Những ngày qua Tô Tử Duyệt luôn ở nhà của Diệp Tiêu Tiêu, tình trạng của cô và Giang Dực như thế, không thích hợp ở chung một chỗ, khi ở chung một chỗ, mỗi một ánh mắt nhìn đối phương đều mang ý nghĩa khác, hoặc cuối cùng chỉ là trầm mặc. Ông cụ Tô đã xuất viện từ lâu, hơn nữa mấy ngày nay vẫn bận rộn vì chuyện công ty, không rảnh để quan tâm cô. Ngược lại Hướng Huy gọi điện tới cho cô, ngầm báo với cô tình hình hiện tại của công ty có chuyển biến tốt, lúc này ông cụ Tô mới yên tâm, dù sao ông cụ Tô là một người không dễ nhận thua, khi biết công ty còn có cơ hội giữ lại, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cố gắng đạt được. Trong quá khứ Hướng Huy sẽ không nói cho cô biết những chuyện này, cô cũng hiểu, đây là Hướng Huy đang nói cho cô biết, công ty có bước ngoặt lớn, không phải ngẫu nhiên, mà nguyên nhân bởi vì Giang Dực.
Cô không biết Giang Dực làm gì, cũng không muốn biết. Công ty có chuyển biến, cô không nói được mình nên vui hay nên buồn.
Lúc ăn cơm tối, Tô Tử Duyệt ghét bỏ món ăn do Diệp Tiêu Tiêu làm vì không có vị, khiến Diệp Tiêu Tiêu nổi giận, "Cậu ăn không của người ta mà còn đòi xoi mói?"
"Tớ bới móc vì muốn cậu tiến bộ, sao cậu không biết điều như vậy?" Tô Tử Duyệt không tự giác nhắc nhở bạn mình.
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt phẫn nộ, hung hăng lấp đầy cơm trong miệng, sau đó mới trút tức giận ra, "Gần đây khẩu vị của cậu nặng, chỉ thiếu mức không cay không vui." Vừa nói cô ấy vừa nhìn bụng Tô Tử Duyệt, "Chua nam cay nữ, trong bụng cậu chắc là con gái."
Tô Tử Duyệt không vui, "Ít nói vớ vẩn."
"Ồ, không phải trước kia cậu cho rằng sinh con gái tốt hơn con trai hay sao? Có thể đối xử với con gái như búp bê, nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, còn con trai thì không phải."
"Điều này không thể ép buộc, trai gái đều được, tớ đều chấp nhận."
Diệp Tiêu Tiêu nhìn cô một lát, "Haiz, đúng là bị vị kia nhà cậu đồng hóa à? Lúc trước cậu nghĩ như vậy."
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Đang tốt đẹp cậu nói sang người khác làm gì?"
"Cứng đầu, lúc này các cậu đang trong thời kì chiến tranh lạnh."
"Ai chiến tranh lạnh?"
"Không chiến tranh, vậy cậu chạy sang nhà tớ làm gì? Nhà mình là trại tị nạn à."
"Diệp Tiêu Tiêu, chỉ có tớ mới thương hại một người cô đơn và khó chịu như cậu mà thôi, không cảm ơn tớ thì thôi, đúng là không thể làm chỗ dựa cho tớ. Tớ cảm thấy cậu một thân một mình lâu quá rồi, sợ cậu vắng vẻ khó nhịn. . ."
"Tô Tử Duyệt!"
"Cậu đánh, cậu đánh, cậu đánh tớ thử xem!"
Diệp Tiêu Tiêu không muốn đánh cô, mà muốn xé cô ra.
Vào ngày chủ nhật, khi Diệp Tiêu Tiêu cùng đi bộ với Tô Tử Duyệt, Giang Dực lái xe tới đón Tô Tử Duyệt. Diệp Tiêu Tiêu thấy xe của Giang Dực, ghé vào bên người Tô Tử khẽ nói với âm thanh dễ nghe, "Cuối cùng cũng thấy người đẹp trai giàu có chân thực trong truyền thuyết, có phải vai nam chính trong tiểu thuyết mới đi chiếc xe sang trọng ?"
Tô Tử Duyệt cười như không cười, "Tớ còn phải đóng vai nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết đây, sao không thấy cậu tán tỉnh tớ ?"
"Tớ không có hứng thú với phụ nữ."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Giang Dực đã xuống xe, hơn nữa còn đi tới cạnh hai cô. Anh đứng bên cạnh Tô Tử Duyệt gật đầu với Diệp Tiêu Tiêu một cái, Diệp Tiêu Tiêu cũng quan sát anh, không thể không nói, tiền bạc và gia thế chỉ là vẻ ngoài của đàn ông, khí chất trên người mới là thứ đàn ông không có, cô phải khen ngợi ánh mắt của bạn mình.
Tô Tử Duyệt và Giang Dực là do cô giới thiệu, Diệp Tiêu Tiêu luôn không có sức chống cự với khí chất người đàn ông, trong nháy mắt có thiện cảm với Giang Dực, thậm chí lúc Giang Dực khách khí nói những ngày qua Tô Tử Duyệt đã ở đây làm phiền toái cô, cô cũng không chối bỏ Tô Tử Duyệt, nói Tô Tử Duyệt ở đây rất phiền phức, thật may là hôm nay anh tới đón người.
Dĩ nhiên, Diệp Tiêu Tiêu bị Tô Tử Duyệt khinh bỉ vạn lần trong lòng.
Sau khi tạm biệt Diệp Tiêu Tiêu, Tô Tử Duyệt mới lên xe của Giang Dực. Trước khi đi, Diệp Tiêu Tiêu còn nói ở bên tai cô, bọn họ rất xứng đôi, cô phải quý trọng thật tốt. Cô nhìn anh lái xe, chẳng qua xuất hiện có mấy phút ngắn ngủi thôi, lại tạo ra thiện cảm với Diệp Tiêu Tiêu, chẳng lẽ vẻ bề ngoài được thêm điểm? Bất kể đàn ông hay phụ nữ, với người có bề ngoài đẹp, luôn là dễ dàng có thiện cảm, đều là động vật sống bằng thị giác.
Hôm nay là chủ nhật, anh chọn ngày này tới đón cô, hôm qua anh phải trở về bên kia với cha mẹ. Lúc anh ở cùng một chỗ với cô, nhiều nhất là liên tục hai chủ nhật không về nhà, nhưng đến chủ nhật thứ ba, nhất định phải rút ra một ngày để về thăm cha mẹ anh. Anh từng nói, cho dù về nhà không làm gì và không nói gì, cũng phải xuất hiện trước mặt cha mẹ, để cho bọn họ biết, con trai vẫn ở bên cạnh họ như trước.
Anh là một người yêu gia đình, cô khẳng định trong lòng.
Giang Dực không đưa cô về "Nguyệt Bán Loan", mà đưa cô đi ăn cơm. Anh đưa cô tới nhà hàng tư nhân, nơi này khác nơi lúc trước anh đưa cô đi, ở đây tương đối lịch sự, cũng không có chủ đề chính, có thể nhìn ra chủ nhà hàng lấy việc kiếm tiền làm mục tiêu chính.
Thực ra cô chưa ăn cơm, trước lúc Diệp Tiêu Tiêu đi làm, Diệp Tiêu Tiêu nói Giang Dực sẽ tới đây, nhất định đưa cô đi ăn cơm, cần gì phải không hiểu tình cảnh. Xem ra, đúng là bị Diệp Tiêu Tiêu đoán trúng.
Bọn họ ngồi đối diện ở cái bàn nhỏ, anh đưa thực đơn tới trước mặt cô, cô tùy ý gọi vài món thức ăn, sau đó lại đưa thực đơn cho anh. Anh không gọi thêm món, trực tiếp đưa người phục vụ mang thực đơn đi.
"Thời gian hai tháng hòa hoãn của em, còn hiệu lực không?" Hai tay anh đặt ở trên bàn, hai ngón tay đan chéo, không nhìn ra suy nghĩ bây giờ của anh.
Mấy ngày nay, bọn họ không liên lạc, bọn họ cần thời gian để suy nghĩ thật kĩ về mối quan hệ này, chẳng qua anh phát hiện, anh sẽ không cho quyết định như vậy, có điều gì vì cô mà anh không thể làm chứ? Anh không đưa đáp án, nhưng anh nhận ra mình không bỏ được, bất kể vì lý do gì mà không bỏ được, tóm lại là không bỏ được.
"Dĩ nhiên." Cô cười cười, "Chẳng qua hai tháng từ lâu. . . . . . dường như vẫn đang đếm lùi."
Cô cố ý làm không khí sôi nổi, nhưng phát hiện không hiệu quả. Anh nghĩ nếu cô cứ khăng khăng làm thế, anh chỉ có thể tôn trọng, hơn một tháng mà thôi, sẽ trôi qua rất nhanh.
"Lúc đầu anh nghĩ. . . . . ." Anh dừng một chút, khi đó người phục vụ mang thức ăn lên, "Ăn cơm đi!"
Anh nghĩ, nếu anh tỏ rõ thái độ của mình, đáng nhẽ cô có thể không cần phải lo lắng, anh cho cô một cuộc hôn nhân, chẳng lẽ không phải sự chứng minh tốt nhất? Đây là chỗ anh không hiểu, nếu như có thể, anh lập tức cưới cô, nếu đây là điều cô muốn. Không phải anh không muốn mình là nguyên nhân cô làm vậy, chẳng lẽ cô muốn anh đối xử với cô như thế, không phải cô mang thai đứa bé của anh, loại vấn đề này, ở trong mắt của anh hoàn toàn không cần phải nghiên cứu, cuộc sống là việc ngẫu nhiên, nếu là chuyện được sắp xếp, đã định trước, cần gì phải suy nghĩ những điều không xảy ra. . . . . .
Cô cầm đôi đũa, đi gắp một miếng măng nhỏ, măng rất tươi ngon, mùi rất thơm. Cô được ăn những món mình thích, tâm tình sẽ trở nên đặc biệt tốt, cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh chỉ nhìn mình, không khỏi cau mày, "Anh cũng ăn cơm đi, món ăn này rất ngon. . . . . ." Cô do dự hai giây rồi nói thêm một câu, "So với món anh làm món này cũng ngon."
Giang Dực nghe thấy câu thứ hai cô nó, lúc này mới cười, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.
Suy tính nhiều như vậy để làm gì, chỉ cần cô bằng lòng sinh đứa bé cho anh, cho dù một tháng hay hai tháng sau trở thành người vợ được pháp luật công nhận, cũng không khác so với kết quả anh đã tính đến, đã như vậy, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Về phần chuyện của nhà họ Tô, anh sẽ cố gắng hết sức mình.
Khi hai người đang ăn cơm, đột nhiên có người đi tới trước mặt bọn họ.
Tô Tử Duyệt đang nhìn thấy một người đẹp đứng trước mặt mình, hơn nữa không che giấu sự đánh giá cô, lập tức nhìn về phía Giang Dực, cô không biết người đẹp này, như vậy chắc hẳn biết anh.
Dương Tử Hân cố ý nhìn Tô Tử Duyệt, cũng không nói ra thân phận mình, cô muốn biết, anh trai sẽ phản ứng như thế nào. Một lúc sau, Giang Dực mới giúp đỡ, bất đắc dĩ nói, "Em gái anh, Dương Tử Hân."
Nghe qua tên Dương Tử Hân, Tô Tử Duyệt kinh ngạc, nghĩ tới họ của mẹ Giang Dực, lập tức hiểu. Cha mẹ của bọn họ, nhất định vô cùng yêu nhau, cô nghĩ như vậy.
Dương Tử Hân lại không vui nhìn Giang Dực, "Anh, anh chưa giới thiệu người đẹp này với em!"
Giang Dực lắc đầu một cái, tự nhiên biết ý định của em gái, "Em lại muốn làm gì?"
"Em chỉ muốn làm quen với người đẹp thôi, không được sao?" Dương Tử Hân bĩu môi, sau đó cười với Tô Tử Duyệt, "Cô xem, anh ấy thật là nhỏ mọn, không muốn tôi biết cô, tôi cũng không tốn nhiều thời gian của hai người. . . . . . Sẽ không làm phiền hai người quá lâu ."
Tô Tử Duyệt đáp lại bằng nụ cười, nghĩ tới lời Giang Dực đúng là không sai, em gái của anh, quả thật rất đáng yê.
"Tôi tên là Tô Tử Duyệt, rất hân hạnh được biết cô."
"Vậy đúng là cô rồi." Nói xong quăng Giang Dực sang một bên, "Khó trách gần đây anh tôi không thường xuyên về nhà, hiện tại tôi có thể hiểu được nguyên nhân."
Tô Tử Duyệt chỉ cười.
Giang Dực nhìn đằng sau Dương Tử Hân, thấy Lăng Diệc Cảnh ngồi đó không xa, đành phải cười với đối phương, trên mặt Lăng Diệc Cảnh cười có chút miễn cưỡng. Lăng Diệc Cảnh và Dương Tử Hân ngồi trong nhà hàng từ lâu, sau đó thấy Giang Dực và Tô Tử Duyệt cũng đi vào, Dương Tử Hân tỏ vẻ rất hiếu kỳ với việc anh trai cô và một người khác phái ăn cơm cùng nhau, dù Lăng Diệc Cảnh thuyết phục như thế nào, cô nhất định phải quấy rầy.
Dường như Dương Tử Hân rất tò mò về Tô Tử Duyệt, hỏi liên tiếp nhiều vấn đề, Tô Tử Duyệt cũng rất phối hợp. Nói thật, hiện tại Dương Tử Hân hơi kích động, bỗng nhiên nhận ra Tô Tử Duyệt chính là cô gái hôm ở tiệc rượu, khi đó cô thấy cô gái đẹp và anh trai mình rất xứng đôi, hôm nay lại thấy bọn họ ngồi chung một chỗ, có thể không kích động ư?
Dương Tử Hân càng nói càng kích động, cuối cùng Giang Dực không nhịn được lên tiếng, "Em để Diệc Cảnh ngồi một mình ở bên kia à?"
Lúc này Dương Tử Hân mới nhớ ra, không phải mình đi một mình, "Nếu không, chúng em qua đây cùng ăn với hai người, vừa đúng có thể. . . . . ."
"Không muốn." Giang Dực quả quyết cự tuyệt, "Em qua đây, chúng ta còn có thể ăn cơm sao?"
Nói chung mọi người đều bị em gái anh biến thành khán giả.
Dương Tử Hân buồn bực, trợn mắt nhìn anh trai, lại cười với Tô Tử Duyệt, lúc này đi về phía chồng cô.
Tô Tử Duyệt nhìn bóng lưng của Dương Tử Hân, lại nhìn Giang Dực ở đối diện, "Sao anh lại từ chối, khiến em gái anh thất vọng. . . . . ." Cô hiểu ra, rất ít khi em gái anh thấy anh ngồi ăn cơm với một người khác phái, vì vậy đối xử rất tốt với cô.
Giang Dực than nhẹ, "Nếu nó qua đây, vấn đề của em không phải là ăn đồ nguội, mà sẽ phải chết đói."
Cô sững sờ, anh đang sợ em gái lôi kéo cô cùng nói chuyện, khiến cô không thể yên tâm ăn cơm?
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Tiêu Tiêu: hu hu hu, đẹp trai. . . . . .
Tô Tử Duyệt: đừng nhìn.
Diệp Tiêu Tiêu: không thấy màu lúc mạch, tớ muốn nhìn muốn xem.
Tô Tử Duyệt: nhìn nữa thì người đàn ông của mình sẽ lôi ra ngoài và chém.
Diệp Tiêu Tiêu: rất sợ đó. . . . . . Tiếp tục nhìn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...