Nhất là mấy loại dược thảo rất dễ nhầm lẫn, cực khó phân biệt, đòi hỏi những chi tiết nhỏ bé, thậm chí còn phải đích thân xem xét một lúc mới được. Vì thế nên chỉ có hình ảnh là phải cẩn thận quan sát rồi mới khắc được.
Ngoài Mạnh Hạo, mười người khác lúc này đều sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hung ác. Bọn họ kiên trì tới hiện tại, nên không cam lòng từ bỏ. Vả lại trận thí luyện này rất xảo quyệt, vì để nhanh chóng xuất hiện người bị đào thải, nên một khi làm sai hoặc bỏ qua mười dược thảo thì lập tức tự động mất tư cách.
Chuyện này cũng ngăn cản được người làm bừa cho đủ số lượng, khiến ai là người mạnh nhất trong số dược đồng, chỉ cần nhìn là có thể thấy.
Đúng lúc này, một người sắc mặt đại biến, ngơ ngác nhìn quầng sáng trước mặt tự động vụt tắt, ngẩn ra đó, hồi lâu sau cười như mếu lảo đảo đứng dậy, được người dìu khỏi bàn.
Tất cả dược đồng bốn phía lúc này đều hồi hộp nhìn mười người còn lại trong quảng trường. Mười người này đã vượt qua được khảo nghiệm lần này.
Nhưng lại chẳng ai lựa chọn đứng lên!
Cho dù đã thông qua, nhưng là dược đồng, lại có được chí lớn trở thành đan sư, sao có thể không phải hạng người tâm cao khí ngạo cho được. Nếu đã so bì thì tất nhiên phải phân ra cao thấp, tìm ra kẻ đứng đầu!
Tâm tính như vậy, người nơi đây đều có. Ba vạn dược đồng bốn phía đều ngóng nhìn, bọn họ cũng đang suy đoán xem ai mới là người đứng đầu của cuộc tỷ thí lần này.
Tám lão già Vương Phàm Minh liếc mắt với nhau, cũng không ai lên tiếng chấm dứt trận thí luyện này, mà chăm chú nhìn.
Thời gian trôi qua, trong mười người kể cả Mạnh Hạo có thể nói là những người nổi bật nhất trong đám dược đồng, mỗi một người đều có tư cách trở thành đan sư. Lúc này mắt bọn họ đỏ ngầu, nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt, không ai chịu ngừng.
Mạnh Hạo nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi lại mở mắt ra nhìn tấm hình trước mặt. Lúc này trên màn hình là một gốc dược thảo, loại dược thảo này cực kỳ hiếm thấy, căn bản không có trong mười vạn dược thảo, mà là từ nhiều loại thảo dược trồng xen kẽ trong trăm vạn biến hóa mới xuất hiện loại thảo diệp hiếm có này.
Chỉ một gốc này cũng đủ khiến đám tu sĩ Nam Vực tự xưng kiến thức rộng rãi đều mù tịt..
- Càng ngày càng khó, nhưng vậy thì mới thú vị.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt đầy kiên quyết, lúc này khí tức tu sĩ trên người hắn đã phai nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là sự cố chấp khó có thể lay chuyển của thư sinh, là quyết tâm muốn thi đỗ.
Bởi vì khi vào Đan Đông nhất mạch này rồi, Mạnh Hạo đã nhận ra hắn quả thật có thiên tư với phương pháp luyện đan!
Có lẽ ở con đường tu hành, tư chất của hắn chỉ bình thường, nhưng về luyện đan thì hắn lại là kỳ tài! Cho dù là thôi hóa, cho dù là học thuộc những dược thảo này, hắn đều giỏi hơn những người khác.
Cũng có thể nói, đây không phải là thiên tư nữa, mà là thiên phú, một loại thiên phú về thảo mộc!
Đối với điểm này, Mạnh Hạo luôn nghĩ tới lời nói Thủy Đông Lưu, hắn hiểu rằng hắn vốn không có loại thiên phú này, mà nó đến từ Bỉ Ngạn hoa!
Không biết đã qua bao lâu, trong mười người này dần có những người mà quầng sáng trước người tối đi rồi vụt tắt, bọn họ đã đáp sai mười cây nên bị mất tư cách.
Mãi đến khi trên quảng trường rộng lớn này chỉ còn lại hai người!
Một người là Mạnh Hạo, một người là nam tử trung niên có sắc mặt âm trầm. Hai người vẫn đang tiếp tục, nam tử trung niên khi nhìn Mạnh Hạo thì ánh mắt đầy điên cuồng và không cam lòng.
- Mười hai tuổi ta vào sơn môn, làm dược đồng gần nửa đời người, chả lẽ không bằng ngươi?
Nam tử trung niên mắt đã đỏ ngầu, nhìn chằm chằm gốc dược thảo trước mặt, nhưng sắc mặt dần tái đi. Gã đã đáp sai chín lần, đây là cơ hội cuối cùng. Nhưng… gã không biết cây dược thảo này.
Hồi lâu sau, nam tử trung niên cười thảm một tiếng, lặng lẽ đứng lên chứ không khắc đáp án nữa, mà nhớ thật kỹ gốc dược thảo này rồi xoay người đi ra bên ngoài.
Lúc này trên quảng trường chỉ còn lại một mình Mạnh Hạo!
Trong phút chốc này hắn trở thành trung tâm chú ý, tất cả mọi người, kể cả tám lão già Vương Phàm Minh kia đều nhìn Mạnh Hạo!
Bởi vì chỉ có Mạnh Hạo là còn đang đáp đề!
Mạnh Hạo không biết mình đã đáp được bao nhiêu câu, mười vạn thảo dược, trăm vạn biến hóa, có lẽ đã đáp được một nửa, hoặc là nhiều hơn. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trước mặt hắn chỉ có thảo dược trong quầng sáng. Liên tục đáp đề khiến hắn dần phát hiện có rất nhiều thảo dược rõ ràng là chưa từng thấy bao giờ, nhưng chỉ cần liếc qua, suy nghĩ chút là đáp án sẽ hiện ra trong đầu.
Dường như mười vạn dược thảo, trăm vạn biến hóa chỉ là nền tảng, nhưng nền tảng này lại mở ra thiên phú mà hắn lấy được từ chỗ Bỉ Ngạn hoa. Đó là thiên phú về thảo mộc, khiến cho những tri thức cơ bản này tự xếp thành hàng, rồi tạo ra đáp án.
Mà ở trong túi Càn Khôn của hắn, bông Bỉ Ngạn hoa bị phong ấn trong bức tranh của Thủy Đông Lưu kia lúc này đang run run, dường như đang giãy dụa không cam lòng, gào thét không tiếng động. Bởi vì từ khi Mạnh Hạo bắt đầu đáp đề trở đi, theo thảo mộc không ngừng hiện lên trong đầu hắn, hắn đang vô tình cướp lấy tư chất vốn là của Bỉ Ngạn hoa!
Nếu chỉ như vậy thôi thì cũng chẳng là gì, nhưng trong lúc đáp đề, Mạnh Hạo còn phát hiện yêu đan trong đạo đài của mình dường như có dấu hiệu chuyển động. Mỗi một lần chuyển động dường như tuôn ra luồng lực vô hình rót vào trong đầu hắn, khiến thiên phú về thảo mộc mà hắn dung hợp của Bỉ Ngạn hoa trở nên bá đạo hơn.
Trận thí luyện thảo mộc này với Mạnh Hạo mà nói là trận cướp đoạt và dung hợp thiên phú về thảo mộc của Bỉ Ngạn hoa! Lại không có phương pháp gì, trận thí luyện này khiến tốc độ dung hợp của Mạnh Hạo càng nhanh hơn, có thể nói là hắn rất may mắn.
Loại duy trì này, theo Mạnh Hạo suy nghĩ tìm tòi, và liên tục đáp đề thì xuất hiện càng thường xuyên. Tiếng kêu thảm thiết của Bỉ Ngạn hoa mà không ai nghe thấy, thiên phú thảo mộc đang bị đoạt đi, nhanh chóng dung hợp với Mạnh Hạo, trở thành tư chất của hắn!
Nếu giờ có người bảo Mạnh Hạo ngừng lại thì hắn trái lại sẽ cảm thấy không cam lòng.
Lúc này mặc dù đôi mắt đã đầy tơ máu, thời gian suy nghĩ dù dài, nhưng hắn chưa từng bỏ qua một cây nào. Thường thì cứ suy nghĩ một lát là lại khắc xuống, khiến người vây xem phải khiếp sợ, mặc dù tám lão già Vương Phàm Minh kia cũng đều nhìn nhau, trong ánh mắt đầy vẻ chấn động.
Bởi vì những dược thảo mà Mạnh Hạo trả lời được kia, thậm chí mấy người bọn họ cũng không biết rõ. Dù sao loại biến hóa này cần hơn mười loại dược thảo mọc cùng một chỗ thì mới xuất hiện, phải nói là rất hiếm thấy.
- Mười vạn dược thảo, trăm vạn biến hóa, ngàn vạn bạn sinh, đây là ba loại cảnh giới của thảo mộc. Nếu đạt tới cảnh giới thứ nhất là có tư chất luyện đan, có tư cách trở thành đan sư…
- Nam Vực hiện thời, về tư chất thảo mộc, thì kẻ có thể đạt tới cảnh giới thứ hai không ai không phải là Tử Lô. Còn về cảnh giới thứ ba, chỉ có Đan Quỷ đại sư và hai vị đại sư đan đạo khác. Chỉ có duy nhất ba người này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...