Căn cứ vào quan sát của Phong Diệc Nhiên, quan hệ giữa Trình Mặc và Triệu Lập Đông đã đến nỗi tiễn giương nỏ tấm rồi, tình hình vô cùng căn thẳng.
Nhưng mà điều đó chỉ xảy ra khi hai người chặm mặt nhau thôi.
Hắn thực hi vọng Trình Mặc hoặc Triệu Lập Đông có thể chủ động tìm nhau gây phiền toái.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể nhân lúc bọn họ đang đánh nhau mà thân thiết với Triệu Xuân hơn.
Ngày đó hắn đang đi trên đường thì gặp được mỹ nhân là nàng, dù ở cùng một đám nữ nhân ăn mặc hở hang, tục tằng nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ thánh thiện mỹ lệ kia của nàng.
Hắn mê đắm chuyển hướng đi theo nàng, cuối cùng lại bị Triệu Lập Đông cầm chổi ra đuổi.
“Mỹ Nhân Thang chỉ tiếp đãi nữ nhân, ngươi đã mù còn không biết chữ à? Ngươi còn dám đi theo lần nữa thì đừng trách ta khiến ngươi khó nhìn.”
Cực kỳ rõ ràng, nàng phát tiết hết cơn tức đối với Trình Mặc lên người hắn rồi.
Mỹ nhân áy náy cười với hắn, muốn hắn tha thứ cho muội muội lỗ mãng. Chao ôi! Dù cho nàng có lấy đao đâm hắn, hắn một chút cũng không để ý đâu.
“Nếu đệ đem phần nhiệt tình như chó đuôi đối với Triệu Xuân kia đi chăm sóc ta thì có lẽ hiện tại ta cũng có thể vui vẻ theo sau váy nàng.”
Đây là Trình Mặc chê cười hắn.
Hắn cùng Triệu Lập Đông là những tảng đá to đùng vô cùng nghiêm trọng ngăn cản hắn chiếm được trái tim mỹ nữ.
Đối với những tảng đá ngáng đường, Phong Diệc Nhiên cơ bản luôn đá văng nó ra nhưng tuyệt đối sẽ không làm đau bản thân.
Hắn liền thừa dịp đêm hôm u ám, mặc y phục lần trước trộm được từ phòng Triệu Lập Đông, trên đầu là hai búi tóc giả vô cùng buồn cười, đó là lý do cho sự hỗn loạn bên ngoài phòng của Trình Mặc.
“Vừa đúng thời điểm.”
Hắn dùng đầu ngón tay đục một lỗ nhỏ trên tấm giấy ở cửa sổ, ghé mắt nhìn bên trong liền thấy Trình Mặc đang được một thị nữ giúp đỡ vào thùng tắm.
“Không để Triệu Lập Đông tận mắt nhìn một chút, thật sự đáng tiếc mà.”
Hắn nói thầm trong lòng, vừa cẩn thận rắc chút bột mì lên mặt đất, sau đó nhéo cổ, giả âm thanh cười của nữ nhân, quả nhiên Trình Mặc lập tức truyền ra giọng nói lạnh như băng “Ra xem đi.”
Phong Diệc Nhiên đang muốn phủi mông chạy đi thì đột nhiên trượt chân, đụng mạnh trúng cửa sổ, đau đến nỗi khiến hắn thiếu chút nữa kêu lên.
Thị nữ lao ra nhưng Phong Diệc Nhiên đã sớm xoay người bỏ chạy. Thế nhưng hắn cực kỳ chắc chắn nàng sẽ thấy y phục cũ kỹ kỳ lạ cùng kiểu tóc rất dễ nhận ra của Triệu Lập Đông.
Đến khi Trình Mặc gọi hắn như gọi sấm thì hắn sẽ cẩn thận phát hiện ra bột mì rơi ra từ y phục của “Triệu Lập Đông“.
“Mình nhất định phải bắt được kẻ trộm đáng chết kia.”
Triệu Lập Đông cũng đang trốn trong thùng rượu ở thư phòng, cũng đục môt cái lỗ trên thùng để nàng có thể thấy được kẻ trộm đi từ cửa chính hay cửa sổ.
Có người thưởng thức bánh ngọt của nàng là một chuyện, nhưng bị tên trộm nào đó không ngừng lấy đi bánh ngọt mới làm ra lại là một chuyện khác.
Nói không chừng những nghiên cứu phát triển mới này còn có thể đạt được thành tựu xuất sắc và được mọi người hoan nghênh nữa.
Nàng tuyệt đối không thể để cho một tên trộm vô sỉ hủy đi cơ hội thành công của bản thân.
Mà những chuyện xui xẻo này, tất cả đều xảy ra do tên thái giám chết bầm mới đến kia, nàng không khỏi nghi ngờ tên trộm kia nhất định có quan hệ nào đó với hắn.
Chờ chờ, một hồi âm thanh chít chít rất nhỏ khiến nàng chú ý.
Mẹ nó, một con chuột!
Triệu Lập Đông nhìn con chuột siêu to kia nghênh ngang nhảy lên bàn của nàng, một chút cũng không do dự nắm lấy lồng bánh giòn tan của nàng ăn vô cùng ngon lành.
Lần này rốt cuộc nàng đã rõ, “Thì ra là ngươi!”
Nàng đột nhiên đứng dậy từ trong thùng, vụng về muốn chui ra nhưng trọng tâm không vững nên cả người cả thùng liền ngã xuống đất, trán đập thẳng xuống khiến nàng đau đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi.
Vốn tiếng quát to của nàng đã khiến con chuột giật mình muốn chạy nhưng vừa nghe bịch một tiếng lại tò mò dừng lại, quay đầu nhìn nàng đang vội vàng chui ra từ cái thùng.
Đôi mắt nó sáng trong, dáng vẻ hơi nghiêng đầu vô cùng đáng yêu.
Nhưng Triệu Lập Đông chỉ cảm thấy nó đáng giận, tay cầm cây cán mì, lấy hết dũng khí đánh về phía con chuột.
Con chuột chít một tiếng né ra, cây gậy trong tay nàng đập xuống mặt bàn khiến tay nàng tê rần, cũng không cầm chắc được tay.
“Người đừng hòng chạy, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi, cho ngươi về sau cũng không dám tới nữa.”
Con chuột dường như không nghe hiểu uy hiếp của nàng, nhanh chóng xoay người chạy đi.
Nàng lập tức đuổi theo thì lại nghe thấy Triệu Xuân kêu lên “Áo choàng mới của ta đây rồi! Nhanh bắt lấy nó, Đông Đông, mau giúp ta bắt lấy nó.”
Nàng tức giận nói: “Muội đang bắt đây!”
Nhưng con chuột linh hoạt sao có thể vụng về giống như Triệu Lập Đông được?
Nó thậm chí hình như còn muốn đùa mà dụ nàng chạy loạn quanh nhà, thỉnh thoàng còn dừng lại chờ khi nàng đuổi không kịp.
“Đáng giận! Con chuột thối tha này lại đùa cợt mình.”
Nàng tức giận ngút trời kêu, quyết tâm bắt được nó mà Triệu Xuân dường như ở bên cạnh cổ vũ.
Tiếp đó con chuột nhanh chóng chạy đến cái cây, bám lấy cành cây nhảy sang cách vách. Triệu Lập Đông vốn không hề xa lạ với việc trèo cây, hơn nữa đã sớm quên cách vách là địa bàn của Trình Mặc nên lập tức cuộn tay áo, hổn hà hổn hển đuổi theo.
Nàng đuổi theo con chuột một đường, mãi đến khi nó chui vào một gian phòng.
Nàng điên cuồng vung cây cán mì, kết quả phá mất mấy bình hoa. Vì đuổi theo con chuột nàng lại chui bò các kiểu, đương nhiên cái bàn cũng không còn ở đúng chỗ.
Đến nỗi nàng không cẩn thận đá hỏng luôn cái cửa, cộng thêm nàng vì dọa con chuột chốn sau cửa chạy ra ngoài nên tạo ra hậu quả như vậy.
Con chuột nhanh như chớp chui vào bên trong, nàng cũng vào theo. Trong bóng tối, không biết nàng giẫm lên cái gì mà cả người trượt ra phía trước, cảm giác bụng đụng phải cái gì đó khiến nàng ngã lộn nhào vào một thùng nước tắm.
“A!” Nàng kêu lên một tiếng, nước bắn tung tóe ra ngoài. Nàng qua loa lau nước trên mặt, mà con chuột kia lại bám vào thành thùng nhìn chằm chằm nàng.
Lúc này một hồi tiếng bước chân truyền đến, bên trong liền có ánh sáng, hóa ra là một đám người hầu đang ngạc nhiên đốt đèn tiến vào.
“Đông Đông?” Phương Xảo Nhi kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Âm thanh kinh thiên động địa khi nãy ở trong phòng Trình thiếu gia là do nàng gây ra sao?
Triệu Lập Đông đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Nguy rồi, nàng hoàn toàn quên mất, nơi này chính là địa bàn của tên thái giám chết bầm kia.
Sao nàng có thể tức giận đến nỗi quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Phút chốc, người hầu hai bên đã tránh ra để Phong Diệc Diệc Nhiên đang giúp Trình Mặc đi vào.
Khóe môi hắn là nụ cười mìm đầy thâm ý nhưng trong mắt rõ ràng đầy lửa giận “Nàng sao lại ở chỗ này, đó là một chuyện rất hay, ta tin tưởng nàng có thể nói chuyện dễ nghe một chút.”
“Không, không sai, ta có lý do rất chính đáng, ta là vì đuổi trộm mới tới.” Nàng chỉ con chuột lớn, “Chính là nó!”
Sau đó nàng trừng mắt nhìn đối tượng nàng tố cáo đang thoải mái nhảy lên đùi Trình Mặc, ung dung nhận lấy sự vỗ về của hắn.
“Nếu ngươi muốn tố cáo sủng vật của ta là một tên trộm thì mời ngươi rời khỏi thùng tắm của ta trước, có lẽ như vậy sẽ làm người khác tin phục hơn đấy.”
Sủng vật của hắn?!
Triệu Lập Đông như gặp phải quỷ. Tên thái giám này thật đúng là đặc biệt không giống bình thường mà, ai lại đi nuôi con chuột làm sủng vật chứ?
“Thì ra là con thỏ của ngươi!”
Vừa nói xong nàng liền vội vàng che miệng, hi vọng có thể nuốt lại lời nói vừa rồi.
“Con thỏ của ta?” Âm cuối của hắn hơi cao lên, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ “Thì ra là ngươi đã nhìn lén ta từ lâu rồi.”
Trước kia thực sự hắn có chữa trị cho một con thỏ, hôm qua mới để nó đi chơi thôi.
“Ta...” Nàng đang muốn giải thích đột nhiên nghĩ đến nửa sau câu hắn vừa nói ── thùng tắm?
Hắn vừa mới nói là thùng tắm sao?
Chậm đã, chậm đã, hắn nói đây là thùng tắm của hắn!
“Mẹ ơi! Da ta sẽ bị bẩn mất!”
Nàng ba chân bốn cẳng muốn chui ra nhưng với cái thùng tắm to lớn như thế này còn không bước được mà nói, không có cách nào tự mình lên cả.
Cực kỳ rõ ràng, Triệu Lập Đông không hề biết là nàng nên dẫm lên bậc gỗ đi ra, nàng chỉ nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái thùng tắm khủng bố này thôi.
Nhưng khi cả nàng và thùng nước tắm cùng ngã xuống thì mọi người đều tránh được nước bắn vào mình, duy chỉ có Trình Mặc.
Nàng chật vật nằm sấp trên mặt đất, mọi người đã sớm thối lui sang hai bên chỉ còn lại Trình Mặc không tiện di chuyển.
Hắn lau đi nước trên mặt, lại lau không được vẻ mặt tức giận.
Gằn từng tiếng bén nhọn giống như phun ra dao găm vậy.
“Ngươi phải có tài ăn nói thật tốt thì mới có thể thuyết phục ta bỏ qua được.”
Phong Diệc Nhiên thực cao hứng, hắn biết từ lúc này, tàng đá ngáng đường đã bị đá ra, con đường trước mắt liền trở nên thênh thang.
Triệu Lập Đông nhịn không được cười ha ha.
Thậm chí còn ôm bụng, đá chân, nằm trên nệm bằng rơm rạ trong nhà tù phạm nhân trong trấn mà cười đến nước mắt cũng chảy ra.
“Ta nhìn trộm hắn tắm? Xin nhờ, ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm.”
Nhưng khi nàng bị bắt đến chỗ này, nói thực nàng cũng có chút lo lắng. Dù sao đây cũng không phải nơi mà một cô nương nên tới, nhưng khi nghe hắn tố cáo nàng thì thật sự nhịn không được cười ra tiếng.
“Đông Đông, ngươi không biết tính nghiêm trọng của chuyện này rồi.” Phương Xảo Nhi có chút sầu lo nói: “Đừng cười nữa.”
“Nhưng mà buồn cười như vậy, sao ta lại không cười?” Nàng lau đi nước mắt, “Ta biết thái giám đều có chút không bình thường, nhưng không biết hắn lại đặc biệt thần kinh như vậy. Hay đấy, sao ta lại nhìn trộm hắn tắm được chứ?”
“Ngươi đấy, ăn vụng mà không biết lau miệng.” Phương Xảo Nhi lắc đầu, “Có người nhìn thấy ngươi, mà Phong thiếu gia cũng phát hiện có chút bột mì dưới cửa sổ. Hơn nữa nhìn cục u trên trán ngươi này, chậc chậc, ngươi cũng khỏe phết, đến cửa sổ cũng bị ngươi làm gẫy luôn rồi.”
Bằng chứng như núi, nói gì cũng vô dụng.
“Cục u này là do ta chui ra thùng rượu bị ngã.” Triệu Lập Đông bắt đầu cảm thấy chuyện này không buồn cười chút nào.
Nàng chỉ suy nghĩ, ngày mai khi mọi người gặp nàng sẽ thấy thế nào.
Một kẻ thích rình trộm? Ông trời ơi! Nàng làm việc gì mà lại phải chịu tiếng xấu oan ức thế này?
“Ta thề ta không hề.”
Phương Xảo Nhi nhún vai, “Nhưng ngươi lại đúng vào lúc mọi người đang tìm tên rình trộm thì xuất hiện trong thùng tắm của Trình thiếu gia.” Nàng hạ giọng, “Ngươi có biết Vương bác gái nói thế nào không? Bà ấy cá ngươi mê luyến Trình thiếu gia nên đến việc được ngâm trong nước tắm của hắn cũng thấy thỏa mãn.”
“Cái gì?” Triệu Lập Đông hét lên một tiếng chói tai, “Ta là không cẩn thận ngã vào mà.”
Khó trách vừa rồi Vương bác gái lại thần thần bí bí đi vào, liếc mắt ẩn ý nhìn nàng, trước lúc rời đi còn để lại một câu “Hắn là thái giám, cháu biết chứ?”
“Xảo nhi, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật sự vì đuổi theo con chuột ăn vụng bánh ngọt kia mới có thể chạy tới nơi đó.”
Triệu Lập Đông gấp gáp thanh minh, hi vọng tỷ muội yêu tiền như mạng này của mình có thể tin tưởng nàng.
“Nhưng Đông Đông à, nó không phải con chuột, tất cả mọi người đều biết đó là sủng vật của Phong thiếu gia, nó là một con chồn tuyết.” Vẻ mặt Phương Xảo Nhi thông cảm nhìn nàng, “Mà tất cả mọi người còn biết, loại chồn này chỉ ăn thịt.”
Ngụ ý cực kỳ rõ ràng, lời bao biện của nàng rất ngớ ngẩn, trăm ngàn chỗ hở như vậy đương nhiên mọi người sẽ hoài nghi có nội tình trong đó rồi.
“Nhưng mà...” Triệu Lập Đông sốt ruột nói: “Ta thực sự nói thật mà, tại sao ngươi không tin ta?”
Nàng có thể thề, con chồn của tên thái giám chết bầm kia thực sự ăn vụng bánh của nàng!
“Ta không phải không tin ngươi.” Phương Xảo Nhi nói: “Nhưng ngươi còn lý do nào khác để giải thích vì sao ngươi lại ở trong phòng Trình thiếu gia không.”
Thái độ của nàng ấy nói rõ không tin tưởng nàng.
Nàng (Phương Xảo Nhi) vỗ vỗ vai nàng (Triệu Lập Đông), “Không tệ lắm, ngươi vẫn có thời gian ngày mai khi trấn trường xét xử ngươi mà nghĩ ra một lý do hoàn hảo.”
Bởi vì trấn Hợp Hoan là một địa phương nhỏ cho nên toàn bộ chuyện rắc rối đều do trấn trường dẫn đầu mọi người định đoạt.
Nếu kết quả phán quyết là có tội, bọn họ sẽ đưa người có tội đến quan phủ, do quan phủ phán quyết phạm nhân có bị trừng phạt hay không.
Triệu Lập Đông vẻ mặt cầu xin “Ta nói sự thật mà!”
Trời ơi trời ơi, những người này sao lại như vậy!
Bọn họ đã nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ còn chưa rõ Triệu Lập Đông nàng không phải là người sẽ làm ra chuyện như vậy sao?
Kết quả xét xử, đối với Triệu Lập Đông mà nói cực kỳ bi thảm.
Người dân trong trấn nghiêng về một phía tin tưởng chứng cứ, phủ nhận giải thích của nàng.
Nếu nàng không có cách nào lấy được sự tha thứ của Trình Mặc trước khi Huyện thái gia đến trong ba mươi ngày thì do có ý định gây hại cùng vu hãm sủng vật của Trình Mặc là trộm mà tổn thương nó nàng sẽ bị đưa đến quan phủ chờ thẩm vấn, có lẽ còn có thể ngồi tù.
“Đông Đông, ngoại trừ đi cầu Trình thiếu gia tha thứ thì ngươi không còn con đường thứ hai nào nữa để đi đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...