Ngã Dục Phong Thiên

Ông ta nắm chắc, cho dù đối phương có thể mang đi, thì cũng chỉ là mấy con dị yêu cấp ba yếu nhất mà thôi. Từ khi Mặc Phương đạt được những con dị yêu này, lão đều dùng toàn bộ tích góp của mình đi nuôi nấng chúng. Mà mỗi một con đều đi theo ông ta nhiều năm, nên ông ta có lòng tin chúng nó sẽ không bị người khác thu phục.

Mạnh Hạo mỉm cười, dùng tu vi cùng thân phận của hắn sẽ không đối chọi gay gắt, mà chỉ cho tên tu sĩ nho nhỏ này chút giáo huấn. Lúc này, ánh mắt hắn lướt qua bầy dị yêu kia.

- Có thể trở thành dị yêu của Mạnh mỗ là một lần cơ duyên cùng tạo hóa của các ngươi! Ta cho các ngươi thời gian ba hơi thở, nếu nguyện ý đi theo ta thì hãy đến bên cạnh ta!

Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng, hắn đứng ở nơi đó, lời nói vang vọng, có một chút yêu khí hơi hơi tỏa ra.

Nhưng chỉ với chút yêu khí này, lập tức làm cho thân thể mấy chục con dị yêu chấn động mạnh, đồng loạt ngẩng đầu. Mà trong tích tắc đồ đằng dị yêu của tộc nhân Ô Đạt bộ ở bốn phía mãnh liệt gào rú, từng tiếng nổ vang lên trong không khí. Tuyệt đại đa số bọn chúng đều thoát ly chủ nhân của mình, bay lên không trung, thét gào đầy khát vọng.

Ngay cả vị Đại trưởng lão cũng phải biến sắc vì đồ đằng trên người ông ta lần đầu xuất hiện hào quang, một con Thanh Mộc Xà trong đó đang điên cuồng muốn lao ra.

Đại tế tự cũng biến sắc, lúc này hào quang cũng phát ra từ đồ đằng của lão. Lão hít sâu, vung tay phải về phía trước, tu vi bộc phát, một vách tường vô hình bỗng nhiên xuất hiện bao phủ bốn phía, ngăn cản đồ đằng dị yêu của các tộc nhân muốn lao ra.

Mặc Phương hoàn toàn thay đổi sắc mặt, ông ta hít thở dồn dập, lộ ra vẻ không thể nào tin. Ông ta ngơ ngác nhìn bầy yêu mấy phút trước còn ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, bây giờ chúng đang gào rú phát cuồng, lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo. Trong nháy mắt, chỉ còn lại ba con dị yêu cấp năm vẫn còn đang giãy dụa giữa không trung.


Nhưng chỉ được một hơi thở, con Thanh Mộc Lang với con Hắc Xà cũng gào thét bay tới chỗ Mạnh Hạo. Chỉ còn lại con dơi, hai mắt nó cẩn thận nhìn xoáy sâu vào Mạnh Hạo. Lúc này, con mắt đục ngầu của nó cũng lộ ra vẻ trấn tĩnh và rung động.

- Đến!

Mạnh Hạo nhìn lại về phía con dơi, hắn thấy có tổn thương ngầm tồn tại trong thân thể nó. Loại tổn thương này rất khó phát hiện. Cho dù là Mạnh Hạo cũng chỉ cảm nhận được trên thân con dơi tản ra một tia yêu khí rất nhạt.

Loại yêu khí rất giống với tồn tại trên người Đại Mao.

Thông qua sự hỗn loạn của tia yêu khí này, Mạnh Hạo mới nhìn ra vẻ kỳ dị của con dơi và tổn thương ngầm trên thân nó.

Mạnh Hạo vừa nói xong, hai mắt con dơi cực lớn này chớp chớp, lộ ra một tia cơ trí. Trong chớp mắt, thân mình con dơi lao ra, ngay sau đó đã xuất hiện bên người Mạnh Hạo.

- Điều này không thể xảy ra!

Mặc Phương phun ra một búng máu tươi, loạng choạng bước lui mấy cái, cả người như điên cuồng, la lớn.

Ông ta không có cách nào thừa nhận hết thảy mọi việc mới đây. Lúc này, hai mắt ông ta đỏ bừng, tóc tai bù xù, la hét xong, ánh mắt ông ta đã lộ ra sát cơ mãnh liệt. Mặc Phương không thể chấp nhận việc mình ở trước sự chứng kiến của nhiều người, lại bị thua trong tay một tên Tư Long không tiếng tăm. Giờ phút này, trong mắt Mặc Phương đầy sát cơ lập lòe, ông ta bỗng nhiên nâng tay phải lên.

Trên cổ tay ông ta có đeo một cái vòng bằng xương màu đen. Sau khi Mặc Phương vung tay lên, cái vòng bằng xương lập tức vỡ vụn, một tiếng nổ "Phịch" vang lên, một mảng tro cốt xuất hiện.

Trong nháy mắt, mảng tro cốt này ngưng tụ lại, tỏa ra hào quang chói mắt, hóa thành một cái truyền tống trận. Trong chốc lát, có một tiếng gầm thét vang trời từ trong truyền tống trận phát ra, cùng lúc đó, một bóng ảnh màu xám lập tức xuất hiện. Đó là một con vượn lớn màu xám có kích thước khoảng bảy tám trượng.

Hai mắt con vượn đỏ thẫm, thân nó đầy lông. Lúc xuất hiện, nó ngửa mặt lên trời rống to, một luồng hơi thở gần với cảnh giới Kết Đan trực tiếp khuếch tán ra bốn phía, làm cho không ít tộc nhân Ô Đạt bộ ở chung quanh phải biến sắc.

- Dị yêu cấp sáu!

- Đúng là dị yêu cấp sáu!


- Giết tất cả dị yêu của hắn, rồi giết luôn hắn đi!

Mặc Phương gằn giọng ra lệnh. Con vượn lớn này ngửa mặt lên trời gào thét, toàn bộ lông trên người nó dựng đứng cả lên, thân thể mạnh mẽ lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

Vẻ mặt nó đầy hung tàn như muốn nghiền nát tất cả tính mạng đang ngăn trước mặt mình thành bụi.

Ánh mắt Mạnh Hạo lạnh lẽo.

- Đại Mao!

Hắn lạnh nhạt mở miệng.

Ngay lúc Mạnh Hạo vừa nói xong, con Đại Mao vốn rất lười nhác từ đầu đến cuối bỗng ngẩng đầu, trong chớp mắt thân thể gầy yếu của nó bộc phát ra khí thế kinh người, hai mắt lạnh lùng của nó tràn đầy vẻ hung tàn cùng điên cuồng đến cực điểm.

Sự hung tàn của nó vẫn luôn bị Mạnh Hạo áp chế lại, nếu không có mệnh lệnh của Mạnh Hạo thì nó sẽ không để lộ ra. Lúc này nó được cho phép, sự hung tàn đã lộ ra. Trong tiếng nổ vang, một luồng hơi thở nồng đậm mùi máu tanh từ thân con sói tràn ra, lúc này bộ lông vốn có màu xanh của nó...

Đã biến thành màu trắng!


Một bóng trắng nháy mắt bay ra, tốc độ nhanh đến khó có thể hình dung được, chớp mắt liền xuất hiện ở trước người Cự Viên. Một tiếng động nổ vang long trời lở đất, một luồng sóng quét ngang lan ra bốn phía, mang theo tro bụi trên mặt đất, nhấc lên một cơn lốc gào thét dữ dội.

Miệng Cự Viên truyền ra tiếng kêu rên cùng rít gào thảm thiết, thân thể khổng lồ của nó, giờ phút này giống như là đâm vào một ngọn núi. Bỗng nhiên nó lùi lại, mồm phun ra từng ngụm lớn máu tươi, tiếng nó kêu thảm thiết truyền khắp bốn phía. Ở trước lồng ngực của nó có một mảng lớn máu thịt lẫn lộn, là do có một miếng thịt lớn đã bị trực tiếp kéo xuống.

Bóng trắng lại lóe lên, Đại Mao xuất hiện ở một bên, trong miệng còn dính máu tươi, nó vươn đầu lưỡi đỏ ngầu liếm môi, cổ họng nuốt một cái, giống như nuốt xuống miếng thịt vừa kéo xuống lúc trước.

Trên mặt nó không có kiêu ngạo, chỉ có lạnh lùng cùng tàn nhẫn, liếc mắt nhìn Cự Viên một cái, nó liền ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng. Thân mình nháy mắt hóa thành bóng trắng, chỉ trong chớp mắt, ở bốn phía của nó xuất hiện một vùng ảo ảnh, bên trong ảo ảnh này là một cây đại thụ.

Cái cây vặn vẹo, cành cây quấn quanh cùng một chỗ, hóa thành một đầu sói, theo hướng nhìn của Đại Mao lao ra. Ánh mắt Cự Viên toát ra sự sợ hãi, nhưng nó vẫn rống to, thân thể tại chớp mắt lại phóng to mấy lần, nhắm thẳng đến Đại Mao mà lao tới.

Lại một tiếng nổ long trời lở đất, nhưng lần này còn xen lẫn tiếng kêu thảm thiết, thê lương đến cực điểm của Cự Viên. Thân ảnh Đại Mao xuất hiện tại bên người Cự Viên, nó há mồm to dày đặc răng nanh, trực tiếp cắn lấy cổ Cự Viên.

Tiếng kêu thảm thiết đang còn vang dội, bỗng một tiếng răng rắc vang lên…

Trong phút chốc, máu chảy đầm đìa, đầu Cự Viên bị Đại Mao một ngụm cắn đứt. Ngậm cái đầu tròn, thân mình Đại Mao nhoáng lên một cái, về tới bên người Mạnh Hạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui