Vẻ mặt Diệp Vi Ny biến đổi, hơi tái đi, nhưng nàng không có kêu lên, trên mặt hiện lên vẻ quật cường. Đám người chung quanh kinh hô lên, có không ít người nhao nhao khiển trách gã thanh niên này, cũng không có thâm cừu đại hận gì, ngươi chỉ là người hầu cho một gã quý tộc, không ngờ ngươi lại có thể ra tay tàn nhẫn với một thiếu nữ tuyệt sắc như thế.
Lý Cường cũng sửng sốt, nổi giận quay về phía gã thanh niên kia nói:
- Ai cho phép ngươi làm nàng bị thương!
Gã thanh niên kia lạnh lùng cười:
- Binh khí không có mắt. Lý thiếu gia, chiến đấu không phải trò đùa, người bị thiệt chẳng lẽ còn chưa đủ?
Lời nói của Lý Cường thoáng dừng lại, quả thật là mình bị thiệt nhiều bởi nữ nhân này. Nhưng chính bởi vì như vậy nên hắn mới tìm đủ mọi cách muốn giành lấy nữ nhân này. Những nữ nhân nhu nhược, nào có thể khiến hắn nhìn thuận mắt? Từ Trên người các nàng làm sao có thể có được cảm giác giành được và thỏa mãn?
Tuy rằng tuổi Lý Cường không lớn nhưng làm một gã quý tộc, có huyết mạch hoàng thất, nữ nhân bên người hắn không biết đã thay đổi bao nhiêu người rồi. Sự thưởng thức đó có thể hơn xa người bình thường, đối với loại nữ nhân làm ra vẻ thanh cao dịu dàng hắn sớm đã không còn hứng thú. Lúc trước khi hắn vừa nhìn thấy Diệp Vi Ny tràn đầy vẻ ngang ngược, Lý Cường lập hưng phấn như được cưỡng gian một nữ tử trinh trắng vậy, thề không theo đuổi được nữ nhân này quyết không bỏ qua!
Cho dù bị Diệp Vi Ny đánh cho tàn phế, nhưng tâm tư hắn cũng không thay đổi.
Bị thủ hạ của mình mỉa mai làm trò trước mặt nhiều học viên như vậy, khiến hắn cảm thấy với thân phận của mình như thế thì thật mất mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn thoáng qua gã thủ hạ đầu gỗ phiền phức của mình. Cho tới nay đây là lần đầu tiên hắn thấy người bên cạnh mình nói mình nhiều như vậy, lại có thể châm chọc mình. Hắn muốn giận lại có chút không dám giận, phụ thân đã từng nhiều lần nhắc nhở hắn đừng đắc tội người này, nhất định phải đối đãi lễ phép.
Hừ mạnh một tiếng, Lý Cường thầm nói thiếu gia ta có huyết thống hoàng tộc, không chấp nhặt với người như ngươi. Sau đó hắn chuyển hướng về phía Diệp Vi Ny đang bị thương, vẻ mặt thương tiếc, vừa muốn nói, lại thấy trong đám người có một người đi ra, trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Vi Ny, xé y phục trên cánh tay bị thương của Diệp Vi Ny làm lộ ra cánh tay trơn nhẵn trắng nõn như củ sen , còn Lý Cường lập tức cảm thấy được lòng mình như bị giáng một đòn nghiêm trọng, đứng ngơ ngẩn ở nơi đó.
Lăng Tiêu! Sao lại là hắn? Diệp tiểu thư quốc sắc thiên hương làm sao lại biết Lăng Tiêu! Hơn nữa đối với động tác gần như khiếm nhã của Lăng Tiêu nàng cũng không hề phản kháng! Lăng Tiêu không phải đã có bạn gái sao? Cô bé Isa ngượng ngùng ... Lý Cường điên cuồng thầm mắng, đem tất cả những lời nói ác độc nhất mà mình biết được mắng một lần trong lòng, vẫn còn chưa thể nguôi giận quay về phía Lăng Tiêu âm trầm nói:
- Lăng Tiêu tử tước? Làm một gã quý tộc, ngươi hành động như vậy ta thấy không hay lắm. Dựa theo luật pháp đế quốc, Diệp tiểu thư chính là người của ta, ngươi đây là muốn gì chứ?
Lăng Tiêu cũng không quay đầu lại nói, có chút đau lòng nhìn Diệp Vi Ny, nhẹ giọng hỏi:
- Đau không?
- Vết theo có thể lưu sẹo hay không?
Diệp Vi Ny mặt như anh đào nhiễm bệnh, giọng nói của nàng có vẻ ấp úng, nhiều người vây quanh như vậy. Cánh tay ngọc ngà của nàng lộ ra, tuy rằng chuyện này là bất đắc dĩ nhưng nó vẫn khiến nàng xấu hổ đến nỗi không chịu được.
- Không đâu.
Lăng Tiêu cẩn thận đặt dược thảo tốt nhất vào miệng vết thương của Diệp Vi Ny, máu nhanh chóng ngừng chảy. Lăng Tiêu dùng ống tay áo của Diệp Vi Ny quấn quanh cánh tay của nàng, rồi sau đó khẽ cười nói:
- Nàng đã làm rất tốt rồi!
Diệp Vi Ny cúi đầu, khẽ cắn môi dưới. Chỗ đau đớn trên vết thương cũng không cảm nhận được một chút nào, trong lòng như có từng đợt sóng nổi lên. Đây không phải là lần đầu tiên mà người đàn ông duy nhất này đối xử tốt với nàng, nàng tin rằng đây cũng không phải là lần cuối cùng!
Diệp Vi Ny ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút tái nhợt, nhưng lại cho Lăng Tiêu thấy một vẻ kiên cường, mỉm cười:
- Muội không sao. Cảm ơn huynh.
Lý Cường ở bên kia đã muốn phát điên lên, quay về phía Lăng Tiêu quát lên:
- Tên bại hoại ngươi không có phong độ quý tộc! Người khác sợ ngươi nhưng ta cũng không sợ ngươi! Lăng Tiêu, ngươi có dám quyết đấu với thủ hạ của ta chứ!
Thấy hắn gào to kịch liệt, mọi người còn tưởng rằng chính hắn muốn quyết đấu cùng Lăng Tiêu. Hóa ra là muốn thủ hạ của hắn đánh cùng Lăng Tiêu. Trên mặt rất nhiều người không kìm nổi lộ ra vẻ khinh miệt. Mà đối với Lăng Tiêu, ánh mắt của những người đó càng thêm phức tạp. Chẳng bao lâu trước hắn là kẻ tàn phế trong lòng bọn họ. Không nghĩ tới chỉ qua nửa năm chẳng những thân phận người bị Thiên Mạch biến mất mà còn trở thành một gã có danh hiệu quý tộc!
Một gã mà trong lòng bọn họ khinh thường, đột nhiên vọt lên đứng ở trên đầu bọn họ, thậm chí ... Hắn còn trở thành tồn tại quá cao mà bọn họ không thể với tới, còn có chuyện gì làm cho người ta buồn bực hơn?
Huống chi có rất nhiều người ủng hộ Tạ Hiểu Yên, họ căn bản không tin là Tạ Hiểu Yên giăng bẫy hãm hại Lăng Tiêu. Ngược lại họ cho rằng đây là do Lăng gia lấy cường quyền bức bách Tạ Hiểu Yên. Sinh ý của Tạ gia rút khỏi đế đô chính là chứng minh tốt nhất!
Tuy nhiên thế giới này chỉ nói đến quyền, người chiến thắng luôn nắm giữ ở trong tay. Kẻ bại, không có tư cách lên tiếng.
Lăng Tiêu vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai Diệp Vi Ny, nói:
- Ta sẽ giúp cho nàng hết giận!
Quay người lại nhìn gã thanh niên vừa làm bị thương Diệp Vi Ny, vẻ mặt lạnh lùng, vung tay lên, Tế Liễu kiếm đã xuất hiện trong tay:
- Đến đây nhận lấy cái chết.
Vẻ mặt đờ đẫn của gã thanh niên kia hiện lên một chút cười lạnh:
- Đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao!
Lý Cường thấy Lăng Tiêu chẳng những mắng hắn, mà còn không nhìn hắn, không kìm nổi quay về phía Lăng Tiêu cả giận nói:
- Lăng Tiêu, có bản lĩnh thì công bình chiến đấu cùng thủ hạ của ta! Hừ, ngươi dùng một chút gia thế của ngươi để khinh người, đừng tưởng rằng ai cũng không biết tại sao Tạ Hiểu Yên rời đi, chậc chậc, ngươi có bản lãnh rất lớn mà, ha ha, ha ha ha!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Lý Cường, trong mắt cũng không có chút cảm xúc nào, môi khẽ nhúc nhích:
- Ngươi nhảy nhót như một tên hề!
- Ngươi ... Lăng Tiêu, Tốt ... Tốt lắm, Mạnh Ly, mau giết hắn cho ta!
Lý Cường bị chọc tức tới giậm mạnh chân, hướng về gã thanh niên thủ hạ kia quát.
Lăng Tiêu chậm rãi rút kiếm trong tay ra, cảm xúc trên mặt cực kỳ lạnh nhạt, lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh mắt lạnh như băng của Mạnh Ly.
Sau đó Lăng Tiêu quát nhẹ một tiếng, Tế Liễu kiếm dâng lên một luồng hào quang chói mắt, trong nháy mắt theo bản năng bắn vào rất nhiều người, gã Mạnh Ly kia cũng sửng sốt một chút, có lẽ hắn chưa bao giờ gặp qua kiếm pháp quỷ dị như vậy, lại có thể làm cho thân kiếm bộc phát ra loại hào quang này.
Nhưng với nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu dưỡng thành bản năng khiến thân thể hắn đột nhiên hướng bên cạnh lóe lên, đồng thời thân thể bộc phát ra khí thế mạnh mẽ. Tất cả tiềm năng của Cuồng Kiếm Sư đều đã bộc phát ra hết, kiếm trong tay múa ra một màn kiếm!
Kiếm khí nhè nhẹ quét lên bề mặt đá xanh bóng loáng trên mặt đất, hiện ra một mảnh lớn đá vụn, khiến cho những người vây xem không kìm nổi một bên thì kinh hô còn một bên thì lùi về phía sau!
Đồng thời, kiếm khí màu xanh đậm trên thân kiếm của Mạnh Ly càng phát ra dày đặc hơn nhưng lại ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá. Trong lòng đám học viên có thực lực cao không kìm nổi mắng một câu kẻ điên, người này, không ngờ ở trong chiến đấu lại có thể tiến hành đột phá, lá gan quá lớn!
Lăng Tiêu cũng trông thấy hào quang kiên định trong mắt hắn, vốn một kiếm này đâm về phía trái tim của hắn, vô ý thức đâm lệch về phía bên cạnh.
Phốc!
Theo đó trong đám người có một đợt kinh hô, kiếm của Lăng Tiêu đâm xuyên qua Mạnh Ly!
Lúc đó miệng của Mạnh Ly phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt khó tin nhìn thanh kiếm cắm vào trong ngực của mình, hỏi:
- Đây ... Đây là kiếm kỹ gì?
- Liệt Dương kiếm kỹ.
Lăng Tiêu thản nhiên nhìn thoáng qua hắn, kiếm vẫn không có rút ra, cười nhạt hỏi:
- Theo ta, hay là chết?
Vốn Mạnh Ly có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, lập tức nói:
- Theo ngươi!
Sau đó miệng hắn liền nhanh chóng khép lại bởi vì hiện tại hắn nói chuyện đã cực kỳ khó khăn, cảm giác lực lượng tràn đầy đang từng chút bị giảm bớt nên hắn cũng không dám nói nhiều.
Lăng Tiêu gật đầu:
- Ta biết ngươi không phải sợ chết.
Vẻ mặt trắng bệch đờ đẫn của Mạnh Ly đã hiện ra một ít màu sắc, trong mắt lại có chút cảm động.
Lý Cường nhẩn ngơ ở một bên, quay về phía Mạnh Ly nói:
- Ngươi, ngươi chính là người bảo hộ của ta... ...
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, có chút chán ghét liếc hắn một cái:
- Hiện tại hắn đã không còn rồi.
- Lăng Tiêu, ta muốn tới chỗ bệ hạ tố cáo ngươi!
Lý Cường giống như con sơn dương đang nổi điên, cúi đầu lộ ra hai sừng chỉ giương ra cũng không dám xông lên.
Lăng Tiêu nhìn Diệp Vi Ny:
- Hắn đâm nàng một kiếm, ta cũng trả hắn một kiếm nàng hết giận rồi chứ?
Đám người vây xem cũng không nói gì, hai người chênh lệch cũng quá lớn đi ... Diệp Vi Ny tiểu thư chỉ bị một vết thương trên cánh tay thì hắn đã muốn giết người ta!
Chỉ với lời nói này nhưng khi Diệp Vi Ny nghe thì trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn, có thể có được một người đàn ông như thế che chở, mình còn có thể bất mãn gì nữa?
Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Muội nghe huynh. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Lăng Tiêu ném cho Mạnh Ly một viên đan dược, nói:
- Ăn nó đi.
Mạnh Ly không chút do dự ném nó vào trong miệng, đan dược vừa vào miệng liền tan ra, cảm giác đau đớn trên miệng vết thương lập tức giảm bớt rất nhiều, kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu. Đan dược, hắn không phải chưa từng thấy, nhưng loại đan dược cực phẩm như vậy đừng là nói gặp, mà ngay cả nghe cũng chưa nghe qua. Bởi vì vừa nuốt vào, hắn tức khắc chỉ có một cảm giác, nếu như không phải thanh kiếm kia còn cắm ở trong ngực hắn, thì hắn thậm chí cho rằng mình căn bản không có bị thương!
Nhìn vào trong mắt Lăng Tiêu, lại tràn đầy vẻ kiên định, hắn là một người luyện võ ra ngoài lịch lãm. Vì truy tìm sự tinh tiến của kiếm đạo mà sống, trong mắt hắn trừ kiếm ra vốn không có gì khác.
Lăng Tiêu không giết hắn, cũng căn cứ vào nguyên nhân này. Hắn là kiếm tu nên đối với người chân chính đem toàn bộ tâm tư đều đặt trên kiếm, hắn có thể trực tiếp cảm ứng được.
- Kiên nhẫn một chút.
Lăng Tiêu trầm giọng nói, cổ tay lập tức run lên, Mạnh Ly cắn chặt răng, một tiếng thét đau đớn, thanh Tế Liễu kiếm đã được rút ra khỏi thân thể của Mạnh Ly, mà Mạnh Ly chỉ lảo đảo dưới chân một chút, thân thể lập tức đứng vững. Sau đó hắn quay đầu lại, có chút khó khăn nói với Lý Cường:
- Xin nói cho phụ thân ngươi, ước định giữa chúng ta chấm dứt ở đây!
Vẻ mặt Lý Cường tái xanh, cắn răng chỉ nói được ba chữ "được", sau đó lại nhìn Lăng Tiêu:
- Ngươi chờ sự truy nã đến từ hoàng thất đi!
Lời còn chưa dứt, hắn cảm giác thân thể của mình nhanh chóng bay lên. Dù gì Lý Cường cũng có thực lực Kiếm Sư bậc bốn, quay cuồng vài vòng trên không trung, rơi xuống mặt đất lại đi tới trước vài bước, mới thấy hắn đứng vững, thân thể cong giống như con tôm, hai tay ôm bụng:
- Lăng Tiêu ... Ngươi đánh lén ta!
Lúc này trên không trung nháy mắt hiện lên một vệt ánh sáng trắng, bắn thẳng vào trong đôi mắt Lý Cường. Lý Cường sợ tới mức theo bản năng hai cánh tay ôm đầu, một cánh tay bị móng vuốt sắt bén như đao của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng nhanh chóng bổ xuống cào ra một mảng thịt. Lý Cường lập tức kêu thảm một tiếng, nhảy ra bụm lại cánh tay bị thương kia. Vài tên thủ hạ chạy nhanh tới, bao gồm gã đàn ông vừa mới mắng Diệp Vi Ny.
Chỉ thấy Tiểu Sửu xoay nửa vòng ở trên không trung, không đợi mọi người kịp phản ứng, nó lập tức phóng về phía gã vừa mắng mắng Diệp Vi Ny. Người đó không thể có vận may như Lý Cường, bất ngờ không kịp đề phòng, cái đầu cứng rắn lập tức bị cào ra một cái động lớn, óc tương chảy ra ngay tại chỗ, thân mình mềm nhũn, không ngờ bị mất mạng bởi một trảo của tiểu Sửu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...