Ngã Dục Phong Thiên

- Trở thành đệ tử của ta, cả đời này, chỉ lễ bái có ý nghĩa chân chính hai lần.

- Lần thứ nhất là lễ bái sư, cái khấu đầu này cùng ta kết ân, bởi vì từ nay về sau, ta và ngươi vận mệnh liên lụy, ta không ngừng, ngươi không ngừng.

- Về phần lần thứ hai, đợi khi nào ngươi tỉnh ngộ, thì đến trước mặt ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.

- Khấu đầu bái sư, phân ra ba khấu theo thứ tự là trẻ con, đi xa, mộ vọng, nay cái khấu đầu ngươi là cái khấu đầu của trẻ con.

Lão giả nhìn Mạnh Hạo nhẹ giọng cất tiếng nói.

Mạnh Hạo chỗ thì hiểu chỗ thì không, hai tay hắn chạm xuống mặt đất hướng về phía lão giả, khấu đầu thật sâu xuống nền đất.

Cái khấu đầu này động tới trời xanh, động tới mây gió, động tới cánh chim đang bay ở phía xa.

Cái khấu đầu này mặt đất rung lên, chúng sinh mơ mộng, những việc cũ hiện lên.

Cái khấu đầu này nhân tiền kiếp, quả hậu thế, cuộc đời này ngươi không ngừng, ta không ngừng.


Tiếng cười của lão giả mang theo cảm giác thoải mái vang vọng bốn phía, trong tiếng cười kia có cảm khái, có thỏa mãn, có hiền lành, cũng có trách nhiệm.

Từ đó về sau, thiếu niên trước mắt này trở thành đệ tử của lão, từ đó về sau nhất cử nhất động của thiếu niên này đều có khắc dấu ấn của mình, từ đó về sau sinh mệnh của thiếu niên này chính là mình, vì mình … là sư tôn của hắn.

Đây là nhân quả, không phải là thiên định mà là nhân định, là một hồi nguyên nhân không phải thiên duyên, không phải chủ định trong tối tăm, mà là do hai người lựa chọn.

Một người thì lựa chọn sư tôn, một người thì lựa chọn đệ tử, kết trường … này đó là nhân quả.

- Ngươi còn cần trải qua cái khấu đầu đi xa, cái khấu đầu mộ vọng. Ở trong quá trình này, nhân sinh của ngươi có rất nhiều con đường để đi, còn đi như thế nào… thì dựa vào lựa chọn của ngươi.

- Nếu cuối cùng ngươi giữ lại cái khấu đầu mộ vọng, thì danh thầy trò giữa ta và ngươi không ai có thể làm đứt đoạn, lễ bái sư của ngươi, ta cũng không thu, bởi vì ta đã thu qua một lần.

Lão giả nhẹ giọng cất tiếng nói, giơ tay sờ sờ đầu Mạnh Hạo, hiền lành mỉm cười đỡ hắn đứng dậy.

Mạnh Hạo chỗ thì hiểu chỗ thì không, hắn đứng lên nhìn sư tôn đứng trước mắt, hắn có thể cảm nhận được đối phương hiền lành, mà dưới ánh mắt của sư tôn, trong lòng hắn càng cảm thấy ấm áp hơn.

Hắn gật đầu thật mạnh.

Xuân đi thu đến, một năm rồi lại một năm, Mạnh Hạo đã mười chín tuổi. Trong thời gian bảy năm này, đại đa số thời gian hắn ở tại nơi này, bên cạnh sư tôn, hắn đọc sách nhìn mây trắng gió mát, ngắm trăng nhìn sao.

Tất cả mọi thứ trong sách, làm cho hắn biết được tôn sư trọng đạo, tất cả mọi thứ trong sách làm cho hắn hiểu được, thế giới rất lớn.

Thời gian bảy năm, phụ thân hắn đã già hơn rất nhiều, sư tôn hắn cũng đã già đi nhiều, Tiểu Đào Hồng cũng không còn là một hồng nhan ở viện phường nữa. Một năm trước đây nàng đã bán thân làm thiếp cho một tài chủ ở huyện ngoài.

Trước khi đi, nàng còn đến tìm Mạnh Hạo, giống như xem Mạnh Hạo là một đứa em trai, ôn hòa nói chuyện với Mạnh Hạo, cuối cùng thì dưới nụ cười của Mạnh Hạo, đi lên cỗ kiệu, rời xa huyện Đông Lai.

Năm đó, hai người đồng bạn của Mạnh Hạo, từng theo hứa hẹn và nhận sự truyền thừa của Mạnh Hạo, hiện nay đã xác thực trở thành ác bá trong huyện thành.

Mạnh Hạo không còn là ác bá tự xưng năm đó nữa, hắn bỏ xuống áo bào xinh đẹp, mặc chiếc áo dài thư sinh đơn sắc.


Áo dài màu xanh, giống như những năm tháng đang tuổi ngây thơ của hắn, theo xuân thu luân phiên thay đổi, trên mặt của hắn đã bớt đi một chút lỗ mãng, nhiều thêm một ít trầm ổn. Hắn thích tự hỏi, hắn thích nhìn bầu trời, không biết đang nhìn cái gì.

Hắn thích khi mưa gió đứng ở bên trong đình, nhìn những tia sấm chớp ở xa xa, nhìn mưa rơi trên mặt đất hắn, nghĩ tới những điều bên trong sách vở, hắn nhìn vào từng mảnh đời tang thương.

Như một giấc mộng, bảy năm giống như một cơn gió, Mạnh Hạo không có cảm giác là mình đã thay đổi cái gì, nhưng người ngoài nhìn lại thì thấy hắn thay đổi nhiều lắm.

Hắn cũng thường thường nhìn tòa Đường lâu, trong đầu hắn thỉnh thoảng sẽ hiện ra những ký ức dường như là từ kiếp trước rất pha tạp và không liên tục, nhưng bảy năm qua những ký ức này hiện ra càng ngày càng nhiều.

Mạnh Hạo nhìn sư tôn đã càng già thêm, hắn muốn nói ra ý muốn đi xa, hắn muốn đi qua những ngọn núi, đi qua những vùng đất, đi xem thế giới bên ngoài.

Nhưng cuối cùng, hắn nhìn thị trấn, nhìn sư tôn, nhìn phụ thân, hắn không mở miệng được, hắn trầm mặc.

Một năm rồi một năm, khi cái bảy năm thứ hai đến, lúc đó là mùa thu, lá thu rơi đầy rải rác trên mặt đất, quay cuồng ở trong gió trời, thì phụ thân hắn bệnh nặng, ở trong một làn gió đêm màu tím thổi qua, phụ thân hắn qua đời.

Trước mộ phần phụ thân, trong mắt Mạnh Hạo hiện lên sự hoảng hốt, mơ hồ giống như mười bốn năm về trước, phụ thân bế chính mình đi đến cửa sư tôn, trong nháy mắt mười bốn năm đã qua đi, trong trầm mặc Mạnh Hạo uống hết một bầu rượu.

Khi xoay người rời đi, thì hắn hướng về phía sư tôn nói lên ý tưởng muốn đi xa, đây là một mơ ước của hắn, nó đã ở trong lòng của hắn thật lâu.

Trước khi đi xa, Mạnh Hạo ở trước mặt sư tôn khấu đầu vái cái thứ hai, đây là bái lúc đi xa.


Khi sư tôn ngóng nhìn hắn, Mạnh Hạo lưng cõng hòm sách, trong một buổi sáng sớm, đạp trên ánh nắng ban mai, càng đi càng xa.

Lần đầu tiên hắn quay đầu thì không còn trông thấy sư tôn nữa, đến lần thứ hai quay đầu thì đến ngay cả tòa Đường lâu cũng đã biến mất.

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn giống như hiểu rõ được điều gì, hắn xoay người, lại tiếp tục càng đi càng xa, hắn chưa quay đầu lại lần thứ ba.

Trên một con sông lớn, Mạnh Hạo có gặp một người lái đò, nói rằng con sông này có liên quan đến truyền thuyết về một dòng sông dài. Trong truyền thuyết có con sông giống như con sông này, ở đó có tiên nhân ở lại.

Tiên nhân, đó là do Mạnh Hạo đã đọc qua cuốn sách ấy, ngẫu nhiên tìm thấy một cách xưng hô làm cho hắn cảm thấy rất hứng thú. Ở trên con sông này hắn cư ngụ lại ba năm, đáng tiếc là hắn không nhìn thấy tiên nhân mà là nhìn thấy bóng ngược của con sông này, giống như hắn nhìn thấy lại được chính mình.

Bay tại bầu trời, tu ở trong núi, luyện ở một người tên là Đan Đông Nhất Mạch Tử Vận Tông.

Giống như chính mình nhảy xuống là có thể biến thành một cái khác chính mình, kết thúc cả cuộc đời này.

Ba năm sau, Mạnh Hạo hai mươi chín tuổi, mà đúng một năm cuối cùng, hắn không nhảy xuống giữa dòng sông mà là đứng lên rời đi khỏi dòng sông này, hắn đi đến chỗ càng xa hơn.

Một năm sau, ở một nơi giống như một khu rừng tối tăm không có đoạn cuối, một đêm tối trong một tháng ít gió, Mạnh Hạo nhìn thấy một thân ảnh nữ tử mơ hồ, cùng với mồ mả tổ tiên hoang phế, trước mộ phần không có hương khói. Cảnh rừng núi tối đen u ám, làm Mạnh Hạo có chút sợ hãi, khi bốn xung quanh hắn vờn quanh vô số thân ảnh thì trong trí nhớ Mạnh Hạo nghĩ tới một ngón tay hắn bày ra một ấn quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui