Nếu Thiên Đường Có Anh
Kết thúc bữa tiệc đính hôn, Hạ Quân Dật liền nhanh chóng cùng Lương Vũ Tranh rời đi. Xe cứ đi, đi mãi, Lương Vũ Tranh cũng chẳng hỏi Hạ Quân Dật muốn đưa cô đi đâu. Khi xe dừng trước một rạp chiếu phim, Hạ Quân Dật lên tiếng:
- Xuống xe đi.
- Anh muốn đưa tôi đi xem phim à?
- Đi xem phim thì làm sao?
- Không có gì.
Lương Vũ Tranh còn nhớ, ngày trước cô rất hay đến đây xem phim. Nhưng kể từ sau khi gia đình gặp biến cố, cô cũng không còn đến đây nữa. Nhiều lần có đi qua nhưng cũng chỉ nhìn mà không vào.
Hạ Quân Dật kéo tay Lương Vũ Tranh vào bên trong, không có ai cả. Chỉ thấy màn hình rộng chuẩn bị chiếu phim thôi.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì? – Lương Vũ Tranh vừa ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân Dật vừa hỏi.
- Lần trước tôi thấy trong máy em có bộ phim Phía trước là lửa. Nghe nói phim tái chiếu nên đưa em đi xem.
- Đúng là tôi rất thích bộ phim đấy, nhưng đã rất lâu rồi phim không tái chiếu. Nhưng lần trước tôi xem trên các diễn đàn, thấy người mua vé nhiều lắm mà, sao ở đây chẳng có ai thế?
- Có gì lạ đâu. Tôi đã thuê toàn bộ rạp này rồi.
Lương Vũ Tranh bật cười, cô rất cảm kích Hạ Quân Dật vì hành động này của anh. Những người giàu như anh đúng là chỉ có thể dùng tiền để giải quyết mọi chuyện. Theo như tính cách của Hạ Quân Dật, chắc chắn đến 9 phần nếu như anh đi xem phim sẽ không bao giờ ngồi cùng với mọi người để phải chịu ánh mắt soi mói của người ta đâu.
Phim bắt đầu chiếu, Lương Vũ Tranh chăm chú nhìn lên màn hình rộng. Hạ Quân Dật thì không xem phim, thi thoảng anh vẫn quay sang nhìn Lương Vũ Tranh.
- Thật quyến rũ.
- Quyến rũ? Quyến rũ cái gì?
- Ý tôi bảo là nữ chính trong phim thật sự rất quyến rũ. Vẻ đẹp của cô ấy đúng thật là hiếm có.
- Còn em đang quyến rũ tôi đấy.
Lương Vũ Tranh quay đầu lại, chưa kịp nói gì thì đã được Hạ Quân Dật tặng cho một nụ hôn. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng, dù là cưỡng hôn đấy nhưng chẳng có tính bạo lực nào cả.
Khi Hạ Quân Dật ngừng hôn, anh nhìn gương mặt của Lương Vũ Tranh mà cảm thấy rất buồn cười. Cô ngồi thừ người ra vì quá kinh ngạc về nụ hôn lúc nãy của Hạ Quân Dật.
- Lương Vũ Tranh… Vũ Tranh…
- Hả?
Lương Vũ Tranh ngây người ra, bị tiếng gọi của Hạ Quân Dật làm bừng tỉnh. Cô bỗng đỏ mặt lên, ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Hạ Quân Dật.
- Chỉ là một nụ hôn thôi mà, em có cần phải xúc động như thế không?
- Không phải tôi xúc động. Tại vì anh… bất ngờ quá nên tôi mới không kịp phản ứng thôi.
Hạ Quân Dật nghe thế thì cảm thấy rất buồn cười.
Ngồi xem nốt 2/3 phim mà Lương Vũ Tranh chẳng thể nào tập trung được. Hình ảnh về nụ hôn vừa rồi của Hạ Quân Dật cứ lảng vảng mãi ở trong đầu cô.
………………………………………………….
Khi về đến Minh viên thì cũng đã 11 rưỡi đêm. Tiếng xe ở bên ngoài khiến cho cả thím Lý lẫn Tiểu Hoa đang ngủ cũng phải tỉnh dậy.
Hạ Quân Dật cùng Lương Vũ Tranh đi lên trên lầu. Anh cởi áo vest ra, quay sang hỏi Lương Vũ Tranh:
- Bộ phim hôm nay hay chứ?
- Ừm, rất hay.
- Nhưng sao tôi thấy em có vẻ như không chuyên tâm xem phim lắm nhỉ? Vẫn suy nghĩ mãi về nụ hôn của tôi à?
Nhắc đến nụ hôn, Lương Vũ Tranh lại cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Hạ Quân Dật nữa.
- Cũng muộn rồi, em đi tắm đi rồi còn nghỉ ngơi. Chẳng phải ngày mai em còn phải đi học à.
- À đúng rồi, mai tôi phải đi học.
Lương Vũ Tranh nhanh chóng đặt chiếc ví xuống giường, mở tủ ra lấy chiếc áo choàng lụa màu xanh da trời rồi chạy vào trong nhà tắm.
Dáng vẻ khẩn trương, có chút vội vàng của Lương Vũ Tranh khiến Hạ Quân Dật buồn cười.
Còn bên trong nhà tắm, Lương Vũ Tranh nhanh tay đóng cửa phòng tắm lại. Cô bất giác đưa tay sờ lên môi, tự dưng lại nở một nụ cười hạnh phúc và rất thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...