Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Lý Tịnh không để ý thấy Thiên tử xấu hổ, khuôn mặt vui mừng hỏi: "Bệ hạ là thánh nhân chuyển thế, một cuốn Thiên Toán công đoạt tạo hóa, chẳng nhẽ tính ra thần còn có một đứa con trai?"

Trương Tử Tinh chợt động linh cơ nói : "Quả nhân không chỉ tính ra khanh có thêm một đứa con trai, còn tính ra đứa nhỏ và quả nhân có duyên phận thầy trò, thai nghén đủ 3 năm 6 tháng mới sinh, trong vài ngày tới sẽ có tin vui. Quả nhân ban cho tên "Na Tra", sau khi sinh lập tức gửi đến Triều Ca để quả nhân dạy dỗ. Nhớ kĩ, không được để nó bái người khác làm thầy !".

"Bệ hạ ban ân thực là niềm vinh dự của mạt tướng, xin nhất nhất tuân mệnh !", Lý Tịnh mừng rỡ, một là lo lắng thê tử mang thai ba năm giờ đã có kết quả, hai là Đương kim thiên tử thanh danh vang dội, chưa từng nghe nói thu nhận đệ tử, vậy mà con trai mình lại có may mắn này, thực là tu mấy kiếp mới được. Câu dặn dò cuối cùng của Thiên tử thực là thừa thãi, có vị sư phụ như vậy, thằng ngốc nào còn muốn bái sư nơi khác a.

Vốn Trương Tử Tinh triệu Lý Tịnh theo xuất chinh chính là vì muốn thu phục ba đứa con trai của hắn, cần biết, bốn cha con nhà này tương lai đều là chủ lực phạt Trụ của Tây Kỳ, mà vận khí lại tốt lạ lùng, không một ai phải lên bảng Phong Thần, cuối cùng toàn bộ "nhục thân thành thánh". Mà Na Tra chính là nhân tài kiệt xuất trong dòng đệ tử đời thứ ba Xiển Giáo, giờ bị Trương Tử Tinh lừa tới, Thái Ất chân nhân chỉ sợ không thu được đồ đệ rồi.

Trương Tử Tinh ngầm tính toán: Na Tra là Linh Châu Tử chuyển thế, cho dù không tu đạo thuật, thân thể nhất định cũng có chỗ phi thường, tuy "vị sư phụ tiện nghi" mình đây không cách nào học theo Thái Ất chân nhân ban cho Na Tra mấy loại pháp bảo như Càn Khôn Quyện, Hỗn Thiên Lăng hoặc là Cửu Long Thần Hỏa Tráo, nhưng những gì mình dậy Na Tra đến Thái Ất chân nhân cũng không hiểu, thử nghĩ xem: cho Na Tra sau này mặc áo giáp siêu hợp kim, chân đạp bánh xe phản trọng lực, ba đầu sáu tay không cầm binh khí tiên gia mà là các loại vũ khí tiên tiến thế kỷ XXIV…

Còn Cửu Anh tất phải nhờ vào Chấn Thiên Cung và Xuyên Vân Tiễn tiêu diệt, tuy Na Tra chưa xuất thế, cũng không nói lên rằng không ai dùng được bảo cung này, cứ để Lý Tịnh mang đến đây nghiên cứu một chút rồi tính. Lại nghĩ Vu Tế Vương nguyên khí đại thương, cần nghỉ ngơi ít nhất một tháng. Liên quân Đông Di không có hai ma thú hỗ trợ, sao có thể là đối thủ của Đại Thương, tất không dám vọng động, mà quân Thương tuy vừa rồi thua trận, nhưng chính nên lợi dùng cơ hội này phản kích.

Lý Tịnh thấy vẻ mặt Thiên Tử lúc vui lúc lo, tựa như đang suy nghĩ, không dám quấy rầy, chỉ im lặng đứng một bên chờ đợi.


Trương Tử Tinh hồi thần nói: "bảo vật này rất quan trọng, Lý tướng quân tốt nhất là tự thân về ải Trần Đường một chuyến, mau sớm quay lại. Tướng quân vất vả vì nước trong lòng quả nhân đã biết, tương lai nếu hai con trai ngươi Kim Tra, Mộc Tra thành tài, có thể xuống núi phò tá quả nhân, cha con bốn người cùng lập chiến công, hẳn cũng là một đoạn giai thoại đáng xem".

Trương Tử Tinh được voi đòi tiên, bắt cóc Na Tra còn thấy chưa đủ, lại quay ánh mắt nhắm tới Kim Tra, Mộc Tra, muốn làm như trong tiểu thuyết, biến hai người này giống như Ân Giao, Ân Hồng đối phó Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, làm ra chuyện "đại nghĩa diệt thầy". Lý Tịnh đâu biết chuyện này, chỉ tưởng số mình may mắn được Thiên tử coi trọng, vội vàng tạ ân: "Đa tạ Bệ hạ xem trọng, cha con Lý Tịnh nguyện liều thân báo đền !".

Nhìn Lý Tịnh vẻ mặt mãn ý rời đi, Trương Tử Tinh cười trộm không thôi.

Mọi việc quả như hắn phán đoán, đại quân Đông Di không hề thừa thắng công kích Kham Thành mà lại thu binh lùi lại. Nguyên nhân rất đơn giản, Vu Tế Vương chưa hồi phục nguyên khí, không cách nào điều động hai đại ma thú, khiến cho Đông Di mất đi quân bài duy nhất để đối phó binh Thương, nên triệt thối là biện pháp duy nhất. Nhưng triệt thối không phải là hoàn toàn lui binh, Đông Di rõ ràng là đang đợi Vu Tế Vương khôi phục, tiếp tục tổ chức công kích.

Trương Tử Tinh sao có thể bỏ qua cơ hội này, hạ lệnh sai Hoàng Phi Hổ dẫn các tướng truy kích, nhưng quân Đông Di cũng rất nhẫn nại, mượn ưu thế ngựa nhanh tránh né không giao chiến, khiến Hoàng Phi Hổ rất buồn bực. Nhưng ai biết người Đông Di còn buồn bực hơn hắn nhiều: rõ ràng là thắng trận, nhưng lại làm rùa rụt đầu, bị bại tướng dưới tay đuổi đánh đến nỗi gà bay chó chạy…

Trương Tử Tinh vốn định tự dẫn đại binh bao vây quân địch, mấy đạo giáp kích, tranh thủ trong vòng 1 tháng đánh nhanh tiêu hao sinh lực địch, không ngờ lại có một việc phát sinh khiến hắn trở tay không kịp, buộc phải ngưng lại kế hoạch – hắn tu luyện có vấn đề rồi !


Nguyên nhân phải nói từ bộ Chiến Hồn Quyết kia, sau khi luyện thảnh tư thế cuối cùng, "Bích", Trương Tử Tinh sinh ra ý nghĩ táo bạo đồng thời vận hành cả bảy tư thế. Kết quả là bảy thức "Đấu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất Bích" vừa được vận chuyển một vòng, trong đầu bỗng xuất hiện một bức vẽ kỳ dị, vận chuyển thêm một vòng, quỹ tích vận hành của nội tức cũng bắt đầu biến đổi, tổ hợp thành một bộ tâm pháp hoàn toàn mới. Nhiều năm qua Chiến Hồn Quyết vốn mang lại cho Trương Tử Tinh rất nhiều ích lợi, nên rất vui mừng, cũng chẳng thèm suy nghĩ, lập tức chiếu theo tâm pháp mới bắt đầu tu luyện, kết quả là suýt nữa lâm vào tử cảnh.

Năm đó Vân Trung Tử tặng Chiến Hồn Quyết, đơn giản chỉ muốn hắn vận dụng sức mạnh thân thể tốt hơn. Với Vân Trung Tử, vị điện hạ này tuy tư chất cực cao, nhưng dù sao không có danh sư, cũng không có thời gian tu luyện nhiều, giỏi lắm cũng chỉ luyện được thức đầu, chữ "Đấu" mà thôi. Vân Trung Tử đâu ngờ Trương Tử Tinh tuy lên ngôi thiên tử bận rộn hơn nhiều, mà lại có thể chỉ trong vòng vài năm tu luyện hết toàn bộ bảy loại tư thế.

Người tu đạo trong thế giới này rất nhiều, đa số đều có sư môn, cho nên tuy cần tư chất lĩnh ngộ và may mắn, nhưng tối thiểu có sư môn chỉ điểm, trên đường tu luyện cũng bớt lạc lối rất nhiều, ngay cả Tam giáo thánh nhân đỉnh định đại danh cũng đều là môn hạ của Hồng Quân Lão Tổ. Tuy không phải không có người tự tu luyện như Trương Tử Tinh, nhưng nếu muốn có thành tựu, vừa phải có tố chất trời sinh, vừa phải có ngộ tính phi thường, lại cần tu luyên tối thiểu trăm nghìn năm mới dần hiểu được đạo môn, trở thành cường giả.

Trương Tử Tinh tuy trí tuệ siêu phàm, lại nắm giữ khoa học tri thức vượt thời đại, nhưng trên đường tu luyện vẫn chỉ là chú học trò nhỏ. Đổi lại người khác, tuyệt đối không dám khinh thường vận hành cả bảy thức cùng lúc, mà nếu có phát hiện khác thường cũng phải tham khảo sư trưởng, hoặc chuẩn bị cẩn thận tránh tẩu hỏa nhập ma rồi mới dám từ từ thí nghiệm, làm gì có kẻ nào như tên này lỗ mãng hành động không để ý gì hậu quả.

Lúc này lực lượng Chiến Hồn Quyết trong người Trương Tử Tinh đã trở nên mất kiểm soát, tự động vận hành. Lực lượng Tố Nữ Kinh vốn đang "chung sống hòa bình" cũng theo đó mà hỗn loạn, nổi lên đối kháng với Chiến Hồn Quyết như kẻ thù sinh tử, triển khai tranh đấu kịch liệt. Cỗ dị lực ngày thường dung hòa hai lực lượng giờ cũng ngăn không nổi. Trương Tử Tinh chỉ thấy toàn thân như rơi vào luyện ngục, cảm giác ngũ quan không hề hoạt động, chỉ thấy lúc thì nóng như lửa đốt, lúc lại lạnh giá như băng hàn, thống khổ không thể nào chịu nổi. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Vì vậy, chiến sự dù đang khẩn yếu, kỳ hạn 1 tháng sẽ rất nhanh qua đi, nhưng giờ Trương Tử Tinh cũng không có sức đâu lo lắng, quan trọng trước mắt là làm thế nào nhanh chóng khống chế lực lượng trong cơ thể, nếu không chỉ sợ không giữ nổi cái mạng nhỏ này, còn nói gì đến hùng tâm tráng chí. Không biết làm sao, hắn chỉ đành bảo trì đầu óc tỉnh táo, kiệt lực bài trừ tạp niệm, toàn tâm toàn ý điều động cỗ năng lượng kỳ dị dần dần trung hòa hai loại lực lượng đang tác loạn.


Cũng không biết qua bao lâu, tinh thần Trương Tử Tinh dần trở nên mệt mỏi, ý thức bắt đầu mơ hồ, khống chế cũng càng yếu ớt, nhưng rất kỳ quái, hai lực lượng đang vặn loạn bỗng suy yếu. Tới khi hắn hoàn toàn lâm vào hôn mê, hai loại lực lượng đã bắt đầu bình phục xuống, trên người bỗng xuất hiện một màn khí thể màu lam, bao bọc toàn thân, từng điểm sáng ẩn hiện. Nếu bây giờ Trương Tử Tinh có thể nhìn được tình huống bản thân, nhất định hết sức kinh hãi, vì bên trong màn khí, quỹ tích những điểm sáng kia chính đang vận hành theo tâm pháp hợp nhất hắn vừa tu luyện.

"Xin bẩm báo Bệ hạ, Lý Tịnh đã mang cung về, xin cầu kiến Bệ hạ".

"Lý tướng quân, Bệ hạ đang có yếu sự, tạm thời không tiếp ai, xin quay về đi !".

Lý Tịnh vốn vẻ mặt đang hí hửng, nghe thủ vệ hồi đáp không khỏi thất vọng trong lòng, hỏi một câu: "mạt tướng phụng chỉ hành sự, giờ muốn báo cáo Bệ hạ, xin hỏi…Bệ hạ lúc nào có thể triệu kiến ?"

"Lý tướng quân, Bệ hạ tìm cách phá địch nên đã nhập định gần một tháng rồi…tình hình chiến sự cũng không sao bẩm báo được", Phong Lâm từ một bên đi tới, trả lời nghi vấn của Lý Tịnh, đi cùng còn có Ma gia tứ tướng.

"Gần một tháng ?", Lý Tịnh ngạc nhiên hô khẽ một tiếng, chẳng nhẽ hắn vừa đi là Bệ hạ đã bắt đầu nhập định?

"Bệ hạ đã dặn chúng ta không được quấy nhiễu", tên thủ vệ đứng đầu nói: "Bệ hạ nhập định liền không ăn không uống, tiểu tướng hết sức lo lắng, nhưng vẫn thấy Bệ hạ ngồi trên long sàng, thở ra thần vụ, cho nên không dám kinh động".


"Thở ra thần vụ?, xem ra Bệ hạ cũng am hiểu tiên pháp", Phong Lâm cười nói: "đã vậy ngươi không cần lo lắng, người tu đạo như chúng ta nhập định vài năm không ăn khong uống cũng là thường, huống chi là Bệ hạ".

"Bệ hạ là thánh nhân chuyển thế, không gì không biết, không phải mấy kẻ người thường chúng ta hiểu được", Ma Lễ Hải cũng tán đồng, "nghe đồn năm đó Bệ hạ lĩnh ngộ tam đại kỳ thư cũng là từ nhập định mà nghĩ ra, nên ta nghĩ ngày Bệ hạ xuất quan, tất có diệu kế giúp quân ta sẽ đại phá Đông Di ".

Chư tướng nghe vậy đều gật đầu, thực ra quân Thương từ trên xuống dưới đều có một loại tín nhiệm gần như mù quáng đối với vị Thiên tử trẻ tuổi quen sáng tạo kỳ tích này, nếu vị bệ hạ đang bị buộc phải "nhập định" nghe thấy, không hiểu sẽ nghĩ gì !

Trương Tử Tinh bây giờ đang mất đi trí giác, chìm đắm trong một cảnh giới tu luyện kỳ diệu.

Đây là cái gì? Trương Tử Tinh vừa khôi phục ý thức lập tức bị cảnh tượng trong não hải làm kinh hãi: vô số điểm tinh thần tổ hợp thành một đoàn tinh vân chói lọi, lấy một khỏa tinh châu làm trung tâm chầm chậm vận động, nhìn hoa lệ vô cùng. Viên tinh châu này nửa trong nửa đục, có lam quang mờ mờ hiện hiện, hàng trăm khỏa tinh thần cũng theo lam quang chuyển động, tổng cộng có bảy nhóm chừng 800 khỏa. Bẩy nhóm tinh thần ứng hợp, tạo nên một hình cự quy.

Cự quy này bề ngoài rất kỳ quái, đầu to, dài như một con rồng không có sừng, cổ dài như rắn, được che bởi lân phiến hết sức tinh tế, trên mai rùa to lớn còn ẩn hiện đồ hình bát quái. Trương Tử Tinh đột nhiên cảm nhận được danh tự của tâm pháp tổ hợp này, rốt cục biết con cự quy này là gì, buột miệng nói: "Chân Vũ Linh Quyết…chẳng nhẽ đây là Huyền Vũ một trong tứ thánh thú ?"

Câu này vừa nói ra, hình ảnh cự quy trong não hải đã lập tức biến mất như một giấc mơ. Hắn từ từ mở mắt, phát hiện mình đang ở tẩm cung tạm thời trong Kham Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui