Nhất là khi nhìn thấy Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục còn đang thật sự chấp nhất, thì thái độ của Mạnh Hạo lập tức làm cho những Chủ Lô vốn không có cảm tình gì với hắn lại càng thêm khinh bỉ, ngay cả tám vị Tử Lô cũng có vài vị đang nhíu mày.
Nhưng bất luận như thế nào đi nữa, thì Mạnh Hạo vẫn là người thứ nhất đi ra khỏi khu vực thứ hai, giờ phút này hắn đang chắp tay sau lưng, rất nhàn nhã tiêu sái tiến vào khu vực thứ ba, giống như vừa xem phong cảnh, vừa du ngoạn.
- Phương Mộc này quá dở hơi, tâm tính không đủ, không thích hợp trở thành Tử Lô.
Một trung niên nam tử trong số các Tử Lô đan sư - Diệp Vân Thiên, giờ phút này thản nhiên mở miệng, một câu như khẳng định.
- Ta thấy chưa chắc, dùng phương pháp đơn giản nhất, xông qua cửa ải này, cũng chưa hẳn là lựa chọn tồi.
An Tại Hải cười ha ha.
- An sư huynh nói cũng rất có lý, nhưng Diệp mỗ muốn xem ở khu vực thí luyện thứ ba, người này sẽ lựa chọn như thế nào.
Diệp Vân Thiên cười cười, thản nhiên nói.
Từ đó về sau liên tục có người từ khu vực thứ hai đi ra, cuối cùng trừ Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục ra, sau Mạnh Hạo có tổng cộng năm người đi ra, về phần hai vị khác vì không thể luyện ra toàn bộ đan dược có dược lực hơn tám phần, cho nên đã thất bại ở khu vực thứ hai.
Hình ảnh trên lò luyện đan ở bên ngoài từ mười hình nay chỉ còn lại tám.
Khi Mạnh Hạo đi tới trước núi đá của khu vực thứ ba thì mây tím tràn ra, nhưng chỉ có một tia, có thể thấy được việc quá quan lúc trước của hắn, không nhận được nhiều sự đồng tình của thế giới tiên thổ.
Sau khi dung nhập một tia mây tím vào lò luyện đan, Mạnh Hạo hướng mắt nhìn về phía núi đá, khoanh chân ngồi xuống, loại trừ sự mệt mỏi còn sót lại trong cơ thể, vẻ uể oải cũng tan biến, làm cho thân thể trở nên sung mãn.
Sở Ngọc Yên cuối cùng cũng luyện chế hoàn thành tất cả đan dược, sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt. Luyện chế bốn viên đan dược này đối với nàng mà nói, khó khăn cực lớn, nàng chỉ có thể kiên trì sáng tạo ra đan dược thuộc Trúc Cơ cảnh, về phần Kết Đan và Nguyên Anh thì nàng không thể sáng tạo ra được, cho nên chỉ có thể lựa chọn đan dược đã có sẵn, khó luyện nhất trong số đó để luyện chế.
Giờ phút này nàng xoa xoa mồ hôi trán, nhìn núi đá trước mặt nổ vang, mở ra một khe hở lớn hơn một trượng, lộ ra nụ cười tự tin, cất bước đi ra.
Phía sau nàng, Diệp Phi Mục cũng đã luyện đủ đan dược, y cũng giống như Sở Ngọc Yên, không thể kiên trì sáng tạo ra cả bốn viên đan dược, y chỉ có thể tự nghĩ ra một viên đan dược ở Kết Đan cảnh, nhưng đến Nguyên Anh cảnh lại không thể không dừng lại, rơi vào đường cùng mới lựa chọn đan dược đề cao tu vi cho Nguyên Anh cảnh. Khó khăn to lớn, y luyện chế ít nhất hơn mười lô mới có thể miễn cưỡng thành công.
Bởi vì đây là đang ở trong tiên thổ, tất cả tốc độ đều được tăng nhanh, nếu không y muốn luyện chế xong bốn viên đan dược này cần ít nhất một năm trở lên.
Núi đá trước mặt y nổ vang, mở ra khe hở lớn hơn hai trượng, hiển lộ hoàn toàn con đường phía sau, y hít sâu một cái, trong mắt mang theo sự ngạo nghễ, cất bước đi ra.
Trình độ chênh lệch cao thấp giữa tám người còn lại tham gia thí luyện, người ngoài liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, giờ phút này tất cả đều đang đàm luận về cái khe hở kinh người do Diệp Phi Mục tạo ra.
Theo nhóm người Sở Ngọc Yên lần lượt đi tới trước núi đá của khu vực thứ ba, sau khi bọn họ đụng chạm vào núi đá, mây tím nồng đậm lập tức hiện ra trước mặt. Mây tím của Sở Ngọc Yên rất nhiều, giằng co thời gian một nén nhang mới tiêu tán, kinh người nhất là Diệp Phi Mục, mây tím của y tràn ra, giằng co hai nén hương, khiến cho lò luyện đan của y giờ phút này cũng đã trở thành màu tím nhạt!
Giờ phút này ở trên những con đường khác nhau, mấy người khác cũng đều đang hấp thu mây tím, sau đó mới ngắm nhìn núi đá, rồi đều nhíu mày. Khu vực thí luyện thứ ba này so với hai nơi trước lại càng khó khăn hơn.
Mạnh Hạo cũng ngồi xuống, mở mắt ra, trong mắt lộ ra một chút tinh mang. Tinh lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, giờ phút này hai mắt chợt lóe, nhìn về phía chữ viết trên núi đá, như đang suy nghĩ gì đó.
Ở sau núi đá này không có thềm đá, giống như con đường đến nơi này đã bị gián đoạn. Từ núi đá nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy một đám mây hư vô, không thấy bất kỳ con đường nào.
- Cửu Bảo Châu Liêm hoa...
Hai mắt Mạnh Hạo hơi co rút lại, nhìn chữ viết khắc trên núi đá, phía trên đó là một gốc cây dược thảo, có chín đóa hoa, màu sắc bất đồng.
- Hoa này tam bảo là thông thường, lục bảo là hiếm thấy, về phần cửu bảo thì là… chưa bao giờ được thấy! Mỗi một đóa hoa đều ẩn chứa dược hiệu khác nhau. Chín đóa hoa phối hợp với nhau, thì gần như chỉ cần một gốc dược thảo này, đã có thể tạo ra hơn ngàn loại đan phương khác nhau.
- Mỗi một loại đan phương luyện chế ra đan dược, căn cứ phẩm cấp khác nhau sẽ hóa thành số lượng bậc thang khác nhau.
Mạnh Hạo trầm mặc, hai mắt nhắm nghiền, ở những con đường khác những người khác cũng đối mặt với khảo nghiệm như thế.
Sở Ngọc Yên là người đầu tiên nâng tay phải lên, đặt trên núi đá, trước người của nàng lập tức chợt lóe quang mang, hư ảnh Cửu Bảo Châu Liêm hoa huyễn hóa hiện ra trước mặt nàng.
Giờ phút này các tu sĩ ở trên ngọn núi bên ngoài kể cả tu sĩ ngoại tông, cũng đều ngưng thần quan sát, đều đã nhìn ra chỗ kinh người của khu vực thí luyện thứ ba.
- Khu vực thứ ba một mặt là khảo nghiệm luyện đan, mặt còn lại là lựa chọn, trọng điểm nhất là có thể luyện chế đúng đan dược, huyễn hóa ra bậc thang hoàn mỹ nhất.
Tử Lô đan sư - Diệp Vân Thiên thản nhiên mở miệng, ánh mắt của y từ đầu tới cuối đều dừng lại trên hình ảnh của Diệp Phi Mục.
Lời y vừa nói khiến cho không ít đan sư ở bốn phía lộ ra vẻ giật mình, đều ngưng thần nhìn lại.
Sở Ngọc Yên ngắm nhìn đóa hoa trước mặt, trầm mặc, mắt phượng chợt lóe.
- Đan đạo như tu hành đại đạo, cỏ cây sinh trưởng trong trời đất, luyện đan giống như luyện hóa thiên địa, tìm kiếm một đường sinh cơ trong đó, dùng sinh cơ luyện thành đan. Cho nên luyện đan là một con đường cầu sinh, tìm kiếm một con đường đã bị xóa đi trong thiên địa!
- Chín là cực, nếu ta luyện chế đan dược này, chỉ luyện chín viên, mỗi một viên chỉ lấy tám đóa hoa, mà dược lực trong đan dược được luyện chế ra chính là dược lực của đóa hoa còn thiếu kia!
- Dùng chín viên đan này tạo thành vòng tuần hoàn, mở ra con đường thông thiên!
Hai mắt Sở Ngọc Yên lộ ra sự quyết đoán, đây là lựa chọn của nàng, tay phải nâng lên, bắt đầu luyện đan.
Diệp Phi Mục hít sâu một hơi, trải qua vài canh giờ suy tư, vẻ mặt của y cũng trở nên ngưng trọng, giờ phút này hai mắt nheo lại, tay áo vung lên, sau khi đã huyễn hóa ra Cửu Bảo Châu Liêm hoa, liền ngưng thần luyện chế đan dược.
- Muốn luyện, chỉ luyện một viên đan! Một viên tập hợp đủ dược lực của chín đóa hoa, nhưng lại sinh ra một dược lực khác! Ta muốn luyện, không phải chín, mà là mười!
- Một viên muốn luyện này, bản thân Cửu Bảo Châu Liêm hoa không thay đổi, thêm vào dược lực thứ mười, trước nay chưa từng có mới phù hợp thân phận của ta!
Giờ khắc này sự cao ngạo của Diệp Phi Mục, giống như hóa thành sự chấp nhất đối với đan đạo, hóa thành sự tự tin đối với bản thân mình.
Rất khó nói giữa y và Sở Ngọc Yên, tư tưởng đan đạo của ai đúng đắn hơn, trong hai người, một người dùng đan đạo luyện sinh cơ, luyện đến mức tận cùng, mà người còn lại thì ngưng tụ tất cả biến hóa phức tạp lại cùng một chỗ để, luyện ra cái duy nhất, trước nay chưa từng có.
Tạo nghệ đan đạo của hai người ở một khắc này hiển lộ rõ trong mắt những người ở trên đỉnh núi, khiến cho bọn họ rung động, dẫn dắt cảm ngộ sâu xa, càng khiến cho những người ngoài tông trong lòng xuất hiện tâm tư riêng.
Cho dù là tám vị Tử Lô đan sư giờ phút này sau khi thấy sự lựa chọn của Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục đều lộ ra ý tán thưởng.
Chỉ có Đan Quỷ đại sư vẻ mặt vẫn như thường, làm cho mọi người đoán không ra ánh mắt của lão đang nhìn về phía người nào trong số những hình ảnh kia.
Cũng chính là trong một khắc này, Mạnh Hạo mở mắt ra, trong mắt lộ ra phong mang kỳ dị, tay phải nâng lên đặt trên núi đá, Cửu Bảo Châu Liêm hoa xuất hiện, lò luyện đan biến ảo theo ra, Mạnh Hạo không lập tức luyện chế, mà ngắm nhìn đóa hoa hư ảo ở trước mặt, trong mắt hắn lộ ra tinh mang.
Trong đầu hắn hiện lên lượng lớn đan phương, tạo nghệ trên phương diện thảo mộc của hắn được triển khai toàn diện, quay chung quanh gốc dược thảo hư ảo kia, dùng những đóa hoa với những dược lực khác nhau này phối hợp lại, chậm rãi tổ hợp trong đầu hắn.
Nhưng rất nhanh, những suy nghĩ này đều bị Mạnh Hạo loại bỏ khỏi đầu óc, hắn nhìn dược thảo, trong mắt dần dần lộ ra tinh mang, vẻ mặt biểu hiện ra cực kỳ hứng thú. Giờ khắc này hắn không còn là con người lười biếng như ở khu vực thứ hai nữa, mà là đang rất hưng phấn.
- Ta muốn luyện mười viên đan dược, chín viên phó đan, một viên chủ đan!
- Chín là cực hạn, một là kiên định, lấy thân làm lò luyện đan, lấy tâm làm đan phương, luyện thiên, luyện địa, luyện nhật nguyệt tang thương, luyện một viên phản phác quy chân!
Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra phong mang thâm thúy, nếu đổi thành một nơi khác, hắn sẽ không chấp nhất việc luyện đan như vậy, nhưng hôm nay tại nơi thí luyện này, tại Tử Vận Tông, Mạnh Hạo thấy cực kỳ hứng thú, cũng không che dấu cái gì nữa, hắn muốn bày ra toàn bộ tạo nghệ đan đạo của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...