- Không, Lão Tổ ta bao năm nay tu tâm dưỡng tính, đã rất lâu không ra khỏi cửa rồi.
Lão giả càng cảm thấy mí mắt giật giật, trong lòng càng cảm thấy bất an, đứng lên từ bệ ngọc thạch, đi qua đi lại trong đại điện hành cung.
Loại cảm giác bất an này, càng lúc càng mạnh, khiến lão cảm thấy như đại nạn tới nơi vậy.
Bộ dạng này của lão giả, nếu để đệ tử Tiêu Dao Tông nhìn thấy, nhất định sẽ tái mặt, cho rằng trời sập tới nơi, ai nấy đều sẽ quỳ lạy, vì lão giả này, là Lão Tổ của Tiêu Dao Tông.
Cả Tiêu Dao Tông, địa vị của lão cao nhất, cho dù thế nào, lão cũng là Lão Tổ khai tông.
Hơn nữa Tiêu Dao Tông chú trọng nhất bối phận, điều môn quy này, là tự lão đặt ra, khác biệt giữa bối phận, tất phải vô cùng cung kính, tầng lớp rõ ràng.
Mà lão, là Tiêu Dao Lão Tổ, đem ra so sánh, trên cả Thánh Đảo, lão cũng là kẻ chí cao vô thượng, một lời có thể quyết định sự tồn vong của Thánh Đảo.
- Không đúng, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra!
- Ta cảm thấy càng lúc càng căng thẳng, càng lúc càng tim đập chân run!
Sắc mặt lão giả dần dần thay đổi, thiếu nữ kia cũng có vẻ nghi hoặc.
- Nhất định là có đại sự gì đó sắp xảy ra, dự cảm của Lão Tổ ta nhất định không sai!
Lão giả nói tới đây, đột nhiên dừng bước, ngẩng phắt đầu, trong mắt xuất hiện một tia tinh quang như có thể khai thiên lập địa.
Cùng lúc đó, một luồng thần thức mênh mông không thể hình dung, lập tức phát ra từ trên người lão, lấy trung tâm là ngọn núi đặt hành cung, ầm ầm quét về bốn phía.
Cũng chỉ trong chớp mắt, thần thức của lão, đã bao phủ cả hòn đảo, mỗi một tấc đất, mỗi một hòn đá, mỗi một khu vực, mỗi một người, mỗi một tính mạng.
Cho dù là bay trên bầu trời hay chạy dưới mặt đất, cho dù là thực vật hay động vật, tất cả mọi thứ trên Thánh Đảo, đều bị thần thức của lão quét qua cực kỳ tỉ mỉ trong khoảnh khắc.
- Không có gì bất thường?
Lão giả càng thêm quái dị, lại dò xét thêm mấy lần nữa, vẫn không cảm thấy có gì có thể khiến mình nóng ruột như vậy, vì thế theo tiềm thức, đưa thần thức tán ra một lần nữa, bao phủ cả khu hải vực bên ngoài hòn đảo.
Sau khi quét qua một lượt, đột nhiên lão giả run rẩy, cả người như sắp nhảy dựng lên, trợn trừng mắt, có vẻ không thể tin nổi, sững sờ nhìn về một phía.
Phía đó, trong thần thức của lão, nhìn thấy một con thuyền, con thuyền đó đang đi về phía hòn đảo...
Trên đầu thuyền, lão nhìn thấy một người. Một người có mái tóc màu xám, sắc mặt tái nhợt, mặc một bộ đồ trắng. Khoảnh khắc nhìn thấy người này, trong lòng lão giả hoàn toàn hỗn loạn.
Trán lão vã đầy mồ hôi, hít thở nhanh chưa từng có, lão như không tin vào ánh mắt của bản thân, đưa tay dùng sức dụi mắt, sau khi xác định bản thân không nhìn nhầm, lão lập tức rên rỉ.
- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...
Ánh mắt lão có vẻ không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn sững sờ. Cho dù trong mắt lão, bộ dạng người đàn ông áo trắng kia có biến hóa so với trước kia, nhưng lão chỉ liếc qua là nhận ra được đối phương là ai.
- Mạnh Hạo!
Lão giả nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, toàn thân run rẩy, dường như tức giận tới cực điểm.
- Lão tử đã trốn tới nơi này rồi, ngươi ngươi ngươi, tên khốn ngươi vẫn còn tìm tới?
- Ngươi lại từ Nam Vực tìm tới đây?
- Ngươi ngươi ngươi....
- Có để yên hay không đây, Phong Yêu nhất mạch các ngươi đều là loại khốn kiếp, đúng, đều là khốn kiếp, đều là trứng của Lão Tổ ta!
Lão giả này... Chính là Kháo Sơn Lão Tổ!
Mà cái gọi là Thánh Đảo, trên thực tế chính là Triệu quốc trước kia, chỉ là bị Kháo Sơn Lão Tổ dời núi lấp biển thay đổi, làm cho dù là người Triệu quốc cũng không nhận ra được.
Mà Tiếu quốc, vốn chính là Triệu quốc...
Còn Tiêu Dao Tông... Chính là Kháo Sơn Tông năm đó, chỉ là tu sĩ của tông môn, là người của các tông môn khác trong Triệu Quốc trước kia, sau khi bị lão rùa đen Kháo Sơn nâng chạy ra khỏi Nam Vực, bất đắc dĩ chỉ có thể bái nhập Tiêu Dao Tông.
Hiện giờ mấy trăm năm trôi qua, sớm đã thành một phần của Tiêu Dao Tông, tuân theo mệnh lệnh của Kháo Sơn Lão Tổ. Mà Kháo Sơn Lão Tổ chính vì tránh né Mạnh Hạo, mới đổi tên, tự xưng là Tiêu Dao Lão Tổ.
Dựa theo suy nghĩ của lão, năm đó lão bị hãm hại, không thể không trở thành hộ đạo giả của Phong Yêu đời chín, hơn nữa Phong Yêu còn, thì còn không thể phản kháng, càng không thể làm Mạnh Hạo bị tổn thương.
Nhưng lão không đánh được, lại có thể trốn được, dựa theo suy nghĩ của lão, lão trốn trong Thiên Hà hải rộng lớn, cả đời này có lẽ sẽ không gặp lại Mạnh Hạo nữa, cứ thể tiêu dao sung sướng, vì thế mới có cái danh hiệu mới là Tiêu Dao Lão Tổ.
Nhưng hiện giờ, tất cả, từ khi lão nhìn thấy Mạnh Hạo, đã ầm ầm thay đổi.
- Ha ha, Lão Tổ ta số khổ, đã trốn tới tận đây, chết tiệt, ta trốn tới tận đây, tên khốn đó vẫn còn có thể tìm tới!
Kháo Sơn Lão Tổ gào lên tức giận, cả mặt đất đều hơi chấn động, nước biển ngoài hòn đảo, cũng lập tức cuộn trào, dường như trong nước biển, có một thứ gì đó khổng lồ, đang rẽ nước...
- Làm sao lại để ta lại gặp phải tên khốn đáng chém nghìn đao này chứ. Năm đó hắn ở trong động phủ của ta, lấy sạch bảo vật, tích lũy của ta, Như Ngọc Ấn của ta, Lôi Đình Diệp của ta, Thiên Phương Mộc của ta, Thần Linh Thảo của ta, Linh Thạch Sơn của ta!
Kháo Sơn Lão Tổ này rõ ràng là keo kiệt tới cực hạn rồi, những gì mấy trăm năm trước Mạnh Hạo lấy đi cư nhiên còn nhớ rõ rành mạch.
Theo tiếng gào thét bi phẫn của Kháo Sơn Lão Tổ vang lên, thiếu nữ tuyệt đẹp bên cạnh lư hương đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp đẽ như xuất hiện một chút hồi ức.
Nàng nhớ tới thiếu niên năm đó, bên Bắc Hải, đã hạ lời thề, muốn giúp mình hóa biển.
- Mạnh Hạo...
Thiếu nữ che miệng cười, tiếng cười vang lên, nàng không thèm nhìn Kháo Sơn Lão Tổ, lắc mình bay ra, từ bên ngoài hành cung, lập tức có một lão thuyền phu bay tới, nhìn thiếu nữ đầy cưng chiều.
- Thuyền linh, Mạnh Hạo tới rồi.
Thiếu nữ này, chính là Cổ Ất Đinh Tam Vũ!
Lão thuyền phu nheo đôi mắt lại, mỉm cười, trong tiếng nói vui vẻ của thiếu nữ, hai người đi về phía xa.
- Không được đi!
Kháo Sơn Lão Tổ ngẩng phắt đầu, gào lên, ngọn núi đặt hành cung lập tức biến mất khỏi mặt đất.
Đó là trong mắt người ngoài, nhưng nhìn từ trong hành cung, không phải là ngọn núi biến mất, mà là cả thế giới.
- Bà nó chứ, Lão Tổ ta lẽ nào còn phải chạy trốn nữa sao!
- Chết tiệt, vừa mới ở nơi này tiêu dao vui vẻ được mấy trăm năm, mới có mấy trăm năm...
- Không được, trước khi hắn phát hiện ra ta, ta phải nhanh chóng trốn đi, quyết không thể để hắn biết ta ở chỗ này.
Kháo Sơn Lão Tổ nghiến răng nghiến lợi, phất tay áo, đang muốn thần thức dung nhập bản tôn, bỏ chạy trước khi Mạnh Hạo lên đảo, nhưng vừa phất tay, lão đột nhiên đảo mắt.
- Không đúng, nhìn bộ dạng hắn, tên khốn này không biết ta ở đây!
Đôi mắt Kháo Sơn Lão Tổ sáng lên, Cổ Ất Đinh Tam Vũ sắc mặt không vui, dẫn theo thuyền linh trở lại trong hành cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...