Ngang Tàng (Tát Dã)

Lúc Phan Trí gọi điện đến, Tưởng Thừa còn như đang ngủ đông, điện thoại đổ chuông mấy hồi rồi cậu mới nhận…”Hả?”

“Đệt, tao biết tỏng nhá”. Phan Trí nói. “Mở cặp mắt chó của mày ra xem mấy giờ rồi”

“Bốn giờ rồi?”. Tưởng Thừa tỉnh ngủ, đem máy ra trước mặt để nhìn giờ, nhưng mắt chưa tỉnh, cứ thấy mờ mờ.

“Ba giờ rưỡi”. Phan Trí nói.”Tao cũng biết mày sẽ vậy mà, nên mới kêu mày trước nè”

“Kịp mà”. Tưởng Thừa ngồi dậy. “Xíu tao ra cửa trạm chờ mày”

“Cửa nào”. Phan Trí hỏi.

“Đều ra một cửa thôi”. Tưởng Thừa liếc ra ngoài cửa sổ, qua lớp bụi bẩn bám trên cửa kính có thể thấy được là thời tiết hôm nay rất tốt, một mảng vàng lấp lóa.

Mặc đồ nhảy xuống giường, cậu thấy mình đã khỏe hơn, dù có phần ngủ chưa đủ giấc, cái thể loại toàn thân khó chịu nhìn ai cũng muốn túm lại đánh một trận của hôm qua đã không có.

Định lượng thời gian, từ chiều hôm qua ngủ đến giờ, cả ngày, đi bộ thì có hơi đuối.

Lý Bảo Quốc không có nhà, chẳng biết đã đi đâu

Tưởng Thừa thấy cái “nhà” này thật là hay, lúc đầu khi mẹ chẳng muốn nuôi nữa, ông bố Lý Bảo Quốc còn đến thăm viếng mấy chuyến, dù là mình không muốn gặp ổng.

Giờ mình đã đến nơi, Lý Bảo Quốc lại chẳng hề có dáng vẻ của người một lòng muốn nhận lại con trai cho bằng được.

Mà nghe đâu mình còn một anh một chị nữa, hai ngày vẫn chưa thấy mặt.

Tưởng Thừa chẳng hứng thú chi với “nhà” mới, cũng không trông đợi gì, nhưng mỗi ngày mở mắt lúc nào cũng là người duy nhất trong nhà, tâm tình không mấy vui vẻ.

Nếu đây không phải nhà lầu, cậu còn tưởng là nó xây được trăm năm rồi, trong nhà ngoài nhà, ra đến lộ chỉ toàn thấy mớ đổ nát không sống nổi.

Đây cũng là nguyên do cậu không muốn Phan Trí đến, đáng ra phải là căn phòng sạch sẽ tươm tất có để cả dương cầm cho Phan Trí ở hẳn hai, ba ngày luôn mới chịu.

Thật ra thì không phải không có chỗ ở, nhìn qua chỗ bên trạm đông thì chắc cũng tìm được một căn cho Phan Trí trọ lại.

“Ts”. Phan Trí kéo cái rương hành lý to tướng, còn đèo bòng thêm cái túi xách bự, vừa chạm mặt cậu đã cảm khái mà kêu lên. “Chỗ này làm tao thấy hơi đỡ không nổi”

“Vậy mày bỏ về đi”. Tưởng Thừa chỉ vào chỗ bán vé ở trạm xe.”Nhanh đi mua phiếu”.

“Tình anh em mà mày”. Phan Trí nói.”Tao từ phương xa lặn lội mang cả đống đồ đến thăm mày! Mày không thấy cảm động xíu nào sao?”.

“Cảm động lắm luôn”. Tưởng Thừa nói.

Phan Trí nhìn cậu chằm chằm, lát sau dang cánh tay. “Tao nhớ mày thật luôn”

Tưởng Thừa qua ôm nó. “Tao éo quan tâm”.

“Mày biết sao mà mày chỉ có tao là bạn không?”. Phan Trí buông cậu ra.

“Biết”. Tưởng Thừa gật đầu một cái.”Tại mày đần”.

Bạn cậu không ít, nhưng tất cả đều không thể được như vậy, chỉ là bè tụ hội, tính cách loạn xạ, đụng chuyện nhỏ túm tụm, đụng chuyện lớn thân ai nấy lo.

Chỉ có Phan Trí, dù cho mãi từ tháng ba năm lớp 8 mới học chung, đến giờ cũng chưa đến ba năm, nhưng lại thân thiết.

Từ khi đến thành phố nhỏ đổ nát này, nhớ nhung duy nhất trong cậu chỉ có Phan Trí.

“Tài xế, anh biết đường chưa?”. Phan Trí lên taxi đã hỏi ngay.

“Sao mà không biết được”. Tài xế cười nói.”Khách sạn tốt nhất chỗ chúng tôi”.

“Thật là biết chọn”. Tưởng Thừa liếc mắt nhìn nó.

“Chọn gì đâu, cứ nhấp vào chỗ đắt tiền nhất”. Phan Trí mò trong túi cả buổi mới lấy ra cái bật lửa đưa cậu. “Nhìn qua tí đi”.

Tưởng Thừa nhìn qua cái bật lửa, cậu thích nhất phong cách đơn giản, không trang trí gì cả, chỉ có dưới cùng khắc 2 chữ, cậu đưa mặt đến gần nhìn. “Khắc cái gì đấy? Cảnh sát?” (*)

[(*)Cảnh sát tiếng Trung là 警察, đọc là Jǐngchá , âm đầu J với C]

“J,C, chữ cái đầu tên mày” (*). Phan Trí nói.”Ngầu không”


(*:Jiang Cheng là tên phiên âm của Tưởng Thừa)

“…Ngầu lắm”. Tưởng Thừa thả bật lửa vào túi. “Mày ở được mấy ngày”

“Hai ngày”. Phan Trí thở dài.”Phải đi học”.

“Lễ tựu trường gì đó hả”. Tưởng Thừa nói.

“Phiền lắm, thi nhập học, rồi làm bài tập”. Phan Trí cau mày.”Tao muốn được như mày, học cái gì cũng khỏe re, điểm thi lúc nào cũng top 10, được vậy tao đâu có than”

“Ai nói mày tao không mệt”. Tưởng Thừa liếc nó một cái.”Lúc tao học bài suốt đêm, bộ mày không nhìn thấy hả”

“Vấn đề là tao có học thâu đêm cũng không vô”. Phan Trí lại thở dài thườn thượt.” Ts, tao biết tại sao tao nhớ mày rồi, mày đi xong, tới lúc kiểm tra không còn ai cho tao chép bài nữa”.

“Nghỉ học đi”. Tưởng Thừa nói.

“Mất nhân tính”. Phan Trí nhìn cậu chằm chằm.

Tưởng Thừa cười cười không lên tiếng.

Phan Trí cũng chả ưng cái thành phố nhỏ này, nhưng mà thấy vừa lòng với khách sạn, lúc vào phòng kiểm tra nhà vệ sinh, phòng tắm, trên dưới giường một lượt.”Cũng được”.

“Đi ăn gì cái đã”. Tưởng Thừa nhìn đồng hồ.”Ăn thịt nướng?”

“Ừ”. Phan Trí mở rương hành lý ra.”Tao còn có quà đặc biệt cho mày đây”

“Hả”. Tưởng Thừa ngồi trên giường, lên tiếng.

“Mày đoán thử xem”. Tay Phan Trí mò trong rương.

Tưởng Thừa nhìn lướt qua rương, trong đó toàn mấy loại đồ ăn đóng hộp, vậy thì không còn gì khác hơn thế.

“Cây sáo”. Cậu nói.

“Móa”. Phan Trí nở nụ cười, lấy ra cái bao da màu đen ở dưới cùng.”Mày đoán quá siêu hay là do hai đứa mình tâm linh tương thông”.

“Zack SO, D”. Phan Trí nói.”Tao mua không nhầm chứ? Cùng loại với cái trước của mày đúng không?”

“Ừ”. Tưởng Thừa tùy tiện thổi hai cái.”Cảm ơn”.

“Đừng có đem đi đập nữa nha, này là tao tặng đó”. Phan Trí nói.

“Ừ”. Tưởng Thừa cẩn thận cầm lấy.

Thật ra cậu không có thói quen nổi giận đập đồ, dẫu sao cũng bị hưởng chế độ giáo dục khắc chế bấy lâu, do vậy mà cậu có thể đi đánh nhau, nhưng hiếm khi đập đồ.

Lần trước đập cây sáo cũng là không kiếm được chỗ nào phát hỏa, mà cũng không thể cho ba một gậy được.

Tối nay không về, cậu do dự không biết nên nhắn tin hay gọi điện cho Lý Bảo Quốc, cuối cùng chọn cách gọi điện, mãi một lúc sau Lý Bảo Quốc mới nghe máy.”A lô”

Nghe tiếng động là biết đang đánh bài, Tưởng Thừa thấy có hơi câm nín, không rõ mẹ có biết gì về cái thói quen này của Lý Bảo Quốc hay không, có điều…đối với người đã phá hủy bầu không khí trong gia đình mình, việc này chẳng tính là chuyện bất thường.

“Tôi có một người bạn đến thăm, tối không về nhà, ở khách sạn”. Tưởng Thừa nói.

“Có bạn đến à?”. Lý Bảo Quốc ho vài tiếng.”Vậy con đi chơi với bạn đi, còn gọi điện cái gì, ba còn tưởng gặp chuyện”.

“Vậy tôi cúp máy”. Tưởng Thừa nói.

Lý Bảo Quốc ở bên kia không lên tiếng nữa, cúp máy luôn.

“Ông ba đó của mày”. Phan Trí nhìn cậu.”Là người thế nào?”.

“Không biết, hút thuốc ho khò khè, đánh bài”. Tưởng Thừa chốt hạ một câu.

“Mày cũng hút thuốc mà, ho thì…ai mà chưa từng ho”. Phan Trí thử phân tích.”Chà…”

“Có thấy phiền không”. Tưởng Thừa ngắt lời nó.

“Thịt nướng”. Phan Trí vung tay lên.


Thực ra thịt nướng không có gì đặc biệt nhưng Phan Trí rất là mê, Tưởng Thừa thấy mình chắc ăn không nhiều mấy, dẫu sao cũng là đứa bánh bèo mới vừa khỏi bệnh thôi.

Từ quán thịt nướng đi ra, cậu vẫn thấy đuối.

“Tình trạng của mày không ổn”. Phan Trí nói.”Thịt ba chỉ hôm nay ngon phết, vậy mà ăn ít quá…”

“Tinh mắt thế”. Tưởng Thừa gật gù, dù tình trạng mình không đến nổi ăn không vô, nhưng cậu không muốn cho Phan Trí biết hôm qua mình lên cơn sốt, còn bị nôn.

“Đi dạo xíu đi”. Phan Trí sờ bụng.”Chỗ này có gì vui không?”

“Không có”. Tưởng Thừa nói, suy nghĩ một chút lại bổ sung. “Không biết”

“Trường học mới của mày nằm ở chỗ nào vậy”. Đột nhiên Phan Trí hỏi.”Đi qua xem nha?”

“Bây giờ à?”. Tưởng Thừa kéo cổ áo lên.”Không đi”

“Vậy ngày mai ha, mà thôi bỏ qua, có ai đâu, định đi xem một chút xem cái trường học nó ra làm sao thôi”. Cánh tay Phan Trí vòng qua vai cậu. “Hồi trước lúc làm thủ tục kia, mày không xem trước sao?”

“Tao có xem hay không, bộ mày biết được chắc?”. Tưởng Thừa có hơi bực bội.

“À quên,mày mới tới thôi”. Phan Trí cười cười.

Cuộc sống mới cùng hoàn cảnh mới đều khiến cho tâm tình mắc mệt, nhưng Phan Trí vẫn mang đến cho cậu chút an ủi, ở một vùng đất xa lạ, cuối cùng lại có một sự quen thuộc bên người.

Tưởng thừa suốt đêm hầu như không ngủ, tán gẫu cùng Phan Trí, nhưng lại nhớ không rõ đã nói những gì, dù sao cũng như trước kia khi hai người bọn họ ngồi ở sân trường tán gẫu, nói nhăng nói cuội, không quan trọng là nói cái gì, quan trọng là có một người có thể cùng mình nói chuyện.

Hai người đến tận sáng mới chịu ngủ  hơn tám giờ lại bị kèn xe tải lầu dưới đánh thức.

“Ts, đây không phải nội thành sao?”. Phan Trí ôm tấm chăn. “Sao mà xe tải lại lái đến lầu dưới khách sạn”

“Không biết”. Tưởng Thừa nhắm hai mắt lại.

“Định đi ăn sớm xíu không, bây giờ mình đi nha”.  Phan Trí hỏi cậu.

“Tùy mày”. Tưởng Thừa nói. “Mày không buồn ngủ à?”

“Chắc cũng buồn ngủ”.  Phan Trí cười nói. “Hôm nay định làm gì?

” Lát nữa qua trường học xem sao”. Tưởng Thừa nói. “Sau đó đi tìm xem chỗ này có gì chơi không, mà đang giữa mùa đông nên chắc cũng không có gì chơi đâu”

“Không sao hết, tao là đứa chú trọng về mặt tinh thần mà”. Phan Trí nói. “Tao tới thăm mày, thấy mặt mày là được rồi”.

” Không thì lát nữa tao đi ngủ, mày lấy ghế ngồi kế bên tha hồ nhìn mặt tao”. Tưởng Thừa nói.

“Ày”. Phan trí lại gần nhìn chằm chằm cậu một hơi. “Bộ suốt hai ngày nay mày không hề nói câu nào hả?”

“Sao vậy”. Tưởng Thừa ngáp một cái.

“Lần này gặp mày nói nhiều hơn trước, có phải bị kìm nén quá hay không?” Phan Trí hỏi.

“…… Dám lắm à”. Tưởng thừa suy nghĩ, đúng là vậy, không có chuyện để nói cũng không có người để nói.

Nhìn trường học mới trên bản đồ thì cách nhà Lý Bảo Quốc không quá xa, còn chuyện nó là trường học ra sao, Tưởng Thừa không có tìm hiểu, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.

Thủ tục chuyển trường cấp 3 vô cùng phiền phức, ngay từ lúc ba với mẹ kiên nhẫn làm mấy thủ tục, căn bản là cậu không có hứng thú với tất cả mọi chuyện, ngay cả việc kháng cự lại cũng không ham hố gì.

Giống như là cái gì đó trong thân thể bị hút cạn dần, cậu cứ như một đám bùn, tìm vùng đất trũng phù hợp nằm úp sấp xuống là xong việc.

Phan Trí tra đường đi, lôi cậu lên ngồi xe buýt.

” Mày biết không, đi xe buýt chính là cách thấy được nhịp sống chính hiệu của một thành phố đó”. Phan trí nói.

“Ừ”. Tưởng Thừa nhìn nó một cái.

“Câu này nghe triết lý lắm phải không”. Phan trí có chút đắc ý hỏi.


“Ừ”. Tưởng thừa tiếp tục nhìn nó.

Phan trí với cậu bốn mắt nhìn nhau được một lúc rồi bảo.” Ờ, này là mày nói đó nha”

Tưởng thừa nắm tay với nó.

Người trên xe không nhiều,ở thành phố nhỏ ra đường rất dễ, không có người chen chút, không có chuyện dính sát mặt nhau, không có vụ cố xác chen lên xe, cũng không có chuyện từ trên xe mà xô đẩy nhau đi xuống.

“Xe này so với chỗ bên tao thoải mái hơn”. Phan Trí lúc xuống xe tỏ vẻ hài lòng, nhìn qua bản đồ trên điện thoại một chút.”Tứ Trung (trường trung học số 4), đi về trước 500m, rẽ qua ngã tư là đến”

“Chắc không cho vào rồi”. Tưởng Thừa kéo cổ áo.

“Vậy thì nhìn bên ngoài, đi dạo xung quanh, sau này phạm vi hoạt động chủ yếu của mày là ở chỗ này mà”. Phan Trí cầm điện thoại chĩa về phía cậu, nhấn ‘tách”  một cái.

“Làm gì đó”.Tưởng thừa nhìn nó một cái.

“Chụp tấm hình”. Phan Trí nói. “Vu Hân biết tao đi, khóc lóc năn nỉ tao chụp mày tấm hình gửi cho nhỏ, tao thấy á, mở miệng từ chối con gái thiệt là khó…”

“Cho mày tiền à”. Tưởng Thừa nói.

“Ừ”. Phan Trí nghiêm túc gật đầu.

Tưởng Thừa nhìn nó, không nhịn cười được. “Mất nết”

“Hai đứa mày xù thiệt hả? Tao còn thấy nhỏ không đến nỗi tệ”.Phan Trí cầm điện thoại chĩa về cậu, lia hai phát.

“Không có hứng thú”. Tưởng Thừa nói.

“Vì nhỏ là con gái nên không có cảm hứng chứ gì”. Phan Trí tiếp tục cầm điện thoại chĩa về cậu như đang phỏng vấn.

Tưởng thừa nhìn nó một cái, không nói chuyện.

“Tao thấy nha, tìm bạn gái được thì cứ tìm con gái đi, lo tìm con trai mà chi cho phí sức, lại chẳng lâu dài được”. Phan Trí bỏ điện thoại xuống.” đừng có bị đám hủ nữ trên mạng xúi bậy nha, mấy đứa đó không ở chiều không gian ba chiều đâu à”

“Thật ra là mày cũng bị nghẹn lâu quá không có chuyện nói nè”. Tưởng thừa bảo.

“Từ lúc nghỉ hè xong chẳng thấy mặt mày nên tao mới bị câm nín đó chớ”. Phan Trí gãi gãi ngực. “Thành ra tao ức chế mà từ A chuyển sang B luôn”.

” Trước khi mày về tao mua cho mày cái áo ngực” (*). Tưởng Thừa nói.

[(*): Bạn Thừa đá đểu thành cup A đã lên cup B =))]

“Đến rồi”. Phan Trí chỉ về phía trước. Trường trung học số 4…… cái cổng thiệt là lớn, lớn hơn trường bọn mình”.

Cổng chính trường học mở ra, lúc đi vào bên trong, người gác cổng nhìn hai người một chút, không nói gì.

“Mặc kệ à?” Phan Trí nói.

“Người ta kệ mày mà cũng ý kiến hả?” Tưởng thừa liếc mắt nhìn nó.”vớ vẩn chưa”

“Đi dạo ha”. Phan Trí vươn vai duỗi lưng một cái.

“Xong rồi…”. Tưởng thừa nhìn một vòng khắp bốn phía, to thật.

“Ô kìa, trường của tao ở ngay trung tâm thành phố, giá cả đắt đỏ, muốn mở rộng cũng mở rộng không được”. Phan Trí nói. “Trường học này thoải mái hơn, đảm bảo sân vận động cũng lớn…… mình qua xem sân bóng ha?”

“Ừm”.  Tưởng Thừa lên tiếng.

Căn bản thì cậu với Phan Trí quan tâm nhất là sân bóng, cũng bởi trường học cũ đã san bằng sân bóng rổ và bóng đá vì muốn chừa chỗ xây phòng học, dù hai người họ không chơi bóng gì cả nhưng cũng cảm thấy ấm ức.

So ra thì sân bóng ở trường trung học số 4 làm người ta thoải mái hơn nhiều.

Trời lạnh như vậy mà vẫn có một đám người ra chơi ở sân bóng

Hai bên trái phải có sân bóng rỗ, chỗ cho tập bóng chuyền cũng có.

“Vào xem bên trong nha?”. Phan Trí lấy cánh tay thọt cậu.

Phiền muộn mấy ngày qua của Tưởng Thừa đã được sân bóng của trường trung học số 4 làm dịu, so với nhà của Lý Bảo Quốc cũng như phố xá bên nhà Lý Bảo Quốc, rốt cục có thể làm cậu thở phào nhẹ nhõm và vui vẻ.

Cậu nhắm mắt lại, hít một hơn thật sâu, thở ra, vỗ lên vai Phan Trí. “Mình đi xem”.

Bên trong sân không tính là quá lớn,  nhưng đều có sân bóng chuyền, cầu lông, bóng rổ, chẳng qua là cùng sử dụng

Bên sân bóng rổ có người, thấy có người đến gần, họ quay lại nhìn.

Phan trí dừng chân, Tưởng Thừa không để tâm đến những ánh mắt này, đưa tay mò trong túi, thong thả bước đến ghế dựa ngoài rìa sân, ngồi xuống.

Lâu quá không chơi bóng, cậu muốn xem người ta chơi cho sướng mắt

Mấy người kia nhìn về bên cậu đã đời xong lại cho chơi bóng tiếp


“Có phải đội tuyển trong trường đang tập”. Phan Trí ngồi ở bên cạnh cậu hỏi một câu.

“Không phải đâu”. Tưởng Thừa nói. “Trình này chỉ là cỡ yêu thích thôi”.

“Có muốn lên chơi không?”. Phan trí cười nói. “Hai đứa mình chơi chung”.

Tưởng Thừa đưa chân ra trước mặt nó, hôm nay mang giày thường.

“Ài”. Phan trí dựa vào phía sau một chút, gối đầu lên cánh tay. “Không biết đến chừng nào mình mới chơi bóng chung được”.

“Mày đừng có đổi phong cách, không hợp với mày đâu”. Tưởng Thừa nói. Trên sân có người ghi 3 điểm bằng cú đánh rất đẹp, cậu lớn giọng hô lên. “Bóng đẹp lắm”.

Người kia nhìn cậu một cái, cười với cậu

Mặc dù không ra sân, cùng Phan Trí ngồi chung một chỗ xem người ta chơi bóng vẫn đem cho cậu chú cảm giác yên bình ngắn ngủi, khiến cho tất cả buồn phiền bực bội đều tiêu tan.

Chỉ cần không nghĩ đến chuyện ngày mai Phan trí đi, cậu sẽ lặn hụp trong cuộc sống mù mịt này là được.

Cậu nhìn chằm chằm vào những người nhập tâm trên sân bóng rổ, có người đi vào bên trong mà cậu không chú ý, mãi cho đến khi mấy người đang chơi ngừng lại, đồng loạt hiện lên biểu cảm không được vui cho lắm khi nhìn về cửa bên kia, cậu mới hồi phục tinh thần trở lại.

“Sao mà thấy là sắp có kịch vui để xem rồi?”. Phan trí khá là hưng phấn, nhỏ giọng nói.

“Cái gì……”. Tưởng Thừa quay đầu nhìn sang, ngẩn người. “Ơ?”

Một hai ba bốn năm sáu, sáu người bước đến.

Tưởng thừa cảm thấy giật mình tới nổi xém xíu nữa rớt luôn răng hàm.

Bốn kẻ không-phải-người-tốt bước đến, phía sau là người tính tiền khi cậu mua nước, Cố Phi đội mũ lưỡi trai đi ở sau cùng, chiếc mũ che đi hình nốt nhạc trên đầu cậu ta

Tưởng Thừa có phần khâm phục khả năng nhớ mặt người của mình, thời điểm sốt phừng phừng còn nhớ hết mấy vị này.

Một thành phố xa lạ, một cái trường học xa lạ, đụng phải 6 người xa lạ cậu từng gặp qua, thật sự là một kỳ tích.

Tưởng Thừa cảm thấy hẳn là mình bị lây bệnh của Phan Trí rồi, mang tâm tình mong chờ kịch hay khi nhìn thấy mấy người kia chậm rãi bước đến.

Xem ra là đến chơi bóng, Cố Phi mặc đồ thể thao và giày chơi bóng rổ, có người cầm trên tay quả bóng.

“Đại Phi?”. Trên sân có người lên tiếng.

“Hả?”. Cố Phi đáp lời.

“Tới làm gì?”. Người kia hỏi.

“Chơi bóng”. Cố Phi nói, giọng điệu rất bình thản, một chút vẻ gây hấn cũng không có.

“Cả đám chơi hết sao?”. Người kia do dự một chút xong lại hỏi tiếp.

“Mấy đứa già yếu bệnh tật không lên” Cố Phi nói xong cởi bỏ áo khoác, lúc quay qua ném áo khoác lên ghế, liếc nhìn Tưởng Thừa đang ngồi ở đó, lập tức bị sặc nước bọt, nhìn cậu chằm chằm ho khan cả buổi.

Tưởng Thừa dẹp luôn vẻ mặt ‘đang chờ trò hay nhưng mà trò hay lại không mở màn’. “Trùng hợp quá”

“Buổi sáng tốt lành”. Cố Phi nói.

“Cùng nhóm sao”. Người trên sân hỏi.

“Không phải”. Tưởng thừa trả lời.

Ba người trong nhóm sáu người bên Cố Phi lên sân chơi bóng, ba người còn lại đếnn ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thừa và Phan Trí.

Người tính tiền lần trước ngồi xuống cạnh Tưởng Thừa, đưa tay nhìn về cậu. “ Tôi là Lý Viêm”.

“Tưởng Thừa”. Tưởng thừa vỗ lên tay cậu ta một cái, chỉ sang Phan trí. “Bạn thân của tôi, Phan Trí”.

“Học ở đây hả?”. Lý Viêm nhìn qua hai người họ. “Trước giờ chưa gặp qua mấy cậu”.

“Sắp học”. Tưởng thừa không muốn giải thích quá nhiều. “Các cậu học ở đây hết à?”

Hai người sau lưng đều bật cười, có lẽ không cố ý, nhưng trong giọng cười lại mang ý cười nhạo, Lý Viêm quay đầu nhìn hai người. “Bọn tôi nhìn giống học sinh à?”

“Ai biết được”. Tưởng Thừa có chút khó chịu.”Tôi cũng không có thói quen hở tí nhìn chằm chằm người ta để đánh giá”.

Ngay lập tức sắc mặt Lý Viêm không được vui cho lắm, quay đầu nhìn người trên sân bóng, không đáp lại cậu.

Người phía sau hình như không cảm nhận được bầu không khí giữa bọn họ, có người nói một câu: “Đại Phi học lớp 11”

“À”. Tưởng thừa trả lời.

Thật là vừa khéo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui