Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh

Nhiên không ngờ rằng mình một lần nữa lại gặp ba của An ở trong bệnh viện, ngay phòng mẹ cô đang điều trị. Cũng như mọi buổi tối, Nhiên nấu một ít canh hầm thịt xương, mang vào cho mẹ. Lần này, cô vừa bước tới cửa thì bắt gặp một người đàn ông đang nắm tay mẹ, ánh mắt đầy trìu mến, thương yêu. Cô vội nép vào bên ngoài cánh cửa trước khi mẹ nhìn thấy cô. Người đàn ông này chính là ba An, dù chỉ gặp một lần nhưng hình ảnh người đàn ông trong chiếc xe màu đen nhìn cô một cách kì lạ cứ ám ảnh cô mãi. Ông tuy đã lớn tuổi nhưng ánh mắt vẫn còn tinh anh, cương nghị. Gương mặt ông cứ như là một bản sao thứ hai của An, chỉ khác chăng An trẻ hơn ông.
-Em hãy về sống với anh đi. Chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.
Người đàn ông lên tiếng, tay vẫn xoa xoa bàn tay mẹ Nhiên. Bàn tay ấy, ngày xưa rất đẹp, rất thon, giờ đã trở nên nhăn nheo vì tuổi tác. Mẹ cô im lặng không nói gì, chỉ ngắm nhìn bó hoa lưu ly ở trên bàn. Mẹ vốn thích hoa lưu ly. Từ ngày xưa, mỗi lần bố Nhiên đi đâu xa về, hay bố làm việc gì có lỗi thì bố thường mua một bó lưu ly cắm trong nhà, nhằm xoa dịu cơn giận của mẹ.
Mẹ khó nhọc đẩy tay người đàn ông ra:
-Thôi anh về đi. Con gái em sắp tới rồi đấy. Chuyện đó là không thể, anh biết rồi đấy.
Người đàn ông ngồi một lúc nữa rồi thở dài, chậm rãi bước ra khỏi căn phòng. Ánh mắt ông chạm phải ánh mắt dò hỏi của Nhiên. Cô đang đứng ở ngoài, nép vào bức tường phòng bệnh. Người đàn ông sững người một lúc, rồi tiến đến bên cạnh cô:
-Có thể nói chuyện với bác một chút không?
Nhiên gật đầu, thẩn thờ đi theo người đàn ông. Tâm trí của cô dường như vẫn chưa chấp nhận được chuyện vừa xảy ra. Lẽ nào bác ấy và mẹ lại có mối quan hệ khắng khít như thế? Từ khi nào lại như thế?
Người đàn ông lái xe chở cô đến một nhà hàng sang trọng, yêu cầu một phòng riêng đặc biệt. Căn phòng được trang trí họa tiết rồng bay phượng múa. Ghế ngồi được lót vải vàng như ghế ngồi của các vị quan ngày xưa. Nhạc hòa tấu nhẹ nhàng, êm ả, âm thanh vừa phải đủ để khi người ta hết chuyện để nói thì có thể dùng âm nhạc để khỏa lấp khoảng trống.
-Chắc cháu đã đói rồi. Gọi một chút gì ăn đi.
Cô không đói. Tuyệt đối không hề đói. Cũng chẳng muốn ăn gì cả, chỉ cảm thấy cổ đang khát khô. Cô gọi một ly nước cam tươi, uống một mạch hết ly nước. Bàn tay cô vẫn còn đang run run lên. Chỉ đến khi đã lấy lại được bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào người đàn ông hỏi dồn dập:

-Bác chính là bố của An? Còn mối quan hệ giữa bác và mẹ cháu là thế nào?
Người đàn ông uống một chút rượu vang, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào ly rượu, rồi cất lời:
-Đúng vậy. Bác là bố của An, chắc cháu cũng đã từng gặp ta rồi. Ta và mẹ cháu vốn dĩ là hàng xóm, sinh ra và lớn lên cùng quê, nhưng rồi vì chiến tranh loạn lạc nên bặt tin tức. Khi ta trở về quê cũ thì nghe tin mẹ cháu chạy giặc vào thành phố X rồi sau đó không còn liên lạc gì nữa. Sau này khi ta gặp lại thì mẹ cháu đã kết hôn. Ta đã từng bế cháu hồi bé, chắc cháu không còn nhớ. – Người đàn ông cười khổ.
Nhiên im lặng, bởi cô chẳng biết phải nói thế nào.
-An … anh ấy có biết chuyện này không? – Nhiên bỗng nhiên nhớ tới An.
Người đàn ông chậm rãi gật đầu:
-Biết. Ngay trước khi cháu đi du học, nó đã khám phá ra điều đó. Nó vốn luôn hận ta bởi vì ta đã không thể nào yêu được mẹ nó.
-Vậy còn mẹ cháu? – Nhiên hỏi trong vô thức. An biết ba anh yêu mẹ cô. Lẽ nào vì thế mà anh không níu kéo cô ở lại khi cô chuẩn bị sang Mỹ? Vậy mà cô thật ích kỉ với tham vọng của mình. Tại sao mọi chuyện bỗng trở nên phức tạp như vậy. – Mẹ cháu có biết rằng An… An là con trai bác không? – Nhiên cảm thấy có một cái gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng.
-Biết. Cũng chính vì biết nên mẹ cháu không chấp nhận ta.
Người đàn ông gục đầu vào hai bàn tay. Gương mặt tiều tùy, hốc mắt trũng sâu, dường như là thiếu ngủ. Ông xin cô chấp nhận ông, xin cô cho ông một cơ hội để chăm sóc mẹ cô. Nhiên thấy tai mình ù đi. Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật.

Nếu như mẹ cô lấy ông, vậy hóa cô và An, trên danh nghĩa, sẽ là anh em ư?
Nếu vậy … nếu vậy thì thật là kì quái. Nhưng hạnh phúc của mẹ cô, lẽ nào cô lại nhẫn tâm phá hoại. Mặc dù cô vẫn chưa thể chấp nhận người đàn ông ấy là người bố thứ hai, nhưng ít ra mẹ cô có một người chăm sóc sớm hôm. Mẹ đã vất vả, tần tảo suốt bao nhiêu năm nay, lúc nào cũng cô độc lặng lẽ một mình, lẽ nào cô lại muốn mẹ cô độc suốt cả quãng đời còn lại.
Thế nhưng, tại sao cô vẫn không thể chấp nhận được ý nghĩ mẹ sẽ thuộc về một người khác. Hơn nữa, người ấy lại chính là bố An.
***
Cuộc nói chuyện với người đàn ông ấy vẫn để lại những dư âm dai dẳng trong Nhiên. Khi cô trở về lại phòng bệnh, mẹ đang cố gắng với lấy bình nước, trượt tay làm đổ tung tóe cả sàn nhà. Nhiên chạy vội lại đỡ mẹ ngồi dậy, lấy một ly nước đầy cho mẹ. Mẹ mỉm cười cám ơn, làm cô thấy sống mũi cay cay.
-Mẹ này, - Nhiên lên tiếng – mẹ hãy đi tìm hạnh phúc của mình đi.
-Tại sao con nói vậy? Con đã nhìn thấy gì à? – Gương mặt mẹ trở nên hốt hoảng, lo lắng, làm cô cảm thấy mình thật có lỗi.
-Con đã gặp bác ấy. – Nhiên nói nhẹ tựa như cơn gió mặc dù tâm hồn cô nặng trĩu. Cô ôm lấy mẹ. – Bác ấy rất yêu thương mẹ. Mẹ đến với bác ấy đi. Con cũng đỡ lo lắng cho mẹ hơn.
Mẹ không nói gì, chỉ im lặng tựa vào cô. Cô cảm nhận thấy nước mắt mẹ rơi ướt cả vai áo.
- An đã kết hôn rồi, nên mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa đâu. Mẹ hãy chấp nhận bác ấy đi.

Nhiên vừa ôm mẹ, vừa trấn an mẹ, cũng là trấn an chính mình. Cô sẽ quên An, sẽ quên hoàn toàn.
Tối hôm ấy, cô hẹn gặp An ở La petite note. Quán vẫn như xưa, người vẫn là người cũ, mà sao thấy xa cách vời vợi, chẳng thể với tới trong tầm tay.
-Em có chuyện gì muốn nói à? – An hướng mắt, nhìn sâu vào mắt cô, chờ đợi.
-Em … em… - Cô cảm thấy thật khó để mở lời.
Nhiên im lặng dằm những hạt ô mai tròn trĩnh trong cốc nước, nghĩ ngợi một hồi rồi lấy hết can đảm:
-Anh hãy chấp nhận mẹ em đi.
Nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cô đột nhiên không biết nói gì. Anh rút bao thuốc từ trong túi quần ra, châm một điếu.
- Anh hút thuốc từ bao giờ thế?
Cô nhìn anh trầm ngâm phả khói. Làn khói mỏng bay lên rồi tan biến trong không khí, không để lại một vết tích gì cả. Tự nhiên cô ước gì tình yêu cũng vậy, cũng tan biến, không để lại thương đau nào.
-Từ ngày em đi. –An vờ như lơ đễnh trả lời cô. Không phải là anh không hiểu bố anh yêu mẹ Nhiên đến mức nào, chỉ là anh không thể chịu được cảm giác khi nghĩ đến người mẹ quá cố của anh. Vẫn biết rằng con người sống trên đời cần phải tha thứ cho nhau, nhưng mà người mẹ của anh, đến lúc chết, vẫn không có lấy một câu yêu thương từ ba anh. Anh nhớ vào ngày mẹ mất, khi anh đang núp ở bức tường trước cửa phòng, nghe tiếng mẹ anh khóc:
-Tại sao đến lúc em sắp chết, anh không thể nói dối em một lần? Em chỉ cần anh nói dối một lần rằng anh yêu em. Điều đó khó khăn lắm à?
Bố anh gục đầu xuống giường, không nói gì. Có lẽ trong lòng ông cũng đau khổ lắm. Ngày ấy, anh vẫn còn bé, chưa hiểu chuyện. Sau này, khi yêu Nhiên, anh đã hiểu được cảm giác yêu một người là thế nào. Thỉnh thoảng, tạt ngang qua nhà, nhìn dáng bố cô độc trong căn nhà rộng lớn, anh cảm thấy thương ông rất nhiều.

An nhìn Nhiên một lúc lâu, như muốn đem hình ảnh của cô mãi mãi khắc sâu vào tâm trí. Anh biết cô đang chờ một cái gật đầu của anh.
-Uh. Anh chẳng phản đối gì cả.
Thực ra anh đã đồng ý từ lâu rồi. Chỉ là, anh biết rằng nếu như bố anh lấy mẹ Nhiên thì có lẽ cuộc tình giữa anh và cô đã hoàn toàn chấm dứt, chẳng còn hy vọng gì. Mà vốn dĩ cũng còn hy vọng gì nữa đâu, cô đã có Phan Anh rồi kia mà.
Khi hai người bước ra khỏi quán thì trời bỗng đột ngột đổ mưa lớn. Những con người lầm lũi trên đường giữa cơn mưa trắng xóa. Anh xòe ô ra, giăng lên che cho cô:
-Anh đưa em về.
Nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt, Nhiên gật đầu. Không phải chỉ bởi vì cơn mưa, chỉ là cô muốn được ở bên anh lâu hơn một chút. Bất giác cô tự hỏi không hiểu tại sao người ta yêu nhau suôn sẻ thế, vậy mà mình cứ gặp nhiều trắc trở. Nhưng rồi lại nghĩ lại, có lẽ cô và An chưa tu đủ ba kiếp để được sống bên nhau mãi mãi. Ngồi trong xe của An, cảm nhận hơi ấm của anh lan tỏa, lại thêm tiếng nhạc dịu nhẹ, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi với mọi chuyện. Trong giấc mơ, cô thấy An nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Đến khi tỉnh dậy, cô vẫn cảm thấy mọi chuyện rất thực, nụ hôn dường như vẫn còn đâu đây. An đưa cô vào phòng bệnh rồi quay trở về.
Nhìn dáng An bình thản trong cơn mưa, cô chỉ muốn nhào đến bên anh, ôm anh thật chặt và thú nhận rằng cô yêu anh rất nhiều.
Trái tim cô đang gào thét, đang cầu xin cô từ bỏ hết lòng tự tôn của mình để chạy đến bên anh.
Nhưng mà, cô mãi mãi vẫn là một người kiêu hãnh. Hơn nữa, An đã kết hôn mất rồi.
Đêm càng về khuya thì càng lạnh. Người càng đối diện với đêm lạnh lại càng cảm thấy cô đơn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui