Đứng ở ban công hành lang, mùi thuốc lá rất nhanh đã ngấm vào quần áo, có lẽ đây là điếu cuối cùng, vợ yêu đã có thai, về sau hắn không thể hút thuốc nữa, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe cô nhóc.
Cửa phòng gần đó mở ra, hắn cũng không buồn quan tâm, ngón tay gõ gõ lan can, trong người có chút phiền muộn không biết làm sao mới đá phăng nó đi.
“Anh còn hút thuốc à.” Là Dạ Huyền.
Frederick Nhược Đông nhíu mày, không quay người ngó y, nhưng cũng không tiếp tục hút nữa, vứt nó vào sọt rác ở góc ban công.
“Cũng chẳng liên quan đến ngài Dạ.” Độc mồm độc miệng đã thành danh, Frederick Nhược Đông không khách khía mỉa mai, còn bày ra cái khuôn mặt đắc ý, khiến Dạ Huyền rất muốn giao chiến với hắn một trận.
Tâm tình vốn đã không tốt, bị hắn nói thế càng bực hơn.
“Tôi cũng không ngại cướp cô ấy về Ám Dạ lần nữa đâu.”
Người nào đó hừ lạnh một tiếng, nã đạn ngay: “Anh không cướp được cũng không dám cướp.”
Dạ Huyền: “Đừng tự tin như vậy.”
Mũi giày đá vào vách tường bong tróc, một tay bỏ vào túi quần: “Anh không nỡ, Dạ Huyền.” Hiếm khi giọng điệu lại hòa nhã như vậy, Frederick Nhược Đông không tức giận gì, cũng không khó chịu như trước.
“Anh nên tìm nữ chủ nhân cho Ám Dạ được rồi.”
Thế nào lại vòng đến chuyện hôn nhân của y, Dạ Huyền cười nhạt: “Tôi với anh thân thế à.” Tên khốn này đang mỉa mai y thì có.
Frederick Nhược Đông làm như không để ý đề cập: “Có cần tôi giới thiệu…”
“Bớt ngứa da đi.” Dạ Huyền nghiến răng lườm hắn, còn không cho Frederick Nhược Đông nói hết câu.
Làm việc tốt mà người ta không hiểu, người đàn ông rảnh rỗi kia nhún vai: “Vậy thôi.” Lại liếc mắt cảnh cáo: “Chớ nhớ nhung vợ tôi là được.”
“Nhớ cô ấy, anh cũng không xen vào được.”
Cũng có lý, lại chẳng cài Chip BC vào đầu Dạ Huyền được, thật ngứa tay, ánh mắt Frederick Nhược Đông ngang nhiên dời đến cái đầu bên cạnh.
Dạ Huyền xanh mặt, giọng nói lạnh như băng: “Thu ác ý của anh lại đi.”
Một tiếng cười đùa cợt từ phía sau cùng với lời lẽ trêu đùa: “Hai người còn có thể đứng cạnh nhau tâm sự cơ đấy.” Mạc Chính Thiên chậc chậc hai tiếng rồi ca lên một bài hát gì đó mà hai người đàn ông ở ban công hoàn toàn không biết.
“Phiền.” Dạ Huyền vốn định động thủ đấm đá Frederick Nhược Đông lại bị tay họ Mạc xen ngang, rất không vui bắn cho y cái nhìn sắc nhọn.
Mạc Chính Thiên giơ hai tay lên ngang đầu: “Tha đi.” Nói thì nói vậy, sau đó bon chen đứng bên cạnh Frederick Nhược Đông.
Bị hắn ghét bỏ cũng không giận.
“Nơi này được đấy nhỉ?”
Bị phớt lờ, Mạc thái tử sờ sờ mũi, mở miệng định thêu hoa dệt gấm phong cảnh thì người bên cạnh cười khẩy vạch trần: “Không phải Mạc thái tử ở tầng hai à.”
Ngại ngùng là gì? Đương nhiên Mạc Chính Thiên đã sớm vứt đi hết rồi, nói dối vô cùng lưu loát: “Thích trên cao.”
Ngài Fred: “Ồ.”
Ngài Dạ: “À.”
Lần nữa sờ mũi, Mạc Chính Thiên ngậm miệng chống khuỷu tay trên lan can, vờ như lơ đãng nhắc đến: “Trương Ý Nhi có baby rồi sao?”
Frederick Nhược Đông không ghen tuông, còn vui vẻ đáp: “Đúng vậy, có tiểu Nhược Đông trong bụng cô ấy rồi.”
Thật muốn đánh người.
Hắn còn có thể gọi con mình là “tiểu Nhược Đông”? Còn không phải khoe khoang thì Mạc Chính Thiên y sẽ đi bằng đầu.
Phút chốc như quả bóng bẹp dí bị một câu của Frederick Nhược Đông đâm vào tim.
Nhưng cũng không đến mức khó chịu như y từng nghĩ.
Y không tiếp tục đùa nữa mà nghiêm túc bàn luận: “Hành trình này nguy hiểm quá, cô ấy lại mang thai, anh có tính toán gì không?” Nhớ tới chục ngày nay trôi nổi trên phi cơ, cô gái nhỏ mỗi lần xuống khỏi phi cơ đều nôn đến còn nửa cái mạng, y chứng kiến mà tim nhói đau.
Y đã nghĩ vậy đương nhiên Frederick Nhược Đông càng nghĩ xa hơn, nhưng bọn đều rõ không thể thiếu Trương Ý Nhi.
Ba người đàn ông rơi vào trầm tư, một lúc sau Frederick Nhược Đông mới khàn khàn giọng: “Nếu tình huống không ổn… vậy bỏ kho báu.”
Dạ Huyền nghiêng mặt, hiếm lắm mới có chuyện đồng tình với hắn thì đã bị hắn cất giọng chọc điên: “Sao? Tiếc kho báu à?” Nói đến Frederick Nhược Đông lại cười khẩy đâm một nhát dao: “Cũng không phải ngài Dạ chưa từng làm chuyện xấu hổ để cướp kho báu.”
Bị người rạch lại vết sẹo cũ, Dạ Huyền hé miệng: “An toàn của cô ấy là trên hết.”
Hừ.
Nhác thấy hai tên này như sắp lao vào nhau thi triển võ thuật, Mạc Chính Thiên né ra một chút, phân giải: “Này, cách âm ở đây tệ lắm.”
Thì sao?
Hai cặp mắt sắc lạnh đồng loạt bắn qua, Mạc Chính Thiên run da đầu, thầm mắng mình tự nhiên nhát cáy: “Đừng làm ồn tới giấc ngủ của cô ấy.”
Chỉ bằng một câu này đã hóa giải trận súng ống vô hình giữa hai tên kia, Mạc Chính Thiên cười khổ, y từng nghĩ cô nhóc đó có gì mà khiến bọn họ đều coi như trân châu trân quý đến vậy.
Tiếc là chẳng có đáp án.
Tuy ba người họ mãi mãi cũng chẳng thể trở thành bạn, thậm chí là ngầm chiến trên thương trường, nhưng bất ngờ lại có một điểm chung.
Là yêu thích cùng một người con gái.
Dù cô gái nhỏ nhìn qua không quá nổi bậc vẫn khiến bọn họ nguyện ý chìm đắm.
Y ghen tị với Frederick Nhược Đông, cực kỳ ghen tị là đằng khác, nhưng lúc này ngó ngó cái bản mặt vô cảm quanh năm không đổi của Dạ Huyền, tự nhiên có chút buồn cười, nỗi ghen tị chôn chặt trong lòng dường như vơi đi vài phần.
Bọn họ đều mong cô an yên mà sống, dù cô thuộc về ai chỉ cần không biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, vậy đã đủ rồi.
Mạc Chính Thiên thầm tính toán, liếm liếm môi: “Nếu baby là con gái…”
“Muốn chết à.” Frederick Nhược Đông đánh nhanh tay đấm vào bụng y một cái kêu bịch rồi nghênh ngang về với vợ.
Y còn chưa tỏ ý gì nhé, Mạc Chính Thiên ôm bụng cười nhẹ, cười rồi lại cười cuối cùng là cười lớn.
Dạ Huyền cau mày nhìn y với ánh mắt khinh bỉ, tự nhiên có cùng ý định giống Frederick Nhược Đông.
“Bỉ ổi.”
Ăn thêm cú đấm của Dạ Huyền, lực không khiêm tốn xíu nào, Mạc Chính Thiên cười vặn vẹo, trông rất chật vật nhưng y thật sự vui vẻ.
Lâu lắm rồi y mới thấy lòng mình thoải mái, như được một giọt mật ong mang hương vị của người trong lòng thấm vào lưỡi.
Béo ngọt lại thỏa mãn.
Frederick đóng kín cửa, tắm rửa gột sạch mùi thuốc lá mới trèo lên giường ôm vợ yêu vào lòng, cằm cọ cọ khuôn mặt cô, chọc cho cô nhột đến kêu vài tiếng khe khẽ như mèo con bị phá giấc ngủ.
Khóe miệng cong cong, hắn âu yếm mặt cô, nhìn chăm chú như muốn đục lỗ trên da thịt người ta.
“Có cái gì mà khiến đám đó nhớ nhung vậy chứ.”
Lẩm bà lẩm bẩm: “Người của anh rồi mà.
Mắt, mũi, miệng, hai cái má phính, ừm cũng được.
Chắc chắn bọn họ thích em vì cái này cái nọ, chỉ có anh yêu hết mọi thứ của em thôi.
Cái đám ấu trĩ ngoài kia…” Rủ rỉ một mình xong định hôn cô một cái thì tiếng cười ngọt ngào của vợ yêu chạy vào tai, khiến tim hắn hẫng một nhịp.
“Nói linh tinh gì vậy, trẻ con quá đấy.” Không đợi hắn hành động, cô đã kéo cổ hắn xuống, mút cánh môi lạnh lẽo.
“Của anh, của anh thôi.” Cô thì thầm giữa nụ hôn nóng bỏng.
Thầm suy đoán, chắc vừa nãy làm loạn với ai đó bên ngoài rồi.
Cô không chú tâm lắm, bị hắn véo nhẹ cái mông nhỏ mới ngoan ngoãn nép trong ngực hắn, cùng hắn hôn nhau đến động tình.
“Không được đâu anh.”
“Hửm?” Người nào đó chợt bừng tỉnh, rời khỏi môi cô, còn chửi thề bằng chất giọng quyến rũ: “Chết tiệt.”
“Ba tháng thôi.” Cô nói, cố nhịn cười, sợ lại đụng phải cái tổ ong vò vẽ nóng hổi này.
Frederick Nhược Đông lại phiền muộn, lăn ra giường, xoay lưng về phía cô mà không nói tiếng nào.
Trương Ý Nhi hết nói nổi, chỉ có thể ghé sát vào hắn, chủ động giúp hắn giải tỏa bằng tay.
Được vợ dỗ xong, hắn ôm cô đi vào nhà vệ sinh rửa sạch đôi tay nhỏ nhắn, rửa luôn cả khuôn mặt bầu bĩnh, bế bổng cô lên, tức tối tra khảo: “Em đâm thủng bao cao su đúng không?”
Bị cô sầm mặt đánh cho một cái.
Chỉ đùa cô thôi, Frederick Nhược Đông nâng cô lên xuống vài vòng, vỗ vỗ mông nhỏ rồi đánh giá khách quan: “Béo rồi, béo rồi, sắp biến thành Đại Ý rồi.” Bị cô vỗ vào mặt cái nữa mới cười lớn đặt cô lại trên giường.
“Ôm hai mẹ con ngủ nhé.”
Thế là cả căn phòng cũ kỹ trở về sự tĩnh mịch, không tiếng động.
Chiếc gương ở đâu đó thu gọn đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ trên giường nệm.
Khung cảnh bình yên, lòng người cũng an bình.
Sinh linh nhỏ rục rịch như được ánh mặt trời chiếu sáng bắt đầu sinh trường.
Mong ngóng gặp được người thân thương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...