- Bà-cô-già-không-màng-sự đời, chị hát một bài nhé. Cả anh đẹp trai nữa. Em bấm chọn bài dùm cho hai người rồi đấy. – Phương Linh đột ngột lấy micro đưa cho Nhiên và An. Nhiên xua xua tay, tỏ ý không muốn. Nhưng dưới sự ép buộc lẫn năn nỉ của mọi người, cô đành cầm micro trong khi An vẫn đang lúng túng. Một người lạnh lùng như anh vốn dĩ chưa bao giờ thể hiện giọng hát trước đám đông. Anh nhìn cô dò hỏi một chút, rồi thở dài, nhìn lên màn hình tivi đang nhấp nháy. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe anh hát. Giọng anh không hay nhưng vẫn có gì đó truyền cảm. Ánh mắt anh hướng về cô, dường như không còn thấy ai ngoài cô.
Rồi một cách bất ngờ, giữa bài hát, anh bỏ micro xuống, từ từ lấy trong túi ra một chiếc nhẫn lấp lánh, quỳ xuống dưới chân cô trong lúc cô vẫn còn đang đờ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Lấy anh nhé.
Thời gian dường như ngưng đọng giây lát, rồi chợt vỡ òa ra. Tiếng la hét ủng hộ An:
- Nhiên, đồng ý đi
- Chị mà không đồng ý là em giành anh ấy đấy nhé.
Nhiên đứng sững nhìn An đang quỳ dưới chân mình. Nước mắt từ đâu trào ra. Hóa ra, khi hạnh phúc, người ta cũng có thể khóc được. Một người không có chút nào lãng mạn như An, vì cô, cũng có thể có những hành động như trong phim ảnh. Anh nhìn cô, chờ đợi cái gật đầu từ cô. Có một chút nôn nóng trong ánh mắt anh mà dường như chỉ có cô cảm nhận được. Cô mỉm cười, đưa tay ra cho anh trong tiếng vỗ tay của mọi người. Rồi cô từ từ rút trong túi áo ra một chiếc nhẫn khác, cúi gập người xuống gần anh, cầm lấy tay anh cho vào chiếc nhẫn. Tất cả mọi người vẫn đang đứng sững, rồi đột ngột hiểu ra. Phương Linh nhanh tay lấy chiếc điện thoại chụp lại khoảnh khắc, năn nỉ An mua lại bức ảnh với giá cao. Thấy An mỉm cười, im lặng, cô lại nói tiếp:
- Thôi anh không mua cũng được. Nhưng đổi lại, anh giới thiệu cho em một anh chàng đẹp trai như anh nhé.
Có những tiếng cười vang lên trong căn phòng. An chỉ mỉm cười, gật đầu.
Nhiên vẫn đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn có vẻ hơi rộng so với tay anh, còn chiếc nhẫn của anh lại vừa khít với ngón tay Nhiên. Mấy hôm nay, anh thường ngồi vọc vọc tay cô, hóa ra là đo ngón áp út của cô.
- Thật tệ quá. Anh lại giành phần cầu hôn của em rồi. – Cô nói qua làn nước mắt hạnh phúc. Lẽ ra hôm nay cô đã định cầu hôn anh, thầm nghĩ phụ nữ cầu hôn trước cũng chẳng sao, miễn là hai người yêu nhau thật lòng. Cho nên cô đã mua sẵn nhẫn, chỉ còn chờ cơ hội thích hợp.
Lần này, cô đã chọn ngã rẽ đi về phía anh. Bây giờ, và mãi mãi sau này, cô sẽ chỉ nhắm hướng nào có anh để mà bước tới.
An mỉm cười nhẹ. Nụ cười nửa miệng của anh luôn làm cô thấy xao xuyến. Anh vòng tay qua ôm lấy Nhiên, cảm nhận niềm hạnh phúc đang ở trong tầm tay.
- Thực ra tối nay anh đã sắp xếp trước một nơi để cầu hôn em. Chỉ tại em phá hỏng kế hoạch của anh. Ngốc. – An lấy tay lau nước mắt đang lăn dài trên má cô. – Ngày xưa, chẳng phải em từng bảo rằng em thích có một người quỳ xuống cầu hôn em giữa một vườn hoa à?
- Anh vẫn còn nhớ ư? – Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Ngày trước, có một lần, khi đang học trên thư viện, anh đang chăm chú giải bài toán, còn cô thì mải mê với cuốn tiểu thuyết trên tay. Cô bỗng bỏ cuốn sách xuống, đập nhẹ bàn:
- Sau này, khi nào anh cầu hôn em, hãy quỳ xuống giữa một vườn hoa nhé.
Không thấy anh nói gì, vẫn dán mắt vào tờ giấy giải toán, cô bực bội, giật tờ giấy trên tay anh.
- Sao anh không trả lời em.
An lại xé một tờ khác, lại chăm chú cúi đầu vào bài toán, khiến cô chẳng còn hứng thú trò chuyện. Cô thở dài, cầm cuốn truyện lên đọc tiếp, cứ nghĩ rằng anh chẳng hề nghe thấy. Lại thầm nghĩ tại sao mình lại yêu một người khô như ngói thế kia chứ.
Hóa ra, anh lại nghe rất rõ, cũng nhớ rất lâu.
***
Sau một vài ngày suy nghĩ, cô quyết định xin nghỉ việc ở Yellow Roe, về phụ giúp công ty bố An. Ngày cô nộp đơn từ chức, Đằng Qúy nhìn cô một lúc rồi hỏi:
- Vì sao? Vì em cảm thấy khó chịu với tôi à?
- Không, không phải. Sếp tổng đối với tôi rất tốt. Chỉ là công ty bố tôi hiện tại đang thiếu người.
Đằng Qúy suy nghĩ một hồi lâu rồi chậm rãi kí tên vào tờ đơn. Khi cô sắp bước ra khỏi cửa, anh gọi giật lại:
- Em gái tôi đã chuyển về nhà tôi rồi. Cô không cần phải đi chỗ khác đâu.
Nhiên gật gật đầu. Điều này, cô đã biết từ tối qua. Khi cô trở về nhà lấy các đồ dùng cần thiết thì gặp Từ Minh đang sắp xếp đồ đạc vào vali. Lúc ấy, cô bỗng nhiên không biết nói gì, chỉ gật đầu chào. Khi cô sắp bước lên lầu thì có tiếng nói vang lên:
- Ngày mai tôi sẽ chuyển về nhà anh tôi.
Nhiên đứng lại, quay người nhìn về phía người đang nói. Ánh mắt cô ấy phảng phất sự đau đớn.
- Tôi sẽ không xin lỗi cô về những chuyện xảy ra đâu. Dù sao thì tôi cũng không cam lòng vì thua một người như cô. – Từ Minh nhìn thẳng vào cô. – Tôi chỉ thua chính tình cảm của An. Tôi biết dù tôi có cố gắng suốt cả cuộc đời đi nữa thì anh ấy vẫn không bao giờ yêu tôi. Thậm chí tôi đã dọa sẽ tự tử nếu anh ấy rời bỏ tôi, nhưng An hoàn toàn không quan tâm. Anh ấy bảo rằng đó là cuộc đời của tôi, không phải của anh ấy. An quá lạnh lùng và độc ác, đúng không? - Nước mắt rơi nhẹ trên gò má Từ Minh, làm Nhiên cảm thấy mình là một người tội lỗi. Nhưng cô nhanh chóng gạt đi suy nghĩ ấy, bởi vì tình cảm thì không bao giờ có lỗi.
Trong lúc Nhiên vẫn đang tần ngần nghĩ về chuyện tối qua, Đằng Qúy đã đi đến gần cạnh cô.
- Tôi có thể ôm cô một lần được không?
Giọng nói của anh tràn đầy xúc động. Nhiên định gật đầu, nhưng ngay trước khi đó, hình ảnh của An hiện lên trong cô với nụ cười mỉm đầy thương yêu. Cô nhỏ giọng:
- Xin lỗi. Tôi đã có chồng rồi. – Nhiên giờ ngón tay có nhẫn lên trước ánh mắt đau khổ của Đằng Qúy.
Nhìn cô chậm rãi khép cánh cửa, anh cảm thấy hụt hẫng và đau đớn. Một lần nữa, anh lại không có đủ can đảm để nói lời yêu cô. Anh tự nhủ, một người như anh, luôn lấy sự nghiệp làm trọng, thì có lẽ cũng sẽ quên mối tình này nhanh như gió thoảng. Chỉ là những lúc trái gió trở trời, anh sẽ nghĩ một chút về cô thôi.
Nhưng tại sao trái tim anh như đang bị ai bóp nghẹt?
Khi Nhiên trở về phòng làm việc đã thấy mọi người đang tụ tập ở trước cửa phòng cô. Phương Linh lên tiếng đầu tiên:
- Chị bà-cô-già-không- màng- sự- đời, chị nghỉ việc thật à?
Nhiên gật đầu, nhìn mọi người.
- Thật là chán. – Phương Linh từ đằng sau ôm cô. – Chị mà nghỉ việc, có sếp khác thay chị. Lỡ như người đó vừa xấu xí vừa đanh đá thì tụi em biết làm thế nào? – Vừa nói, cô vừa tưởng tương ra một người phụ nữ to béo với cặp mắt xếch rồi hoảng sợ xua đi ngay cái ý nghĩ đó.
Nhiên xoa xoa đầu Phương Linh, cảm thấy thật tiếc khi rời bỏ công ty.
Nhưng mà, cuộc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn.
Buổi chiều, khi cô đã sắp xếp hết đồ đạc cho vào thùng ôm xuống cầu thang thì đã thấy An đứng đợi cô ở ngoài cửa công ty. Anh bước nhanh về phía cô, giành lấy thùng đồ từ tay cô.
(còn tiếp)
- Sao anh lại đến đây?
- Anh đến đón vợ anh.
Một tay An ôm lấy thùng đồ, một tay anh nắm chặt lấy tay cô đi giữa hoàng hôn. Nắng cuối ngày vàng rực cả một góc trời. Nhiên ngẩng lên nhìn bầu trời, hít một hơi dài rồi tự cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
Cô đã hai lần mất anh, cho nên cô hiểu được giá trị của hạnh phúc là thế nào. Cho dù hôn nhân không phải lúc nào cũng là màu hồng, nhưng cô tin tưởng rằng cô và anh nhất định sẽ sống thật hạnh phúc. Sóng gió chẳng qua chỉ là một chút gia vị cho cuộc sống. Tình yêu vượt qua sóng gió là tình yêu vĩnh cữu.
Ngoại truyện 1:
Sau khi kết hôn với An và rời khỏi công ty YR, thỉnh thoảng Nhiên đi ăn tối cùng Phương Linh. Cô nhóc mỗi lần thấy An thì lại mè nheo:
- Anh ơi, sao vẫn chưa giới thiệu cho em một anh chàng đẹp trai như anh?
Bất đắc dĩ, cuối cùng, An đã sắp xếp một cuộc hẹn bốn người tại nhà hàng Lotus. Anh chàng xấu số đó chính là Quang Đình, người hoàn toàn không biết mình đang bị gài bẫy. Chắc hẳn các bạn vẫn còn nhớ đến anh chàng Quang Đình, cây chuyện hài của khoa Nội.
Duy có một điều mà cả Nhiên và An không lường trước được, đó là cuộc hẹn gặp có khá nhiều điều bất thường. Ngay khi nhìn thấy Phương Linh, Quang Đình ngẩn người, nhìn sững giây lát:
- Chào em.
- Chào anh.
Phương Linh, cũng mất đi vẻ lí lắc thường ngày, đưa tay ra bắt lấy tay anh. Trông cô bây giờ hoàn toàn khác lạ, cứ như cô vừa lột xác trở thành một phụ nữ quý phái, thanh lịch. Phương Linh khá xinh đẹp với đôi mắt to tròn và một thân hình chuẩn không thua gì người mẫu, hôm nay lại trông càng nổi bật với chiếc váy đỏ cổ trái tim.
Quang Đình suốt cả buổi chỉ ngắm nhìn Phương Linh. Anh chàng này dường như đã bị vẻ đẹp của Phương Linh làm cho ngây ngất. Trái lại, dường như Phương Linh lại có vẻ hờ hững. Chỉ không ai biết rằng dường như trái tim cô đang loạn nhịp.
Cuối buổi tối, Quang Đình đề nghị đưa Phương Linh về nhà nhưng cô lịch sự từ chối. Điều này làm Nhiên cảm thấy thắc mắc. Cô gái này, thường rất hào hứng trước những anh chàng đẹp trai mà.
- Cho anh số điện thoại của em nhé. – Quang Đình nhìn Phương Linh chờ đợi.
Phương Linh đọc nhanh số điện thoại của mình, rồi chào mọi người, vội vã đi về phía nhà xe. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại cho anh số điện thoại. Tim cô thực ra vẫn đang đập rất mạnh dưới dáng vẻ bình thản. Thời tiết hôm nay thật kì lạ, sao trời mới tạnh mưa mà lại nóng nực đến thế.
Đến cổng nhà xe, cô cảm thấy muốn đi dạo, hít khí trời một chút nên ngoặc về hướng ngược lại. Phố về khuya yên tĩnh. Bóng cô trải dài dưới ngọn đèn đường. Cô độc.
Anh rốt cuộc vẫn không nhận ra cô.
Chỉ là cô không biết rằng có một người vẫn đang đi đằng sau cô trong im lặng.
***
Năm Phương Linh mười tuổi.
Cô là một cô bé béo mập, thường xuyên bị bạn bè trêu ghẹo. Duy chỉ có một người vẫn luôn bênh vực cô, thậm chí sẵn sàng lăn xả vào đánh nhau với đám trẻ kia. Người đó chính là anh hàng xóm nhà cô, Quang Đình. Anh thường xoa xoa đầu cô và bảo rằng:
- Đừng lo, Phương Linh. Anh sẽ bảo vệ em.
Kể từ đó, cô nguyện rằng suốt đời này, anh là người duy nhất trong trái tim cô.
Năm Phương Linh mười tám tuổi.
Phương Linh cao một mét sáu lăm, nặng gần sáu mươi lăm kí lô, nghĩa là thân hình cô cũng không được thon thả cho lắm. Cô bước vào năm đầu tiên của đại học X, và Quang Đình đang là sinh viên Y khoa năm cuối. Quang Đình hài hước, nghịch ngợm và thường hay bông đùa. Cô vẫn là người bạn gái thân nhất của anh. Anh không phải là một người hoàn hảo, nhưng đối với cô, anh là người duy nhất có thể làm trái tim cô loạn nhịp đập. Duy có điều anh vẫn thường bảo rằng:
- Khi nào có ai bắt nạt em, phải nói cho anh biết. Anh sẽ bảo vệ em.
Và cô luôn tin vào điều ấy, như là điều duy nhất trên cuộc đời này có thể làm cô hạnh phúc.
Nhưng rồi có một cô gái đã tiếp cận cô. Người đó luôn luôn đối xử tốt với cô, khiến cô tin rằng ngoài Quang Đình ra, đó là người bạn thứ hai của cô. Cô đem hết tất cả những tình cảm giấu kín trong lòng kể cho cô gái ấy, đổi lại sự động viên ngọt ngào:
- Phương Linh, cố lên, tớ tin là một ngày nào đấy, anh ấy sẽ yêu cậu.
Sinh nhật Quang Đình, cô vẽ một bức tranh định tặng anh. Tất cả tình yêu của cô thổi hồn vào bức tranh. Tối hôm ấy, cô lâng lâng vui sướng, đến trước cửa nhà anh, nhưng rồi đứng khựng lại. Trái tim đau vỡ tan ra từng mảnh.
Đôi môi anh gắn chặt vào môi cô gái ấy, cô gái đã tiếp cận cô.
Bức tranh rơi xuống vũng nước dưới chân cô.
Cô im lặng, khẽ nép vào cánh cửa cổng, nhẹ nhàng lau khô nước mắt, rồi nhặt bức tranh lên. Càng cố gắng lau khô thì bức tranh càng loang lỗ màu sắc.
Kể từ đó, cô tránh anh, tránh cô ấy.
Có cảm giác bị phản bội dấy lên trong lòng cô. Cảm giác này hóa ra đau như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào.
Mỗi lần anh tìm cô, cô lại vội vã chạy trốn. Anh níu tay giữ cô lại, cô lúng túng hất ra. Anh gào lên “Cho anh một lí do”, cô im lặng quay đi, giấu vội những giọt nước mắt. Cô không cần lòng thương hại của anh.
Cô chuyển ra khỏi nhà, ở trọ cùng bạn bè, lấy lí do muốn tự lập sớm.
Hai người bặt tin nhau từ đấy.
Cô ép mình theo chế độ ăn kiêng hợp lí, và tập thể dục đều đặn, vẫn mong có một ngày gặp lại anh với ánh mắt ngỡ ngàng.
Khi đã quá đau khổ, con người có thể dùng đau khổ hóa thành niềm tin và ý chí mãnh liệt. Cô nhanh chóng lấy được một vóc dáng cân dối. Gương mặt đẹp ngày xưa bị giấu đi dưới lớp mỡ thừa giờ trở nên thanh gọn. Cô trở thành một mĩ nữ được hàng tá nam sinh theo đuổi.
Nhưng trái tim cô trống rỗng.
***
Năm Phương Linh hai mươi ba tuổi.
Chính là Phương Linh của hiện tại.
Gặp lại Quang Đình, cô cảm thấy trái tim mình vẫn bị xáo trộn như ngày xưa.
Cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi, ngày cô xuất hiện trước anh với vẻ xinh đẹp quyến rũ.
Anh cuối cùng đã không nhận ra cô. Thế cũng tốt, cô thầm nghĩ.
- Chị, anh ấy đã từng có bạn gái chưa? – Cô nhìn Nhiên chờ đợi.
- Có. Rất nhiều. Nhưng không yêu ai quá ba tháng. – Điều này, Nhiên được biết từ Tương Cầm. Quang Đình vốn là một người đào hoa nhưng không chung thủy.
- Em biết rồi. – Phương Linh thở dài. Cô cũng từng có rất nhiều bạn trai, nhưng cô chẳng yêu ai quá một tháng. Điều này chẳng phải kì lạ lắm sao? Chỉ là vì trong thâm tâm cô, vẫn muốn có một ngày được gặp lại anh ấy.
Khuya.
Phương Linh không ngủ được. Bước ra ngoài ban công hóng gió, cô lại nhìn thấy bóng dáng ai đứng trước cổng. Người ấy cứ đứng lặng im như thế.
Tại sao anh ấy lại biết nhà cô?
Anh ấy … thật ra có ý gì?
Cô lấy điện thoại, bấm một tin nhắn vào số quen thuộc. Số điện thoại này, vốn dĩ cô đã xóa từ lâu trong điện thoại, nhưng tại sao cô vẫn nhớ vanh vách từng con số. Cô do dự, bấm rồi lại xóa, xóa rồi lại bấm. Có tiếng tin nhắn reo lên:
Tin nhắn 1: Em khác ngày xưa rất nhiều.
Anh ấy, lẽ nào, đã nhận ra cô?
Tay cô bấm tin nhắn trong vô thức. Bấm rồi lại chợt cảm thấy mình ngu ngốc. Không hiểu tại sao khi đứng trước anh, cô không còn tự tin. Điều duy nhất cô giữ lại chính là lòng kiêu hãnh.
Tin nhắn 2: Ngày xưa, anh xem em là gì?
Cô nhìn xuống dưới. Người ấy đang mở điện thoại, đứng tần ngần một lúc, rồi bấm bấm.
Tin nhắn 3: Là bạn đặc biệt.
Cô cảm thấy trái tim mình đang rung lên bần bật.
Tin nhắn 4: Vậy còn đối với cô ấy?
Tin nhắn 5: Cô ấy???
Cô do dự một lúc rồi gửi tin nhắn đi.
Tin nhắn 6: Em đã nhìn thấy anh hôn cô ấy trong đêm sinh nhật anh.
Nhìn xuống dưới, cô thấy gương mặt anh có chút gì đó nhíu lại, rồi bỗng giãn ra. Anh khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu.
Tin nhắn 7: Là cô ấy bất ngờ hôn anh. Em tránh anh chỉ vì chuyện này?
Lẽ nào sự thật chính là như vậy?
Lẽ nào cô đã mất mấy năm để cố gắng quên anh chỉ vì một hiểu lầm đáng tiếc như thế?
Cô nên tin anh hay không?
Cô đi tới đi lui trong phòng, cảm thấy nóng ruột. Một cảm giác xáo trộn trong cô.
Cứ cho là anh ấy nói dối đi thì đã là sao chứ? Miễn là cô yêu anh.
Anh nói dối cũng được, nói thật lại càng tốt. Miễn là cô có thể ở bên anh.
Tin nhắn 8: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé. Đừng chạy trốn anh nữa.
Cô mỉm cười, chạy vội xuống cầu thang, cảm thấy cuộc đời thật đẹp vì biết rằng có một người đang đứng ngoài kia. Nhưng chỉ được nửa đường, cô đứng khựng lại, bấm bấm một tin nhắn cuối cùng.
Tin nhắn 9: Nếu em vẫn xấu xí như ngày xưa thì anh có theo đuổi em nữa không?
Trái tim cô khẽ rung lên. Hồi hộp, lo lắng.
Không có tin nhắn trả lời.
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Lẽ nào cô đã nói trúng những điều anh nghĩ. Lẽ nào điều đó làm khó anh đến thế.
Sự im lặng của anh làm cô cảm thấy khó chịu. Cô chạy vội ra cổng.
Anh đã đi mất rồi.
Cô cảm thấy hoảng hốt trong giây lát.
Anh ấy đi đâu rồi? Anh đi đâu rồi?
Cô cuống cuồng lên, chạy dọc con phố. Bắt kịp bóng dáng anh lầm lũi trên đường, cô kéo tay anh lại:
- Tại sao anh không trả lời em? – Cô nói qua làn nước mắt. Gương mặt anh có chút gì đó giận dữ, nhưng nhìn thấy nước mắt rơi từ khóe mắt cô, bất giác động lòng. Anh thở dài, rút khăn tay từ túi quần, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt trên má cô.
- Là bởi vì em không tin anh. Yêu một người thì cần gì lí do. Cho dù bây giờ, em không xinh đẹp thì anh vẫn yêu em. Chỉ là, vì ngày xưa, em không cho anh cơ hội để nói. Anh đã nghĩ rằng em không hề thích anh. – Giọng anh nhỏ lại - Nếu em đã không tin thì có tiếp tục cũng vô ích.
Đúng vậy, chính là cô đã tránh mặt anh.
Chính là cô đã không cho anh cơ hội để nói.
Tất cả là lỗi của cô.
Cô mỉm cười, vòng tay qua cổ, ôm lấy anh thật chặt. Như không bao giờ rời xa.
Ngoại truyện 2:
Tôi vốn không phải là một người đẹp, nhưng bù lại, tôi cho rằng mình có một bộ óc siêu đẳng hơn người. Tôi sống một mình trong một căn hộ cao cấp, và tự cảm thấy cuộc sống của mình khá đầy đủ. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi sẽ tự pha cho mình một cốc ca-phê, bật một bản nhạc nhẹ nhàng và ngồi chiếc ghế nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Nhưng cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn từ khi tôi yêu một người đàn ông có trái tim ấm áp ẩn đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng. Tôi yêu anh ấy không phải bởi vì anh ấy đẹp trai như một vị thần hay anh ấy thông minh ít ai bì kịp. Tôi yêu anh ấy bởi vì khi tôi ốm, kiệt sức vì những ca mổ thì anh ấy đã ngủ gật bên cạnh giường chăm sóc tôi suốt đêm hôm ấy. Tôi biết tôi yêu anh ấy bởi vì khi anh ấy cô độc trong những nỗi buồn, tôi cũng cảm thấy trái tim mình nhói đau.
Tên tôi là Từ Minh. Và tôi là một bác sĩ. Tôi có thể chữa bệnh cho nhiều người nhưng lại không thể tự chữa bệnh cho trái tim mình.
Vì yêu anh ấy, tôi trở nên ích kỉ. Vì yêu anh ấy, tôi trở nên điên cuồng. Từ một người hiền lành, tôi sẵn sàng giơ nhanh vuốt lên để bảo vệ tình yêu của mình, không cần biết tôi đang làm đúng hay sai.
Tôi cố chấp đeo đuổi anh ấy, cố chấp van xin một chút tình cảm thừa của anh ấy. Tôi bảo với anh ấy rằng “Anh thử yêu em một năm đi.” Anh im lặng, nhìn nước mắt tôi rơi, rồi chậm rãi gật đầu. Nước mắt rơi trên khóe mắt tôi, ấm áp một niềm hạnh phúc. Lần đầu tiên tôi yêu và được yêu. Tôi kiêu hãnh khi nghĩ rằng giữa hàng chục cô gái sẵn sàng chết vì anh, anh đã chọn tôi, một người không hề đẹp. Và tôi đã nghĩ rằng mình có lẽ là người có cuộc sống yên bình nhất trên thế gian này.
Nhưng hóa ra, tôi chỉ là bản sao của cô ấy. Cho nên tôi ghét cô gái ấy, cô gái có mái tóc rối xù y hệt tôi. Tôi hả hê khi biết được sự thật họ là anh em, nhưng rồi lại hoảng sợ đến tột cùng khi biết rằng hóa ra chỉ là vì ba anh ấy lấy mẹ cô ấy. Sợ mất anh ấy, tôi tìm cách tiếp xúc với cô ấy, bắt chước từng cử chỉ, từng lời nói của cô ấy. Nhưng khi anh nhìn tôi, ánh mắt anh của anh vẫn ở nơi nào xa lắm. Ánh mắt ấy không hề có tôi.
Tôi thầm vui mừng khi khoảng cách giữa hai người ấy ngày càng xa.
Tôi đau khổ khi nhìn thấy anh hôn cô gái trong đêm tối, ngay trước cổng nhà cô ấy. Tôi thấy trái mình bị xé nát rách toạt khi anh ấy thừa nhận trước bao nhiêu người rằng cô ấy chính là bạn gái cũ của anh. Tôi cay cú khi hình ảnh cô ấy vẫn tràn đầy trong trái tim anh, lại càng hả hê khi gây ra sự hiểu nhầm giữa hai người.
Nhưng tại sao … trái tim tôi vẫn đau đến nhường ấy?
Nhìn anh ấy đau khổ, tôi thấy mình thật đáng ghét, nhưng trái tim tôi lại không chịu từ bỏ.
Không có anh ấy, cuộc sống của tôi sẽ thế nào? Sẽ chỉ là một cuộc sống vô hồn, chằng chịt những mâu thuẫn và đau đớn tưởng như không thể nào có lối thoát.
Anh ấy nói lời chia tay tôi, tôi thấy trời đất như sụp dưới chân mình. Tôi khóc, khóc, khóc, cố gắng níu kéo anh ấy, nhưng anh chỉ im lặng. Tôi lao vào cào cấu cánh tay anh ấy. Rỉ máu. Anh ấy vẫn đứng im, mặc cho tôi xả cơn giận điên cuồng.
- Tại sao? – Tôi hỏi anh ấy.
- Mỗi người trong cuộc đời này chỉ gặp được đúng một người, và khi đã tìm đúng người ấy thì không thể từ bỏ.
- Nhưng anh là tình yêu duy nhất của em. Em cũng không muốn từ bỏ – Tôi gào lên.
- Không, anh chỉ là một sai lầm trong cuộc đời em. Người đó vẫn chờ em phía trước.
Anh chậm rãi bước về cánh cửa, để lại tôi vẫn đang điên cuồng trong giận dữ.
- Đứng lại. Anh dám bước ra khỏi căn phòng này thì em sẽ chết cho anh hối hận suốt đời.
Anh quay lại nhìn tôi, lắc đầu.
- Đó là cuộc sống của em. Em có quyền chọn lấy cái chết. Cho dù hôm nay anh đứng lại thì ngày mai anh vẫn ra đi. Anh yêu cô ấy.
- Mãi mãi ư?
- Đúng vậy. Mãi mãi. – Anh gật đầu chắc nịch.
Trái tim tôi vỡ ra từng mảnh. Tôi chỉ có thể nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa. Tôi đã thua rồi. Tôi thua tình cảm của anh dành cho cô ấy.
Hằng đêm, tôi đứng trước cửa nhà anh ấy, nhìn đèn phòng cô ấy tắt phụt, rồi lặng lẽ ra về. Nước mắt rơi ướt đẫm má. Tôi đã làm đủ mọi cách, tại sao anh ấy vẫn không trở về bên tôi?
Là vì tôi là người đến sau? Hay vì anh ấy chỉ thấy cô ấy qua hình dáng tôi?
Đau. Đau như bị hàng nghìn mũi tên đâm vào.
Cô gái ấy, thậm chí chẳng một lần cố gắng giành lấy anh, tại sao lại có được anh?
Tôi không cam tâm. Tôi không cam tâm.
Tôi gọi điện cho anh ấy.
- Em sẽ cùng chết với cô ấy nếu anh không trở về bên em.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
- Sao anh không nói gì? – Tôi hy vọng sẽ nghe được một lời chửi bới từ anh. Nếu vậy, cơn ghen của tôi sẽ lên đến tận cùng. Tôi sẽ cho anh phải đau khổ suốt đời.
- Đừng làm hại cô ấy. – Anh van xin tôi.
- Vậy thì anh phải trở về bên cạnh em. – Tôi hả hê trong sự điên rồ của mình.
- Em đang cố chấp làm khổ mình đấy.
- Em không cần biết. Em chỉ cần biết anh phải trở về bên em.
- Nếu cô ấy chết, anh sẽ đi cùng cô ấy. Vậy thì cô ấy sẽ không bao giờ thấy cô độc.
- Còn em?
- Nghe này Từ Minh, quên anh đi. Anh nói rùi, người đó vẫn đang chờ em ở quãng đường phía trước. Và người đó không bao giờ là anh.
- Anh cam tâm nhìn cô ấy chết ư?
- Anh biết em sẽ không làm như vậy vì em là một người tốt.
- Rồi anh sẽ biết.
Tôi dập máy. Nghe mình cười trong nước mắt. Phải rồi, trước khi gặp anh ấy, tôi cũng là một người tốt. Tôi thích làm từ thiện, tôi sống bình yên. Chính anh đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi. Chính là anh. Tôi căm hận anh, nhưng cũng căm hận chính bản thân mình.
Có một vòng tay ôm tôi vào lòng.
- Từ Minh, từ bỏ đi em. – Đằng Qúy đau khổ nhìn tôi.
Anh trai tôi lúc nào cũng ở bên cạnh tôi những lúc tôi rơi vào khủng hoảng. Anh trai tôi có lẽ cũng đau khổ lắm, bởi vì anh yêu cô gái ấy lâu lắm rồi.
- Sao anh không giành lấy cô ấy.
- Vì yêu một người không cần thiết phải có người đó. Hãy lấy người đó làm động lực sống của mình. Chỉ cần nhìn người ấy vui thì mình cũng sẽ cảm thấy vui, đúng không?
Tôi khóc ngất đi trên vai anh trai. Nếu tôi cố chấp có bằng được người ấy, liệu tôi có cảm thấy hạnh phúc hay không khi mà trong lòng anh ấy không có hình ảnh tôi?
Tôi chẳng biết mình chìm vào cơn ngủ như thế nào, chỉ biết rằng khi tôi tỉnh dậy, ánh nắng đã rọi chiếu vào căn phòng. Lâu lắm rồi tôi không có một buổi sáng ngắm nắng rơi từng vệt dài bên cửa sổ. Hóa ra dù tôi chìm ngập trong đau khổ thì ngoài kia trời vẫn sáng, vẫn đẹp. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy bà cụ già lưng còng đang lê lết trên đường với xấp vé số, người đàn ông khắc khổ ngồi vắt chân trên chiếc xe ba gác trái cây. Những con người hối hả mưu sinh ngoài kia. Tôi vốn dĩ đang có một cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều người, sao cứ phải cố chấp đau khổ vì một tình yêu không được đáp lại?
Tôi cứ im lặng ngắm bầu trời như thế, cho đến lúc cảm thấy linh hồn mình đã được giải thoát. Tôi vẫn yêu anh ấy, nhưng tình yêu này không còn làm tôi đau khổ nhiều nữa. Là vì tôi chấp nhận sự thật rằng anh chẳng hề yêu tôi. Tôi sẽ sống một cuộc sống khác, bình yên và nhẹ nhàng hơn. Tôi sẽ sống có ích với cuộc đời hơn. Tôi sẽ bước đi trên một con đường không hề có anh ấy. Trước khi anh ấy xuất hiện, chẳng phải tôi đã sống rất tốt đó ư? Cứ nghĩ rằng không có anh ấy, tôi sẽ chết mất, nhưng hóa ra tôi vẫn đang sống, vẫn đang hít thở một bầu không khí trong lòng.
Bước qua một nỗi đau sẽ làm con người mạnh mẽ hơn. Thế giới này vốn dĩ không hoàn hảo, một người hạnh phúc thì sẽ có một người đau khổ. Cho nên chỉ có thể cố gắng vượt qua đau khổ mà đi tiếp.
Tôi bật một bản nhạc nhẹ nhàng, xoay ghế về phía cửa sổ và lặng ngắm dòng đời ngoài kia đang hối hả, tất bật. Và tự cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều cái ở ngoài kia đang chờ đợi mình.
Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ chỉ nghĩ về anh ấy với những kỉ niệm đẹp. Không còn đau khổ vì lúc ấy, tất cả chỉ còn là kí ức.
Hôm nay là một ngày mới. Trời vẫn đẹp, và tôi vẫn đang sống. Trái tim tôi vẫn đập nhẹ nhàng.
Tôi mỉm cười, tự nhủ rằng hôm nay mình sẽ sống hạnh phúc.
Ngoại truyện 3:
Năm 2002.
Từ nhỏ, cuộc sống của tôi lúc nào cũng theo một lịch trình nhất định. Tôi không chấp nhận bất kì một sự sai sót nào.
Người tôi yêu duy nhất là mẹ.
Người tôi không bao giờ tha thứ được là bố.
Niềm đam mê duy nhất của tôi là Toán Học.
Tất cả những sắp xếp trong cuộc đời tôi đều hoàn hảo đến từng chi tiết.
Chỉ cho đến khi cô bé ấy xuất hiện. Cô bé có mái tóc rối bời, cái miệng rộng rộng, và đặc biệt ánh mắt sáng trong như nước mùa thu.
Cô ấy bước nhẹ nhàng vào cuộc đời tôi.
Cô ấy có lẽ là sai sót lớn nhất và cũng ngọt ngào nhất trong đời tôi.
Tôi không biết tôi yêu cô ấy từ lúc nào. Chỉ biết rằng hình ảnh cô ấy cứ lấp đầy những khoảng trống trong trái tim tôi.
Nhiều lúc tôi tự hỏi cô ấy có điểm gì hấp dẫn.
Để rồi tự trả lời rằng mọi điểm ở cô ấy đều thu hút tôi. Tôi muốn ngắm nhìn cô ấy từ ngày này qua tháng nọ. Càng ngắm càng thấy cô ấy đẹp.
Khi cô ấy cười, tôi thấy lòng bình yên kì lạ.
Khi cô ấy khóc, tôi thấy rối bời, cuống lên như một đứa trẻ mắc lỗi.
Tôi nhớ cô ấy ngay khi tôi vừa mới đưa cô ấy về nhà.
Năm 2003.
Cô ấy quyết định đi du học.
Cô ấy chọn một ngã rẽ không có tôi.
Tôi không níu kéo cô ấy. Không phải vì tình cảm của tôi đã phai nhạt dần, mà vì tôi tôn trọng quyết định của cô ấy.
Nhưng hơn hết, tôi biết được một sự thật đau lòng: Ba tôi yêu mẹ cô ấy.
Mẹ cô ấy là người phụ nữ vô hình đã chen vào cuộc sống gia đình tôi.
Ngày cô ấy ra đi, nước mắt tôi rơi.
Lần đầu tiên tôi khóc là khi nằm bên linh cữu của mẹ.
Lần thứ hai tôi khóc là khi cô ấy bước vào phòng chờ máy bay. Ánh mắt cô ấy da diết, hoảng hốt và ngân ngấn nước tìm hình bóng tôi. Còn tôi chỉ có thể đứng ở một khoảng cách khá xa và nhìn theo tấm lưng mảnh mai ấy mất hút dần.
Tôi ngẩn ngơ nhìn máy bay lao vút lên bầu trời cao, mấp máy môi: Sống tốt, Nhiên.
Năm 2009
Tôi gặp lại cô ấy khi cô ấy đã có bạn trai. Là một anh chàng đã từng chờ đợi cô ấy bao nhiêu năm nay.
Tôi không biết tôi và cậu ấy, ai yêu Nhiên nhiều hơn.
Cô ấy hiểu nhầm tôi đã kết hôn, và tôi cũng không thấy có lí do gì để đính chính.
Tôi gặp lại cô ấy với một tư cách khác: Ba tôi lấy mẹ cô ấy.
Nên tôi xếp tình yêu vào ngăn tủ sâu nhất của trái tim.
Tôi chạy trốn đến nước Mỹ xa xôi, đi lang thang trên những con đường cô ấy có lẽ đã từng ngang qua.
Tuyết rơi rơi. Lòng tôi nặng trĩu, tự hỏi Nhiên có đang hạnh phúc.
Rồi tôi gặp một cô gái khác. Cũng mái tóc rối bời, cũng nụ cười tươi như sớm mai và thánh thiện như đóa hoa trong sương sớm.
Ở bên cô ấy, tôi có cảm giác như nhìn thấy Nhiên.
Tôi biết tôi chưa bao giờ yêu cô ấy.
Tôi lừa dối cô ấy, và cũng tự lừa dối bản thân tôi.
Năm 2011.
Tôi thấy trái tim đau nhói khi Nhiên bước ra khỏi nhà người đàn ông ấy. Người đó, Nhiên gọi là sếp tổng. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đầy yêu thương của anh ta đối với người con gái tôi yêu.
Tôi ghen. Tôi điên cuồng vì ghen.
Tôi không kiềm chế được cảm xúc, chỉ muốn đem cô ấy ôm vào lòng, hôn lên đôi môi mềm mại ấy.
Sự nghiệp đánh mất rồi có thể gầy dựng lại, tiền mất đi có thể kiếm lại được.
Chỉ có mất đi cô ấy, một nửa cuộc đời của tôi cũng sẽ mất đi.
Và tôi quyết không bao giờ buông cô ấy ra nữa.
Mỗi người chỉ có thể tìm được một nửa cuộc đời mình. Tôi đã tìm thấy rồi, lẽ nào lại buông tay?
Tôi nhất định sẽ nắm chặt tay cô ấy đi hết cuộc đời này.
Chỉ cần ánh mắt, nụ cười của cô ấy duy nhất dành cho tôi.
Năm 2013.
-An, con gái chúng ta sẽ tên gì?
-Bí Ngô, Bí Đao, Củ kiệu, Dưa Hấu, Dưa Leo, Củ Cải. Em thích tên nào?
-Bí Ngô
-Vậy được. Đứa thứ hai sẽ là Bí Đao. Đứa thứ ba là Củ Kiệu… Chúng ta sẽ lần lượt sinh sáu đứa con. Bí Ngô sẽ đi chợ, Bí Đao nấu cơm, Củ Kiệu giặt áo quần, Dưa Hấu lau nhà, và Dưa Leo sẽ trông coi Củ Cải. Nhà mình sẽ không tốn tiền thuê osin. Em thấy thế nào?
-…
-Không chịu à?
-Em không muốn sinh nhiều vậy đâu. Đau lắm.
-Vậy à? Vậy thì sẽ sinh ba lần, mỗi lần hai đứa.
-…
-Không chịu à? Vậy thì sinh hai lần, mỗi lần ba đứa.
-…
-Em vẫn không chịu à. Để anh nghĩ coi. Vậy thì sinh một lần sáu đứa nhé?
-…
Tuy nhiên, rốt cuộc, chúng tôi chỉ có duy nhất một Bí Ngô. Bởi vì tôi không thể chịu nổi cảm giác khi nhìn thấy cô ấy đau đớn trên bàn mổ.
Ngoại truyện 4:
Năm 2003.
Lúc ấy Nhiên đã là bạn gái của An được một tháng. Nhưng nhiều lúc cô buồn kinh khủng vì An không bao giờ bộc lộ tình cảm của anh trước nhiều người, mà cô thì cũng chẳng đủ can đảm để hét lên với thiên hạ rằng “An là bạn trai của tôi đấy. Các bạn nữ xinh đẹp nên tránh xa anh ấy ra.”
Những người trẻ tuổi thường hay nông nổi và mãnh liệt trong tình cảm. Cho nên có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp trong trường vẫn lén bỏ thư và socola dưới hộc bàn An. Tuy rằng rất tức tối, nhưng bù lại, Nhiên cảm thấy có chút vui vẻ và hãnh diện khi anh chưa bao giờ chạm tay tới những món quà ấy. Nhưng mà cô quyết định phải đi trước một bước, chặn đường các tình địch.
- Ngày mai, anh phải chờ em đi học cùng. – Cô gọi điện cho anh, giọng kiên quyết. Cô không thể bắt anh chờ về cùng, bởi vì anh thường phải học bồi dưỡng đội tuyển Quốc Gia ngay sau giờ học chính. Nghĩ lui, nghĩ tới, chỉ có thể đi học cùng anh mới chứng minh được cô là bạn gái anh.
Giọng anh ngái ngủ trả lời:
- Được rồi.
Xong rồi, mặc cho cô huyên thuyên, anh chẳng còn nghe được gì mà chìm vào mộng đẹp.
Lúc ấy đã là 12h đêm.
Sáng hôm sau.
Nhiên chờ mãi, chờ mãi, vẫn không thấy An đến. Cuối cùng, không chờ được nữa, cô đành lấy xe đạp đạp tới trường. Vừa đi vừa cảm thấy tức tối. Điều đầu tiên khi tới trường sẽ là phải tìm bằng được anh để mắng một trận cho hả tức.
Nhưng mà, hay là anh gặp tai nạn? Cô bỗng cảm thấy lo lắng không yên. Mọi bực tức dường như biến mất, thay vào đó là bồn chồn, lo lắng.
Rốt cuộc, cô tới lớp muộn nên cũng không kịp ghé qua lớp anh thì đã bị giám thị mời vào phòng viết bản kiểm điểm, sau đó lại được giám thị đích thân đưa tới lớp. Mặc dù, ngồi học mà cô cứ nhấp nhổm không yên. Nghe tiếng trống hết giờ, cô quýnh quáng xếp sách vở lại.
- Nhiên, ra căng-tin với tớ đi. – Phan Anh gãi gãi đầu, khóe miệng nở nụ cười tươi. Nhưng cô chẳng còn tâm trí đâu mà nói chuyện với anh.
- Xin lỗi, tớ có chuyện phải đi đây. – Nói rồi, cô chạy một mạch, báo hại Phan Anh đi theo đằng sau.
Khi Nhiên tới lớp Toán thì lại gặp một chuyện kì lạ. Mọi người đang đổ xô, người này đẩy người kia, chen lấn nhau giữa hành lang lớp để xem chuyện hay đang xảy ra. Bởi vì có một nữ sinh rất xinh đẹp đang trao cho An một lá thư kèm socola. Nhiên bỗng cảm thấy bực tức, khó chịu. Cô cố trấn tĩnh, lay lay người đứng bên cạnh:
- Này, chuyện gì vậy?
- Cậu không biết à? Hoa khôi trường mình đang tỏ tình với An đấy. Đẹp đôi thế không biết. Tớ nghe nói hai người này ngầm thích nhau lâu rồi đấy. – Cô gái bên cạnh, ánh mắt mơ màng, nhìn đôi trai tài gái sắc kia.
Nhiên thấy tai mình ong ong đi. Thật tức chết mà. Có phải đây là lí do mà An không muốn công khai tình cảm với cô không. Cô quày quả bước đi, trong lòng tự giận mình sao lại bị An xỏ mũi đẹp thế không biết. Chả trách mà sáng nay không thèm đón cô đi học, báo hại cô đi trễ bị giám thị gọi, lại còn tốn biết bao nhiêu nơ-ron thần kinh lo lắng cho anh. Thật là tức chết mà.
Chỉ là cô không biết, ngay khi cô vừa bước đi, An điềm nhiên nói với cô hoa khôi kia:
- Xin lỗi, tớ có bạn gái rồi.
Sau đó, anh lại bình thản trở về lớp. Cô hoa khôi ấy thẩn thờ, rời đi. Mọi người thì lại được dịp bàn tán. Có một người la lên:
- Ê, có phải bạn gái của An là Nhiên không? Chẳng phải lần trước An đứng đợi Nhiên rồi trao cuốn sách cho Nhiên à?
- Cậu bị gì đấy. Nhiên sao đẹp bằng hoa khôi trường ta được.
Mỗi người mỗi ý, lao nhao cả hành lang, khiến An đang muốn đọc sách cũng không thể nào tập trung được. Đầu óc anh lờ mờ nhớ ra hình như tối qua Nhiên bảo anh đón cô thì phải. Chết rồi. Anh thấy tim mình run rẩy. Cô ấy có giận mình không?
- Lúc nãy tớ có thấy Nhiên đấy. Hình như cô ta giận dữ lắm. Hay là không được yêu lại nên ghen nhỉ? – Có một giọng nói ngoài hành lang vang lên khiến An chú ý.
Nhiên đã thấy cảnh vừa rồi ư? An bắt đầu toát mồ hôi, bồn chồn không yên. Anh chạy vội ra khỏi lớp.
Thực ra, An không biết thế nào mới có thể gọi là một đôi yêu nhau. Lần đầu tiên thích một người làm anh cảm thấy có chút không quen. Anh cũng không biết làm những chuyện mà con trai thường làm như nói những lời yêu thương hay tặng quà, tặng hoa. Lịch học của anh cũng kín mít cả ngày ở trường, buổi tối lại còn phải đi làm thêm ở quán café bởi vì từ lâu rồi, anh không muốn nhận tiền của bố. Cho nên thời gian của An giành cho Nhiên thật sự rất ít ỏi. Chỉ có những ngày cuối tuần gặp nhau ở quán café vỉa hè, cô dựa lưng vào người anh đọc sách, hoặc cùng nhau đi dạo trên phố vắng người. Những lúc ấy, anh cảm thấy rất bình yên. Chỉ cần nhìn thấy cô tinh nghịch, đáng yêu, phụng má và huyên thuyên những câu chuyện không đầu không cuối thì đã cảm thấy mọi áp lực cuộc sống biến mất rồi.
Một lúc sau, trên loa phát thanh vang lên một giọng nói trầm ấm, thu hút sự chú ý của toàn trường:
- Alo, à … ừm… bài hát này được dành tặng cho Nhiên khối 11: Thank you for loving me. Anh xin lỗi vì đã quên mất lời hứa tối qua. Tha lỗi cho anh nhé.
Nhiên đang cúi gầm mặt xuống bàn, loáng thoáng nghe ai nhắc tới tên mình, ngẩng đầu lên nghe bài hát trong tiếng bàn tán của bạn bè. Có vài người lay lay, hỏi Nhiên về anh chàng trên loa phát thanh đấy có phải là Phan Anh không.
“Thank you for loving me
For being my eyes when I couldn’t see for
Parting my lips when I couldn’t breathe
Thank you for loving me
Thank you for loving me
I never knew I had a dream
Until that dream was you
When I look into your eyes
The sky’s a different blue”
Nụ cười hạnh phúc, tươi như hoa nở trên môi Nhiên. An cũng biết lãng mạn thế này ư? Cô mơ màng lẩm nhẩm theo lời bài hát, không biết đến có một người đang đứng trước mặt mình.
- Còn giận không? –An bối rối, gãi đầu nhìn cô như đứa trẻ mắc lỗi. – Tối qua, lúc em gọi, anh ngủ rồi nên chỉ nghe loáng thoáng rồi quên mất. – Anh chìa tay nắm lấy tay Nhiên, bỏ vào một phong kẹo Alphelibe, loại kẹo ngọt ngào thịnh hành ngày đó mà nữ sinh nào cũng mơ ước được một chàng trai tặng.
Hóa ra thiên tài lạnh lùng khi yêu cũng chẳng khác gì những anh chàng khác. Ai cũng ngạc nhiên trước hành động của An, như một cậu học trò bình thường chứ không phải là một người lạnh lùng mọi ngày.
- Hết rồi. – Cô mỉm cười ôm lấy An, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Người đứng, người chen, cốt chỉ để nhìn rõ cảnh có một không hai của ngày hôm nay.
Cuối cùng thì nam sinh ưu tú nhất cũng đã có bạn gái. Và cái tên Nhiên cũng được nhắc đến liên tục, tốt có xấu có, chung quy lại là cô trở thành một nhân vật nổi tiếng toàn trường chỉ qua một ngày.
Kể câu chuyện này để kể tiếp một câu chuyện khác. Đó là vào năm 2011, khi Nhiên đang loay hoay ở quầy đông lạnh và An đang đứng mua một ít gói café thì có một cô gái xinh đẹp mỉm cười đứng trước mặt anh.
- Còn nhớ em không? – Người phụ nữ đó nhìn anh, ánh mắt tha thiết. An cố lục lọi trong kí ức mình nhưng tuyệt nhiên anh không thể nhớ rõ cô là ai.
- Em là người hồi đó tặng quà cho anh trước cửa lớp anh. – Có một chút thất vọng thoáng qua trên gương mặt cô gái, cộng thêm một chút ít tự ái của phụ nữ đẹp bị phớt lờ. Chẳng lẽ anh lại không có cảm giác gì với cái đẹp.
An lại cố lục lọi tiếp kí ức những người đã tặng quà cho mình, nhưng tuyệt nhiên anh lại cũng không thể nhớ được ai.
- Ngày hôm đó, anh đã lên loa phát thanh trường, công khai tình cảm với cô gái tên Nhiên. – Người phụ nữ thở dài. Chẳng lẽ mị lực của mình ngày đó tệ đến thế. Dù gì, cô cũng là hoa khôi của trường kia mà.
- Xin lỗi, tôi vẫn không nhớ ra cô. – An nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt.
Có một sự sụp đổ lớn trong ánh mắt cô. Cô cố trấn tĩnh lại, cố giữ cho gương mặt nở một nụ cười xinh đẹp nhất
- Không sao. Vậy em tự giới thiệu, em là Phan Linh Linh, giám đốc đối ngoại công ty X. Em học lớp Anh dưới anh một khóa. – Nói rồi, cô chìa tấm danh thiếp cho anh. Lần đầu nhìn thấy anh, trái tim cô gần như ngừng đập. Kể từ đó, cô quyết phải có được anh. Chỉ tiếc là, anh lại yêu một cô gái không có điểm nào bằng được cô. Thế mà, trải qua gần tám năm, gặp lại anh, trái tim cô vẫn bồi hồi như thưở thiếu nữ. Gặp anh ở đây, lẽ nào chính là duyên phận cho cô một lần nữa theo đuổi anh? Ngày xưa, có lẽ cô còn non nớt trong tình yêu, nhưng bây giờ, cô tự tin rằng với nhan sắc và địa vị của mình thì anh chắc chắn sẽ động lòng. Chưa có người đàn ông nào có thể qua được cửa ải nhan sắc của cô, dù đã có vợ hay là còn độc thân.
Đúng lúc cô thầm đắc ý thì Nhiên chạy vội tới, bỏ một lô thịt nguội, chả đông lạnh vào giỏ xách của An. Đến lúc bỏ xong hết, nhẩm tính giá tiền rồi, Nhiên mới chú ý đến cô gái xinh đẹp trước mặt.
- An, đây là …? – Nhiên nhướng mày, cười chào cô gái trước mặt trong khi ánh mắt cô gái có chút sững sờ. Phan Linh Linh thấy mồ hôi túa ra. Cô gái tên Nhiên này, suốt đời cô cũng không thể nào quên được. Lần ấy, chính cô gái này hại cô bị bao nhiêu người chỉ trỏ, đàm tiếu, trong khi Nhiên lại chẳng hề xinh đẹp như trong tưởng tượng của cô.
- Hình như là học cùng trường mình hồi trước. Cô nói cô tên gì nhỉ? – An lắc lắc đầu hỏi Linh Linh, khiến cô dở khóc dở cười. Cô đã cố tình nhấn mạnh tên mình, lẽ nào anh vẫn không thể nhớ nổi cái tên cô.
- Ah, mình nhớ ra rồi. Bạn là Phan Linh Linh, hoa khôi trường hồi trước. – Nhiên reo lên, trong khi An vẫn im lặng, không nói gì, chỉ xếp xếp đống thức ăn trong xe cho gọn lại – Tình cờ vậy. Bạn cũng ở gần đây à?
- Mình sống ở tòa nhà X. – Phan Linh Linh cảm thấy tự trọng của mình được vớt vát một chút. Ít ra tình địch cũng nhớ được tên của mình.
- Trùng hợp vậy. Vợ chồng mình cũng sống ở tòa nhà X, tầng 23. Khi nào rảnh, tới chơi nhé.
Vợ chồng ư? Nghĩa là họ đã kết hôn rồi ư? Linh Linh thất vọng, cảm thấy trời đất như sụp xuống. Anh ấy, rốt cuộc vẫn không giành cho mình. Cô nói qua loa vài lời rồi chuồn thẳng. Có một chút cảm thấy thất bại, nhưng bù lại, lại cảm thấy có chút ánh sáng le lói cho cuộc đời xám xịt này. Ít ra cô đã nhìn thấy được một người đàn ông chung thủy, không như những kẻ hằng ngày vẫn vây quanh cô. Nhất định, cô sẽ tìm được một người đàn ông như An.
Khi Phan Linh Linh đi rồi, Nhiên nheo mắt nhìn An:
- Anh không thấy cô gái đó đẹp à?
- Có. Đẹp. Nhưng mà sao? – Vẻ mặt An hờ hững khi nhắc tới Linh Linh.
- Thì anh không thấy rung động à? – Nhiên háo hức, tò mò nhìn sâu vào mắt An nhưng lại chẳng thấy gì cả.
- Phụ nữ đẹp thì nhiều nhưng phụ nữ duyên thì ít. – An bình thản trả lời cô, tay xếp đống hàng hóa lên quầy tính tiền. Cô thu ngân cố tình làm chậm chậm để ngắm nhìn An, khiến Nhiên muốn bật cười.
- Vậy em có duyên không? – Nhiên hôn lên má anh, một phần thể hiện chủ quyền trước mặt cô gái thu ngân.
- Phụ nữ có duyên thì ít, nhưng phụ nữ đặc biệt hợp với anh thì chỉ có một. – An nhìn Nhiên nóng bỏng khiến cô bối rối. Cũng thật lạ, lấy nhau đã mấy tháng rồi mà sao đôi lúc cô vẫn bối rối khi anh nhìn cô như vậy.
- Thế tại sao anh biết em đặc biệt hợp với anh? – Cô bỗng nhiên thắc mắc.
- Nếu biết thì anh đã biết cách ngừng yêu em rồi. – Anh mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc rối của cô. Đúng là anh không biết thật. Sau này, khi đã về già rồi, An mới lờ mờ hiểu tại sao cô đặc biệt hợp với anh. Hợp nghĩa là sự hòa hợp, mà sự hòa hợp nghĩa là sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc và bình yên khi ở bên nhau.
Ngoại truyện 5:
- An này, bố của Tương Cầm thật tội nghiệp. – Nhiên buồn rầu lên tiếng trong khi tay cô đang gọt táo.
An đặt tờ báo xuống, ngẩng mặt sang nhìn cô:
- Tại sao?
- Thì em thấy ông sống một mình rất cô độc. Tương Cầm và Phan Anh lại ở riêng. Mà bố Tương Cầm đã chấp nhận Phan Anh rồi đấy. – Cô hớn hở kể cho An, hươ hươ cây dao. An định nhắc nhở cô cẩn thận với cây dao thì bàn tay cô đã bị dao cứa vào một nhát, khiến An cuống cuồng lên, chạy vội đi lấy hộp thuốc.
Trong lúc nhìn anh cúi xuống sát trùng vết thương cho mình, cô tưởng tượng ra cuộc sống sau này già nua, không có An bên cạnh, bất giác cô muốn khóc ghê gớm.
- Sau này, anh và em, ai sẽ chết trước nhỉ?
- Em. – Anh không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú sát trùng vết thương trên tay cô.
- Anh muốn em chết trước để cưới vợ mới à? Đừng hòng. – Cô bỗng thấy tức giận quá. Sao anh lại có thể ích kỉ vậy chứ. Sao lại muốn sống lâu hơn cô cơ chứ. - Bà thầy bói cũng bảo rằng em 97 tuổi mới chết đấy nhé.
- Thì em chẳng bảo người sống một mình sẽ rất tội nghiệp đó à? Anh không muốn em cô độc ở nơi này. – Anh vẫn không ngẩng mặt lên, cẩn thận bó vết thương.
Nhiên cảm thấy cảm động đến khóc mất, cảm thấy có chút xấu hổ vì suy nghĩ vừa nãy. Hóa ra lí do là vì anh nghĩ cho cô.
- Nhưng mà em cũng không muốn thui thủi một mình ở thế giới bên kia. – Cô nũng nịu ôm lấy anh khi anh đóng hộp thuốc lại.
An ngẫm nghĩ một lúc, nhìn gương mặt phụng phịu đáng yêu của cô, không nhịn được, cúi xuống cắn vào tai cô, thì thầm:
- Vậy thì anh chết trước hoặc mình sẽ cùng chết. – Nói xong, anh hôn mải miết trên môi cô đến nghẹt thở.
- Nhưng mà chết thế nào? Tự vẫn à? – Cô đẩy anh ra, muốn nói cho hết câu chuyện.
- Em muốn thế nào cũng được. – Anh nôn nóng lắm rồi, ánh mắt có phần hoang dại. - Còn đến mấy chục năm để suy nghĩ cách chết mà. Nếu em không muốn cô độc sau khi anh chết thì có thể sống với Bí Ngô. Mà muốn có Bí Ngô thì chúng ta phải làm chuyện hiện tại này đã. – Ánh mắt anh ánh lên sự gian xảo trong đêm tối với nụ cười đắc ý.
Và đèn được tắt. Mọi thứ chìm vào trong bóng tối.
***
Hai tuần sau.
Tivi đưa tin về trận động đất Nhật Bản, tâm chấn tại Sendai. Hàng nghìn người chết, hàng nghìn người mất tích. Chỉ qua một đêm, nhiều thành phố tươi đẹp của nước Nhật chỉ còn lại ngổn ngang những mảnh vụn đến xót xa.
Nhiên dán mắt lên tivi, cảm thấy màn hình nhòe đi. Cô hiếm khi khóc nhưng lại rất dễ mũi lòng trước những cảnh thương tâm. Lúc này, An đang xem một video phẩu thuật để chuẩn bị cho bài báo cáo ngày mai, loáng thoáng nghe tiếng cô sụt sịt, liền quay người lại, chui vào chăn và ôm lấy cô.
- Sao vậy?
- Em thấy người Nhật tội nghiệp quá. – Cô bỗng nhiên khóc òa lên, làm anh lúng túng, chỉ biết xoa xoa nhẹ đầu cô.
- Sau này, anh không cần chết theo em đâu. – Cô nói qua tiếng nấc. – Em không muốn anh chết một cách đau đớn bằng bất kì phương pháp nào.
- Ngốc. – An bật cười lớn, ôm chặt cô hơn. – Ai cũng phải trở về với cát bụi mà.
Anh lấy tau lau những dòng nước mắt vương trên má cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Đêm ngọt ngào.
**
Hai ngày sau.
9h tối.
Nhiên lo lắng bất an, đi vòng từ phòng ngủ ra nhà ăn rồi lại vòng qua phòng khách. Vừa đi, vừa đếm:
- 1 vòng, 2 vòng, 3 vòng. Em đếm đến 100 vòng mà anh không về tới nhà là biết tay em.
Cô liên tục gọi điện thoại cho anh nhưng không ai bắt máy.
- Này, con có ngồi xuống đi không. Cứ đi lòng vòng làm mẹ chóng mặt quá. – Mẹ buông lời trong khi mắt vẫn dán vào hai cây đan len và cái áo vừa được đan xong một nửa.
- Có khi nào anh ấy bị tai nạn không nhỉ?
- Nói nhảm gì đấy. Nó là bác sĩ, nếu nó bị tai nạn thì gia đình đã được thông báo rồi. – Mẹ nói với vẻ không hài lòng.
- Vậy con đi tiếp chứ ngồi yên một chỗ sẽ cảm thấy nóng ruột lắm. Mẹ chóng mặt thì mẹ nhắm mắt lại đi. – Nói rồi, cô lại lê dép loẹt xoẹt từ phòng khách vào phòng ngủ, miệng vẫn đếm liên tục “ một vòng, hai vòng, ba vòng…”
- Nhắm mắt lại thì mẹ thấy gì mà đan len. – Mẹ lắc đầu, miệng lẩm bẩm.
10h tối.
Có tiếng leng keng của chìa khóa cửa. Nhiên lao nhanh như bay ra mở cửa, ôm chầm lấy An trong khi anh vẫn đang ngẩn ngơ.
- Cuối cùng anh cũng về nhà rồi. – Cô hít hít mùi quen thuộc tỏa ra từ người anh. Cứ như xa cách đến cả tháng.
- Sao vậy?
- Anh đi đâu đến giờ mới về. Em gọi cũng không bắt máy? – Cô đổi giọng, giận lẫy.
- À, máy anh để chế độ im lặng mà anh quên mất. – An cho tay vào túi quần, lấy chiếc điện thoại ra trình diện cô.
- Thế anh làm gì đến giờ này? – Cô giận dữ nhìn anh, tay vẫn không buông ra khỏi cổ anh.
- Anh cãi nhau với Quang Đình và Phúc.
- Sao cơ? – Nhiên lo lắng nhìn anh. An vốn là người trầm tính, rất ít khi cãi nhau với ai. Nhất định là có chuyện gì nghiêm trọng lắm thì anh mới như vậy. – Thế chuyện gì vậy anh? – Cô nhỏ giọng, nhẹ nhàng hỏi anh, trong lòng thầm nghĩ những lúc như thế này, mình cần thể hiện đúng vai trò người vợ hiền, biết quan tâm chồng.
- À, tụi anh tranh luận về sóng thần. Ví như tại sao lại có sóng thần sau động đất. – Anh nói với giọng bình thản, ôm cô ngồi xuống ghế.
- …
- Em yên tâm, anh thắng. Chồng của em lúc nào cũng chiến thắng cả.
- …
Nhiên ngẩn người, nhìn anh uống cạn sạch ly nước cô để trên bàn. Lửa giận bốc lên phùng phùng trên đầu cô.
- Sao các anh dư thời gian dữ vậy? Cãi nhau đến ba tiếng chỉ vì chủ đề đó thôi à? – Cô hét lên với âm lượng khá lớn.
- Uh, hai đứa nó rảnh quá em ha. Anh cũng thật bó tay với tụi nó luôn. Để sáng mai, gặp hai đứa nó, anh sẽ nói lại dùm em.
- …
- Thôi, đi ngủ thôi em. – Anh vừa huýt sáo vừa nới rộng chiếc cà vạt rồi đi vào phòng tắm.
- …
Ngoại truyện 6:
Lúc này, Nhiên đang mang thai Bí Ngô được 7 tháng. Bụng cô đã to lên như quả trống, cân nặng cũng tăng lên vùn vụt. Hằng ngày lại được mẹ bồi dưỡng đủ loại thuốc bổ, khiến cô chỉ cần ngửi mùi là muốn bỏ chạy. Nhưng mỗi lần nghĩ đến Bí Ngô sinh ra sẽ bụ bẫm, đáng yêu, miệng nhỏ xíu liên tục liếng thoáng, tự nhiên lại cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả.
-Con ơi, đừng đạp nhé. Sau này phải biết nghe lời và hiếu thảo với mẹ, hiểu không? – Nhiên xoa xoa bụng, thì thầm.
-Bí Ngô phải nghe lời anh hơn chứ. – Đang loay hoay với món gà ác, An quay người lại nói với Nhiên, cô lúc này đang nằm dài trên ghế dựa nghe nhạc Mozart để tăng trí thông minh cho con.
-Tại sao? – Cô nhướng mày thắc mắc.
-Dĩ nhiên rồi. Bí Ngô xinh đẹp, thông minh là nhờ mang các yếu tố di truyền từ anh còn gì. Em nghĩ kĩ lại đi, em chỉ mang thai Bí Ngô trong 9 tháng, còn những điều anh mang đến cho con lại ảnh hưởng cả đời. Công lao của anh dĩ nhiên phải to lớn hơn.
-…
Cô chỉ biết im lặng, đập đầu vào gối than thân trách phận.
***
Buổi chiều, dưới sự kiên quyết của Nhiên, An đành lái xe chở cô ra siêu thị. Quanh quẩn cả ngày ở trong nhà làm cô cảm thấy thực sự ngột ngạt. An một tay đẩy chiếc xe siêu thị, một tay dìu cô đi. Trông anh cẩn thận như đang nâng niu một món đồ bằng sứ dễ vỡ.
-Nhiên.
Có giọng nói trầm ấm vang lên. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông nở một nụ cười sáng chói. Ánh mắt An tóe lửa tuy rằng ngoài mặt, anh vẫn cố tỏ ra điềm đạm.
-Anh đi một mình à? – Nhiên gượng gạo chào, nhẹ huých tay vào An trong khi anh vẫn im lặng và trơ mắt ra nhìn một cách không thiện cảm.
-Tôi đi cùng với một người bạn. Cô ấy đang mua một ít đồ ở đằng kia. – Đằng Qúy phớt lờ An, lăm lăm vào bụng Nhiên. – Chắc phải 7 tháng nhỉ?
-Vâng. 7 tháng 1 tuần. Anh dạo này thế nào?
-Vẫn tốt. Tôi vẫn đang chờ cô li hôn.
-Tốt nhất là anh nên biến đi trước khi tôi nổi nóng – An gằn từng tiếng với một âm lượng vừa phải nhưng không kém phần đe dọa, uất hận không thể đấm vỡ bản mặt đáng ghét của Đằng Qúy.
Đằng Qúy chẳng nói gì, chỉ cười ha hả rồi giơ tay vẫy chào Nhiên, thong dong đẩy xe đi về phía trước.
-Lần sau đừng có cười với hắn ta. Anh không thích em cười với ai cả, nhất là hắn – Gương mặt An xám xịt lại, khiến Nhiên không nhịn được bật cười. Cô bỗng cảm thấy mình thật may mắn vì đã không đánh mất anh. Có đôi khi, cô cảm thấy anh yêu cô hơn chính bản thân anh.
-An, cám ơn anh. – Cô hôn lên má bên trái anh rồi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh, cứ như đang chạm vào một điều gì đó vô giá.
Anh ngẩn người trước hành động của cô, đưa tay sờ vào trán cô, khiến cô dở khóc dở cười.
-Tại sao? – Anh hỏi
-Vì đã không buông tay. Nếu anh không quay lại thì có lẽ em đã kiêu hãnh để anh ra đi.
-Em chẳng cần cám ơn anh đâu. Anh làm thế là vì mình thôi. – An vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu nhẹ hôn lên trán cô. – Bởi vì anh không thể chịu được cái cảm giác phải gần gũi một người nào đó không phải là em. Nhưng mà này, nếu được quay lại thời gian thì em có rời bỏ anh sang Mỹ không?
-Sẽ không. – Cô lắc đầu một cách nịch, không cần phải suy nghĩ. – Ước mơ của em sẽ không thể trọn vẹn nếu thiếu anh.
Gương mặt An bừng sáng, rạng rỡ như ánh mặt trời xua tan đi những ngày đông ảm đạm. Nhiên ngẩn ngơ nhìn anh, tự hỏi sao chồng mình lại đẹp đến nhường này. Lại ngẫm nghĩ rằng Bí Ngô chắc chắn sẽ một búp bê xinh đẹp như chồng mình.
***
Buổi tối.
Khi Nhiên đang nằm dài trên ghế sofa xem phim thì có điện thoại gọi.
Cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường điểm đến con số 10.
Ai mà bất lịch sự gọi điện vào giờ này nhỉ, cô nhủ thầm, rồi lại tiếp tục dán mắt vào chiếc tivi.
Một lúc sau, An đi ra khỏi phòng đọc sách, áo quần chỉnh tề như sắp ra khỏi nhà.
-Anh đi đâu đấy?
-Anh có ca mổ. Em ở nhà ngủ trước đi.
-Em đi với. – Nói rồi, cô bế bụng, xỏ dép, đi như bay vào phòng thay đồ, khiến An không kịp nói gì. Cô thường không yên tâm mỗi lần anh có ca bệnh vào lúc khuya, cũng chẳng hiểu lí do tại sao. Một phần cô đi theo vì sợ buổi tối anh lái xe về nhà một mình sẽ cảm thấy buồn.
Cô ngoan ngoãn ngồi ở căn-tin của bệnh viện trong khi An vào phòng mổ. Từ dạo có thai, cô ăn nhiều đến mức cô cũng cảm thấy khiếp sợ. Các bà, các chị ngồi quanh đấy, có lẽ cũng chờ người nhà nên chẳng có việc gì làm, ngồi nhâm nhi tách trà và tám chuyện. Nhiên lôi chiếc laptop ra lướt web, nhưng tai thì không thể bỏ qua câu chuyện của bàn bên cạnh:
-Chị biết bác sĩ An chứ? Anh ấy đẹp trai quá đi mất.
-Ai cơ?
Nhiên đưa mắt nhìn qua, thấy một người phụ nữ cỡ ba mươi tuổi với mái tóc xoăn dài và một cô gái trẻ cỡ 20 tuổi, tóc cắt ngắn úp gọn vô gương mặt trái xoan thanh tú.
-Cái anh bác sĩ lạnh lùng và cuốn hút ấy. – Cô gái trẻ cỡ 20 tuổi chu miệng lên, lấy gương soi soi rồi bôi bôi trát phấn son lên mặt. Nhiên tự hỏi không biết mình đang ở bệnh viện hay sàn diễn thời trang mà ai cũng trang điểm đậm như sắp lên sân khấu.
-Ah, tôi biết rồi. Phòng tôi có một bà bốn mươi tuổi mà suốt ngày cứ nhắc đến anh ý miết. Cứ mỗi lần bác sĩ An đến thăm bệnh là bà ấy phải soi gương, trang điểm kĩ càng mới chịu gặp. Nghe đâu hôm nay bà ấy lên bàn mổ đấy.
-Gìa rồi mà bệnh thế nhỉ. – Cô gái hai mươi bĩu môi. – Trâu già mà cứ thích gặm cỏ non cơ.
-Ờ, thế còn chưa hết. Cứ hễ bác sĩ An xuất hiện là bả phải diện đồ thật đẹp, thật bắt mắt. Y tá bắt thay ra thì bà ý gân cổ lên cãi “Áo quần bệnh nhân làm tôi ngứa quá. Các chị là y tá mà giặt đồ thế này đấy à” Rồi mỗi lần chồng bả làm gì không vừa ý là bà ý cứ gào ầm ỉ, khiến tôi chẳng thể ngủ được “Anh không bằng một góc của bác sĩ An”
-Em là chồng bả thì em li dị ngay. – Cô gái hai mươi gay gắt phán, rồi bỗng nhiên gương mặt trở nên mơ màng. - Cơ mà, bác sĩ An đúng là hoàn hảo thật. Ứơc gì em được làm vợ anh ấy, em sẽ sinh cho anh ấy một đàn con. Đứa nào đứa nấy sẽ xinh đẹp và giỏi giang như anh ấy.
-Này, cô em, cô em ăn tương với mỡ nhiều quá nên mơ tưởng hão huyển quá nhé. Người như anh ấy không hợp với chúng mình đâu. Chỉ để ngắm thôi, chứ lạnh lùng như thế thì có biết yêu là gì? Mà biết đâu anh ấy là dân đồng tính nhỉ? Tôi chả thấy anh ấy thân thiết với đồng nghiệp nữ nào.
-Chị nói cái gì đấy? Đồng tính sao được mà đồng tính. Cơ thể rắn chắc đến thế, gương mặt nam tính đến thế mà. Chỉ cần được anh ấy hôn một lần thôi là em mãn nguyện rồi.
Nhiên suýt nữa phun luôn tách trà vào laptop.
An là người đồng tính ư? Nếu mà biết được An cáo già, hành hạ Nhiên mỗi đêm đến kiệt sức thì chắc cô ấy sẽ sốc mà chết mất. Nghĩ đến, hai má cô tự nhiên nóng bừng bừng.
-Thôi cô em, tỉnh lại đi cho chị nhờ. Em mà lấy anh ấy thì mức độ hoàn hảo của anh ấy chẳng thể bù trừ được cho cái sự ngớ ngẩn của em đâu. Mà này, nhìn cô gái bên kia kìa, bụng bầu to thế mà chả ai chăm sóc, tội nhỉ.
-Chị đang nói cái cô tóc xoăn xoăn đấy à? Có khi bị chồng bỏ cũng nên.
Nhiên lắc đầu, cười thầm. Đúng là hai người đàn bà và một tách café cũng có thể họp thành cái chợ. Cô đeo tai phone vào, cố không để ý đến những mẩu chuyện của bàn bên cạnh nữa.
Có cảm giác mí mắt đang trĩu nặng, trĩu nặng rồi cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Một bàn tay nhẹ nhàng bế xốc cô lên, khiến cô choàng tỉnh.
Là An.
Cô lơ mơ dụi mắt, ôm lấy cổ của An, cảm thấy hình như có hàng trăm mũi tên đang chỉ hướng về phía mình. Bất giác lạnh ở sống lưng.
Cô ngoái đầu quay lại, bắt gặp ánh mắt trân trối của những người ngồi xung quanh, đặc biệt là hai người phụ nữ bàn bên cạnh. Cô tinh nghịch nháy mắt với họ, kiêu hãnh ôm lấy An. Anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô, rồi dịu dàng bế cô đi xuống gara để xe. Trong lúc chờ An thắt dây an toàn quanh người, cô xoa xoa bụng hỏi:
-Thế cái bà bệnh nhân hôm nay có trang điểm không anh?
-Sao em biết? – An tròn mắt ngạc nhiên.
-Bí mật. Em có mắt thần đấy.
Cô ra vẻ bí hiểm, nháy mắt với anh.
-Mà nếu sau này em cũng trở thành một người như bà ấy thì anh có yêu em nữa không?
-Không.
Anh nhả ra một tiếng khô khốc khiến trái tim cô nhói đau. Cô xịu mặt xuống.
-Vậy anh muốn em phải luôn xinh đẹp, đoan trang à?
-Cũng không.
-Tại sao? – Cô thắc mắc, vớ lấy cái gối, ôm vòng trước ngực, nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
-Vì trong cả hai trường hợp, em đâu còn là em nữa.
Nhiên ngỡ ngàng một lúc rồi phá lên cười. Cô nhướn người sang, hôn lên má anh.
Bỗng nhiên cô thấy mình yêu anh rất nhiều, nhiều đến mức yêu luôn cho cả một đời.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...