Lăng Tiêu quyết định chủ ý, đơn giản không đi xuyên qua rừng mà kéo Tống Minh Nguyệt, hai người bay lên trời, đạp lên ngọn cây, bay nhanh tới ngọn núi trên hòn đảo nhỏ đó.
Tống Minh Nguyệt vừa đi vừa nói:
- Phu quân, huynh nói ngọn núi này cao hơn hay là Phạm Đế Á đại tuyết sơn cao hơn?
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyệt, cười nói:
- Cô nhóc này, còn định gạt ta sao? Bản thân hòn đảo này chính là một ngọn núi lớn, hơn nửa còn ngầm sâu dưới biển không biết bao nhiêu, không thể xem thấu, cho nén không thể so sánh được ngọn núi nào cao hơn. Chí có điều ta nghĩ ngọn núi này còn cao hơn cả Phạm Đế Á đại tuyết sơn.
Tống Minh Nguyệt hé miệng thản nhiên cười nói:
- Phu quản thật thông minh, từ trước tới giờ, Minh Nguyệt đã làm khó không biết bao nhiêu người bằng cảu hỏi này đấy. Hì hì...
Ban đêm không có thái dương nóng bức, những cơn gió mát rượi mang theo mùi vị của biển cả khiến người ta có cảm giác thoải mái. Khu rừng rậm tươi tốt trên đảo cũng không ngừng truyền tới những mùi hương tươi mát.
Nêu không phải biết nơi này có một ma thú hùng mạnh sinh sống. thâm chí người ta còn cho rằng đáy là một nơi cực kỳ thích hợp để định cư.
Hai người phi hành một cách lộ liễu, rốt cục dẫn tới sự chú ý của chủ nhân nơi này. Bầu trời đếm hác ám bỗng nhiên truyền đến một áp lực cực lớn. Tống Minh Nguyệt có thực lực hơi kém một chút liền không thể phi hành, Lăng Tiêu cảm giác ngực nặng nề như thể có mấy khối đá lớn vô hình đang đè xuống.
- Nó xuất hiện!
Tống Minh Nguyệt khẽ kinh hô, sắc mặt hơi tái. Hai người cùng rơi xuống trên một bãi đất trống.
Lăng Tiêu đứng đó cực kỳ trầm tĩnh, hướng vẻ phía ngọn núi cao cách đó không xa, cao giọng quát:
- Ở đây... có phải là ma thú tu luyện giả Thiên Niên Giao không?
Theo câu hỏi của Lăng Tiêu, áp lực cực lớn kia lập tức biến mất. thay vào đó là một tiếng thở dài thật lớn như thể từ bốn phương tâm hướng truyền tới, hoặc như trực tiếp truyền thang vào lòng người.
Như muốn cố gắng không chế tinh thần bản thân , Tống Minh Nguyệt hơi khẩn trương dựa vào lưng Lăng Tiêu, tay nắm chặt bảo kiếm. Lăng Tiêu thản nhiên cười nói:
- Thu kiếm lại đi, nàng cầm nó cũng vô dụng.
- Sao như thế nào vô dụng, tự tăng thêm can đảm cho bản thân mà không được à!
Tống Minh Nguyệt nói giọng khẩn trương, tuy nhiên sau khi nói với Lăng Tiêu xong, cảm giác trong lỏng nàng đã trấn định rất nhiều.
- Hai đứa nhóc nhân loại kia, có phải là... đặc biệt tới tìm ta không?
Ngay khi hai người đang đề phòng thì một tiếng nói như thể tiếng nhản loại vạng lên như sấm rền, vẫn như thể truyền đến từ bốn phương tâm hướng như lúc trước. Thanh ám trầm thấp, hơi khàn khàn, nhưng cũng cực kỳ lưu loát, như thể một ông lão đang nói chuyện vậy.
- Đúng vậy! Tiểu tử tới đây muốn giao dịch với tiền bối, xin mời tiền bối hiện thắn. Tin rằng ngài sẽ cảm thấy hứng thú!
Lăng Tiêu nói với giọng điệu bình tĩnh.
- Ổ, ha ha.... cảm thấy hứng thú? Ta chí cảm thấy hứng thú đổi với máu huyết trong cơ thể các người mà thôi! Đúng là không thể nhìn nổi, hai tiểu tử tuổi còn trẻ mà đã có tu vi thế này, lại còn chủ động đi tới tận cửa để ta ăn. Ta đây... còn khách khí làm gì nữa?
Thanh âm trầm thấp có vẻ hưng phấn. Lời nói khủng bố này phát ra trong đêm tối khiến người ta thực sự có cảm giác không rét mà run.
Tống Minh Nguyệt không kìm nổi nép sát vào người Lăng Tiêu. Giờ phút này Tống Minh Nguyệt bị váy trong một trang thái mẫn cảm, thực lực toàn thân cũng vận dụng đến trang thái đỉnh cao, cho nén nàng cảm nhận được tim Lăng Tiêu đập rất vững vàng, đều nhịp. không ngờ không hề có chút dao đông nào hoặc nhanh hơn bình thường chút nào. Điều này làm cho Tống Minh Nguyệt hơi xấu hổ. tự nhủ, xét vẻ thực lực, mình cùng sắp đạt tới cảnh giới Kiếm Tông. nhưng nói vẻ tâm tĩnh thì kém quá xa. Xem ra sau này mình cần phải rèn luyện thêm vẻ phương diện này mới được.
- Ha hả, chúng ta nếu có thể đến nơi đây, tự nhiên đã có chuẩn bị vẹn toàn.
Lăng Tiêu nói với giọng thản nhiên
- Lại nói tiếp, có lẽ không tới vài ngày sẽ có đông đảo người tự nguyện tới nơi này chịu chết. Chẳng lẽ đêm qua ngài nuốt một người còn chưa đủ sao? Sao hôm nay lại muốn nuốt thêm cả hai chúng ta?
- A? Tiểu tử này biết khá nhiều nhỉ! Ha ha, ngươi nói chút xem ngươi tới đây làm gì? Muốn tìm ta tâm sự à? Ha ha.... Nêu nói không tốt, ta sẽ ăn thịt hai ngươi! Ngươi nói đúng, có người muốn tới săn bắt ta, hôm qua ta cũng đã ăn một tên. A... ta nhớ ra rồi, hóa ra ngươi, chính là tên có tinh thần lực hùng mạnh mà đêm qua ta không tóm được! Ngươi thật không tồi, không tồi! Không ngờ có thể trốn thoát khỏi tay ta một lần. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi trốn thoát lần thứ hai đâu!
Thanh âm già nua đó nói như thể đang đùa cợt, có vẻ như đang rất vui vẻ, lại tiếp tục hỏi Lăng Tiêu:
- Đúng rồi. Ngươi vừa mới bảo ta cái gì? Ma thú tu luyện giả?
- À, cách nói này của ngươi rất hình tượng! Ta không thích nhân loại gọi ta là ma thú bậc chín! Cái gì mà bậc chín, bậc tám... lẩy mấy thứ rác rưởi đó so sánh với ta sao? Ha ha, ta là tu luyện giả, ta muốn thành thần! Đúng rồi, ngươi gọi ta là Thiên Niên Giao, tuy rằng ta đã sống hơn một vạn năm nhưng... cái tên này dường như nghe rất êm tai! ừ, tiểu tử kia, với hai câu này của ngươi hôm nay...
Thanh âm già nua đó hơi ngừng lại một chút. dường như suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu lại nói tiếp:
- Bởi vì cái tên ngươi gọi ta hôm nay dễ nghe hơn vô số lần so với đại mãng xà, ta thấy ngươi có vẻ có kiến thức hơn nhiều so với đám người đó. ừ, bổn đại mãng xà, a, bổn giao quyết định rồi, sẽ cho ngươi một cái chết có thể diện! Ngươi tự sát đi. Chờ sau khi ngươi tự sát, ta sẽ ăn ngươi, ngươi thấy thế được chứ?
- Ha ha ha ha
Lăng Tiêu cất tiếng cười to âm thanh trong trẻo truyền ra thật xa giữa bầu trời đêm, tiếng vọng không ngừng truyền đến từ phía đối diện.
Ma thú giao đang ẩn nấp vô cùng buồn bực, thầm nhủ: chẳng lẽ, nhóc con nhân loại này điên rồi sao? Chắc là nó bị kích đông quá mức! Hừ, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ lưu tình đối với bất cứ kẻ nào, cho nén chắc là nó cảm thay quá vinh hạnh, không ngờ thần thú lại khai ân đối với một nhân loại nhỏ bé như nó.
Giao tự cho là đoán được ý nghĩ của Lăng Tiêu, nhưng lại cảm thấy không đúng, nhất là khi nghĩ tới cảnh tượng cha mẹ nó bị ngàn vạn Tia Chớp trên bầu trời đánh chết, bân thân nó là ma thú còn cảm thấy vô cùng thương tâm. Vậy thì nhân loại có tình cảm phong phú hơn nhiều, khi gặp phải tử vong, chắc chắn còn phải thương tâm hơn chứ? Cho nén nó hơi nghi hoặc hỏi:
- Vì sao ngươi cười?
- Ta cười ngươi, chết đến nơi rồi còn không tự biết! Vậy mà vẫn ở đáy tự cho là đúng, ha ha ha ha!
Lăng Tiêu nói xong, lại không kìm nổi cười to vài tiếng.
- Nói bậy! Hừ, nói hươu nói vượn! Nhóc con nhân loại. ngươi muốn dọa ta sợ phải không. Ta sắp chết đến nơi ư? Buồn cười! Hừ hừ. Trừ người ở nơi đó có thể giết chết ta, ở thế gian này, còn có ai là đối thủ của ta? Chẳng lẽ. ngươi cho là... chỉ sô thông minh của Bổn giao không bằng nhóc con nhản loại ngươi phải không?
Thanh âm già nua như của nhân loại mang theo vẻ khinh thường rất sâu, có điều khi nói tới "nơi đó", trong giọng của nó thoáng run lên. Nêu Lăng Tiêu không có tinh thần lực cực kỳ hùng mạnh, căn bân là không thể nghe ra biến hóa trong giọng nói của nó.
Đổi mặt lão quái vật đã sống hơn vạn năm như vậy, Lăng Tiêu biết, dừng đạo lý tầm thường căn bản là không có khả năng thuyết phục nó, hơn nữa, một khi nó bắt đầu chắn sẽ hiện ra bản thể, cắn nuốt mình và Tống Minh Nguyệt.
Bởi vậy, Lăng Tiêu cười lạnh nói:
- Ngươi đã sống vạn năm à? Vậy gọi ngươi Vạn Niên Giao nhé! Ta cười ngươi chính là, ngươi là lão quái vật đã sống vạn năm, không ngờ không rõ ràng địch nhân lớn nhất của mình là cái gì, vậy mà còn ở đáy kêu gào "nơi đó". Chậc chậc, thử xem, ngươi nói chính là Thánh Vực hả? Đích xác người nơi đó nếu đi ra, có thể dễ dàng rút gân lột da, nghiền xương ngươi thành tro nhỉ!
Chẳng qua. ta nói cũng không phải là Thánh Vực. Chính ngươi tự ngẫm kỹ lại đi, tổ tiên của ngươi và đồng loại. khi chúng tu luyện tới trang thái đỉnh thì địch nhân lớn nhất là cái gì? Cho nên, ta nói ngươi chết đến nơi rồi mà không tự biết, không ngờ còn bừng bừng muốn cắn nuốt chúng ta, ha ha... nuốt đi, cắn đi! Nuốt càng nhiều, ngươi chết càng nhanh!
- Ngươi muốn chết!
Thanh âm già nua gầm lên giận dữ. Lập tức, một áp lực dời núi lấp biển trong giây lát bộc phát từ phía ngọn núi đối diện, ép thằng tới hai người Lăng Tiêu và Tổng Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt đầu tiên kiên trì không được, thất khiếu lập tức phun ra máu tươi. Hai mắt và khóe miệng Lăng Tiêu cũng chảy ra máu, hắn cắn răng nói:
- Ta có biện pháp cho ngươi giữ được tính mang khi gặp kiếp nạn lớn nhất đó!
- Vù!
Gần như chỉ nghe một tiếng vù, áp lực cực lớn đó chợt biến mất.
Tống Minh Nguyệt thân mình mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. trái tim nhảy dựng lên kinh hoàng, như thể sắp sửa nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Lăng Tiêu vội vàng lấy một viên đan dược ra nhét vào miệng Tống Minh Nguyệt, đồng thời trong mát hiện lên một tia phẫn nộ,thầm nhủ: Nghiệt súc này, ngươi cứ chờ đó! Có một ngày, ta sẽ lột da, rút gân ngươi, xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không.
- Ngươi có biện pháp?
Một giọng nói đầy nghi hoặc vạng lẻn. đồng thời một thân thể từ giữa không trung chợt hiện ra trước mắt Lăng Tiêu. Lăng Tiêu tập trung nhìn vào, thấy kẻ này cũng cao xấp xỉ bằng mình, khuôn mặt trắng trẻo không hề có râu, hơn nửa còn bóng loáng như da trẻ con. Cặp mắt đầy huyết sắc ánh lên với một vẻ đẹp quỷ dị. Cái đầu trọc lóc, trên đầu có những hoa văn khác nhau, kéo dài tới tận đôi mắt đầy huyết sắc đỏ.
Trên người ảo hóa ra một bộ áo choàng màu đen thuần, xung quanh thân thể còn quanh quẩn một khối không khí nồng đạm, khiến người ta có cảm giác hư ảo. Lăng Tiêu biết, đây không phải là Vạn Niên Giao biến thành người trẻ tuổi này làm ra vê huyền bí, mà toàn bộ khối không khí nồng đậm kia đều là tinh thần lực khổng lồ của nó thực thể hóa mà thành.
Vạn Niên Giao nhấp nháy đôi mắt đỏ lóe ra hào quang, nhìn Lăng Tiêu. Nó nhe răng, thè lưỡi, thanh âm già nua lại vạng lên lần nữa:
- Nếu ngươi dám gạt ta. Hừ hừ... ta tất nhiên bằm thây ngươi làm vạn đoạn!
Tống Minh Nguyệt hơi hoảng sợ nhìn "người" có tướng mạo đẹp đẽ này vừa phát ra tiếng nói. Đó là một nam nhân. chằng quả xem diện mạo rồi lại nghe thanh âm kia, khiến người ta có cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Cũng may đi theo bên người Lăng Tiêu, cũng coi như đã biết một ít kiến thức thần kỳ gì đó, Tống Minh Nguyệt áp chế sự khẩn trương trong lòng, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lăng Tiêu, trong lòng nàng cùng dần an định xuống.
Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng cười, thậm chí còn không thèm lau máu ở khóe mát và khóe miệng, nói:
- Có phải ngươi đã từng thấy đồng tộc của ngươi, thậm chí là trường bối của ngươi, khi thực lực đạt tới một trang thái đỉnh cao. muốn xé mở không gian đi tới một thế giới khác thì trên trời giáng xuống vô số đạo thiên lôi . bổ vào người của chúng, đánh chúng thành tro bụi?
Vạn Niên Giao nghe thấy lời Lăng Tiêu thì không kìm nổi run rẩy thân mình Chi sổ thông minh của nó rất cao nhưng kinh nghiệm lại kém xa so với nhân loại, căn bản không biết cách che dấu tỉnh cảm của mình. Có điều cho dù biết rõ như vậy sẽ bại lộ nhiều điểm nhưng Vạn Niên Giao cũng không để ý. Nó và đồng tộc đều tin tưởng: trước mặt thực lực mạnh mẽ, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là phí công.
- Đã thấy, đương nhiên đã thấy! Đó là thiên uy!
Cặp mát đỏ máu của Vạn Niên Giao ánh lên vẻ sợ hãi. Sau đó nó nhìn Lăng Tiêu, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần rồi hỏi:
- Sao ngươi lại biết nhiều như vậy? Ta nghĩ, đã nhiều năm qua. nhân loại hẳn là không xuất hiện võ giả hùng mạnh nào cơ mà? Ngươi biết những điều này từ đâu?
- Biết chuyện này từ đâu thì ngươi không cần quan tâm. Lần này ta tới đáy là muốn giao dịch với ngươi.
Lăng Tiêu có thể khẳng định, kẻ đứng trước mặt mình chẳng những biết chuyện độ kiếp, hơn nữa còn biết nhiều hơn so với những kẻ mạnh của nhân loại. Thâm chí, nó đã từng chính mắt trông thấy cảnh đồng tộc của nó độ kiếp. Nêu không, khi mình nhắc tới thiên kiếp, nó sẽ không thể lộ ra dáng vẻ sợ hãi như thế được.
- Giao dịch với ta? Lá gan của ngươi rất lớn nhỉ! Tuy nhiên, ngươi nói đi!
Vạn Niên Giao nói xong liền há cái miệng rông, thè lưỡi khạc nhổ vài cái. Trong lòng nó nghĩ: nhân loại này thật to gan, có điều nhìn hắn có vẻ biết rất nhiều chuyện, thoạt nhìn còn biết nhiều hơn cả hàng xóm của mình. Có điều hàng xóm của mình lại có tác dụng rất lớn, đương nhiên là không thế giết. Hiện tại. hai nhóc con này có vẻ... cũng không thể giết được! Tuy nhiên, muốn chiếm tiện nghi của ta, ha ha.... Không thể nào!
Lăng Tiêu cũng không cần biết Vạn Niên Giao nghĩ như thế nào, cứ nói thẳng:
- Ta cần một lọ máu của ngươi!
Nói xong, Lăng Tiêu lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ to chừng một bàn tay. Ở phía sau lưng hắn, Minh Nguyệt nhìn thấy không kìm nổi thầm lắc đầu, tự nhủ: phu quân cũng thực sự là lạ. Khó khăn như vậy để lấy máu của nó, không ngờ lại chí dừng một chiếc bình nhỏ! Nếu chẳng may nó đáp ứng, chẳng phải là mình rất thiệt sao?
Vạn Niên Giao vừa nghe nói hắn muốn máu mình, khuôn mặt trắng bệch lập tức tức giận, tuy nhiên vừa nghe được câu tiếp theo của Lăng Tiêu, thái độ của Vạn Niên Giao lập tức thay đổi hoàn toàn.
- Để trao đổi, ta có thể đưa cho ngươi một loại đan dược có thể bảo tồn được tính mạng của ngươi khi gặp phải thiên uy!
Lăng Tiêu nói xong, Ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Vạn Niên Giao.
Quả nhiên, Lăng Tiêu vừa mới dứt lời, hô hấp của Vạn Niên Giao lập tức trơ nên dồn dập, cặp mắt màu đỏ tươi lại càng sáng hơn, nhấp nháy nhìn Lăng Tiêu:
- Làm sao ta biết ngươi có lừa gat ta hay không?
Lăng Tiêu mỉm cười hồn nhiên nói:
- Là một ma thú tu luyện giả có thực lục mạnh mẽ đã sống vạn năm, chằng lẽ ngài không có chút kiến thức nào về việc này sao? Hơn nữa, làm sao ta dám lừa gạt ngài chứ?
Trên thực tế, trừ việc nhận thức được một ít thảo dược đơn giản. Vạn Niên Giao đại nhân đáng thương của chúng ta thực sự là không có kiến thức gì. Có thể tu luyện được đến trình độ thế này, hoàn toàn là nhờ vào sách vở và công pháp tu luyện gia truyền.
Chẳng qua, cho dù là ma thú cùng có tôn nghiêm của mình, đương nhiên sẽ không chịu thừa nhận là mình không đủ kiến thức. Nhưng nếu cứ đáp ứng nhóc con nhân loại này như vậy, nếu chẳng may bị lừa, vậy có tìm được hãn để trả thù hay không? Hơn nửa lúc đó mang của mình cũng đã tiêu rồi.
Cho nên, Ánh mắt Vạn Niên Giao lóe lên. trong lòng trở nên do dự.
Lăng Tiêu thản nhiên cười, nói tiếp:
- Ngươi xem, ngươi chỉ nghĩ làm sao để có thể nâng cao thực lực của chính mình, căn nuốt người luyện võ nhân loại ở khắp nơi. Nhưng như vậy thì tác dụng phụ cùng sẽ rất lớn. Mỗi đêm trăng tròn. khi sức mạnh linh hồn tràn đầy nhất. ngươi thường xuyên cảm giác thấy những linh hồn của người luyện võ nhân loại quấy rối trong linh hồn ngươi, khiến ngươi tâm thần không yên phải không? Ha ha, để chứng mình lời ta nói không phải là dối trá, ta có thể đưa cho ngươi mấy viên đan dược . khi gặp phải tình huống như vậy, ngươi có thể ăn nó. Đen lúc đó, chẳng phải là ngươi sẽ biết rằng ta có lừa gạt ngươi hay không sao?
Vạn Niên Giao mặt mũi trắng bệch, âm tình bất định nhìn Lăng Tiêu, sau đó nó bỗng nhiên cười lạnh, nói:
- Hừ, suýt nữa thì ta bị ngươi lừa! Nhóc con nhân loại. ngươi tính kế cũng giỏi đấy. Bất kể thế nào, ngươi cùng chiếm được tiện nghi nhĩ? Hừ, vừa mới hết tháng được vài ngày, còn hơn mười ngày nữa mới tới đêm trăng tròn! Không cần biết ngươi cho ta đan dược thế nào, đều cần hơn mười ngây sau mới có thể nghiệm chứng thật giả. mà khi đó các ngươi đã sớm mang máu huyết của ta xa chay cao bay. Hừ hừ,... Muốn lừa gat một Vạn Niên Giao đại trí đã sổng vạn năm. các ngươi còn non lắm!
Lăng Tiêu bỉu môi, có chút khinh thường nói:
- Không ngờ ngươi đã sống vạn năm mà vạn không hề tiến bộ, không có tiền đồ! Chẳng lẽ lá gan của ngươi lại nhỏ như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không biết suy nghĩ tại sao ta lại biết rõ chuyện này như vậy à? Hừ, lũ hàng xóm Tần gia bị ngươi biến thành nô lệ có biết việc này không?
- Đúng vậy.
Vạn Niên Giao cũng không để ý tới giọng điệu trào phúng của Lăng Tiêu mà thực sự suy nghĩ, sau đó mới chau mày rất nhân tính hóa.
- Vì sao ngươi biết những điều đó? Chẳng lẽ ngươi là người đi từ Thánh Vực ra? Cũng không đúng! Trong Thánh Vực không thể xuất hiện nhân loại có thực lực yếu ớt như ngươi được. Hơn nửa, cho dù là người trong Thánh Vực cũng không thể biết được chuyện này! Vậy làm sao ngươi biết được?
- Ngươi thật sự là ngây thơ! Lăng Tiêu thở dài nói:
- Làm sao mà biết được, ta nói ngươi cũng không rõ. chẳng qua, có thể chứng minh, ta cũng không lừa ngươi! Hơn nữa, ta còn phải nhắc nhở ngươi một cau, nói vậy chính ngươi cùng rõ ràng, cứ cắn nuốt người luyện võ nhân loại như ngươi hiện giờ cũng không phải là kế lâu dài! Cuối cùng sẽ có một ngày, đan dược của ta không thể ngăn nổi oán khí, chúng sẽ cắn trả ngươi! Cho nen, rất có thể ngươi không chờ được tới khi thiên uy giáng xuống thì đã bị ngàn vạn oan hồn cắn trả, biến ngươi thành điên cuồng!
Những lời này của Lăng Tiêu khiến Vạn Niên Giao thật lâu sau không nói gì, sau đó nó nhấp nháy mắt nhìn Lăng Tiêu nói:
- Theo cách nói của ngươi, nên giải quyết như thế nào?
Lăng Tiêu mỉm cười nói:
- Rất đơn giản. Nêu có người tìm tới ngươi gây phiền toái. ngươi cứ trốn đi là được! Ta không tin, những người đó có thể tìm được ngươi.
- Trốn đi? Như vậy sao được!
Thanh âm phẫn nộ của Vạn Niên Giao ầm ầm truyền ra thật xa. Chấn động khiến người ta đau cả màng tai... Tống Minh Nguyệt đưa tay lên bịt tại, trong lỏng càng cảm thấy bội phục Lăng Tiêu, chỉ dăm câu ba điều, không ngờ có thể lừa gat được kẻ kia. Thực lực của nó quả thật là khủng khiếp!
Dường như chí thở một hơi cùng có thể tiêu diệt được Ma Kiếm Sư đỉnh cao như mình!
- Nhưng nhân loại đó tới tìm ta, tự nhiên là tâm tư tham lam, ta ăn bọn chúng có gì là sai lầm?
Thanh âm của Vạn Niên Giao lại trở nên lạnh như băng:
- Bọn chúng không phải chết trong miệng ta mà chết ở chính lòng tham của chúng.
Lăng Tiêu hơi hơi lắc đầu:
- Ngươi biết đấy, ta không nói điều này, ta chỉ muốn nói cho ngươi, nếu ngươi cứ tiếp tục ăn thịt người ta như vậy, chắc chắn sẽ không được chứng kiến thiên uy đâu!
- Ngươi khẳng định? Vạn Niên Giao nhìn thẳng vào đôi mát thản nhiên của Lăng Tiêu. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Đương nhiên.
Lăng Tiêu chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt không chút e sợ, phối hợp với dáng vẻ cuồng ngạo của hắn, trông rất có vẻ đặc biệt.
Vạn Niên Giao do dự nửa ngày, sau đó nói:
- Vào động phủ của ta rồi nói tiếp!
Nói xong, một cơn gió dịu dàng cuồn cuộn nổi lên, cuốn lấy hai người. Lăng Tiêu vừa định giãy dựa. Lăng Tiêu liền giơ tay ôm nàng vào trong ngực, cười nói:
- Không phải sợ, có ta đây!
Tống Minh Nguyệt tựa vào người Lăng Tiêu, sau đó đẻ mặc cho cơn gió cuốn mình và Lăng Tiêu bay vào sâu trong núi, vượt quả chính diện ngọn núi, tới một cửa động cực kỳ bí ẩn thì lao thẳng vào đó.
Tốc độ bay xuống xuống xuống rất nhanh chóng, ma sát với gió khiến hai người cũng hơi cay mắt. Quả một lúc, Tống Minh Nguyệt thâm chí còn buồn chán nhầm đếm, tự nhủ, hang đông này còn sâu hơn nhiều so với động ngầm trong di tích thượng cồ lần trước.
Lăng Tiêu cũng hiểu, xem ra Vạn Niên Giao này cũng không hoàn toàn tin tưởng mình, muốn đem mình xuống đông sâu này chính là để phòng ngừa mình chay trốn mà thôi.
Tuy nhiên Lăng Tiêu vạn khẽ nhếch miệng cười, tự nhủ: nếu xét vẻ thực lực thì ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng vẻ kỹ xảo chay trốn, chi cần ngươi chưa trở thành thần thú chân chính, ngươi sẽ không thể giữ nổi ta.
Hơn nữa, còn có một điều, Vạn Niên Giao này tràn đầy tự tin đưa hai người vào trong đông của nó, nếu có cơ hội, Lăng Tiêu nhất định sẽ bổ trí một đại trận trong đó, cho dù không thể giết chết nghiệt súc này thì ít nhất cũng có thể giam giữ nó 1800 năm. Đến lúc đó thực lực của mình cũng có thể hoàn toàn áp chế nó, khi đó đến lấy tính mang nó cũng không muộn.
Tuy nhiên hết thảy đều phải xem cơ hội thế nào! Lăng Tiêu nghĩ thầm.
Sau một lúc lâu, bọn họ cũng tới đất. Lúc này Lăng Tiêu cười nói với Tống Minh Nguyệt:
- Ta cảm thấy đây có lẽ là đáy biển sau. Hơn nữa, ngọn núi này chắc chắn cao hơn Phạm Đế Á Thánh Sơn!
Tống Minh Nguyệt mím cười, đến bây giờ ngược lại nàng không còn sợ nữa. Lúc trước nàng sợ hãi chang qua là vì đối mắt với ma thú có thực lực mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi nên bị khí tức của nó làm kinh sợ theo hắn năng mà thôi.
Hiện tại, nàng đã dần dần thích ứng. Ở cùng một chỗ với phu quân. chết còn không sợ, còn sợ cái gì nửa?
Lúc này Vạn Niên Giao quay đầu lại cười lạnh. không kiên nhẫn nói:
- Giờ thì các ngươi có thể giao đan dược ra được rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...