Ngã Dục Phong Thiên

Việc này là chưa từng có trước đó, Mạnh Hạo là người đầu tiên. Hắn tới gần làm cái Tạo Hóa trì kia nổi lên gợn sóng. Nhưng Mạnh Hạo không có vui sướng, mà ánh mắt hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hắn vốn cho rằng nơi đây có thể ngăn cản sợi tơ bạc, nên mới đi vào đây.

Nhưng giờ thì chỗ này chỉ có một cái ao nước, mà không có vật gì đặc biệt khác.

- Không có đường đi...

Ánh mắt Mạnh Hạo nhanh chóng đảo qua bốn phía, linh thức tản ra mới xác định, nơi đây chỉ có một cái Tạo Hóa trì kia thôi. Sắc mặt hắn càng tái nhợt hơn, hiện lên nụ cười thảm.

- Tạo Hóa trì... nếu không còn đường đi nữa, nếu không có lựa chọn nào khác, nếu thực sự phải chết, vậy cũng phải liều chết đánh cược một lần, cược cái Tạo Hóa trì này!

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra ý quyết đoán và tàn nhẫn, thân thể hắn nhoáng một cái, lập tức nhảy vào trong Tạo Hóa trì.

Đồng thời với lúc Mạnh Hạo nhảy vào Tạo Hóa trì, thì cái sợi tơ bạc kia cũng tới gần, nó trói vòng quanh người Mạnh Hạo rồi mãnh liệt thít chặt một cái!

Vào ngay lúc bị sợi tơ bạc đụng vào người mình, đầu óc Mạnh Hạo lập tức nổ vang như muốn hồn phi phách tán. Giống như thân thể và ý thức của hắn triệt để bị chia lìa trong thời khắc này. Một luồng cảm giác lạnh lẽo hiển hiện trong linh hồn hắn. Nguy cơ sinh tử đã trực tiếp buông xuống người hắn.

- Lão phu đã từng nói ngươi còn không có mạnh đến mức lão phu không tìm ra được, cũng dám bắt chước người ta làm cho lão phu bị cắn trả... Câu ra Nhân Quả của ngươi, thì hết thảy đều viên mãn.

- Ồ! Trên người ngươi lại có dấu vết Nhân Quả của Quý gia, tuy rất nhạt lại sắp bị ngươi xóa đi, nhưng hôm nay vẫn còn. Lão phu phải nhìn xem thử ngươi là ai...

- Mạnh Hạo... Giết Quý Tử...Đã bị Quý gia ra thông cáo truy tung. Hóa ra là ngươi... Gặp phải lão phu là do vận mệnh của ngươi nó như thế, cũng coi như là chấm dứt Nhân Quả của ngươi cùng Quý gia ta.

- Lão phu là Quý Thập Cửu, ban cho ngươi... thuật mà Qúy gia độc chiếm trong thiên hạ này, Diệt Nhân Quả!

Trong âm thanh tang thương đang quanh quẩn, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, ý thức của hắn chia lìa khỏi thân thể. Linh hồn hắn như bị một luồng lực lượng mạnh mẽ trói buộc, rồi bị túm ra khỏi thân thể hắn.

Ý thức của Mạnh Hạo mờ mịt, tu vi mất sạch, ngay cả lực lượng của Phong Yêu sư cũng mất đi, giống như hắn đã trở thành người phàm, thân thể hắn yếu ớt đến độ không có chút sức phản kháng nào.


Trong đầu hắn hiện giờ chỉ có câu nói của âm thanh tang thương kia.

- Diệt Nhân Quả...

Mạnh Hạo có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài thân thể mình, xuất hiện rất nhiều sợi tơ như ẩn như hiện, không ngừng nhấp nháy. Những sợi tơ này chính là vận mệnh Nhân Quả của hắn, chúng đan xen lồng vào nhau, hơn nữa còn lan tràn ra dung nhập vào hư vô xung quanh, không thấy được điểm cuối.

Mờ mờ ảo ảo, Mạnh Hạo như có thể nhìn thấy, những sợi tơ đó lấy thân thể hắn làm trung tâm mà khuếch tán ra bốn phía, những sợi tơ đã hàm chứa cuộc đời hắn.

- Trảm!

Thanh âm tang thương cất lên một chữ. Chữ này vừa nói ra, thế giới nổ vang, kinh thiên động địa như sấm sét đang giăng ngập trời.

Toàn thân Mạnh Hạo run rẩy, hắn thấy tất cả những sợi tơ bên ngoài thân thể mình, trong một nháy mắt đó đồng loạt đứt đoạn, như bị một lưỡi dao sắc bén vô hình cắt đứt. Những mối nối đồng loạt mở ra, dẫn tới phản ứng dây chuyện, khiến cho sự đứt đoạn này lan tràn đến lượng lớn sợi tơ đã dung nhập vào trong hư vô xung quanh. Những sơi tơ này không biết là liên kết với trí nhớ của những ai, đều trong một khắc này liên tiếp đứt đoạn.

Cho dù là cách hư vô, cự ly xa xôi vô tận, thì vào thời khắc này, những sợi tơ đứt đoạn biến mất cũng là trong phút chốc, bao phủ trên toàn bộ vùng đất Nam Thiên.

Tây Mạc, tại khu vực bất động ở ngoài kim quang, vào lúc này tất cả tộc nhân của năm đại bộ lạc Ô Thần cùng chấn động thân thể, ai nấy mặt mày tái nhợt, ánh mắt hiện lên sự mịt mờ. Trong trí nhớ của bọn họ những dấu vết liên quan tới Mạnh Hạo, trong chớp mắt như đã bị chém đứt, xóa sạch toàn bộ.

Ô Linh, Ô Trần, Ô Hải, tất cả tộc nhân năm đại bộ lạc, tại thời khắc này, từ đầu tới cuối, trong đầu bọn họ đều không có tồn tại hình bóng của Mạnh Hạo.

Còn có Mạc Ly và Uông lão đầu, cả tên Nghiêm Tung và lão quái Lê Thiên còn ẩn nấp. Thân thể cả bốn người này cũng chấn động mạnh, những sợi tơ kết nối Nhân Quả có liên quan đến Mạnh Hạo bên ngoài thân thể bọn họ, cũng đứt đoạn tan biến.

Như có một thanh đao vô hình, trong thời khắc này chém đứt hết thảy Nhân Quả trí nhớ về Mạnh Hạo. Lúc thanh đao này chém đến chỗ đại hán do Thiên Phương thú hóa thành, thì có chút dừng lại, nó gặp phải một sự giãy dụa chống cự mãnh liệt. Sự giãy dụa này làm cho thân thể đại hán kia run rẩy dữ dội, nhưng cuối cùng... đao này vẫn chém xuống.

- Quý gia Tiên, Ngũ gia ta tuyệt đối sẽ không quên món nợ này!

Từ miệng đại hán này, mơ hồ truyền ra tiếng chim anh vũ gào thét thê lương.


Thanh đao này gào thét đi qua, chém tới người Cổ Lạp, xóa sạch tồn tại của Mạnh Hạo trong trí nhớ của y. Sau đó thanh đao khuếch trương, đi thẳng về phía Mặc Thổ. Vùng đất Mặc Thổ cũng không bất động, chỉ có một mảnh khu vực của Ô Thần đại tộc ở Tây Mạc kia là bất động. Giờ phút này, Đạo tử Mặc Thổ - La Xung đang khoanh chân đả tọa, bỗng nhiên thân thể chấn động mạnh, phun ra một ngụm máu tươi lớn, lúc gã ngẩng đầu thì lộ ra vẻ mờ mịt.

Còn có tất cả giáo chúng của Kim Quang Giáo ở Mặc Thổ, cũng trong chớp mắt đó, chấn động thân hình. Ai nấy đều phun ra máu tươi, vẻ mặt mê mang, như đã quên đi cái gì đó mà không thể nào nghĩ ra.

Thanh đao vô hình này, tung hoành khắp cả Mặc Thổ, sau khi xóa đi toàn bộ dấu vết của Mạnh Hạo ở nơi này, nó lan về phía Nam Vực.

Trong Nam Vực, tên mập đang đắc ý mài răng, bên người ôm một tiểu nữ tử, nhỏ giọng thì thào, thì đột nhiên thân thể gã run rẩy, sắc mặt đại biến, liên tục phun ra bảy tám ngụm máu tươi. Sắc mặt gã lập tức tái nhợt, ánh mắt mờ mịt mà nhìn ra bốn phía.

- Ngươi làm sao vậy?

Nàng kia vẻ mặt kinh hoảng, đỡ lấy tên mập, lo lắng hỏi.

- Không có gì! Giống như... giống như ta đã quên mất người nào đó... Kỳ quái!

Giờ khắc này không chỉ có tên mập như thế, mà cả Trần Phàm rồi tất cả những người ở địa phương khác tại Nam Vực, có tồn tại trí nhớ về Mạnh Hạo, đều lập tức phun ra máu tươi, ai nấy lộ ra vẻ mê mang.

Trong trí nhớ của bọn họ, vào giờ khắc này, những dấu vết có liên quan đến Mạnh Hạo đều bị chém đứt. Trong Nhân Quả tuyến của bọn họ, những mối nối có liên quan với Mạnh Hạo, toàn bộ vỡ nát.

Sinh mệnh của bọn họ, từ đầu đến cuối đã không còn có tu sĩ nào tên Mạnh Hạo, cũng không có Đan Quỷ đại sư nào hết.

- Chết tiệt! Danh khí người này ở Nam Vực quá lớn, lại có nhiều người có liên hệ Nhân Quả với hắn như thế!

Trong hư vô, thanh âm tang thương có chút khiếp sợ lên tiếng, trong đó còn mang theo một tia hổn hển, cùng không thể tin nổi. Thuật Diệt Nhân Quả này, chém đứt càng nhiều liên hệ, tiêu hao cũng càng lớn. Cho nên, tuy gọi là kỳ thuật trong thiên địa, nhưng khi sử dụng cũng phải cẩn thận hơn vài phần.

Hứa Thanh đang nhập định trong một động phủ tại Thanh La Tông, bầu trời bao la bên ngoài đã hoàng hôn. Nàng mở mắt ra, than nhẹ một tiếng ngừng nhập định, rồi lấy từ trong người ra một bình thuốc, bên trong bình là Dưỡng Nhan Đan.


Nhưng trong một chớp mắt này, thân thể nàng bỗng nhiên rung mạnh một cái, phun ra một rồi bảy tám ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân thể nàng càng run rẩy dữ dội hơn.

Nàng có thể cảm giác được trong trí nhớ của mình, những ký ức liên quan đến Mạnh Hạo đang nhanh chóng tan biến đi, chính là đang bị người ta ép buộc xóa đi.

- Không!

Hứa Thanh kêu lên một tiếng thê lương, tóc tai bù xù, hai tay nàng bấm niệm pháp quyết mong chống cự lại, nhưng đại giới là lại phun ra thêm mấy ngụm máu tươi.

- Mạnh Hạo... Mạnh Hạo...

Hứa Thanh vận chuyển toàn bộ tu vi, không tiếc bất cứ giá nào, cố gắng chống cự lại một lần nữa.

- Mạnh Hạo... là ai?

Nhưng nàng vừa mới vận chuyển tu vi thì lại ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt, giống như không nhớ nổi Mạnh Hạo là ai, lại càng không hiểu nổi tại sao mình lại vận chuyển tu vi. Nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được tâm của mình như đang bị xé rách. Theo bản năng đưa tay lên vuốt khóe mắt, nàng chạm phải nước mắt của chính mình.

- Tại sao phải đau lòng, tại sao lại rơi lệ?

Hứa Thanh khẽ lẩm bẩm.

Toàn bộ Nam Vực dâng lên một hồi gió bão Nhân Quả vô hình. Trong cơn gió bão này, Tử Vận Tông bị ảnh hưởng lớn nhất, hầu như tất cả người trong tông môn trong chớp mắt này, đều phun ra một ngụm máu tươi.

Sở Ngọc Yên sắc mặt tái nhợt, nắm chặt năm đấm, nàng cười thảm mà nhận ra biến hóa trong trí nhớ của mình. Trong tích tắc trí nhớ về Mạnh Hạo trong đầu nàng bị xóa đi, nàng đưa tay lên, cắn nát đầu ngón tay rồi nhanh chóng muốn viết lên vách tường hai chữ, Mạnh Hạo.

Nhưng nàng chỉ viết được chữ Mạnh... Tay nàng đã dừng lại, vẻ mặt mê mang.

- Ta viết cái gì đây?

Đan Quỷ đang ngồi trên núi thấp của ông, mà nhìn về phía bầu trời xa xăm, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Cho dù là lúc thanh đao vô hình kia chém tới, thì ông vẫn ngồi yên một chỗ, chỉ khẽ thở dài một tiếng.


- Ngày này cuối cùng tới rồi sao...

Đan Qủy lắc đầu cay đắng, nhưng trong mắt ông lại lộ ra một tia cố chấp. Ông nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một viên đan dược. Viên đan dược này tản ra hơi thở đượm mùi tháng năm, giống như nó đã tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi.

- Cho dù bị chém mất liên hệ Nhân Quả với đệ tử của ta, thì cuộc đời này của lão phu cũng kiên quyết không làm Quý gia Tiên!

Đan Quỷ trầm mặc, nhắm nghiền hai mắt, ông bi ai nhìn tất cả những trí nhớ của mình về Mạnh Hạo đang tan thành mây khói.

Đan dược trong tay ông tản ra khí tức kinh người, thế mà lại từ từ làm cho những trí nhớ đã tan thành tro bụi kia, dường như được đắp nặn lại một lần nữa, không bị ảnh hưởng chút nào.

- Đáng chết! Hắn có một sư tôn mạnh như vậy! Đáng tiếc tu vi của ta không đủ, nếu không thì... diệt hết toàn bộ!

Trong hư vô, thanh âm tang thương phẫn nộ, vang lên quanh quẩn.

Thanh đao vô hình quét qua toàn bộ Nam Vực, lúc tràn đến Vãng Sinh Động thì chợt có một giọng nói lạnh lùng của một nữ tử từ Vãng Sinh Động truyền ra.

- Quý gia Ngụy tiên mà cũng dám xóa đi trí nhớ của Bổn cung! Cút!

Một tiếng thét kinh hãi vang lên từ trong hư vô, thanh âm tang thương kia mang theo sự khó tin cùng hoảng sợ, thất thanh hét lên.

- Hắn lại có liên quan đến Vãng Sinh Động! Đáng chết! Đáng chết! Rốt cuộc tên này còn quen biết những ai, mà Nhân Quả lại càng lúc càng khó chém như thế!

Trên Thiên Hà hải, có một hòn đảo trôi nổi. Nếu như ở trên giữa không trung, cúi đầu xuống mà nhìn thì bộ dáng của nó giống như một con rùa. Cái đảo ấy ở trên Thiên Hà hải, những năm gần đây rất là thần bí, thường thường nó trôi nổi không chừng, luôn luôn bị sương mù che phủ.

Giờ phút này, cái đảo đang trôi nổi này, bỗng nhiên ngừng mạnh lại một chút. Từ trên đảo này, một tiếng gầm thét giận dữ kinh thiên động địa truyền ra.

- Cút cút cút! Ông nội nhà ngươi! Lão từ đã thật vất vả mới ngủ được một giấc, thì ngươi liền đến quấy rầy. Trí nhớ về tên Mạnh tiểu tử kia, ngươi nghĩ rằng ta muốn lắm sao. Chết tiệt, cút cút cút!

Thanh âm của Kháo Sơn Lão Tổ như tiếng sấm, ầm ầm vang động quanh quẩn, tạo ra cho Thiên Hà hải một trận sóng lớn ngập trời, khiến cho thanh âm tang thương ở trong hư vô kia, phải hô hấp dồn dập.

- Như thế nào mà còn tồn tại một cái như vậy? Cái này bảo ta phải chém như thế nào? Chém như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui