Ngạo Kiếm Lăng Vân


Mạnh Ly làm việc thực cẩn thận, trên giấy ghi rõ thân phận của từng người. Thậm chí bối cảnh chỗ dựa đơn giản đều có đánh dấu ghi chú. Có một số có quan hệ với vương công đại thần tại đế đô, cũng được đánh dấu ghi chú làm trọng điểm: Bốn người tham dự chuyện đêm nay không ngờ toàn bộ đều là quý tộc, không có một thương nhân nào tham gia.

Xem ra bọn tầng lớp cao của Đế quốc đúng là to gan lớn mật a. Trên phương diện thân phận cách biệt, quả nhiên khiến cho đám thương nhân này hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong lòng Lăng Tiêu lúc này đã có một kế hoạch sơ lược. Hắn nhìn thoáng qua Mạnh Ly với vẻ tán thưởng. Chính mình mang theo Mạnh Ly quả là một hành động sáng suốt. Mạnh Ly vốn sinh sống ở thành Penzias khoảng thời gian rất lâu. Đối với không ít người và sự việc ở địa phương này đã sớm biết được khá rõ. Vì thế phái hắn đi làm việc này thực đúng là làm chơi ăn thiệt, làm ít mà đạt được nhiều hiệu quả.

Lăng Tiêu bỗng nhiên khẽ cười nói:
- Ngày hôm đó nếu để thành chủ Lý Hậu Lâm nhìn thấy ngươi. Chỉ sợ hắn sẽ bị tức ói máu sớm hơn nữa.

Mạnh Ly cười khẽ nói:
- E rằng hắn đã biết Mạnh Ly theo thiếu gia.

Lăng Tiêu gật gật đầu. Sau đó nói:
- Đã xác định là bốn người này, không có con cá nào lọt lưới chứ?

Mạnh Ly nói:
- Điều này Mạnh Ly không dám xác định. Thậm chí, Mạnh Ly vẫn luôn cảm giác có chút không đúng đối với mấy người này. Bởi vì trước ngày hôm nay bọn họ cũng đã tụ hội nhau lại mấy lần rồi. Hơn nữa, bọn tư binh xuất hiện đêm nay, đúng là tư binh của một tên quý tộc trong số đó. Chẳng qua...

"?" Lăng Tiêu hất hàm hỏi.

- Chẳng qua bọn tư binh đó đều che giấu tung tích.

Mạnh Ly có chút khó xử nói:
- Vì trước đây tôi sống ở thành Penzias một thời gian nên mới biết được điều này.

Phúc Bá ở một bên nói:
- Thiếu gia. Mạnh Ly nói chính là tình hình thực tế. Rất nhiều gia đình quý tộc đều thích âm thầm huấn luyện một nhóm người. Nhóm người này ở bề ngoài nhìn không ra phục vụ cho ai. Mỗi khi có chuyện cần tới bọn họ xuất hiện, bọn họ mới được triệu tập đến cùng một chỗ. Còn bình thường thì phân tán gia nhập vào các ngành nghề khác để che giấu tung tích, cũng có thể dễ dàng dò la tin tức.


- Chiêu này không tệ. Lăng Tiêu tán thưởng nói.

Mạnh Ly và Phúc Bá đưa mắt nhìn nhau. Trên mặt nổi lên vẻ cười khổ có chút bất đắc dĩ. Vị thiếu gia này, nếu nói hắn không biết thế sự nhưng ngày qua ngày lại biểu hiện lão luyện rất nhiều chuyện làm cho người ta sợ hãi. Nếu nói hắn là cáo già thì rất nhiều chuyện lại hình như là không biết chút gì.

Cứ như kiểu lén lút huấn luyện tư binh này, đừng nói là quý tộc, cho dù là các thế gia giàu có thì đều là chuyện hết sức thông thường nhưng thiếu gia hắn lại không biết được. Quả thật làm cho người ta không nói được lời nào.

- Thiếu gia ngài tính xem chuyện này phải xử lý thế nào?
Mạnh Ly khẽ cau mày hỏi, hắn có chút phát sầu. Thiếu gia mình hiển nhiên là không chịu thiệt thòi, nhưng trước mắt không có chứng cớ cho dù biết rõ chuyện này có liên quan tới ai, thì cũng không thể động thủ được. Dù sao, giết chết một quý tộc lập tức sẽ dẫn tới làn sóng công phẫn trên khắp thủ đô của đế quốc.

Nếu không thì dựa vào cái gì khi Lăng Tiêu giết chết Hải Thiên, Quốc vương bệ hạ dám căn cứ vào chuyện này sắc phong một tước vị trọng yếu cho Lăng Tiêu? Trong tầng lớp quý tộc này tuy rằng lúc nào cũng có đấu tranh lẫn nhau. Dù có đấu đá nhưng khi đối mặt với giai tầng khác, lúc đó nhất định sẽ đoàn kết nhất trí để đối ngoại. Nếu như có giai tầng phi quý tộc nào đó làm tổn hại tới ích lợi của một gã quý tộc, lập tức sẽ có mười quý tộc, trăm quý tộc đứng ra đối phó với hắn ngay.

Nếu không như vậy làm sao có thể bảo đảm được ích lợi của Quý tộc?

Chuyện này, nếu như tìm được chứng cớ cấp cho Lăng Tiêu, hắn sẽ quang minh chính đại tới tận cửa giết người, cũng không có một gã quý tộc nào dám lên tiếng phản đối câu gì: đó là sự tranh đấu trong giới quý tộc, còn các quý tộc khác luôn luôn thích xem náo nhiệt.

Nhưng nếu như Lăng Tiêu không có chứng cớ gì lại âm thầm giết bốn gã quý tộc này. Như vậy, cho dù người khác tìm không thấy chứng cớ Lăng Tiêu sai người làm, cũng sẽ nói Lăng Tiêu không có năng lực, không xứng làm lĩnh chủ của thành Penzias.

Ngay cả sự an toàn ở đất phong của quý tộc cũng không thể bảo đảm. Đối với Lăng gia, đối với đả kích bản thân của Lăng Tiêu đây cũng là một kích trí mạng. Mặc dù Lăng Tiêu có thể hoàn toàn không cần quan tâm tới chuyện này, nhưng hắn quan tâm tới Lăng gia.

Lúc này bỗng nhiên Phúc Bá cho gọi Mạnh Ly tới, nói nhỏ vào tai hắn mấy câu. Trong mắt Mạnh Ly đầu tiên là lộ ra vẻ khó hiểu, lập tức lại có vẻ xấu hổ, cuối cùng mắt sáng rực lên, thi lễ với Lăng Tiêu sau đó lui xuống.

Tuy rằng Lăng Tiêu rất thính tai có thể nghe rõ Phúc Bá nói cái gì, nhưng vì biểu hiện sự tôn trọng, Lăng Tiêu cũng không có cố ý lắng nghe. Đợi Mạnh Ly đi khuất, Lăng Tiêu hơi tò mò hỏi:
- Phúc Bá nói gì đó?


Nét mặt già nua của Phúc Bá vậy mà cũng đỏ lên, gượng nở nụ cười khiến ngàn vạn nếp nhăn trên mặt biến thành một đóa hoa cúc:
- Ngày mai thiếu gia sẽ biết.

Lăng Tiêu thấy lão nhân này cố làm ra vẻ thần bí, cũng cười cười, không hỏi tiếp nữa. Hắn lửng thửng ra khỏi cửa đi vào phòng giam giữ Phong Linh. Lúc này Thu Nguyệt từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lăng Tiêu dịu dàng cười.

- Thiếu gia, ngài muốn vào thăm nàng à?

Lăng Tiêu lắc lắc đầu, nói:
- Cô ta thế nào rồi.

Thu Nguyệt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, lập tức cười nói:
- Nàng hờn dỗi, không chịu ăn cơm. Xem ra chưa từng nếm mùi gian khổ. Nàng thật xinh đẹp.

Lúc này Xuân Lan cũng từ trong phòng đi ra. Cúi đầu đi vừa hầm hừ tức giận vừa lẩm bẩm:
- Có gì đặc biệt hơn người chứ? Còn nói chính mình là Cuồng Kiếm Sư? Ta mà không nhìn ra cuồng gì sao. Còn không bằng ta. Ái! Thiếu gia...

Lăng Tiêu thản nhiên cười cười, dẫn hai nàng đi cách xa một khoảng. Xuân Lan chủ động nói:
- Thiếu gia, tôi cũng không khi dễ nàng đâu. Tuy nhiên, nữ nhân này thật ngạo mạn. Thiếu gia muốn được lòng của nàng, quả có chút không dễ dàng đó.

Trên mặt của Lăng Tiêu co giật dữ dội mấy cái. Điều này sao có thể nghĩ như vậy, tưởng ta là thiếu gia hư đốn cưỡng bức dân nữ sao? Nhưng cũng khó trách, chuyện đêm nay bị tập kích cũng không ai kể lại tường tận với mấy nữ nhân này. Bởi vì Lăng Tiêu vừa về tới, liền cùng với Phúc Bá trốn vào trong phòng nói chuyện, đến bây giờ mới đi ra.

- Nữ nhân này đúng thực là một Cuồng Kiếm Sư, hơn nữa còn là bậc sáu. Cho nên, Xuân Lan, cô ngàn vạn lần không nên bị vẻ bề ngoài của nàng mê hoặc. Nàng bị ta dùng dược vật phong bế lại nội lực, mới biến thành như bây giờ.
Lăng Tiêu giải thích.


- Không ngờ là như thế.
Xuân Lan nhướng cặp chân mày lá liễu, nói:
- Chẳng lẽ nữ nhân này cũng là một trong đám người ám sát thiếu gia buổi tối nay? Vậy thiếu gia vì sao không giết nàng đi?

Thu Nguyệt ở một bên dịu dàng nói:
- Thiếu gia không giết nàng, đương nhiên là có đạo lý của thiếu gia. Ngươi nôn nóng cái gì chứ?

Xuân Lan liếc Thu Nguyệt một cái trắng dã con mắt:
- Cô nhỏ, biết ngươi bênh vực thiếu gia rồi. Nhưng, cô ta là Cuồng kiếm sư bậc sáu, lỡ như..."
Xuân Lan đột nhiên ngừng nói tiếp, trên mặt lộ đầy vẻ tức giận, nhưng thật ra đều một lòng lo lắng cho thiếu gia.

Thu Nguyệt che miệng cười, không nói nhiều. Hai cô gái cũng không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, chỉ thấy Lăng Tiêu bình yên vô sự, đương nhiên nghĩ rằng chỉ là hữu kinh vô hiểm. Nếu lúc ấy hai cô nàng có mặt tại đó, e rằng lúc này đến ngay cả tính tình dịu dàng như Thu Nguyệt, cũng phải nổi giận một kiếm giết Phong Linh rồi.

Bất cứ kẻ nào có gan dám làm tổn thương tới Lăng Tiêu, kẻ đó đều là địch nhân của các nàng.

- Được rồi, cô ta không chịu ăn cơm, cũng không cần để ý tới. Buổi tối đóng cửa kỹ lưỡng. Nếu cô ta luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát, các cô cũng không cần ngăn cản. Chỉ cần không chạy trốn, để mặc ý cô ta là được.
Lăng Tiêu nói xong. Xoay người rời đi.

Còn Phong Linh bị nhốt trong phòng, lúc này đang ngồi trong đó rơi lệ đầy mặt chửi rủa Lăng Tiêu. Vừa rồi hai thị nữ tuyệt sắc mang thức ăn tới, tất cả đều bị nàng đánh đổ tung tóe, làm cho trong phòng sạch sẽ biến thành một mớ hỗn loạn. Nhưng nàng không thèm quan tâm, dù sao nơi này cũng không phải nhà của nàng, bẩn hay không nàng quan tâm làm gì chứ! Nhưng chờ khi hai thị nữ vừa ra khỏi phòng, Phong Linh khóc lóc một hồi bụng bắt đầu sôi rột rột, lúc này nàng mới cảm thấy đói bụng. Đã trải qua một hồi đánh nhau từ buổi tối đến giờ vẫn chưa ăn cái gì, đương nhiên nàng phải cảm thấy đói bụng.

- Thị nữ! Thị...

Theo thói quen Phong Linh Đại tiểu thư còn tưởng rằng nàng đang ở nhà. Chính mình gọi hai tiếng thị nữ nếu như vẫn không xuất hiện vậy thì thị nữ đó đúng là xui xẻo rồi.

Đáng tiếc, nơi này không phải nhà của nàng. Mặc cho nàng gọi đến rát cuống họng, cũng không có người nào lên tiếng. Nàng đi đến cửa phòng, theo bản năng đẩy cửa, không ngờ phát hiện cửa bị khóa kín. Nàng lập tức giận dữ dùng chân cố hết sức đạp mạnh một cái.

Nếu như lúc bình thường cả cánh cửa nhất định đều biến thành một đống đổ nát. Tuy nhiên lúc này Phong Linh ngay cả một thiếu nữ tầm thường cũng không bằng, một cú đá này làm cho cả bàn chân nàng vô cùng đau nhức. Nước mắt liền tuôn ra, nàng chỉ đành ngồi bệt xuống đất kêu khóc, miệng còn chửi ầm tên Lăng Tiêu.


Xuân Lan và Thu Nguyệt vẫn ở bên ngoài cách đó không xa. Xuân Lan hướng về phía Thu Nguyệt ngáp một cái, nói:
- Ta hơi buồn ngủ rồi. Thu Nguyệt, ngươi thì sao?

Thu Nguyệt liếc xéo về phía căn phòng kia một cái, gật đầu nói:
- Ta cũng buồn ngủ lắm rồi. Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm cho xong. Chúng ta cần phải mau mau một chút đi mua một vài hạ nhân về.

Hai nàng thản nhiên trò chuyện, nắm tay rời đi. Sao sáng trên bầu trời tuyệt đẹp, Tử tước phủ, rơi vào cảnh yên tĩnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ bầu trời thành Penzias bị một đám mây đen bao phủ, mưa phùn liên tiếp mấy ngày nay đã làm giảm bớt bầu không khí nóng bức. Sáng sớm mọi người đều cảm thấy hết sức dễ chịu. Penzias hàng năm tuy rằng cũng có mùa mưa. Nhưng thời gian mưa rất ngắn, suốt năm đều bị cái nóng bao phủ. Vì thế, với thời tiết âm u thế này, ngược lại cư dân thành Penzias rất thích thú chịu đựng.

Nhưng buổi sáng hôm nay, trong trang viện của bốn quý tộc, lại được bao phủ bởi một bầu không khí sợ hãi. Tất cả bọn hạ nhân ngay cả thở mạnh cũng không dám, đều lẳng lặng làm nhiệm vụ của mình không dám nhàn hạ chút nào.

Một gia tộc trong đó là Tử tước đại nhân họ Thôi đang vừa khóc rống nước mắt nước mũi chảy ròng, vừa gào thét:
- Là ai? Là ai giết vợ nhỏ mười lăm yêu quý nhất của ta. Ta nhất định phải tìm ra nó. Ta phải báo thù cho nàng.
Nói xong hắn ôm cô vợ nhỏ mười lăm của mình, thi thể sớm đã lạnh như băng thất thanh khóc rống lên.

Không phải chỉ có một mình hắn, trong nhà bốn quý tộc này: đều phát hiện người vợ bé yêu quý nhất của lão gia bị giết chết. Các cô vợ bé bị giết chết đều có một chấm đỏ ở yết hầu, máu cũng không có chảy ra bao nhiêu, quần áo vẫn chỉnh tề, tài vật trong nhà cũng không mất một món nào.

Bất kể là cướp tiền hoặc là hãm hiếp, đương nhiên không thể quy án như thế. Vậy chỉ có một kết quả: báo thù.

Nhưng các nữ nhân này mặc dù bình thường hơi ương ngạnh, đối xử với hạ nhân kém một chút. Cũng không đến mức phải gặp họa sát thân chứ?

Nhưng khi gia chủ của bốn nhà quý tộc này cùng nhau nghe nói các nhà khác trong bọn cùng thời điểm đều phát sinh thảm họa: Sắc mặt họ đều tái nhợt không còn chút máu, đến ngay cả Tử tước đại nhân Thôi gia khóc la hung dữ nhất kia, cũng ngã phịch xuống đất, hai mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.

Bọn hạ nhân đều dùng ánh mắt kính nể nhìn lão gia nhà mình: thường ngày thái độ làm người của lão gia đều vô cùng chanh chua, keo kiệt. Không thể tưởng lão gia quý tộc còn trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Khi Lăng Tiêu nghe được tin này, hắn sửng sốt một lúc lâu, mới lắc đầu cười khổ: "Hèn chi Phúc Bá làm ra vẻ thần bí không tiết lộ với mình."

Chiêu này đúng là chính mình nghĩ không ra. Tuy nhiên, sức chấn nhiếp thật là quá mạnh đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui