Tô Tử Duyệt nhìn bóng lưng Giang Dực đi ra, không hiểu sao trong lòng siết chặt, lại xoay người nhìn về phía máy tính, tiếp tục xử lý họa tác của
cô, phần lớn những bức họa hiện tại, đều do cô vẽ thật lâu trước đây. Cô vẽ tranh rất tùy hứng, có khi tự nhốt mình trong phòng vẻ tranh cả
ngày, sau đó lại liên tục đi chơi. Sở dĩ cô chọn nghề này, không phải vì yêu thích hội họa, đơn giản vì cảm thấy cuộc sống như vậy rất tự do,
không cần sáng chín chiều năm *, hơn nữa bản thân cô cũng có chút thiên
phú, vì thế còn có thể miễn cưỡng qua ngày.
Cuối cùng, sau khi
đã hoàn thành tác phẩm, gửi bản gốc của tranh đến hộp thư của đối
phương, nhìn thoáng qua thời gian dưới góc phải màn hình, đã rạng sáng
rồi, cô cũng không muốn đi ngủ, ngược lại rất có tinh thần mở ra một
trang web khác, nhìn thứ gì đó, mới cảm thấy quả thực đã quá muộn, lúc
này mới tắt vi tính và đi ra khỏi thư phòng
Khi đi đến phòng
khách, bước chân của cô dừng lại. Giang Dực đang nửa nằm trên sofa, hình như ngủ thiếp đi. Làm khuôn mặt của anh lộ vẻ nhu thuận. Kì thực,
thường ngày anh cũng không lộ ra vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng thời
thời khắc khắc luôn mang theo cảm giác xa cách khó mà tới gần, cho dù là khi anh ấy cười với bạn.Giờ phút này, ngược lại anh rất nhu thuận và dễ gần hơn,
Tô Tử Duyệt chỉ nhìn anh như vậy, không nghĩ muốn phá
vỡ hình ảnh đó, cô nghĩ nếu như có một ngày bọn họ rời xa nhau, cô nhất
định sẽ vẽ anh, sau đó đem bức tranh đặt ở một nơi chỉ có cô mới tìm
được, khi cô nhớ đến anh, sẽ mang bức tranh ra ngắm.
Nghĩ đến
chuyện sau này mình sẽ làm, cô lại khe khẽ nở nụ cười. Cô cười rất nhẹ,
nhưng lại phát ra tiếng động nhỏ trong đêm yên tĩnh, làm cho Giang Dưc
mở mắt ra, cũng nhìn về phía cô, vừa khéo nhìn thấy nụ cười nhạt nơi
khóe miệng của Tô Tử Duyệt
Anh theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay: “Xong việc chưa?”
Cô gật đầu: “Xong rồi, sắp tới cũng không có việc gì bận, nên quyết định nghỉ ngơi cho tốt”
Ánh mắt anh tối sầm lại, cô cho rằng anh sẽ thức đêm nói chuyện với cô, nên anh còn chưa nói gì thì cô đã chủ động mở miệng nói cô đã sắp xếp sau
này sẽ không thức đêm, và trong khoảng thời gian ngắn sẽ không vẽ tranh
nữa. Người thông minh vui vẻ lý giải như thế nhưng vẫn làm cho anh không thoải mái, cho dù anh ghét nhất bị phụ nữ cố tình gây sự.
Mặc
dù anh muốn đứa con này, nhưng cũng không lo lắng và cấm đoán quá đáng.
Trong công ty bạn anh, có nhiều nữ viên chức có thai, nhưng vẫn tăng ca
làm việc như thường, sau khi sinh đứa bé cũng khỏe mạnh, bụ bẫm, vì thế
trong phương diện này anh cũng không yêu cầu quá cao, anh cũng từng tìm
hiểu, bức xạ của máy vi tính không làm tổn hại đáng kể đến phụ nữ có
thai.
“Chúng ta nói chuyện đi” Giọng nói của anh mệt mỏi nhàn nhạt
Tô Tử Duyệt hơi sửng sờ, nhưng vẫn đi về phía anh: “Nói chuyện gì?”
“Gần đây em không có việc gì bận phải không?” Anh cũng cảm thấy đề tài này hơi nặng nề:
“Nếu không bận, vậy chủ nhật tới, theo anh về gặp mặt bố mẹ anh”
Cô nhìn anh, trên mặt cũng vì lời nói của anh mà kinh ngạc hay vui mừng. Anh muốn kết hôn với cô sao?.
Anh cũng nhìn cô, anh tựa hồ đã nhận ra vấn đề giữa bọn họ, dường như cô cố gắng thuận theo anh, nhưng biểu hiện như vậy thật nhu thuận quá mức,
tựa như từ đầu đến cuối anh không cách nào tiếp xúc với con người thật
của cô. Cách thức cô đối xử với người khác, là từ ở sâu trong nội tâm
không có cảm giác an toàn, anh không định cùng cô tương kính như tân* vì thế anh muốn cho cô cảm giác an toàn. Đại đa số phụ nữ đều theo đuổi
hôn nhân, nhưng chuyện này đối với anh mà nói, không hẳn là không thể
chịu được.
Cô nhàn nhạt cười: “Em chưa từng nghĩ tới chuyện này, chuyện này cũng quá bất ngờ rồi”
“Bây giờ em có thể suy nghĩ rồi”
Hình như anh nhất định phải bắt cô cho anh một đáp án chính xác: “Cho em thời gian 2 tháng, có thể chứ?”
Mặc dù anh không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, sau khi cô nhìn thấy anh gật đầu, như trút được gánh nặng, thở ra một hơi. Tuy rằng anh nói như vậy cô
nên cảm thấy vui vẻ, người đàn ông như anh, quyết định như vậy, bởi vì
tính cách của anh cho phép, không phải vì Tô Tử Duyệt cô.
Tuy là anh đã đồng ý, nhưng tại sao sắc mặt lại kém như vậy?. Cô cảm thấy việc này rõ ràng mình cũng có trách nhiệm. vì vậy cô càng tới gần anh, một
chân quỳ trên sofa, hai tay ôm lấy cổ anh, cúi đầu hôn lên trán anh một
cái, thậm chí có cảm giác an ủi
Giang Dực đỡ lấy eo cô, khi môi
cô rời khỏi trán của anh, anh chủ động hôn lên môi cô, cánh môi quấn
quýt, động tác không nặng không nhẹ, cảm giác ái muội lưu chuyển nhàn
nhạt trong không khí.
Cô rất ít khi chủ động, vì thế một chút chủ
động cũng có thể trêu chọc đốt cháy ngọn lửa sâu trong nội tâm của anh.
Anh ôm lấy cô mà hai tay của cô ôm chặt lấy cổ anh, cho dù trong giờ
phút này ánh vắt của cô vẫn trong vắt như bầu trời đêm. Có người từng
đánh giá ánh mắt của cô, hai mắt cô phân chia thành 2 cực rõ rệt, hoặc
sẽ hờ hững, lạnh lùng, hoặc sẽ linh động như vũng nước sâu, bây giờ ánh
mắt ấy đen tuyền ẩn chứa hình ảnh của anh
Lúc anh đặt cô trên
giường, chuẩn bị làm bước tiếp theo, lại đột nhiên ngừng lại, anh vẫn
đang nhìn cô, thậm chí tư thế của bọn họ cực kì không rõ ràng, nửa người của anh nằm trên người cô, nhưng không có bất kì động tác nào khác,
phảng phất như động tác sẽ lập tức bị gián đoán. Cô rõ ràng có thể nhìn
thấy biểu cảm trên mặt anh, không có tiếc nuối quá lớn, ngay cả trong
mắt cũng không có ảm đạm, cô nghĩ đây là một người đàn ông có lực tự chủ không tệ.
Vì thế 2 tay cô ôm lấy cổ anh chẳng những không lỏng lẻo, ngược lại càng ôm chặt hơn, cô cười, tiến đến bên lỗ tai anh:
“Không có vấn đề gì, ừm, nhẹ một chút”
Lời mời vô cùng lộ liễu, thần sắc trong mắt anh rốt cuộc cũng xảy ra biến
hóa, nhưng vẫn không có động tác tiếp theo, dường như là đang cân nhắc,
mà cô đã chủ động hôn nhẹ lên môi anh.
Giang Dực phải thừa nhận, cô gái này thật vô cùng kì diệu. Bình thường cô tạo cho người ta cảm
giác, cô giống như hoa cúc, nhưng đó chỉ là khí chất của cô mà thôi, khi người ta đến gần một bước mới phát hiện cô không phải vậy, mà là một
đóa mẫu đơn xinh đẹp, quyến rũ hồn người.
Khi cô trở nên chủ
động, hoàn toàn không giống cô của ngày thường, cho dù giờ phút này
không chút ôn hòa. Hơn nữa dáng vẻ mời mọc của cô không chút ngượng
ngùng không chút làm người ta liên tưởng đến phương diện dơ bẩn, mà tự
nhiên như vậy
Cô mặc thiếu vải, vì thế khi dùng chân ôm
lấy quần áo trên người anh, chân không ngừng ma sát vị trí phần eo trở
xuống của anh. Động tác của cô không vội vàng, lại giống như liên tục
thêm củi vào ngọn lửa trong lòng anh, ngọn lửa vốn nhỏ nhỏ, nhưng bị cô
khiêu khích cũng trở nên bốc cháy
Mà cô cũng rất hài lòng, mình
mang đến cảnh tượng này, hưởng thụ tư vị tuyệt vời kết hợp thân thể
chặt chẽ giữa 2 người. Động tác của anh rất nhẹ, không làm cô thấy khó
chịu, loại cảm giác triền miên mãnh liệt này, khiến cô hơi mơ hồ nhìn về phía người đàn ông trên người mình, có phải anh là chỗ dựa duy nhất để
cô nương tựa suốt cuộc đời này không?.
Loại cảm giác chặt chẽ
này, khiến cô nảy sinh ảo giác, bọn họ chính là một thể, sự cô đơn trong lòng cô dường như cũng vì anh mà được lấp đầy
Tô Tử Duyệt và
Diêm Đình Đào quen biết cũng không phải chuyện thần bí gì, thậm chí
không có nhiều sắc màu đồng thoại. Cô dùng rất nhiều tên, khi vẽ tranh
bằng tay thì dùng tên này, vẽ tranh truyền thống để bán thì dùng tên
khác. Hoặc vẽ tranh minh họa cho các tạp chí thì dùng tên khác. Có người vẽ để kiếm tiền, có người học vẽ tranh không phải vì mục đích kiếm
tiền, cho nên có vài họa sĩ ghét cô, cô cũng không để ý.
Từ từ
những bức tranh của cô cũng khá hơn, dĩ nhiên cũng có người ra giá để
mua, có đôi khi được mấy trăm đồng, cũng có khi được mấy nghìn, từ từ
cũng có chút tên tuổi
Hai chữ họa sĩ đối với cô mà nói có phần
thiêng liêng, cô không muốn người khác gọi mình như vậy, nhưng số lần
giải thích càng nhiều, cô càng có khuynh hướng muốn mọi người gọi cô là
họa tay, từ đầu đến cuối, họ không gọi như thế, cô không sửa nữa, nếu
như chữa quá đáng, ở trong mắt người khác không phải là khiêm tốn mà là
dối trá
Diêm Đình Đào muốn mua tất cả bức họa của cô, ra giá rất cao, vì thế chuyện này dẫn tới cô chú ý. Sau đó bên phòng đấu giá thông báo, đối phương muốn gặp cô, cô không thích người khác dùng cách này để gặp mặt cô, cho dù bên phòng đấu giá đã từng khéo léo ám chỉ với cô,
nếu như dùng hình tượng họa sĩ xinh đẹp để tuyên truyền, những bức tranh của cô nhất định bán rất chạy, nhưng cô chỉ cười cười cho có lệ, bỏ qua gợi ý như thế này
Diêm Đình Đào cũng thật kiên nhẫn, thậm chí
ra giá cao để mua gần 10 bức tranh của cô, vì thế cô không thể không
hiện thân, dù là chỉ vì cảm ơn. Nhờ phúc của anh ta, những bức tranh của cô được bán rất tốt, hơn nữa giá cũng có xu hướng tăng lên. Cô cảm thấy mình nhất định là phần tử biến chất của giới nghệ thuật, cô cho rằng
giá trị của một bức họa, không phụ thuộc ở chỗ người mua với giá cao hay giá thấp, mà có người bằng lòng muốn mua nó hay không, nếu có người mua thì đó là một tác phẩm nghệ thuật.
Không có người mua, trưng
bày ở trong nhà cũng chỉ là một mớ giấy lộn mà thôi. Thế là cô muốn gặp
người đã mua tranh của mình, cũng như xem những bức tranh ấy như tác
phẩm nghệ thuật.
Lần đầu tiên gặp mặt, ở xa xa có một người lớn
hơn đang thưởng thức diện mạo của cô. Dường như anh không thể nào lý
giải được, vì sao cô lại vẽ ra được những bức tranh như vậy. Sau lần đầu tiên gặp nhau, anh nhiều lần mời cô đi ăn cơm, anh mời cô 5 lần, cô
đồng ý khoảng 1 lần, mà anh cũng không để bụng, dần dà anh tựa hồ cũng
hiểu tâm sự của cô, thẳng thắn mở lòng, anh cực kì thưởng thức cô.
Tiếp đó, Diêm Đình Đào làm mai cho cô và Giang Dực
Tô Tử Duyệt mơ hồ hiểu được vì sao anh lại tác hợp cho cô và Giang Dực,
bởi vì trong nhóm bạn của họ, Giang Dực nhìn qua không phải là người
thích vui đùa tình cảm, thỉnh thoảng anh cũng có bạn gái, sẽ không đi
một mình, ngược lại đối với bạn gái hết sức tôn trọng. trong mắt không
có nửa phần khinh thường, lúc đó cô đã nghĩ Giang Dực là một người đàn
ông tốt.
Khi Diêm Đình Đào cố ý dọa cô có rắn, cô quả thực bị hù dọa, thật ra cô rất ít khi bị dọa, sợ hãi của cô cơ hồ bị giấu sâu
trong nội tâm, chỉ cần những trò hù dọa như thế không diễn ra trước mặt
cô, thì cô vẫn có thể tỏ ra thản nhiên như vẻ bề ngoài. Tiếc là, ngày
hôm đó đã phá vỡ hình tượng bình tĩnh và lạnh nhạt của cô.
Nhất
là tay cô nắm lấy tay của Giang Dực, khi nhớ lại cô cũng không cảm thấy
xấu hổ, vì mình đã hành động như vậy. Sau đó Giang Dực đưa cô về nhà, cô vẫn chưa nói rõ địa chỉ thật của mình, không phải vì sợ người khác quấy rầy, thói quen không cho phép, không muốn nói cho người khác biết chỗ ở thật sự của mình
Sau hôm ấy, thái độ của Giang Dực đối với cô
cũng không có thay đổi gì, hình như anh không có hứng thú với cô, nhưng
mà vài lần Diêm Đình Đào mời cô, đều do Giang Dực đưa cô về, hơn nữa anh cũng không từ chối
Bọn họ lại gặp nhau lần nữa ở Li Giang
Cô không ngờ gặp được Giang Dực ở đó, cô không phải là người thích du
lịch, một là sợ đông người, hai là lười, vì thế thật vất vả khi cô quyết định đến Li Giang một chuyến vậy mà đụng phải Giang Dực, cho nên không
thể không thừa nhận trời xanh đã an bày duyên phận cho bọn họ. Sau đó
bọn họ tiếp tục quen nhau, mối quan hệ không nóng không lạnh
Bước ngoặt chính thức là gặp nhau trên Tịch U đảo, đó là lần đầu tiên cô
phát hiện ánh mắt anh thay đổi khi nhìn về phía cô. Sau đó một mình hẹn
cô ra gặp mặt, tuy rằng lúc bắt đầu không nói ra miệng, nhưng trong lòng lại biết rõ rằng họ muốn qua lại với nhau
Lúc đó cô không biết, khi ở Li Giang, anh đã tò mò, giữa bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu duyên
phận, khi ở Tịch U đảo đã không còn là hiếu kì, mà anh cảm thấy thoải
mái, giống như duyên phận giữa bọn họ đã được định trước
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...