Lúc này đây bên trong tòa thành cao chót vót ở thành chính của Tống gia này, Tống Giai nhìn quầng sáng hư ảo trước mặt, mà những gì xuất hiện trên quầng sáng kia đúng là cảnh tượng trên quảng trường.
Trên mặt nàng vẫn còn ý cười, mà đại đa số thời điểm đều là nhìn Mạnh Hạo.
- Người này thật thú vị, sao hắn lại đắc tội nhiều người như vậy, thậm chí đắc tội cả đại bá?
Tống Giai cười nói. Mà mỹ phụ trung niên ở bên cạnh lúc này cũng nở nụ cười.
- Sao vậy, trúng ý hắn rồi ư?
- Đâu có ạ!
Tống Giai vội nói. Nàng vốn xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, lúc này vội vã giải thích, nói xong khuôn mặt còn ửng đỏ.
Mỹ phụ trung niên cười, từ ái nhìn Tống Giai, không nói gì.
- Con chẳng qua là thấy kẻ này thú vị, đắc tội nhiều người như vậy mà lại có không ít người đứng bên hắn. Huống chi người này không giống tu sĩ, mà giống thư sinh.
Tống Giai khẽ nói.
Mỹ phụ trung niên nghe vậy thì mỉm cười dịu dàng, vung tay phải lên. Ngay tức khắc một chiếc ngọc giản bốc cháy rồi biến mất. Không lâu sau, toàn bộ núi non của Tống gia này khẽ rung, chấn động này rất nhỏ nên người nào mà tu vi chưa đạt tới Nguyên Anh là không thể nhận ra. Thậm chí lúc chấn động, mặt trăng trên bầu trời kia cũng lóe lên.
Dường như trên ánh trăng kia có vô số ký hiệu tràn ra, như đang thôi diễn quá khứ, sau một hồi lâu mới từ từ biến mất. Ngay sau đó, ở trước người mỹ phụ trung niên, chiếc ngọc giản bị đốt tiêu tan lại như thời gian đảo lưu mà từ từ xuất hiện.
Tống Giai nhìn cảnh này mà không hề bất ngờ, trái lại trong mắt đầy chờ mong.
- Được rồi, để ta xem quá khứ của người khiến con cảm thấy thú vị nào.
Mỹ phụ trung niên cười, điểm ngón tay vào ngọc giản.
Theo bàn tay bà ta hạ xuống, trên ngọc giản này lập tức xuất hiện một hình ảnh. Trong hình ảnh này, nơi đó là ở một tòa huyện thành, một thiếu niên ngồi bên cửa sổ, cầm sách đọc dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu.
Chàng vừa đọc vừa lắc đầu, tay trái cầm một chiếc quạt đang không ngừng quạt, hiển nhiên là rất nóng.
Thiếu niên này chính là Mạnh Hạo.
Hình ảnh biến đổi, Mạnh Hạo đã đổi một bộ văn sam trông gọn gàng sạch sẽ đi ra phòng, rồi rón rén tới một bức tường. Không lâu sau, đỉnh một cỗ kiệu được nâng ra, Mạnh Hạo kiễng chân lên nhìn, biểu cảm giống như rất tốt đẹp.
Sau đó hình ảnh lại biến đổi, lần này là ở trên Đại Thanh Sơn, Mạnh Hạo thở dài, ném một cái hồ lô xuống dòng sông.
Ngay sau đó, trong Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo giơ đan dược lên cao, sắc mặt đầy khẩn trương nói tặng đan.
Tống Giai thấy thế thì bật cười, mỹ phụ trung niên kia cũng mỉm cười, lắc đầu không nói gì.
Sau đó lại là quầy tạp hóa trên đỉnh núi bằng phẳng, Mạnh Hạo mỉm cười đầy ngại ngùng bán đan dược giá cắt cổ. Trong đó có không ít hình ảnh chỉ mơ hồ hiện lên, khiến người ta nhìn không rõ. Mỹ phụ trung niên kia nhíu mày, như có suy nghĩ.
Rồi sau đó trong hình ảnh, Tống Giai thấy trên núi của Tống lão quái, Mạnh Hạo một mạch đi qua với thanh thiết thương trong tay. Thấy được trong tòa thành tu sĩ, Mạnh Hạo và hai tên họ Thiên, Lã kia giao dịch thiết thương, lại càng thấy vì một chiếc thương mà dẫn tới huyết án.
- Tên Mạnh Hạo này thật xấu xa… Hắn làm gì giống thư sinh.
Tống Giai gần như không lúc nào là không cười, nhìn Mạnh Hạo trong hình ảnh, ánh mắt đều cười thành trăng lưỡi liềm.
Chỉ là sau đó hình ảnh lại nhòe đi, cho đến khi rõ ràng, Mạnh Hạo đã tới Nam Vực. Mà sau đó hình ảnh lại biến mất, ngọc giản cũng lập tức vỡ vụn. Thậm chí trong lúc vỡ vụn kia như có tiếng nữ tử hừ lạnh từ một nơi xa xôi cách không truyền tới, vang khắp cả căn phòng này. Mà cũng truyền khắp cả Tống gia.
Mỹ phụ trung niên kia bỗng sắc mặt đại biến, phun ra một ngụm máu tươi, cầm lấy Tống Giai vốn đang ngỡ ngàng không hiểu gì cả lùi ra sau mấy bước, sắc mặt đầy vẻ khó tin và hoảng sợ.
Đỉnh núi mà Tống gia ở lập tức chấn động, theo chấn động truyền ra, mặt trăng treo cao trên bầu trời ban đêm của Tống gia ngay tức khắc bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt. Nhưng ánh sáng đó chỉ lóe lên, rồi như bị người ta cưỡng chế mà ảm đạm xuống, dường như còn rung rung.
Mà ngay lúc này, sơn mạch của Tống gia này ở trong chấn động lại đồng loạt chìm xuống. Cả một dải núi dài vô tận, ở một khắc này, không biết bị thứ gì áp chế mà toàn bộ đều lún xuống một tấc!
Một tấc này như là cảnh cáo, dường như nếu người vừa truyền tới lực lượng kia muốn thì có thể lật tay hủy diệt toàn bộ sơn mạch của Tống gia này.
Cùng lúc đó, tất cả tu sĩ Nguyên Anh của Tống gia đều run rẩy cả người, ai cũng hộc máu tươi. Thậm chí ở sâu trong sơn mạch của Tống gia, nơi đạo uẩn của toàn bộ Tống gia này cũng vang lên tiếng nổ động trời, nhưng âm thanh này không tán ra ngoài, chỉ có người cảm thụ mới phát hiện được.
Ở dãy núi thấp nhất của Tống gia có một đài đá, trên đài này có bày một bộ hài cốt. Hài cốt này chỉ có nửa thân trên, nửa thân dưới đã biến mất. Lúc này hài cốt mở choàng mắt ra, khí tức Vấn Đạo đỉnh cao ầm ầm bùng nổ, nhưng lại run run như không thể thừa nhận được lực lượng đang bao phủ cả Tống gia kia.
- Xin thượng tôn bớt giận, chuyện này là Tống gia Nam Vực ta sai…
- Biết sai liền sửa! Tập tục của ngươi đã là gả nữ, vậy để con nhóc kia làm thị nữ dự khuyết đi.
Một giọng nói của nữ tử rõ ràng là không hề hài lòng chậm rãi truyền tới.
- Thượng tôn…
Bộ hài cốt kia chần chừ một chút.
- Hửm? Tống gia Đông Thổ muốn vinh hạnh này đều không có được, ngươi dám từ chối?
Tiếng của nữ tử kia lại truyền ra, lúc này toàn bộ núi non Tống gia ầm ầm chấn động, lần này thì lún xuống ba tấc.
- Tuân lệnh!
Hài cốt kia không chần chừ nữa, quả quyết nói.
Nghe thấy thế, âm thanh của nữ tử kia mới tiêu tan đi. Giờ phút này trong lầu các ở thành chính, Tống Giai mặt mũi tái nhợt, mà mẫu thân của nàng hô hấp dồn dập, khóe miệng chảy máu tươi.
- Giai nhi, người này không thể động vào, hắn là…
Còn chưa kịp nói xong, mỹ phụ trung niên này chấn động toàn thân, như có thần thức dung nhập vào đầu óc bà ta. Hồi lâu sau, bà ta chỉ biết đứng im lặng, sắc mặt đầy phức tạp nhìn Tống Giai.
Tất cả những gì vừa xảy ra với Tống gia, đám người Mạnh Hạo đều cảm nhận được. Theo mặt đất rung chuyển, những người nơi đây sắc mặt đại biến, mà đám lão quái Nguyên Anh kia thì càng khiếp sợ.
Tống lão quái run rẩy, trực tiếp phun ra một búng máu. Nhưng phun ra rồi, lão ta lại run run và phun ra ngụm máu thứ hai, rồi thứ ba. Cứ thế phun ra bảy ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo không ngừng rụt lùi ra sau, sắc mặt tái nhợt, cũng đầy hoảng sợ.
Y là người duy nhất của Tống gia liên tục phun ra bảy ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, người ở nơi đây không hề nhìn thấy rằng trên quảng trường có một bóng dáng hư ảo. Bóng dáng ấy mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra đó là nữ tử. Nàng đứng nơi đó mà không ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Toàn bộ Tống gia này, chỉ có bộ hài cốt Vấn Đạo đỉnh cao, đạo uẩn mạnh nhất của Tống gia kia mới có thể mơ hồ cảm nhận được một tia khí tức khiến lão phải run sợ giáng xuống quảng trường Tống gia này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...