật giảo hoạt, biến mất không để lại dấu vết. Cho nên lão phu nhắc nhở các nhà một câu, nhất định phải cẩn thận để ý, coi chừng bọn chúng chạy về bên chúng ta.

Tần Đô và Tần Vị vốn dĩ đã chuẩn bị toàn lực chạy trốn. Dù sao chuyện này chính là do Tần gia bọn họ làm ra. Thậm chí ác tích nơi hải ngoại, Tần Đô và Tần Vị cũng có tham gia. Cho nên khi Công Tôn Hoàng nhắc tới, hai người đều không khỏi chột dạ.
Lại không ngờ rằng, Công Tôn Hoàng cũng chỉ hoài nghi, cũng không đưa ra chứng cớ xác thực cho thấy là người của Tần gia làm!
Đối với người có thân phận như Công Tôn Hoàng, không có chứng cớ rõ ràng chứng tỏ chuyện này do người của Tần gia làm sẽ không thể dễ dàng ra tay. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Tần Đô và Tần Vị đề thầm thở phào nhẹ nhõm. Tần gia thiếu chủ Tần Phong lại ra vẻ phẫn nộ, nói:
- Kẻ nào vô sỉ như vậy, không ngờ làm ra chuyện đê tiện như vậy! Nếu hắn dám đến đây, đến một người giết một người.
Chút tâm trạng trong lòng Tần Đô và Tần Vị chưa kịp lắng xuống đã dậy lên, mặt xanh mét, hận không thể bóp chết tiểu tử không có mắt này.
Tần Chiêu Nhiên nổi giận thấp giọng nói:
- Càn rỡ! Chỗ này là chỗ nào mà ngươi dám lên tiếng!
Vẻ mặt Lăng Tiêu vô cùng cổ quái, cười nói:
- Tần Phong công tử nói hay lắm! Trừ ma vệ đạo là bổn phận của chúng ta, Tần gia chủ, ta nói có đúng không?
Tần Chiêu Nhiên cười ha hả nói:
- Đương nhiên, đương nhiên.
Luôn kiệm lời, gia chủ của hải vực Tống gia, Kiếm Hoàng bậc sáu Tống Y thản nhiên nói:
- Nghe Công Tôn tiền bối nói xong, chúng ta nhất định phải cẩn thận gấp bội, cho người điều tra cẩn thận, đám người này có thể đang trà trộn trong chúng ta!
Tống Y không có chút hảo cảm nào đối với Đông hải Tần gia. Nghĩ đến ngày đó cháu hắn Tống Minh Nguyệt thiếu chút nữa đã đến Đông Hải Tần gia. May mà không đi, nếu không có lẽ bị người ta giết cũng không biết.
Công Tôn Hoàng hướng về phía Tống Y, cười nói:

- Nhờ ngươi về nói với lão gia nhà các ngươi cho ta gửi lời vấn an. Cách biệt bao năm, nói cho hắn biết, Thánh Vực gặp lại!
Thân hình Tống Kỳ khẽ run lên, Tống Kỳ thoạt nhìn cũng như một lão nhân sáu mươi tuổi, đứng dậy thi lễ với Công Tôn Hoàng:
- Lời của Công Tôn tiền bối, vãn bối sẽ chuyển.
Trong ánh mắt đám người Liệt gia, bao gồm cả ba Kiếm Tôn cường giả đã bắt đầu có chút cảnh giác.
Sau đó, Công Tôn Hoàng cũng không nói gì cả.
Trải qua hai chuyện lớn, bữa tiệc tự nhiên trở nên vô vị. Đa số đều vì thân phận của Lăng Tiêu mà khiếp sợ. Không ngờ được niềm kiêu hãnh của Công Tôn thế gia, chí tôn của các gia tộc ẩn thế, Kiếm Tôn bậc sáu Công Tôn Hoàng lại đích thân đến gặp Lăng Tiêu, còn gọi Lăng Tiêu là Lăng Tiêu tiểu hữu. Thái độ này có khác nào bảo với mọi người rằng, thanh niên này là do ta che chở?
Trong ánh mắt Liệt Dương nhìn về phía Lăng Tiêu, thoạt nhìn có vẻ ôn hòa ấm áp, thực ra lại lạnh lẽo vô cùng. Hắn biết, lần này không có cơ hội nữa rồi. Trước mặt Công Tôn Hoàng, không ai dám liều mạng ra tay.
Yến hội qua đi, đại bộ phận mọi người đều cáo từ. Đám người Tần gia như hốt hoảng bỏ chạy.
Công Tôn Hoàng đến tự nhiên là chuyện động trời, rất nhanh lan truyền ra ngoài. Danh vọng của Lăng Tiêu, sau sự kiện diệt Chiết gia, lại một lần nữa bay cao. Đồng thời, toàn bộ Thục Sơn kiếm phái vừa mới thành lập nhanh chóng để lại cho mọi người ấn tượng không thể xóa nhòa.
Từ nay về sau, Thục Sơn kiếm phái danh liệt vào nhất lưu môn phái!
Chỉ e toàn bộ đại lục từ xưa đến nay, không có môn phái nào có thể trong ngắn ngủi mấy năm có thể phát triển hùng mạnh như thế. Chỉ có Thục Sơn kiếm phái mà thôi.
Mười đại đệ tử Thục Sơn kiếm phái hôm nay cũng xuất hiện trong yến hội ở đại sảnh.
Mặc dù bọn họ thực lực cao nhất chỉ là Ma Kiếm Sư bậc một, nhưng đứng giữa đám đệ tử các thế gia thấp nhất cũng là Ma Kiếm Sư bậc ba và bậc bốn, không ngờ không hề tỏ ra thua kém. Ngược lại, những kẻ thực lực cao hơn bọn họ vài lần, thậm chí còn phải cẩn thận khi nói chuyện với mười người bọn họ.
Điều này làm cho tất cả đệ tử Thục Sơn đều hãnh diện, không thể tưởng được bọn họ cũng có thời khắc thống khoái như ngày hôm nay. Nhìn vẻ mặt đầy thành ý, cười cầu tài để kết giao, thậm chí là vẻ mặt nịnh bợ mà trước đây mơ cũng không thấy trên mặt đám đệ tử thế gia, Thục Sơn thập đại đệ tử đều minh bạch một đạo lý.
Đạo lý đó đã được các trưởng lão lập đi lập lại vô số lần, và bây giờ đã được chứng thực.
Nếu muốn người khác tôn trọng, đầu tiên chính mình phải đủ mạnh!

Thục Sơn kiếm phái hùng mạnh không? Không, một chút cũng không. Tuy rằng họ có ngàn vạn đệ tử, nhưng bọn họ, cho dù có dùng đan dược, dùng Băng Tinh Thiên Tằm, cao nhất, cũng chỉ là Ma Kiếm Sư bậc trung.
Giống như đám thập đại đệ tử Thiên Viên, thậm chí cao nhất chỉ là Ma Kiếm Sư bậc một. Vậy, người ta dựa vào gì mà phải khách khí với mình như vậy? Chính là bởi vì bọn họ có một tông chủ thần bí mà hùng mạnh.
Có ngày hôm nay cũng là nhờ sư tôn của mười người họ!
Yến tiệc hôm nay đã lưu lại một dấu ấn trọn đời không phai trong lòng mười thiếu niên bọn họ. Gần như tất cả mọi người đều thề, từ hôm nay sẽ cố gắng tu luyện gấp bội. Nhất định không để mất thể diện sư tôn, cố gắng trong tương lai tạo nên bộ mặt của Thục Sơn, cũng là bộ mặt của chính mình!
Sau yến hội, ông cháu nhà Công Tôn Hoàng, Tống Kỳ, Lãnh Dương Dương, còn có Tây Vực Lý gia gia chủ Lý Phi, đều không vội vã đi. Lí Phi hiển nhiên muốn cùng Lăng Tiêu nói gì đó. Tuy nhiên thấy trong nhà dường như đang có việc muốn nói, chỉ có thể cáo từ, cùng Lăng Tiêu ước định, ngày mai gặp lại.
Những người còn lại toàn bộ kéo vào phòng khách bên trong phủ đệ của Lăng Tiêu. Công Tôn Kiếm dường như đã nhịn lâu quá rồi, vừa thấy không còn người ngoài liền oán trách ông nội:
- Ông nội, người biết rõ đám hút máu người là người của Tần gia, vì sao lại buông tha chúng?
Công Tôn Hoàng thấy trên mặt Tống Kỳ, Lãnh Dương Dương cùng với Thượng Quan Vũ Đồng đều tỏ vẻ không hiểu, nhìn sang Lăng Tiêu vẫn rất bình tĩnh, than nhẹ một tiếng, nói:
- Lăng Tiêu tiểu hữu, ngươi nói đi.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua mọi người, sau đó hơi lắc đầu nói:
- Không giết được.
- Vì sao?
Công Tôn Kiếm nhìn Lăng Tiêu đầy nghi hoặc. Hắn không thể tin được, đại ca mà mình luôn vô cùng tôn kính cũng nói như vậy. Mọi người bị sao vậy? Vì sao lại như vậy? Công Tôn Kiếm suýt buông lời bất kính. Cũng may người nói ra là ông nội hắn và Lăng Tiêu, người đối với hắn có ân không khác chi người thầy. Tuy ngoài miệng Công Tôn Kiếm không nói ra nhưng sự tôn kính dành cho Lăng Tiêu trong lòng hắn rất sâu nặng.
Thần tình của Thượng Quan Vũ Đồng ngược lại hầu như không thay đổi. Nhiều năm đã qua, nàng quá hiểu Lăng Tiêu là loại người gì. Đám cặn bã Tần gia, lấy tính cách của hắn, sao có thể buông tha?
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Công Tôn Hoàng:
- Thật sự muốn ta nói?
Công Tôn Hoàng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Ngươi cứ nói đi.

Mọi người nghi hoặc nhìn một già một trẻ đầy bí hiểm này. Ngay cả đám người đến sau như Tô Tuyết cũng nghi hoặc không thôi.
Lăng Tiêu bỗng hướng về Công Tôn Hoàng thi lễ thật sâu:
- Công Tôn gia gia, ở Thánh Vực nhất định phải chuẩn bị cho tiểu tử một cơ sở thật tốt. Sau này nếu ta tới đó, hy vọng có thể được ngài tiếp tục quan tâm.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều ngây người.
Khuôn mặt Công Tôn Kiếm mờ mịt, đờ đẫn một lúc lâu, đột nhiên lớn tiếng hỏi:
- Ông nội, ông phải vào Thánh Vực sao?
Những chữ cuối run rầy. Tuy biết rằng ngày ấy sớm muộn rồi cũng đến, nhưng thật không ngờ, ngáy ấy lại sẽ đến nhanh như vậy.
Nhanh đến nỗi Công Tôn Kiếm còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Hắn còn hy vọng có thể tiếp tục dựa vào ông nội mấy chục năm nữa, có khi là cả trăm năm. Nhưng đồng thời, hắn cũng mâu thuẫn, hắn cũng muốn ông nội sớm ngày đột phá, tiến vào Thánh Vực. Mặt khác hắn lại hy vọng ông nội có thể bầu bạn cùng hắn.
Những người khác, đám Tống Y và Lãnh Dương Dương, tất cả đều thi lễ với Công Tôn Hoàng.
Đây không chỉ đơn giản là chuyện vui của Công Tôn gia tộc mà là chuyện vui của cả cộng đồng gia tộc ẩn thế.
Đã bao nhiêu năm rồi không có ai tiến vào Thánh Vực!
Hình như ba trăm năm trước, sau khi thiên tài tuyệt thế Vân Chi Lan tiến vào Thánh Vực, vận khí của toàn bộ vũ giả nhân loại chấm dứt. Kiếm Tôn tuy có, nhưng không ai có thể đột phá Thánh giai.
Hôm nay, rốt cuộc cũng đã xuất hiện.
Công Tôn Hoàng lúc này, thần sắc hiền hòa, vươn tay. Xem kỹ, tay ông, tay của một Kiếm Tôn bậc sáu đỉnh phong, không, phải nói là lão nhân chuẩn thánh giai cường giả, không ngờ hơi có chút run rẩy!
Xoa đầu Công Tôn Kiếm, giờ phút này Công Tôn Hoàng đơn thuần là một ông nội thương cháu. Sự từ ái trong ánh mắt làm tất cả mọi người đều biến sắc.
Ai nói vũ giả vô tình, ai nói vũ giả bậc cao càng vô tình!
Lãnh Ngưng cung chủ Lãnh Dương Dương bỗng nhiên quay mặt qua chỗ khác. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ rơi lệ. Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy chua xót, khóe mắt nặng trĩu, có một loại cảm giác phi thường đặc biệt gột rửa trái tim nàng. Ngay sau đó, vô số thiên địa linh khí cuồn cuộn chảy vào kinh mạch. Lãnh Dương Dương không ngờ ở thời điểm này lại lĩnh ngộ một điều gì đó. Chưởng môn một môn phái chủ trương vô tình, không ngờ dưới tình huống tình cảm ấm áp lại... tiến giai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui