Ngàn Năm Chân Tình


Sáng sớm, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng đã thấy ba nhân ảnh khe khẽ rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ. Một trong số ba nhân ảnh đó lên tiếng:
- Tiểu Hoa, muội cùng với Tuyết Nhi cô nương đứng đây chờ ta đưa xe ngựa tới.
- Được! Huynh đi cẩn thận.
Tiểu Hoa gật đầu đáp ứng, còn không khỏi nói với theo một câu.
Tuyết Nhi đứng bên cạnh nàng, một thân y phục trắng như tuyết cho dù giữa bóng tối vẫn nổi bật, đôi mắt sáng lấp lánh hữu thần nhìn theo bóng lưng Tam Lang đi về phía xe ngựa cách chỗ họ đang đứng độ mười thước, trong lòng thầm nghĩ: Con người thật yếu đuối!
Chỉ trong thoáng chốc, cả ba đã yên vị trên chiếc xe ngựa đơn sơ, Tuyết Nhi cùng Tiểu Hoa ngồi bên trong xe, còn Tam Lang ngồi ngoài điều khiển.
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng dưới sự chăm sóc tận tình của Tâm Lang vùng Tiểu Hoa, thương thế của Tuyết Nhi đã hoàn toàn hồi phục, nàng lập tức tỏ ý muốn ra đi. Tuy Vương mẫu Nương Nương lén thả nàng đi để tìm Ngạo Thiên, nhưng nàng cũng đã đáp ứng với bà ấy khi có lệnh triệu hồi sẽ lập tức trở về, tránh để Thiên Đế phát hiện gây khó dễ cho Vương Mẫu. Chỉ là... không biết bao giờ phải trở về, nếu không nhanh chóng đi tìm Ngạo Thiên, nàng e bản thân còn chưa tìm được chàng đã phải quay lại Phong Yêu Điện.
Ngạo Thiên! Cái tên này lại khiến trái tim Tuyết Nhi nhói lên, vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc, trên tất cả đó là cảm giác tràn ngập chờ mong cùng hy vọng. Nàng tin tưởng bản thân chắc chắn có thể tìm ra Ngạo Thiên.
Nhìn thiếu nữ kiều diễm ngồi bên cạnh đang phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ xuất thần, tuy an tĩnh nhưng cả người nàng vẫn toát ra một thứ khí chất cao quý, chói mắt khiến người khác không thể rời đi ánh mắt, tim Tiểu Hoa bất giác như bị ai thắt lại, sự lo lắng mấy hôm rồi lại càng trở nên nặng nề vây bủa trái tim nàng. Nàng thừa nhận, bản thân đang ghen với Tuyết Nhi cô nương. Cô nương ấy thật xinh đẹp, cả người luôn tỏa ra thứ khí chất cao quý cùng hương thơm nhàn nhạt, trong khi nàng.... Nhìn lại mình, một thân thường phục, chiếc áo vải thô màu nâu cũ kỹ đôi chỗ đã bạc sờn....
Không phải nàng không tin Tam Lang ca, nhưng nàng lo lắng, thực rất lo lắng, lý trí luôn tự nhủ sẽ không vẫn đề gì nhưng chung quy trái tim vẫn bướng bỉnh không nghe theo. Vì vậy khi nghe thấy Tam Lang nói sẽ đưa Tuyết Nhi lên trấn giúp nàng tìm người thân, Tiểu Hoa tâm tình vội vã liền đòi đi theo, lấy cớ bản thân đã lâu không lên trấn, rất muốn dạo qua một chút sẵn tiện mua chút đồ chuẩn bị cho hôn lễ. Tam Lang đương nhiên hoàn toàn không nghi ngờ chút nào vui vẻ thu xếp đưa cả hai người đi.
Cứ thế, chiếc xe ngựa mang theo ba con người với ba tâm tưởng khác nhau lọc cọc phi trên trên đường. Lúc bọn họ vào đến thành Khúc Châu, đã là giữa buổi sáng. Tam Lang cho xe dừng trước cửa một quán trà nhỏ, hắn xuống xe, giúp đỡ Tiểu Hoa cùng Tuyết Nhi bước xuống sau đó an trí cho hai nàng ngồi tại quán trà nghỉ ngơi, bản thân thì đi tìm chỗ cất xe ngựa.
- Tuyết Nhi cô nương, cô ngồi xuống đây nghỉ chân một lát, ngồi xe ngựa lâu chắc cô cùng mệt rồi, Tam Lang ca rất nhanh sẽ trở lại thôi.
Tiểu Hoa lôi kéo cánh tay Tuyết Nhi vẫn còn đang ngơ ngác ngồi xuống bàn. Thấy có khách, tiểu nhị vội vàng chạy đến, cầm theo cái khăn lau có chút lấm bẩn quẹt quẹt qua mặt bàn, ngẩng đầu hỏi:

- Hai vị cô nương muốn dùng gì?
Ngay lúc ánh mắt tiểu nhị ca tiếp xúc với gương mặt của Tuyết Nhi liền trở nên ngây ngốc, đôi mắt mở lớn, thất thần, đến miệng cũng quên khép lại. Thiên a, trên đời này lại có mỹ nhân đẹp đến như vậy sao?
Thấy biểu hiện của tiểu nhị ca như vậy, Tiểu Hoa chợt cảm thấy có chút buồn cười cùng đồng tình, cất giọng nhỏ nhẹ nói:
- Cho chúng tôi ấm trà cùng mấy cái bánh bao chay là được rồi.
- À... Vâng, vâng. Hai vị chờ một chút, rất nhanh sẽ có thôi.
Tiểu nhị gật đầu như giã tỏi, sau đó quay bước rời đi, vẫn không kìm được còn ngoảnh lại ngắm trộm mỹ nhân một cái, báo hại chân hắn vị vấp vào cạnh bàn phía trước, đau thấu trời.
Trong khi đó, nhân vật đầu xỏ gây ra tai nạn cho hắn hoàn toàn không để tâm chút nào đến những chuyện vừa xảy ra, nàng lẳng lặng đưa mắt quan sát xung quanh.
Khúc Châu là một thành trấn nhỏ, dân cư cũng không đông đúc và giàu có lắm, nhưng so với làng chài nghèo nàng đã ở mấy ngày qua đúng là đông vui hơn nhiều. Trên đường cái người người qua lại, thỉnh thoảng lại tụ lại bên mấy quầy hàng ven đường xem hàng và trả giá. Nhìn thấy một cô bé con được cha mua ột xâu kẹo hồ lô ngào đường, nàng bất giác lại chạnh lòng.
"Ngạo Thiên, kia là cái gì? Có vẻ rất ngon a."
Nam nhân nhìn lão bá đang cầm trên tay một đống các xâu kẹo hồ lô ngào đường, đôi mày anh tuấn nhíu lại.
"Thứ đó là độc dược, không thể ăn được!"
"Tại sao? Không phải mọi người đều ăn sao?"
"Nàng là người sao?"
...

- Tiểu Hoa!...
Đang lẳng lặng ăn điểm tâm cùng uống trà, bất chợt nghe thấy tiếng gọi mình, Tiểu Hoa giật mình ngẩng đầu lên.
- Chuyện gì?
- Thứ kia là gì vậy?
Tuyết Nhi đưa tay chỉ về phía người bán kẹo hồ lô, ánh mắt cũng không rời nơi đó cất tiếng hỏi.
- Cô muốn nói tới kẹo hồ lô sao?
Tiểu Hoa bất ngờ cảm thấy khó hiểu. Tuyết Nhi cô nương này không phải đến kẹo hồ lô cũng không biết chứ.
- Kẹo? Không phải độc dược sao?
- Độc dược?
Tiểu Hoa bật cười.
- Ai bảo với cô như vậy, kẹo hồ lô ăn rất ngon a, cô có muốn ăn thử không?
- Tôi có thể ăn được sao?
Ánh mắt trong veo lúc này quay lại nhìn Tiểu Hoa, khiến nàng chợt cảm thấy thương cảm cho thiếu nữ kiều diễm trước mặt.

- Được chứ, để tôi đi mua cho cô.
- Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Đúng lúc Tiểu Hoa định rời đi thì Tam Lang trở về, hắn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoa, tự tay rót chén nước ngửa cổ uống cạn. Nhìn bộ dạng của hắn, Tiểu Hoa mỉm cười dịu dàng, rút khăn tay mang theo người ra giúp hắn lau mồ hôi trên mặt.
- Tuyết Nhi cô nương nói muốn ăn kẹo hồ lô ngào đường nên muội đang tính đi mua cho cô nương ấy.
- A, vậy muội đi đi.
Tam Lang thản nhiên nói. Tiểu Hoa nhíu mày:
- Huynh không định đi mua giúp bọn muội sao?
- Ta? – Hắn nhăn mặt – Ta xin muội, nam nhi đại trượng phu đi mua kẹo hồ lô, thực đúng là mất mặt!
Nhìn bộ dạng của hắn, Tiểu Hoa không khỏi bật cười, sau khi bỏ lại hai tiếng "Trẻ con", nàng ấy đứng dậy hướng về phía người bán kẹo hồ lô đi.
Còn lại hai người, Tuyết Nhi bất chợt hỏi Tam Lang.
- Nam nhân mua kẹo hồ lô khó vậy sao?
Hắn có chút ngẩn người, vô cùng kinh hỉ. Tuy ở chung với nhau đã mười mấy ngày, nhưng Tuyết Nhi chưa từng chủ động bắt chuyện với hắn, cũng rất ít nói chuyện, vì vật đột nhiên thấy nàng gợi chuyện, hắn đương nhiên là bất ngờ.
- Cũng không phải khó, chỉ là... có chút mất mặt, cảm thấy không thích hợp.
- Thế nên mới lừa ta bảo đó là độc dược?
- Sao cơ?
Tam Lang ngẩng đầu nhìn Tuyết Nhi, cảm thấy không hiểu được lời của nàng, nhưng lúc này Tuyết Nhi đã không còn chú ý đến hắn, cứ như chưa từng thốt ra câu kia, ánh mắt lại dõi ra phía ngoài.

Nơi góc đường, Tiểu Hoa đã mua được kẹo hồ lô, nàng hai tay cầm hai xâu kẹo hồ lô, vui vể đi về phía hai người, vừa đi vừa vẫy vẫy tay cười. Bất ngờ, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập từ phía cuối đường, còn chưa kịp định thần đã thấy một cỗ xe tứ mã đang lao như gió trên đường lớn, nhắm thẳng hướng của Tiểu Hoa mà tới.
Tiểu Hoa sợ ngây người, đứng như phỗng, không thể cử động được. Mọi người trên đường la thất thanh, Tam Lang sắc măt trắng bệch, đứng bật dậy muốn chạy tới cứu nàng nhưng khoảng cách giữa hắn và Tiểu Hoa quá xa, trong khi cỗ xe ngựa càng lúc càng gần. Chỉ thấy một cơn gió màu trắng lướt qua, cỗ xe ngựa trong nháy mắt chao nghiêng rồi ngã sang một bên, hai bóng đen từ trong xe vụt thoát ra.
Rầm!!!!
Một thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, cỗ xe ngã xuống trên đường, bốn con ngựa cũng theo đó ngã sóng xoài trên đất, tám vó giãy dụa trên không trung.
Tam Lang lúc này đã chạy đến nơi, không quan tâm đến cỗ xe ngựa ngã nhào, hắn đi vòng qua phía sau, tìm kiếm thân ảnh của Tiểu Hoa.
- Tiểu Hoa, muội không sao chứ?
Nghe tiếng gọi của Tam Lang, Tiểu Hoa mở mắt ra nhìn, gương mặt vẫn còn tràn ngập sợ hãi. Lúc này nàng mới phát hiện bản thân đang được ôm trong một vòng tay ấm áp.
- Tuyết Nhi cô nương!
Đúng vậy, không biết từ khi nào Tuyết Nhi đã xuất hiện bên nàng, ôm lấy nàng giúp nàng tránh thoát khỏi cỗ xe ngựa điên cuồng kia.
- Không bị thương chứ?
Tuyết Nhi nhàn nhạt cất tiếng hỏi.
- Không, đã tạ cô!
Tam Lang nhìn thấy Tiểu Hoa không vấn đề gì, nhanh chóng tiến tới kéo nàng từ trong ngực Tuyết Nhi ra ôm chặt lấy, ánh mắt không quên hướng về phía Tuyết Nhi tràn ngập cảm kích.
Đúng lúc này, một thanh âm sát phong cảnh vang lên:
- Thật hỗn xược, các người dám chặn đường làm đổ xe của Vương gia?! Đúng là chán sống!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui