Thân thể Thượng Quan Vũ Đồng khẽ run lên, mắt nhìn về phía Lăng Tiêu, sau đó nhẹ giọng nói:
- Tất cả đều phải giết sao?
Lăng Tiêu mỉm cười, vỗ nhè nhẹ lên vai của Thượng Quan Vũ Đồng, rồi nói:
- Ta không nói phải giết toàn bộ, còn những người có thực lực yếu ớt thì sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn!
Lăng Tiêu vừa nói xong, nhìn thoáng qua sơn trang im lặng kia, trong lòng thầm nghĩ, một lát nữa nơi này sẽ tràn ngập mưa máu đầy trời rồi, không biết quyết định này của mình là đúng hay là sai? Tuy nhiên trong lòng hắn lại không có chút nào hối hận! Chuyện Lăng Tiêu luôn nỗ lực muốn làm, chính là phải làm cho người nhà cùng bằng hữu của mình có thể có cuộc sống tốt hơn. Ai dám động đến người nhà và bằng hữu của hắn thì người đó chính là kẻ thù của hắn, muốn trách thì trách bọn họ sinh ra ở Chiết gia!
Lăng Tiêu thở phào một hơi, năm đó đám dân thường cùng binh lính của Binh đoàn Tia Chớp trong thành Thục Sơn cũng rất vô tội khi bị giết chết!
Lăng Tiêu cũng không bày ra sát trận. Lúc nãy Thượng Quan Vũ Đồng nghĩ tới chuyện Lăng Tiêu muốn bố trí sát trận, cho nên nàng mới có chút chần chừ, dù sao có rất nhiều người vô tội sinh sống ở trong sơn trang to như vậy!
Thân thể Lăng Tiêu bắt đầu nhanh chóng bố trí Băng Lam Thủy Quang Trận để vây quanh Chiết gia sơn trang. Kỳ thật nếu suy xét theo một cách khác thì Lăng Tiêu đang bảo hộ những người có thực lực thấp kém của Chiết gia chứ? Nếu người bên ngoài biết thế gia nhất lưu hùng mạnh như Chiết gia bị diệt, chỉ sợ phản ứng đầu tiên của họ là lập tức đến đây tranh đoạt tài nguyên của Chiết gia, của cải của một thế gia nhất lưu được lưu truyền vô số năm. Có thể nghĩ đám người Lăng Tiêu chỉ đến đây báo thù mà không phải cướp bóc, cho nên trên cơ bản họ sẽ không động đến tài vật của Chiết gia.
Hiện giờ trình độ thành thạo trong việc bố trí trận pháp của Lăng Tiêu tuyệt đối đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người! Trong phạm vi hơn mười dặm không ngờ nháy mắt đã rơi xuống những tinh hạch ma thú với vị trí chính xác.
Mà ngay lúc Lăng Tiêu có thể hoàn thành việc bố trí đại trận thì bỗng nhiên hắn cảm giác được một chút dao động, vô cùng mỏng manh, dường như ở một nơi nào đó có người đang ẩn núp, Lăng Tiêu buồn cười trong lòng, xem ra Chiết gia này cũng có người trốn đi. Vốn Lăng Tiêu cũng không để ý tới, nhưng người đó dường như cũng cảm giác mình có nguy hiểm! Tuy nhiên hắn cũng không có phát hiện gì, vì thế mới lặng lẽ di chuyển như muốn tiếp tục chạy trốn!
Thân thể Lăng Tiêu lờ mờ ở trên bầu trời đêm, nhìn thấy bóng người chạy trốn kia, hơi hơi lắc lắc đầu, trải qua một đêm chiến đấu, hắn cũng không muốn giết người.
Đột nhiên ánh mắt Lăng Tiêu thoáng dừng lại, trong đôi mắt ấy bắn ra tia sáng lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào bóng người vừa chạy vừa nhìn chung quanh cảnh giác. Trên mặt Lăng Tiêu lại lộ ra một chút nét cười mỉa mai, bỗng nhiên thân thể hắn biến mất tại chỗ, ngay sau đó lại xuất hiện bên cạnh người đó, thản nhiên nói:
- Ngô Lương, thật sự ta cũng không biết cả đời này có gặp lại ngươi hay không nhưng nay ta cũng không ngờ gặp được ngươi ở tại đây.
Thân thể người đó đang cấp tốc chạy như điên về phía trước thì thoáng chốc dừng lại, qua nửa ngày hắn mới quay đầu lại, đấy không phải Ngô Lương thì là ai? Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn khóc, mang theo ba phần giọng điệu lấy lòng:
- Ôi chao, ngươi, ngươi là Lăng Tiêu huynh đệ?
- Thật sự là khéo, không ngờ ta cũng có thể gặp ngươi ở đây!
- Huynh đệ?
- Ngươi không nên làm nhục hai chữ "huynh đệ" này, không phải huynh đệ của ngươi đều bị ngươi bán đứng rồi sao?
Lăng Tiêu đứng đó, dường như toàn bộ thân thể đều có sơ hở, trên mặt hắn hình như không có cảm xúc gì, nhưng Ngô Lương lại cứ cảm giác lửa giận đang bốc cháy trên người gã thanh niên này.
- Ha ha, ngươi nói quá rồi, làm sao mà ngươi nói Ngô Lương ta làm chuyện như thế được?
- Lăng Tiêu huynh đệ, ngươi không nên nghe lời đồn gì đó mà hiểu lầm ta chứ?
Ngô Lương vừa cẩn thận đề phòng, vừa thầm nghĩ trong lòng, rồi nhìn biểu tình của Lăng Tiêu: Ngươi muốn dụ ta chủ động công kích để ngươi nhân cơ hội này giết ta sao, không có chuyện dễ như vậy đâu! Hừ, lão tử bán đứng bọn họ thì sao nào? Ngươi có chứng cớ sao?
Hắn cũng không biết khi người đạt đến trình độ hiện tại như Lăng Tiêu thì muốn giết hắn, sẽ phiền phức như thế sao?
- Ngô Lương, ta cũng chưa có giao tình với ngươi, và cũng không thể nói chúng ta có thù hận gì... ...
- Đúng vậy, đúng vậy, chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm ... Hiểu lầm mà thôi!
Ngô Lương liền đi xuống sườn núi, cười ha hả nói:
- Cho nên ta có thể đi được rồi chứ?
- Ôi, hiện tại ta trở thành người độc hành, rừng núi này tràn ngập nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận một chút!
Nói xong hắn xoay người muốn rời đi.
- Ta cho phép ngươi đi sao?
Giọng nói Lăng Tiêu lại vang lên.
Ngô Lương muốn nổi giận nhưng hắn căn bản không có cái gan đó, vừa rồi hắn trơ mắt nhìn lão tổ tông Kiếm Tôn của Chiết gia kia chết trong tay Lăng Tiêu, trong lòng cũng hiểu rằng: Nếu Lăng Tiêu muốn giết hắn thì việc đó đơn giản như dẫm chết con kiến!
- Ta không có thù hận gì với ngươi, tuy nhiên ngươi nên quay về giải thích một số chuyện với Đường Minh và An Nhã thôi.
Thân thể Ngô Lương có chút run rẩy mãnh liệt, giọng nói Lăng Tiêu lại vang lên.
- Ngươi chủ động đi theo ta hay là ta mang ngươi chứ?
- Ta, ta đi theo ngươi!
Ngô Lương do dự một hồi, rồi cũng quyết định có lẽ mình nên theo Lăng Tiêu trở về. Hắn đã sớm biết Vương Siêu đã chết, và tất cả đám người Gaia, Đường Minh và An Nhã đều còn sống, nhưng Ngô Lương muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc với đám người thiện lương như An Nhã và Gaia kia, sẽ không thật sự giết mình! Dù sao trước đây mọi người hợp tác với nhau đã nhiều năm rồi, lại không có chứng cớ trực tiếp cho thấy hắn bán đứng Vương Siêu.
Hắn đi theo phía sau Lăng Tiêu, hai người đi vào chỗ dãy núi vừa mới chiến đấu xong. Lăng Tiêu với dáng người cao to rắn rỏi đứng ở bên vách núi, ngưng thần nhìn tình huống bên trong sơn trang, hắn biết Chiết gia sẽ diệt vong nên không còn gì để lo lắng.
Ngô Lương run sợ trong lòng nhìn dãy núi cao trăm mét đang bị phá bỏ dần, cẩn thận tránh né lỗ động, khe hở sâu không thấy đáy. Vừa rồi tuy rằng hắn ở Chiết gia sơn trang cũng hiểu toàn bộ đám cường giả Kiếm Hoàng của Chiết gia đều bị đánh chết, nhưng khi hắn tận mắt nhìn chiến trường này thì nó vẫn khiến Ngô Lương cảm nhận được rốt cuộc thực lực của Lăng Tiêu khủng bố như thế nào?
Trong lúc nhất thời. Ngô Lương vô cùng hối hận khi đi theo Chiết Kiến Nghiệp đến nơi này.
Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên cái tên Chiết Kiến Nghiệp, Ngô Lương bỗng nhiên mở miệng nói:
- Lăng, Lăng thiếu gia, gia chủ Chiết gia của Thất Sắc thành, Chiết Kiến Nghiệp, cũng đang có mặt ở trong sơn trang này.
Lăng Tiêu không quay đầu lại, và cũng không nói gì, khiến Ngô Lương xấu hổ, cũng không còn thấy được vẻ non nớt của Lăng Tiêu năm đó.
Ước chừng qua một canh giờ, từ chỗ Chiết gia sơn trang có sáu bóng người bay lên trời, và bay đến với tốc độ cực nhanh, bỗng nhiên thấy Ngô Lương ở phía sau Lăng Tiêu, con ngươi Thượng Quan Vũ Đồng thoáng dừng lại, ngoại trừ Lăng Tiêu, thì cũng chỉ có nàng biết Ngô Lương. Mà khi Ngô Lương trông thấy Thượng Quan Vũ Đồng thì hắn cũng cả kinh. Hắn tuyệt đối không thể tưởng được cô bé luôn đi theo sau gọi hắn là Ngô Lương đại ca lúc trước, nay không ngờ cũng đã trưởng thành và cũng là cường giả có cảnh giới Kiếm Hoàng!
Lòng Ngô Lương dần dần lạnh, cố gắng làm ra vẻ tươi cười, nói:
- Có phải Thượng Quan muội muội không?
Tuy rằng trên người Thượng Quan Vũ Đồng không dính vết máu nhưng có thể cảm nhận mùi vị máu tanh kinh khủng từ trên người nàng, mí mắt Thượng Quan Vũ Đồng cụp xuống, thản nhiên nói:
- Ngươi nhận lầm người rồi.
Trông thấy Thượng Quan Vũ Đồng có thái độ như thế, trái tim Ngô Lương như tan nát, biết rằng mình khẳng định không thoát khỏi, vẻ mặt xám tro thối lui ra phía sau.
Trải qua một đêm giết chóc dường như Tô Tuyết đã hoàn toàn giải phóng tất cả ra ngoài. Lúc này bà đã thay đổi một chiếc váy dài màu trắng tung bay tựa như tiên tử, chẳng qua là trên người bà cũng truyền đến một luồng mùi vị máu tươi cực kỳ đậm đặc, thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Tô Tuyết khẽ hé mở đôi môi đỏ thắm, giọng nói trông có vẻ có chút khàn khàn:
- Lăng Tiêu, cảm ơn con!
Lăng Tiêu gật gật đầu, thở dài:
- Tô di, đây là việc con phải làm.
Tô Tuyết lộ ra dáng cười như gió xuân, lại nhìn vẻ ngẩn ngơ của Ngô Lương. Tuy Ngô Lương biết tương lai của mình nhưng hắn vẫn bị bộ dáng Tô Tuyết khiến cho đầu óc bị mê hoặc, choáng váng.
Tô Tuyết căn bản cũng không liếc hắn một cái, còn nói tiếp:
- Cũng có một chút thu hoạch.
Không hiểu vì sao nước mắt của Tô Tuyết chảy xuống hai má.
Đoàn người đánh giết vào Chiết gia sơn trang làm cho đám người Chiết gia nghĩ đến việc mình phải gặp tai ương ngập đầu nhưng họ không ngờ những người có thực lực yếu kém quay lại chỉ điểm chỗ ẩn thân của Kiếm Tông! Cho nên, chiến đấu căn bản cũng diễn ra nhanh chóng một chút, Kiếm Tông bậc sáu căn bản cũng không đỡ được một ngón tay của Kiếm Hoàng bậc một. Truyện Sắc Hiệp
Sau khi không một ai có thực lực Kiếm Tông may mắn thoát chết, kể cả Chiết Kiến Nghiệp, tiếp đến đám người đó của Chiết gia lại đưa bọn họ đến chỗ kho báu Chiết gia, thỉnh cầu đám cường này sau khi mang đi những thứ trong kho báu thì hãy tha cho những người không có thực lực trong sơn trang.
Vốn họ biết tâm tư của đám người Lăng Tiêu dĩ nhiên sẽ đáp ứng. Thập tam gia và Thập tứ gia mở ra cánh cổng kho báu rất tích cực, của cải bên trong cũng không kém hơn hải vực Tống gia chút nào! Hơn nữa phân loại chỉ có hơn chứ không hề kém hải vực Tống gia!
Mọi người căn bản không có biện pháp nào mang đi toàn bộ vào trong nhẫn không gian. Vừa rồi khi bọn họ đánh chết một đám cường giả Kiếm Hoàng của Chiết gia thì cũng đã chiếm được toàn bộ nhẫn, cũng chỉ chừa lại gần một nửa!
Tuy nhiên phàm là bảo vật có thể lọt vào trong mắt của mọi người thì cũng bị mang đi toàn bộ.
Đến tận bây giờ nhất lưu thế gia Chiết gia hoàn toàn tuyên cáo diệt vong!
Sở dĩ Tô Tuyết khổ sở là bởi vì bà đã phát hiện rất nhiều bảo vật vốn thuộc về Tô gia nay đã nằm trong kho báu! Hơn nữa Tô Tuyết còn trông thấy thanh bảo kiếm luôn ở bên mình thúc phụ của bà đang đặt trong chỗ chuyên môn trưng bày... ....
Chung quy ông không phản bội gia tộc! Tuy rằng ông cũng mất đi sinh mạng như những người trong gia tộc nhưng ông trong sạch! Tô Tuyết cất tiếng khóc rống tại chỗ, rồi sau đó mang đi tất cả những thứ thuộc về Tô gia. Tuy rằng rất nhiều thứ còn không có giá trị nhưng những thứ của Tô gia ở trong mắt Tô Tuyết mới có giá trị nhất!
Lăng Tiêu nghe thấy Thượng Quan Vũ Đồng nói chuyện vừa mới xảy ra, cũng không kìm nổi thở dài một tiếng, một gia tộc thì có thể làm gì được, còn không phải mạnh ai nấy chạy khi tai vạ ập đến sao?
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Chiết gia sơn trang, bỗng nhiên chợt giơ tay hút một khối đá lớn ở bên cạnh, rồi dựng đứng trên mặt đất vang lên "ầm ầm", ước chừng khối đá có mười thước vuông và dày hơn năm thước, mặt ngoài khối đá có chút gồ ghề, thân thể Lăng Tiêu vừa động liền bay tới, tay khẽ phất một lượt, vô số đá vụn nhỏ bé đều rơi xuống. Chuyện sau đó khiến mọi người nhìn thấy mà hoảng sợ, tay của Lăng Tiêu lướt qua chỗ nào thì không ngờ chỗ đó bị san bằng giống như bị mài qua!
Ngô Lương kinh hãi há hóc mồm, tuy rằng hắn tận mắt nhìn thấy Lăng Tiêu đối chiến cùng Kiếm Tôn ở trên không trung nhưng cảm thụ thực lực Lăng Tiêu ở gần mình thì lại có một loại cảm thụ khác.
Sau khi Lăng Tiêu biến cả khối đá lớn thành trơn bóng vô cùng, rồi lui ra phía sau vài bước, ngón tay viết lên không trung, mặt ngoài của khối đá lớn trơn bóng cũng xuất hiện tám chữ to như rồng bay phượng múa- - Sau Trăm Năm, Đại Trận Tự Tiêu!
Đám người Tô Tuyết cũng hiểu được, trận pháp này phải vây những người còn lại của Chiết gia trong thời gian trăm năm! Hiện giờ thực lực mạnh nhất trong Chiết gia sơn trang cũng chỉ có cảnh giới Ma Kiếm Sư, gần như tất cả tinh hạch trong kho báu đều bị quét sạch không còn, chỉ lưu lại pho tượng hoàng kim thật lớn và khí cụ. Đối với đám người Lăng thị mà nói, giá trị của hoàng kim hiển nhiên là xếp cuối cùng.
Cho nên, chuyện Chiết gia bị nhốt trăm năm mà muốn đào tạo ra nhiều cường giả như trước đây thì căn bản là không thể hoàn thành, bởi vì gần như tất cả bộ sách đều bị Thượng Quan Vũ Đồng mang đi hết với lý do Thục Sơn kiếm phái cần bổ sung thư tịch và còn có rất nhiều thượng cổ điển tịch mà Lăng Tố thích nghiên cứu .
Tần Cách mang theo Ngô Lương đang bất tĩnh cùng mọi người bay lên không trung. Băng Lam Thủy Quang Trận đồng thời khởi động, quầng sáng màu u lam bao phủ toàn bộ thung lũng Chiết gia... ....
Cho đến lúc này, toàn bộ Chiết gia sơn trang bỗng nhiên nổi lên một mảnh âm thanh bi thương! Rất nhiều người đều thất thanh khóc rống lên, cũng có rất nhiều người chết trong đó là thân nhân bọn họ!
Những người Chiết gia vừa mới làm phản và những người có thân nhân chết đi lập tức chia làm hai phái! Thực lực hai bên lại tương đương nhau, tuy rằng họ vẫn chưa phát sinh xung đột, nhưng rõ ràng là tương lai của Chiết gia sẽ không bao giờ bền chắc như thép nữa rồi!
Trong đám người đó còn có một thiếu niên mười bảy tuổi đại khái là người may mắn nhất, hắn là một gã Ma Kiếm Sư bậc sáu, tôn tử của Chiết Thế Duy, tên là Chiết Tiểu Đồng. Trước khi Chiết Thế Duy xuất phát thì lão đã nhốt tiểu Đồng ở trong từ đường dòng họ, ông hy vọng liệt tổ liệt tông có thể phù hộ cho tôn tử của mình.
Chiết Tiểu Đồng nghe thấy các tiếng rống giận dữ, kêu khóc ở bên ngoài nên hắn cuộn tròn thân mình mà chưa dám rời khỏi sơn trang và cũng không dám phát ra một chút âm thanh nào, bởi vì trước khi Chiết Thế Duy rời đi cũng đã nói cho hắn nghe.
- Nếu gia gia không trở về thì con phải nhớ kỹ, con là cháu ruột của Chiết gia, nên tương lai của Chiết gia nằm trong tay của con!
- Gia tộc đã đưa đi rất nhiều thiếu niên cho nên bọn họ sẽ là chỗ dựa lớn nhất cho con báo thù lớn nhất!
- Nếu như trong tương lai con không tìm được bọn họ, hay là con không có thực lực Kiếm Hoàng thì con hãy quên chuyện báo thù đi!
Thực ra trước khi Chiết Thế Duy kiên quyết nói lời này thì ông cũng sớm đã đoán trước nên mới kể cho tôn tử vẫn còn non nớt này nghe về toàn bộ ân oán với Lăng gia, chỉ là để phòng chuyện bất trắc, nhưng không nghĩ tới chuyện đó thật sự bị lão đoán trúng , tất cả cao thủ của Chiết gia đều bị giết!
Chiết Tiểu Đồng gắng gượng khống chế sự khẩn trương của mình, khóc không thành tiếng, đột nhiên hắn thấy bàn thờ liệt tổ liệt tông ở phía trên bỗng nhiên xuất hiện một luồng hào quang, hắn mở to hai mắt nhìn mà ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, không dám tạo ra một tiếng động nào, sợ hãi nhìn luồng hào quang kia, dần dần nó hình thành gương mặt lão nhân. Ánh mắt của lão nhân kia bỗng nhiên nhìn về phía Chiết Tiểu Đồng.
Chiết Tiểu Đồng liền co chân muốn chạy nhưng bỗng nhiên hào quang hình khuôn mặt mở miệng:
- Đừng sợ, đừng sợ, ta là tổ tiên của con.
- Cậu bé, nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?
Chiết Tiểu Đồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói:
- Người nói bậy, người Chiết gia ta chưa từng phi thăng Thánh Vực, làm sao người có thể là tổ tiên của ta?
Hào quang hình khuôn mặt người cũng nao nao, lập tức nói:
- Không có ai phi thăng?
- Ta là người ở thời đại thượng cổ Thánh Vực Đại Đế.
- Cậu bé, sau ta thì thực sự hậu nhân của ta cũng không tiến vào Thánh Vực. Hôm nay ta bỗng nhiên ta cảm giác được đã xảy ra biến cố trong gia tộc, con nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?
Chiết Tiểu Đồng ngơ ngác nhìn hào quang hình khuôn mặt người :
- Người, người thật sự là tổ tiên Chiết gia của con?
Hào quang hình khuôn mặt kia bỗng nhiên nhíu mày, có vẻ có chút phẫn nộ:
- Thời gian của ta cũng không nhiều, ta cũng đã lãng phí một khối tinh thạch bậc thấp để được nói chuyện với ngươi cho nên ngươi hãy mau nói cho ta biết, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra!
Dáng vẻ tức giận của lão nhân kia khiến Chiết Tiểu Đồng vô cùng sợ hãi, tuy nhiên hắn vẫn kể về chuyện mình biết với vẻ nơm nớp lo sợ, kể cả quá trình kết thù kết oán với Lăng gia mà gia gia vừa kể cho hắn. Chiết Tiểu Đồng còn nhỏ đơn thuần, không hiểu chuyện nên thêm mắm thêm muối, vì vậy toàn bộ câu chuyện coi như khách quan.
Sau khi bóng ảnh kia nghe xong, bỗng nhiên phẫn nộ hừ một tiếng, rồi mắng lớn:
- Lúc trước ta mà biết hậu nhân của ta bất hiếu như vậy, năm đó ta bóp chết toàn bộ đám tôn tử!
- Một đám rác rưởi!
- Rác rưởi!
- Rác rưởi!
Chiết Tiểu Đồng sợ tới mức lui về phía sau, thân thể chạm vào trên tường, phát ra một tiếng vang mạnh, hào quang hình khuôn mặt dữ tợn của lão nhân nói:
- Hủy diệt rất nhiều cường giả Chiết gia của ta, Lăng Tiêu ... Được lắm, được lắm, đừng cho bản tôn trông thấy ngươi xuất hiện ở Thánh Vực!
Nói xong, lão không hề quan tâm Chiết Tiểu Đồng bị dọa ngây người, bóng dáng dần dần nhạt.
Chiết Tiểu Đồng đặt mông ngồi dưới đất, toàn thân đều hoàn toàn ướt đẫm, trong miệng thì thầm tự nói:
- Lão tổ tông nói ông sẽ báo thù, vậy thì thì để cho ông báo thù đi, ta mặc kệ rồi.
... ....
Đoàn người Lăng Tiêu bay nhanh ở trên không trung. Vài ngày sau, họ trở về Thục Sơn thành. Tuy rằng thực lực của đoàn người mạnh mẽ nhưng cũng có chút mỏi mệt, nên sau khi bọn họ trở về liền trực tiếp nghỉ ngơi.
Lăng Tiêu lại cho người gọi Gaia và Đường Minh ở trong quân tới. Gaia là một người đàn ông thật thà, hiện tại hắn đang đảm nhiệm vị trí tiểu đầu mục ở Binh đoàn Tia Chớp và vẫn luôn cố gắng nâng cao thực lực của mình, nên cũng rất hài lòng với hiện trạng của mình, trong lòng hắn chỉ nhớ mãi không quên cừu hận của đại ca Vương Siêu!
Đừng thấy Gaia thật thà nhưng thật thà cũng không có nghĩa là ngốc. Năm đó khi hắn còn rất nhỏ, thì gặp đại ca Vương Siêu. Vương Siêu vẫn mang theo hắn và luôn coi hắn như thân huynh đệ, phần tình nghĩa kia, tuy Gaia chưa bao giờ nói, nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn không hiểu!
Cho nên, mỗi lần nhớ tới Ngô Lương, lửa giận liền dâng lên trong lòng Gaia, sau đó hắn âm thầm thề, có một ngày, hắn nhất định phải tự tay báo thù cho đại ca!
Đường Minh và An Nhã cũng có ý tưởng như vậy!
Ba người không hiểu lắm vì sao Lăng Tiêu vừa trở về thì muốn gặp bọn họ, chẳng qua trong lòng bọn họ cũng mơ hồ nghĩ tới chuyện đó.. Chẳng lẽ Lăng Tiêu phát hiện được tung tích của Ngô Lương sao?
Ba người tiến vào phòng Lăng Tiêu nhưng không thấy Lăng Tiêu mà nhìn thấy Ngô Lương bị buộc chặt ở trên ghế !
Lập tức, trong mắt ba người toát ra lửa giận, cũng gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Lương ngồi ở chỗ đó.
Ngô Lương cười nói:
- Các người vẫn khỏe chứ, Lăng thiếu gia, à không ... Lăng Tiêu tông chủ có chút hiểu lầm với ta nên cho rằng ta hại Vương Siêu đại ca, kỳ thật, chuyện này sao có thể được chứ?
- Làm sao ta có thể làm ra chuyện này chứ?
- Các ngươi đến đây vừa đúng lúc, làm chứng cho ta một chút. Cái chết của đại ca không có quan hệ với ta chút nào!
Nước mắt chảy xuống từ trên má An Nhã, đôi mắt Đường Minh cũng đỏ bừng, hành động của Gaia thì rõ ràng nhất,lấy ra một cây dao găm sắt bén buộc trên bắp chân, rồi đâm lên trên trái tim Ngô Lương mà không chút do dự, đồng thời giận dữ hét lên:
- Ngô Lương, ngươi chết như vậy là tiện nghi cho ngươi!
Đối mắt Ngô Lương mở thật to, trong cổ họng thì phát ra tiếng " ối ối ", hắn không nghĩ tới người thật thà trung hậu nhất trước đây như Gaia, lại giết hắn không chút do dự, đôi mắt của hắn lồi ra ngoài, chết không nhắm mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...