Thượng Quan Vũ Đồng lướt nhìn qua Ý Phong, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác mệt mỏi. Vừa rồi nàng liên tục mạnh mẽ chống đờ, tự nhủ nếu mình cùng nhát gan thì thành Penzias cùng không thể cứu được, người đó sẽ giết toàn thành, ngay cả bách tính bình dân cùng không tha, thì nghĩ gì đến nhưng người ở Tử tước phủ.
Chẳng qua sau khi thấy Lăng Tiêu, Thượng Quan Vũ Đồng như tìm thấy người đáng tin cậy, mặc dù biết rằng thực lực Lăng Tiêu không thể bằng mình hiện tại nhưng không biết vì sao, chi cần nhìn thấy hắn, nàng liền có cảm giác an toàn!
Thượng Quan Vũ Đồng nhẹ nhàng dừng thân hình trên mặt đất, trong khi đó ở bên kia, Lăng Võ suất lĩnh quân đội phát ra nhưng tiếng hoan hô rung trời. Hiển nhiên bọn họ cùng nhìn thấy người từ phía chân trời bay đến.
Lăng Tiêu đứng trên đại kiếm dài hơn hai mươi thước, rộng hai thước phá không phi hành. ơ phía trước hắn, chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết đoản kiếm hàn quang lóe lên xếp thành trận địa vây đánh về phía Liệt Phong.
Đồng thời, một thanh âm mơ hồ do Lăng Tiêu truyền đến:
- Kẻ tới là ai, hãy lưu lại tính mạng.
Phía bên này Liệt Phong bỗng nhiên có cảm giác một mối nguy cơ đang hướng về phía mình, đây là bản năng cảm ứng của cao thủ luyện võ. Trong lòng y rất ngạc nhiên, chẳng lẽ tại thế tục giới này lại còn có người hùng mạnh vậy sao?
- Ngươi là Lăng Tiêu? Liệt Phong lạnh giọng hỏi.
- Chính là ta!
Lăng Tiêu hướng về phía Liệt Phong lộ ra một nụ cười, sau đó sắp xếp chín trăm chín mươi chín thanh đoản kiếm hàn thiết quỷ dị ở không trung vây quanh Liệt Phong, hình thành một trận thế ba tầng.
Dưới bầu trời trong sáng, khí thế và sát khí phát ra từ kiếm trận không ngờ có phần cường đại hơn so với Liệt Phong vừa rồi. Hơn nữa trên bầu trởi, lúc đầu không thấy một đám mây nào thì giờ đầu tiên là mây trắng dần dần biến thành đám mây mầu đen cuồn cuộn, một luồng gió lạnh bỗng nhiên thổi đến.
Tiếp đó, nhưng đoản kiếm hàn thiết vây quanh Liệt Phong chuyển động theo gió lạnh bay lên.
Liệt Phong cảnh giác nhìn chằm chằm vào nhưng đoản kiếm hàn thiết quỷ dị, bản thân cùng không ngừng động đậy cảnh giác quanh đề phòng. Y căn bản cùng không biết đây là thứ gì, đừng nói là gặp, nghe qua cùng chưa bao giờ nghe qua!
Những đoản kiếm hàn thiết kia chuyển động càng ngày càng nhanh, Lăng Tiêu bỗng nhiên hét lên một tiếng:
- Chém!
Ngay lập tức có một trăm mười một đoản kiếm hàn thiết tuôn ra kiếm khí đáng sợ, chém tới hướng Liệt Phong. Thoạt nhìn thì rất lộn xộn nhưng nhìn kỹ lại thì một trăm mười một đoản kiếm hàn thiết đó không ngờ hướng tới một trăm lẻ tám huyệt đạo của Liệt Phong! Còn lại ba thành kiếm, một cái chém đầu, một cái đâm vào tim, một cái cuối cùng thì thẳng tấp bắn về phía chỗ yếu hại của Liệt Phong.
Liệt Phong kinh hãi vô cùng, hét lớn, kiếm trong tay nháy mắt đâm ra ba nghìn ảo kiếm! Môi một kiếm đều chuẩn xác vô cùng, đâm về phía trên của hàn thiết kiếm, hòng dùng tốc độ hủy đi nhưng cây hàn thiết kiếm này.
Nhưng không ngờ rằng, nhưng thanh hàn thiết kiếm này đã sớm được Lăng Tiêu luyện tế, đã không còn là nhưng thanh kiếm bình thường mà đã có chân nguyên lực của pháp bảo linh khí! Không có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, sao có thể đánh nát chúng.
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, đem bảo đỉnh ra. Bảo đỉnh kia theo gió lớn bay phía trên đầu Liệt Phong, đường kính không ngờ hơn trăm mét, biến xung quanh biến thành lạnh giá. Xung quanh trong phạm vi trăm thước nháy mắt lá trên cây cối đang xanh tươi đóng thành một tầng băng dầy, sau đó một tiếng động không ngừng vang lên, nhưng nhánh cây nhỏ bị nhưng mảng băng dày đè xuống không ngừng rơi xuống!
Vô số dân chúng thành Penzias ra ngoài xem thì thời tiết chợt biến đổi, cuồng phong gào thét, mưa giông xối xả như đá đánh vào cửa sổ, đều phát ra nhưng âm thanh lốp bốp. Nhưng dân chúng muốn xem náo nhiệt sợ tới mức đành quay vào trong nhà!
Phủ chủ Lĩnh, mọi người sớm đã có hạ nhân đưa Ô, Lăng Võ dẫn đám binh lính kiên cường, mặt không chút thay đổi đứng ở trong cơn mưa, ngửa mặt nhìn lên trời.
Lăng Võ như trút được gánh nặng trong lòng, hét lớn:
- Mẹ ơi! Lão đại đã trở lại! Chúng ta hãy dùng sức hô lớn, cấp cho đại nhân thêm sỹ khí siết chết tên súc sinh kia!
- Được!
Trong cơn mưa lớn, một ngàn thanh niên kêu gào, trợ uy vì Lăng Tiêu.
Dừng lại trên mặt đất, Ý Phong mặt mày ủ rũ nhìn nam nhi trẻ tuổi phía trên trởi kia, trong lòng biết chính mình có chuyện khó nói. Lão không kìm nổi ánh mắt cầu xin hướng về phía đám người Diệp tử cùng Tống Minh Nguyệt, nhưng những người đó căn bản không thèm liếc nhìn lão một cái!
Thượng Quan Vũ Đồng băng bó vết thương đang chảy máu trên ngực, miệng ngậm chặt, khuôn mặt trắng nõn vương mấy sợi tóc vì cuồng phong rơi xuống, đôi môi xinh xắn, nhìn Lăng Tiêu ngạo nghê đứng thẳng, trong lòng thầm nghĩ: "Ta biết cậu sẽ trở về mà!"
Liệt Phong cảm giác nhưng đoản kiếm hàn thiết này như những con ruồi, ở giữa cuồng phong, mưa lớn bao vây lấy mình, liên tiếp công kích khiến hắn khó có thể đối phó. Ngay sau đó liền thấy một chiếc đỉnh lớn từ đâu xuất hiện ngay trên đầu mình hạ xuống.
- Ảo giác!
Liệt Phong nổi giận, gầm lên một tiếng. Thực lực Kiếm Hoàng bậc năm bị hắn vận dụng đến cực điểm, một đoàn kiếm quang vây quanh hắn thành một tấm chắn phòng hộ, ngăn chặn đoản kiến hàn thiết ở phía ngoài. Nhưng Liệt Phong tự biết rằng hắn sẽ không thể kiên trì được bao lâu nữa, nếu không trốn thoát ra ngoài, chi sợ hôm nay tính mạng của mình chỉ có thể lưu lại đây. Hiện tại đã không còn thời gian suy nghĩ, vì sao một tiểu tử ở tục giới không ngờ có rất nhiều thủ đoạn, hơn nữa toàn bộ đều là chính mình nhìn thấy lần đầu. Liệt Phong đã sống rất nhiều năm, sự tôn nghiêm và mặt mùi sao có thể quan trọng hơn tính mạng chứ!
Bởi vì chỉ có sống sót thì mới có thể tìm danh dự và thể diện quay trở lại!
Hắn liên tục gầm lên, đầu cúi xuống, thân hình lao xuống đánh bay một thanh đoản kiếm hàn thiết. Sau đó trong lòng Liệt Phong nổi lên một suy nghĩ, chỉ cần hôm nay có thể chạy khỏi nơi này, Lăng Tiêu .... Lão tử cùng người kẻ sống người chết mới thôi.
Một tấm lưới thật lớn mầu đen đột ngột xuất hiện, phát ra sát ý vô tận, giống như vô số vong linh ở trên đó đang giãy dựa hò hét, lập tức làm tinh thần lực của Liệt Phong nhiễu loạn. Liệt Phong sa xuống với tốc độ cực nhánh, muốn chuyển phương hướng nhưng đã quá muộn rồi!
Hơn nữa, còn có đỉnh lớn phía trên, bốn phương tám hướng là Hàn Thiết Kiếm Trận, cho dù là chạy, hắn có khả năng chạy trốn ở đâu?
- Ta là Tinh Võ thế gia
Liệt Phong còn chưa dứt lời thì cảm giác mình húc phải một tấm lưới lớn, giống như là côn trùng đụng phải mạng nhện, liều mạng giãy dụa cùng không thể thoát được.
Liệt Phong cảm giác một lực lượng ăn mòn khủng khiếp truyền đến, đốt cháy toàn bộ quần áo trên người hắn đang mặc.
Thực lực cảnh giới Kiếm Hoàng đã có thể luyện thân thể thành tường đồng vách sắt, nhưng Liệt Phong lại hoảng sợ vô cùng khi phát hiện ra thân thể mình truyền đến cảm giác đau đớn nóng bỏng, cảm giác thân thể vững chắc của mình không ngờ rất nhanh biến mất! Hắn không kìm nổi quát lớn.
- Ngươi dám giết ta? Mau thả ta ra! Nếu không, Tinh Võ thế.......
Lời còn chưa dứt, hắn cảm giác trước mặt tối sầm. Hóa ra cái đỉnh lớn đã đưa hắn vào bên trong.
Một tràng kêu gào thảm thiết thê lương từ bên trong đỉnh vang lên, Liệt Phong còn sót lại một ý niệm cuối cùng trong đầu, không ngờ là: không ngờ tiểu tử này lấy được tấm lưới ở hải đảo Tần gia
Chẳng phải nghe nói tấm lưới đó không lấy được ra từ trong thượng cổ di tích sao? Đáng tiếc .... Tin tức này, ta vĩnh viễn không thể truyền ra ngoài!
Sau khi nuốt Liệt Phong vào, Hàm Hàn bảo đỉnh nhỏ đi như bàn tay rơi xuống tay Lăng Tiêu. Giờ phút này, Liệt Phong trong đỉnh đã bị tấm lưới hoàn toàn luyện hóa! Ngay cả linh hồn cùng không thể thoát được.
Một cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng, trong cơ thể chứa đựng sức mạnh cường đại, lại bị tấm lưới và Hàm Hàn bảo đỉnh giết chết. Thực lực hai kiện pháp bảo này lại tăng lên một tầng!
Lăng Tiêu trên không trung thu chín trăm chín mươi chín đoản kiếm hàn thiết quay trở lại trong tay, đưa vào trong bảo đỉnh. Lực lượng của Liệt Phong vừa chết còn rất nhiều, nhân cơ hội lại luyện tế đoản kiếm hàn thiết cùng không tồi.
Lúc trước võng lưới này tên là Phê Hồn Ma Võng bị Lăng Tiêu dốc hết sức bình sinh luyện hóa! Dùng mất bảy ngày bảy đêm mới hàng phục được linh trí của nó, hủy diệt linh trí của nó, dùng chính thần thức của mình, từ đây chính mình là chủ sở hưu.
Chiến đấu chấm dứt, trên trời mây đen tản đi, ánh nang chói chang chiếu vào thành sau cơn mưa. Phòng ốc như mới, cây xanh vẫn như cũ, không khí tản ra một hương vị sảng khoái. Hết thảy đều có vẻ như hừng hực sức sống, đương nhiên, nhưng cái cây đại thụ chết công phía trước cửa phù Lĩnh chủ thì không tính.
Lăng Tiêu hạ thân xuống mặt đất, nhìn thủ hạ dưới trướng mình và những hồng nhan tri kỷ, ánh mắt hắn lưu lại trên môi khuôn mặt kia một khắc. Lăng Võ thấy ánh mắt của Lăng Tiêu, không kìm nổi ưỡn ngực chi huy nhưng binh lính hùng mạnh đứng nghiêm. : TruyệnFULL.vn
Lăng Tiêu nhìn bọn họ khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn xuống mọi người ở phủ Lĩnh chủ. Xuân Lan, Thu Nguyệt, hai nàng trong mắt đầy nước mắt, đôi môi đỏ mọng, si ngốc nhìn chính mình.
Một đoàn Diệp tử đệ đệ muội muội, hễ là nhưng ai làm việc ờ phủ Lĩnh chủ đều ra đến đây, trong ánh mắt của họ tràn đầy thần sắc sùng bái, nhất là những thiếu nữ so với tuổi của Diệp tử không sai biệt mấy, sắc đẹp cùng không ở dưới Diệp tử, nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt đầy ái mộ. Đây là vị ca ca trẻ tuổi đã giải cứu bọn họ từ động ma ra, cấp cho bọn họ một gia đình ấm áp!
Phúc bá, Mạnh Ly, Phong Linh, Diệp tử, Tống Minh Nguyệt, còn có Thượng Quan Vũ Đồng, còn có rất nhiều người ở phủ Lĩnh chủ, ánh mắt Lăng Tiêu lướt qua trên mặt bọn họ.
Sau đó hắn nhẹ giọng nói:
- Ta đã trở về.
Tiếp theo Lăng Tiêu còn nói thêm:
- Ta đã trở về, sau này, không còn có người nào có thể ức hiếp đến mọi người, rốt cuộc không ai dám ức hiếp mọi người. Ai đã từng ức hiếp qua chúng ta, ta sẽ dạy dỗ toàn bộ bọn họ. Đồng thời thực lực của mọi người sẽ tăng lên rất nhanh! Ta đã làm mọi người khổ quá!
Ở một góc, Ý Phong lúc này vẻ mặt cung kính đi tới, khom người nói :
- Chủ nhân
Lăng Tiêu thản nhiên nhìn thoáng qua Ý Phong, nhẹ giọng nói:
- Ngươi đi đi, tiểu thành Penzias không thể nuôi nổi nhưng đại thần như ngươi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...