Nhìn cô gái thanh lệ xa lạ ở trước mặt, tất cả mọi người đều rơi vào trong ngạc nhiên.
“Cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở trong nhà chúng tôi? Là ai cho cô đi vào?” Phản ứng lại trước là Trần Mạn Như, cô nhướng mày: “Cô dựa vào cái gì nói lời như thế?”
“Tam tiểu thư, là tôi sai người cho cô ấy đi vào.” Chú Phúc đứng ở bên cạnh cô gái giải thích: “Cô ấy là tứ tiểu thư nhà họ Trần.”
Cũng chớ trách họ không biết tứ tiểu thư, dù sao sau khi cô đi La Mã, ngoại trừ ông cụ và lão quản gia nhà họ Trần là ông ngẫu nhiên nhận được tin tức về cô, ngay cả lão gia và đại phu nhân cũng không quá quan tâm đến cô.
Nghe được lời nói của chú Phúc, mọi người trong nhà đều trố mắt nhìn nhau.
Nói cũng kỳ quái, cho dù thuở nhỏ Trần Thích Nghi không hề bướng bỉnh, nhưng Trần Chính Kỳ luôn luôn không thương cô, ngay cả mẹ của cô Tần Vãn hình như cũng chán ghét sự tồn tại của cô, càng khỏi cần nói những người khác sẽ quan tâm đến cô. Năm cô tám tuổi, ông cụ dứt khoát đưa cô đi La Mã, sau đó cô vẫn ở tại nơi đó. Tình huống thay đổi, không ai nghĩ đến mười lăm năm sau cô lại xuất hiện tại nhà họ Trần.
“Chú Phúc, ông đùa gì thế? Cô ta thật sự là tứ tiểu thư Trần Thích Nghi?” Nhị phu nhân nghi ngờ nhìn chú Phúc.
“Tất nhiên không thể nghi ngờ!” Giọng điệu của chú Phúc kiên định.
Hai mắt nhị phu nhân nhìn cả người Trần Thích Nghi đánh giá từ trên xuống dưới, chỉ thấy giờ phút này tuy cô bị hoài nghi, nhưng lại bình tĩnh, trên gươg mặt xinh đẹp không có nửa phần hoảng hốt, trên người mơ hồ phát ra khí chất quý tộc không cần cũng biết, trong lòng không khỏi giật mình một cái. Nhưng suy cho cùng bà cũng đã đi theo Trần Chính Kỳ nhiều năm, xưa nay nhìn quen sóng gió, lúc này bên ngoài mặt vẫn còn coi là bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi, “Tứ tiểu thư đột nhiên quay về Ôn Thành, tại sao lại không cho người thông báo cho chúng tôi một tiếng?”
Phải biết rằng, vào lúc này ông cụ và lão gia đều xảy ra chuyện, Trần Thích Nghi này chẳng lẽ là thầm nghĩ quay về nhà họ Trần tranh giành tài sản hay sao? Hôm nay trước mắt truyền thông Trung Thiên gặp nguy hiểm phá sản, lúc này là thời điểm để cô đánh chủ ý vào sản nghiệp của nhà họ Trần?
Nhị phu nhân chưa nói thẳng, Trần Mạn Như cũng lại chọn nói rõ ràng: “Dì Hà, cái này còn cần phải hỏi sao? Nhất định là có người từ nguồn nào đó biết được ba cùng ông nội xảy ra chuyện, cho nên nổi lên lòng ham muốn với nhà họ Trần của chúng ta!”
Lời nói thẳng thắng như thế, trong nhà họ Trần chỉ có cô dám nói.
“Chị ba. . . . . .” Tuy Trần Thiên Nhụy nhỏ tuổi, lại thông minh lanh lợi, nghe cô nói chuyện như vậy, rõ ràng là cô có ngụ ý nhằm vào Trần Thích Nghi có ý ám chỉ, không nhịn được đưa tay nhẹ kéo vạt áo của cô.
“Kéo chị làm cái gì, chị nói thật mà thôi!” Trần Mạn Như dùng lựa thu cùi chỏ lại, trợn mắt nhìn Trần Thiên Nhụy một cái, trong đáy mắt chứa ánh sáng cảnh cáo.
Trần Thiên Nhụy còn muốn lên tiếng, lại thấy tam phu nhân lắc đầu với cô một cái, trong lòng cô bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngước mắt áy náy nhìn Trần Thích Nghi, rồi sau đó cúi đầu xuống, im miệng không nói.
Từ trước đến giờ cô rất nhu thuận, tất nhiên không muốn không tuân theo lời của mẹ.
Bên trong phòng lập tức im ắng.
Không có một âm thanh!
“Em tư khó có khi trở về, chúng ta tự nhiên phải hoan nghênh mới đúng!” Một lát sau, Trần Bích Nhã chưa từng phát biểu ý kiến bỗng nhiên mỉm cười, đứng lên nhìn Trần Thích Nghi, ôn nhu hỏi thăm: “Chỉ là em tư đích thật là quá lâu chưa từng về nhà, không biết lần này trở về là. . . . . .”
Lời nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, đem vấn đề ném trở lại cho Thích Nghi.
Biết chính mình không có được người nào hoan nghênh, thậm chí có thể nói là bị bọn họ ghét bỏ, Thích Nghi vẫn có dáng vẻ không để ý chút nào. Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, cô hướng về phía đám người đó cười nhạt một tiếng, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, nhưng lời của cô nói ra, lại làm mọi người chấn động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...