Nửa tháng sau, Hoắc Khứ Bệnh lại lần nữa dâng tấu lên hoàng đế, chỉ ra rằng hoàng đế nên sớm xuống chiếu đưa ba hoàng tử đến đất phong.
Lưu Triệt thu tấu chương, không thể hiện có đồng ý hay không.
Một tháng sau, Lưu Triệt phái Hoắc Khứ Bệnh đi Sóc Phương, không có chiếu mệnh của hoàng đế, không được quay về Trường An.
Trên dưới triều dã đều chấn động.
Vốn dĩ, trong triều đều ngầm truyền tai cái chết bất đắc kỳ tử của quan nội hầu Lý Cảm có liên quan đến Hoắc Khứ Bệnh, hiện tại Lưu Triệt hạ một mệnh lệnh như vậy, trong lòng mọi người đều sáng tỏ.
Lưu Triệt muốn lấp kín mọi người, nên đành bất đắc dĩ đối với nỗi lầm của ngoại sanh bảo bối hạ lệnh trừng phạt để răn đe.
Mệnh lệnh này nghe thì thật đáng sợ, cái gì mà không có hoàng mệnh thì không được phép quay về Trường An.
Nhưng chiếu mệnh này còn không phải do Lưu Triệt ban hành?
Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, cũng coi như hoàng đế đã tỏ rõ thái độ, sau này còn kẻ nào dám nhắc tới việc này, thì Lưu Triệt chắc chắn sẽ cho đầu hắn dọn nhà.
Nhưng Bình Dương công chúa lại không cho là như vậy.
Lưu Triệt làm vậy là đang cảnh cáo Vệ gia.
Vệ gia vì chấm dứt chuyện của Lý Cảm, nên lợi dụng Hoắc Khứ Bệnh sao? Như vậy, hắn đem Hoắc Khứ Bệnh trực tiếp lưu đày, xem Vệ gia còn muốn lợi dụng người nào?
Lưu Triệt quả là một người đáng sợ, lục thân không nhận, sấm rền gió cuốn, Bình Dương công chúa cũng bắt đầu đối với người thân đệ đệ này cảm thấy sợ hãi.
Lúc Bình Dương công chúa nói nỗi lo của mình cho Vệ Thanh, Vệ Thanh lại bỗng nhiên nổi lóng.
Trong lòng Vệ Thanh đang nghĩ, Hoắc Khứ Bệnh rơi vào hoàn cảnh phải lưu đày ở Sóc Phương xa xôi, hoàn toàn là do một tay Vệ Thanh tạo thành.
Cho tới nay, Vệ Thanh đều lo sợ quá cưng chiều Hoắc Khứ Bệnh sẽ gây ra họa lớn, hiện tại, nỗi lo lắng đã trở thành sự thật.
Nhưng mà, Vệ Thanh cũng hối hận vì người bức bách Hoắc Khứ Bệnh tự hủy đi tiền đồ, hết lần này đến lần khác lại chính là Vệ Thanh hắn.
Vốn tưởng khi Hoắc Khứ Bệnh biết được việc Lý Cảm đại náo phủ tướng quân, sẽ thực sự giống như Bình Dương công chúa dự liệu, truyền đạt việc này đến tai của Lưu Triệt, sau đó giao cho Đình Úy thự điểu tra.
Nhưng thật không thể ngờ, Hoắc Khứ Bệnh lại không biết nặng nhẹ trực tiếp giết chết Lý Cảm ở Cam Tuyền cung.
Cuối cùng, người có tội lại không phải là người bị vô cớ bắn chết Lý Cảm, mà là Hoắc Khứ Bệnh.
Ban đầu, có lẽ hắn không nên để mặc cho Bình Dương công chúa lên kế hoạch, giao cái cục diện rối rắm này cho Hoắc Khứ Bệnh giải quyết.
"Bệnh nhi từ trước đến nay luôn tùy hứng, đây cũng là lý do tại sao ban đầu ta lại có ý định giấu diếm nó.
Hiện tại, nó gây ra một lỗi lầm lớn như vậy, bệ hạ vốn nên khiển trách một chút.
Cơ trí của bệ hạ là thứ mà chúng ta không thể nào sánh bằng.
Điều mà bây giờ chúng ta phải làm là cẩn thận làm tốt bổn phận của bản thân, thuận theo ý trời."
Trước khi Hoắc Khứ Bệnh rời Trường An, Công Tôn Kính Thanh đề nghị mọi người cùng đến huyện Bình Dương du ngoạn.
Tuy nói là du ngoạn, nhưng trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, kỳ thực là Hoắc Khứ Bệnh phải đi Sóc Phương, nên mọi người muốn tổ chức một buổi lễ chia tay.
Có lẽ, Công Tôn Kính Thanh sợ khi ly biệt sẽ quá mức thương cảm, nên muốn mọi người dựa vào việc du ngoạn để mọi thứ được trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lúc đến huyện Bình Dương, Tào Tương và Lưu A Mỹ đều rất nhiệt tình đón tiếp đoàn người Hoắc Khứ Bệnh.
Bình Dương Hầu phủ mô phỏng theo kết cấu của Cam Tuyền cung.
Ở bên trong phủ phía trước vừa kiến tạo một lương đình chống nóng gọi là "Mai Bằng." Mười sáu vị trí trong lương đình được thông với nguồn nước trong hồ.
Nước hồ được dẫn lên trên mái lương đình, uốn lượn một vòng, rồi lại chảy xuống hồ.
Một vòng lặp đi lặp lại như vậy, khí nóng quanh lương đình bị hồ nước hấp thụ, khiến cho thời tiết ở nơi đây mát hơn nhiều so với các nơi khác.
Tào Tương an bài yến họi ở Mai Bằng.
Xung quanh lương đình được treo mành lụa xanh mỏng được làm từ loại vải tốt nhất nước Sở.
Gió đêm phảng phất, tiếng nước chảy róc rách, màn lụa tung bay, khiến cho tâm tình của mọi người đều tốt.
Trên yến hội, mọi người đều coi như không có việc gì xảy ra, vui vẻ uống rượu nói chuyện phiếm.
Vừa uống được một lúc, Tào Tương đã cất cao giọng ngâm nga "Quyển nhĩ" trong Thi Kinh.
Mọi người thấy một người trước nay tâm tư đều tinh tế thận trọng như Tào Tương lại có thể hào phóng ngâm thơ ca thổ lộ tình cảm, đều chấn động.
Thái thái quyển nhĩ, bất doanh khuynh khuông.
Ta ngã hoài nhân, chí bỉ chu hàng.
Trắc bỉ tồi ngôi, ngã mã khôi đồi, ngã cô chước bỉ kim lôi.
Duy dĩ bất vĩnh hoài.
Trắc bỉ cao cương, ngã mã huyền hoàng.
Ngã cô chước bỉ tự quang, duy dĩ bất vĩnh thương.
Trắc bỉ thư hĩ, ngã mã đồ hĩ, ngã bộc phô hĩ, vân hà hu hĩ.
Công Tôn Kính Thanh nào cam lòng để Tào Tương đoạt mất nổi bật, gọi nhạc công bảo đem đến một cây cổ cầm tốt nhất, rồi bắt đầu ngà ngà say gảy cổ cầm.
Bài ca mà Công Tôn Kính Thanh gảy đàn chính là "Kiêm gia".
Lưu A Mỹ nhớ tới bài ca khi lần đầu tiên nàng được nghe Công Tôn Kính Thanh gảy cổ cầm, chính là bài ca này.
Khi đó, nàng tình đậu sơ khai, một khúc "Kiêm gia" làm cho nàng mang lòng xuân, tương tư người gảy đàn.
Hiện giờ, khúc cầm vẫn như cũ, người gảy đàn vẫn là người đó, nhưng tâm tình đã không còn như cũ.
Nếu vận mệnh đã chú định để chúng ta gặp nhau nhưng lại không thể đến được với nhau, vậy hãy buông bỏ đừng canh cánh trong lòng, đau khổ truy cầu.
Bên trong đình viện của phủ Bình Dương hầu, trồng không ít cây sơn chi.
Bây giờ đúng mùa hoa sơn chi nở, gió đêm phất qua, cánh hoa theo gió phiêu phiêu khắp nơi, mãn đình đều ngát hương.
A Mỹ nhìn cánh hoa sơn chi tung bay trong gió, nở nụ cười nhạt nhòa, sau đó nàng nhẹ nhàng tháo trâm cài đầu, tóc dài theo gió bay bay theo gió.
Nàng nương theo tiếng đàn của Công Tôn Kính Thanh, nhẹ nhàng nhảy múa.
Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương.
Tố hồi tùng chi, đạo trở thả trường.
Tố du tùng chi, uyển tại thuỷ trung ương.
Ta vì chàng múa một khúc kiêm gia, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Quyển nhĩ tố nỗi tương tư,
Kiêm gia nói lời ly biệt.
Vệ Kháng và Hoắc Quang đang mải mê ở ngồi ở bậc thang chuyên chú chơi ném tên, nhưng khi nhìn thấy Vệ Trường công chúa nhảy múa cũng chăm chú không rời mắt mĩ cảnh trong lương đình.
Những cánh hoa sơn chi vờn quanh A Mỹ, màn lụa xanh ở bên cạnh vui vẻ tung bay, ngay cả tiếng nước chảy cũng như tiếng cười đùa, nghịch ngợm xoay quanh nàng.
Nhìn A Mỹ múa, mọi người đều nhớ tới lời nói của Lưu Triệt.
Vệ Trường nhảy múa, vạn vật hồi sinh.
Lưu Triệt cũng từng nói với A Mỹ, Tử Phu như thơ, A Mỹ như phú.
Thơ ca trầm tĩnh như nước, uyển chuyển nhu tình.
Từ phú đậm đà như rượu, hoa mỹ lãng mạn.
Công Tôn Kính Thanh chỉ nhìn A Mỹ nhảy múa trong chớp mắt rồi vội vàng cúi đầu chuyên tâm gảy đàn.
Chỉ là nỗi lòng lại theo tiếng đàn phiêu phiêu du đãng thoát ra.
Người nào nhảy múa, nhiễu loạn tâm của người gảy đàn?
Một người phong lưu như Công Tôn Kính Thanh làm sao không biết tâm ý của Lưu A Mỹ đối với hắn?
Chỉ là từ lúc bắt đầu, A Mỹ là A Mỹ, Vệ Trường công chúa là Vệ Trường công chúa.
Hắn chỉ có thể đón nhận A Mỹ, còn đối với Vệ Trường công chúa, hắn tuyệt đối không thể chạm vào.
Thấy người sang bắt quàng làm họ vốn không phải là lựa chọn không tốt.
Nhưng đối với Công Tôn Kính Thanh, thân phận địa vị bây giờ đã đủ cho hắn tiêu xài hưởng thụ, hà tất phải nơm nớp lo sợ đi làm nữ tế của Lưu Triệt.
Vệ Trường công chúa là phượng hoàng chốn cửu thiên, công chúa tôn quý nhất Đại Hán, cưới nàng không khác nào tự trói mình bằng chiếc xích vàng.
Một kẻ tự tại không thể kiềm chế như hắn, bất luận thế nào cũng không bằng lòng chui vào chiếc lồng hoàng kim ấy.
Trong lòng Công Tôn Kính Thanh cũng có Lưu A Mỹ.
Lúc hắn nghe được tin nàng phải gả cho Tào Tương, cũng bi thương một thời gian dài, nhưng so với tự do tùy tâm sở dục nửa đời, thì đoạn tình cảm này không đáng nhắc tới.
Chung quy, Công Tôn Kính Thanh chỉ ái bản thân hắn.
Đêm đó, khi gảy xong khúc cuối cùng, Công Tôn Kính Thanh cố ý làm gãy cổ cầm.
Vì Hoắc Khứ Bệnh đi đến Sóc Phương xa xôi.
Cũng vì nụ cười hạnh phúc của Lưu A Mỹ.
Ngày thứ hai, Hoắc Khứ Bệnh dẫn năm người đi ra vùng ngoại ô huyện Bình Dương phóng ngựa.
Hoắc Quang ồn ào đòi quay về Hoắc gia thăm người thân, cho nên nửa đường lôi kéo Vệ Kháng rời khỏi.
Đi trong chốc lát, rốt cuộc Vệ Kháng không cam lòng bắt đầu oán trách Hoắc Quang, "Hoắc Tử Mạnh, ngươi muốn về nhà vấn an phụ mẫu thì tự mà về, lôi kéo ta theo làm gì? Ta còn muốn đi theo Kính Thanh biểu ca cưỡi ngựa."
"Vệ Kháng, thuật cưỡi ngựa cưỡi ngựa của ngươi mà cũng dám đi theo bọn họ sao.
Đến lúc bị bỏ lại, không khéo lại khóc sướt mướt.
Hơn nữa ngươi không thấy vẻ mặt của bọn họ sao, khẳng định họ có chuyện cơ mật muốn bàn bạc.
Ngươi thấy bọn họ sẽ cho hai tiểu hài tử như ta và ngươi tham dự sao? Chắc chắn mọi người sẽ tìm lý do gạt bỏ chúng ta sang một bên, cho nên chúng ta rời đi trước, để lưu lại cho bản thân một chút mặt mũi." Hoắc Quang nghiêm nghị nói với Vệ Kháng.
Bất luận Hoắc Quang nói cái gì, Vệ Kháng từ trước đến nay đều tin tưởng không nghi ngờ.
Lúc này cũng như vậy, Vệ Kháng chỉ còn biết bội phục Hoắc Quang.
"Vậy ngươi đoán bọn họ đang nói chuyện cơ mật gì?" Vệ Kháng vội hỏi Hoắc Quang.
"Có lẽ là chuyện của Lý Cảm, hoặc là sau khi đại ca rời Trường An, nên tiếp tục khuyên bệ hạ hạ chiếu cho ba vị hoàng tử đến đất phong như thế nào." Hoắc Quang nhàn nhạt.
Nếu những người kia nghe được những lời này của của Hoắc Quang, chắc chắn sẽ bị tên tiểu tử này dọa sợ.
"Chuyện của Lý Cảm? Không phải ngài ấy ở Cam Tuyền cung bị dã lộc húc chết sao? Bây giờ còn gì mà thương lượng nữa? Nhưng cũng khổ cho Lý Lăng, cô độc bảo trụ Lý gia, ngươi xem hắn bây giờ không còn đến tìm chúng ta chơi nữa." Vệ Kháng đau lòng nói.
Bởi vì, Vệ Thanh phong tỏa nghiêm cẩn tin tức này, cho nên ngay cả Vệ Kháng cũng không biết việc Lý Cảm từng đại náo phủ Đại tướng quân.
Còn việc Lý Cảm qua đời ở Cam Tuyền cung, tuy bên ngoài bàn tán xôn xao, nhưng cũng chỉ thầm phỏng đoán, không một ai dám công khai nói về việc này.
"Hừ, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu.
Người đừng xen vào việc này nữa." Hoắc Quang liếc xéo Vệ Kháng, trong lòng thầm nghĩ cái tên tiểu tử này ngay từ trong tã lót đã được phong hầu, sao có thể vẫn sống đơn thuần như vậy.
Thật không thể hiểu được sao hắn có thể tồn tại trong phủ tướng quân đến tận bây giờ.
Hoắc Quang suy đoán cái chết của Lý Cảm có liên quan rất lớn đến đại ca hắn.
Hoắc Quang luôn cảm thấy trong mắt của đại ca luôn chất chứa một thứ ánh sáng tinh khiết.
Nhưng từ sau khi trở về từ Cam Tuyền cung, đại ca hắn như biến thành một con người khác.
Hoắc Quang đã không còn nhìn thấy thứ ánh sáng ấy nữa.
Việc này không thể là do thân hữu chết bất đắc kỳ tử bi thương tạo thành.
Hiện tại Lý Lăng rất ít khi cùng Vệ Kháng lui tới, việc này không phải thuyết minh, Lý Lăng cũng đã suy đoán ra được việc gì đó?
Mà bây giờ, hoàng mệnh ban xuống trực tiếp lưu đày đại ca hắn đến Sóc Phương, càng thuyết minh, hoàng thượng nhất định đang mượn cái chết của Lý Cảm để xuống tay với Vệ gia.
Chỉ tiếc, đại ca của hắn không biết nặng nhẹ, đang đứng ở đầu sóng ngọn gió còn trình tấu lên hoàng thượng, thúc giục các hoàng tử đến đất phong xưng vương, khẳng định bản thân kiên định đứng ở phía thái tử.
Có lẽ đại ca hắn sợ bây giờ không trình tấu thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Cũng có lẽ, đại ca muốn làm một việc cuối cùng cho Vệ gia, sau đó tận tình tận nghĩa, không bao giờ có ý định tham gia vào vũng nước đục này nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...