“Ách, nên nói như thế nào cho tốt nhỉ?”
Đột nhiên bị đẩy đứng trước ống kính làm Nghiêm Sâm nhất thời lúng túng, hơi lo lắng hít sâu, làm thông cổ họng chuẩn bị động tác tiếp theo, nhưng trong miệng lại không nói ra được một chữ nào.
Thái Thường Hi trợn mắt nhìn anh. “Boss, anh dứt khoát một chút! Tỏ ra đàn ông một chút được không?”
“Đúng đó.” Nghiêm Phi cũng cười. “Không dứt khoát như thế, không giống với tính cách của anh tí nào.”
“Biết rồi, hai người nói nhiều quá.” Nghiêm Sâm hung hăng trừng mắt, tách hai người thích cản trở kia ra xa màn hình. Sau đó, anh giương mắt nhìn thẳng vào ống kính, hai bên má xấu hổ hơi đỏ lên.
“Chu Vi Đồng, rốt cuộc em trốn đi đâu? Nói tiếng cảm ơn mà cũng không thấy mắt là sao? Em có biết anh vẫn đang tìm em hay không? Mẹ em không chịu nói cho anh biết là em đi đâu, anh nhờ người cũng không thấy, em có biết là anh đang rất vội tìm em hay không? Anh cảnh cáo em………… Một.”
Một ‘vô ảnh cước’ đá đến, anh vội vàng sửa lời. “Anh là nói, anh có lời muốn nói với em, em hãy nghe cho anh.” Anh dừng một chút, vừa cau mày, vừa thở dài, giống như chuyện anh sắp sửa làm là một chuyện ngu xuẩn nên cảm thấy lúng túng. Sau hồi lâu, anh lấy đoạn thoại đã chuẩn bị sẵn từ trong túi áo ra.
“Chu Vi Đồng, anh…….. Thích em. Nên nói lời cảm ơn em là anh mới đúng, là em đã thay đổi anh, nếu như không phải là em, anh giống như trước đây là một người máy, mỗi ngày chỉ biết làm việc, làm mọi người oán giận, tất cả mọi người đều hận anh, ngay cả em trai ruột cũng không dám nói chuyện với anh………”
Một tiếng chê cười quỷ dị.
Anh hí mắt, căm tức nhìn nơi phát ra tiếng cười, bỗng nhiên không khí trở nên im lặng, anh nhếch miệng, rất không tình nguyện tiếp tục đọc thư tình.
“Nếu như không phải là em, anh sẽ không nghĩ đến việc là trốn làm việc, trong lúc đang làm việc sẽ không nghĩ đến việc muốn đi chơi. Nếu như không phải là em, anh sẽ không si mê air hokey, không cười khi xem một bộ phim. Nếu như không phải là em, anh sẽ không giống như tên ngốc, nhìn người ta ngủ đến ngẩn người, sẽ không chụp lại ảnh em khi ngủ, như tên biến thái thỉnh thoảng lấy ra nhìn………. Là em đã dạy hư anh, Vi Đồng.”
Cô dạy hư anh sao? Cô bật cười, hốc mắt đỏ hoe đầy lệ, anh cũng đang ngẩng đầu nhìn về ống kính, khóe miệng nâng lên cười.
“Sau khi gặp em, anh mới biết cuộc đời có rất nhiều điểm không thú vị, rất khô héo. Nếu như không phải là em, anh sẽ không hạnh phúc được như bây giờ.” Không khí trở nên im lặng.
“Cái đêm uống say ở Tokyo, em nói anh đã gọi tên Tiết Xán Tâm, em nghĩ rằng anh vẫn còn yêu cô ấy, thật ra không phải, anh là…….. Không thể nói là hận, loại cảm giác đó rất phức tạp, anh chỉ muốn hỏi cô ấy, tại sao không chấm dứt mọi việc cho rõ ràng? Tại sao lại muốn anh cùng A Phi đều yêu thương cô ấy, sau đó liền rời đi? Anh nghĩ là anh đã chọc tức gì cô ấy, mà cô cứ như vậy lại không chịu trách nhiệm mà thẳng bước rời đi, hại anh em bọn anh rất khổ sở.”
Anh hít một hơi thật sâu. “Anh thừa nhận, lúc bắt đầu có chú ý đến em, bởi vì em nhìn rất giống với Tiết Xán Tâm, nhưng anh chưa bao giờ xem em là cô ấy. Giống như ngôi sao trên trời, chúng ta nhìn bằng mắt thường thì không thể phân biệt được, nhưng thật ra vẫn khác nhau tới mấy vạn năm ánh sáng, em cùng Tiết Xán Tâm, chính là cho anh loại cảm giác đó, hai người……….. Không giống nhau.”
Cô cùng Tiết Xán Tâm không giống nhau.
Cô cười, nước mắt cứ từ từ chảy xuống.
Cô lẳng lặn nhìn anh trong màn hình, mà anh dường như linh cảm được, ánh mắt thâm tình nhìn nhau.
“Hát đi! Hát đi! Hát đi!” Hai người đàn ông nhàm chán kia lại ồn ào.
“Đã biết.” Anh quay đầu lại vứt chuyện tốt cho hai phần tử đang xem thường kia, nhận lấy đàn ghi-ta do bọn họ đưa đến, tùy ý gẩy đàn. “Em không cần cảm thấy buồn cười, anh cũng không muốn như vậy, tại hai cái người dở hơi kia nói cái gì điện ảnh hay phim truyền hình, nam chính chỉ cần hát tình ca cho nữ chính nghe. Mọi việc tuyệt đối rất thuận lợi, mặc kệ trời sinh có giọng hát không hay, nhưng sau khi nữ chính nghe xong nhất định sẽ cảm động đến mờ mắt, sau đó liền sà vào trong ngực của nam chính……. Vì vậy hai người bọn họ buộc anh phải hát, thật phiền phức.”
Anh bất đắc dĩ bĩu môi, sờ dây đàn, cất giọng ngâm nga. “Ngoài cửa sổ Ma Tước, có cây cột điện nhiều lời. Em nói câu này, mùa hè rất có cảm giác. Cây bút trong tay, ở trên giấy viết tới viết lui. Anh dùng mấy dòng chữ hình dùng em là của anh………….”
Là Thất Lý Hương của Châu Kiệt Luân, mặc dù anh hát không hay nhưng tiếng đàn nghe rất êm tai.
Cô hạnh phúc thở dài. Rốt cuộc là anh còn bao nhiêu bộ mặt mà cô chưa nhìn thấy đây?
Khi bông lúa màu này hạnh phúc no đủ.
Và đôi má em giống như cánh đồng cà chua chín.
Em đột nhiên nói với anh Thất Lý Hương rất đẹp.
Thế nhưng lúc này đây anh chỉ muốn hôn em thật sâu.
Trời mưa suốt đêm như tình yêu tràn đầy của anh đối với em.
Bươm bướm bay bên cửa sổ giống như bay theo gió trong bài thơ.
Anh sẽ luôn yêu em và viết tiếp vào cuối đoạn thơ.
Em là điều duy nhất khiến anh viết nên một ca khúc hay.
Khi câu hát cuối cùng hát xong thì tim cô đập nhanh không kìm chế được bản thân.
“Như thế nào? Rất khó nghe phải không? Giống như cắt tiết heo đúng không?” Nghiêm Phi bướng bỉnh bình luận.
Thái Thường Hi cũng hùa theo cười. “Mẹ cô đã đồng ý với chúng tôi, nếu như cô không trở về nữa liền mỗi ngày giúp chúng tôi gửi tin nhắn đến cô, khiến mỗi ngày boss đều thần bí truyền não cho cô nghe! Cẩn thận một chút, tôi thấy tám phần thần kinh của cô sẽ suy nhược…………”
“Suy nhược thần kinh là cái gì?” Nghiêm Sâm khó chịu với hai tên dở hơi kia. “Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài!”
Thật rất vả, cuối cùng anh cũng đuổi được hai kẻ dở hơi ra ngoài, chỉ còn một mình anh trước ống kính.
“Em nghe này.” Anh tiếp tục phát biểu tuyên ngôn. “Xem như thần kinh của em bị suy nhược, anh sẽ phụ trách em cả đời, không phải là ông chủ của em nữa, mà là người đàn ông của em. Cho nên, em mau trở về bên cạnh anh đi! Là phụ nữ sắp ba mươi rồi, phải đi tìm một phiếu cơm dài hạn ưu tú giống như anh đây không hề đơn giản. Tối thiểu em phải giữ lấy…….. Không phải, em nhất định phải nắm chặt, nếu không sẽ hối hận…… Nghe không? Lập tức trở về bên cạnh anh!”
“Thế này là thế nào? Là uy hiếp hay đang ra lệnh? Ai, anh à, không phải em đã nói với anh rồi sao? Dỗ dành phụ nữ không phải thế này.”
“Đúng vậy, boss, nói như anh không chừng lại hù dọa cô ấy, giọng điệu phải dịu dàng một chút, giống như……………”
“Móa, sao hai người lại ở sau lưng tôi? Từ chỗ nào chui ra? Cút hết cho tôi!”
Ống kính đung đưa kịch liệt một hồi, hình ảnh đen thui, kết thúc.
Xem đoạn clip này xong, Chu Vi Đồng gần như muốn điên lên, không thể ngồi yên một chỗ cứ đi tới đi lui, trái tim rung động.
Anh thích cô, muốn cô trở về bên cạnh anh…….
Cô rất muốn trở về Đài Bắc, trở lại bên cạnh anh, đáng tiếc đêm đã khuya, xe khách đã hết chuyến. Cô không còn cách nào xuất phát, chỉ có thể ở lại thị trấn nhỏ cách anh rất xa này.
Cả đêm, cô cứ xem đi xem lại đoạn clip, cứ cười cười khóc khóc như đứa ngốc, vì quá yêu cuồng nhiệt.
Trời vừa tờ mờ sáng, cô lập tức thu dọn hành lý, bắt chuyến xe đầu tiên trở về.
Mưa đã tạnh, không khí vẫn còn hơi se lạnh, trên đường phố vắng tanh, không một bóng người, chỉ có một mình cô lẻ loi, nhưng cô tuyệt đối không cảm thấy cô quạnh. Trong đầu cô cứ nhớ lại những lời nói anh đã nói trong đoạn clip, tim cô bỗng nhiên sôi trào.
Đi tới trạm xe, thời gian còn rất sớm các điểm bán vé còn chưa mở cửa, Chu Vi Đông cứ quanh quẩn một chỗ trước đại sảnh trạm xe. Sau một hồi, bỗng nhiên cô đụng vào cằm của một người nào đó.
“Đau!” Người đàn ông bị đau, kêu lên một tiếng.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Cô luôn miệng nói xin lỗi, ngẩng mặt lên đó là cái người khiến cô ngày nhớ đêm mong.
Cô không thể tin được, lời nói cứ bị chặn ngang tại cổ họng.
“Chu Vi Đồng, cằm của anh có gây thù oán gì với em sao? Em nhất định phải ngược đãi nó như vậy sao?” Anh đưa đẩy.
Cô kinh ngạc nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô cũng va chạm mạnh với anh.
Cô buồn cười, nước mắt làm mờ đi tầm mắt của cô. “Làm sao anh lại biết…… Em ở chỗ này?”
Nghiêm Sâm mỉm cười. “Anh đứng trước cửa nhà em một tuần lễ, mẹ em mới bằng lòng nói cho anh biết em ở thị trấn nhỏ này, nhưng mẹ em không có nói cho anh biết địa chỉ chính xác, cho nên anh định đi hỏi thăm từng nhà một.”
“Hỏi thăm từng nhà một sao? Người ta sẽ anh là tên biến thái!”
“Em biết đó, là ai dạy em đổi số điện thoại liên tục.” Anh tức giận oán trách.
Cô nhẹ nhàng cười. Có lẽ cô đang chờ đợi ngày này, chờ anh bỏ xuống tất cả, tự mình đến tìm cô.
“Làm sao anh lại đến được giờ này? Bây giờ còn rất sớm.”
“Anh đi chuyến xe đêm đến, cũng đến trạm được một lúc rồi.” Anh giải thích, ánh mắt lấp lánh. “Không phải em đã nói nên làm gì đó khác người sao? Anh chưa từng đi chuyến xe đêm bao giờ.”
Người đàn ông liên tục làm cô bất ngờ, vì cô thức đêm đi chuyến xe đêm, đường xá ghập ghềnh, khẳng định là đêm qua anh ngủ không ngon.
Cô đau lòng nhìn anh, không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy hình như anh gầy đi không ít.
“Em thì sao?” Anh chú ý đến túi hành lý của cô, chủ động đưa tay ra cầm lấy.
“Định bắt chuyến xe sớm nhất trở về Đài Bắc sao?”
“Ừm.”
“Nói như vậy A Phi và Thái Thường Hi đã đưa ra sáng kiến rất hữu dụng, em thật đã bị anh làm cho cảm động.” Anh dương dương tự đắc.
Cô nũng nịu liếc anh một cái. “Không có cảm động! Chỉ là sợ anh mỗi ngày đều ma âm truyền não cho em nghe, em không thể bị suy nhược thần kinh được.”
Anh nghe vậy, nhất thời trừng mắt lên.
Cô nhìn nét mặt trẻ con của anh, tâm tình dịu đi một chút. “Ngồi xe ban đêm, anh có thấy sao không?”
“Sao?”
“Không phải anh đã nói ngôi sao trên trời nhìn đều giống nhau sao? Mà em và cô ấy lại không giống nhau, cho nên em là ngôi sao nào đây?”
“Nha, là cái đó sao.” Anh đã hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, để túi hành lý xuống, nhanh nhạy lấy điện thoại ra. “Ngôi sao này anh đã sớm hái xuống.”
Cô hơi khó hiểu nhìn anh mở điện thoại ra, trên màn hình chính là ảnh chụp của cô.
Cô vừa buồn cười vừa cảm động. “Thì ra anh nói tấm ảnh chụp chính là tấm này à!”
“Rất đẹp đúng không?” Anh không biết liêm lại khoe khoan. “Đây chính là bảo vật quý báu, là kiệt tác của anh đó.”
“Xâm phạm quyền riêng của người ta mà còn tự đắc?” Cô giận anh.
Anh nhún nhún vai, cất điện thoại lại, bàn tay xoa xoa gương mặt non mềm của cô, đầu ngón tay quyến luyến nhớ tầng tấc da thịt của cô.
“Em mang kính áp trong rồi à.” Hồi lâu, anh mới khàn khàn lên tiếng.
“Không được sao?”
“Em không sợ bị đưa tới trước mặt sắc lang sao?” Ngón cái và ngón trỏ của anh đột nhiên dùng sức nhéo nhéo mặt cô.
Thế nào anh lại nhéo yêu mặt của cô vậy? Cô trừng anh, muốn trách anh nhưng lại hiểu được lời yêu khó nói nên lời trong hành động này của anh.
“Anh đang nói cái gì đấy?”
“Không biết là em có biết hay không?” Anh cúi người nhìn cô, hai cái trán thân mật kề nhau. “Đôi mắt của em rất đẹp, có thể so với các vì sao trên bầu trời kia, cho nên…….”
Đôi môi chậm rãi đến dần, cô bỗng chốc nín thở, động lòng mong đợi. Hồi lâu, rốt cuộc anh cũng bắt được cô, dịu dàng thưởng thức đôi môi ngọt ngào của cô.
“Vi Đồng, em trở lại đi!” Anh đang hôn lại ngừng lại, trêu đùa đưa ra yêu cầu. “Trở lại bênh cạnh anh, anh để em lên làm ở vị trí cao nhất.”
“Chức vụ gì?”
“Bạn gái……… Anh đấy.”
Trái tim cô dao động, vô tình đưa tay vòng qua cổ anh. “Chức vụ này so với làm trợ lý thì cao thế nào?”
“Cao rất nhiều.” Anh dừng một chút, bổ sung. “So với chức Phó tổng cũng cao.”
“Thật sao.” Cô mỉm cười. “Ý là về sau em có thể ra lệnh cho Phó Tổng sao?”
“Ừm.”
“Anh ta sẽ nghe lời sao?”
“Nếu như hợp lý, anh ta sẽ nghe.”
“Không hợp lý cũng phải nghe nha!” Cô cố ý trêu anh. “Anh không phải đã nói qua. Bắt bẻ là quyền lợi của cấp trên.”
Anh ảo não. “Em không phải đã nói qua, làm người phải câu nệ một chút sao?”
“Ơ, đã bắt đầu tranh luận rồi sao.” Cô hừ lạnh.
Không thể mạnh miệng được sao? Cũng được!
Nghiêm Sâm nhỏ giọng cười một tiếng, giữ chặt gáy của cô, hôn cô đến choáng váng. Xác định cô đã đầu hàng, lúc này mới hài lòng buông cô ra.
“Môi em hấp dẫn như vậy, dùng để gây gỗ không phải rất lãng phí sao?” Anh ác ý cười.
Cô dĩ nhiên hiểu được ám hiệu của anh, ánh mắt ngại ngùng.
“Làm chuyện xấu với bạn gái là quyền lợi của bạn trai.” Anh xấu xa lại hôn cô một cái.
“Anh lại ‘khi dễ’ em.”
“Ai dạy em dùng đôi mắt ngây thơ và dễ thương này nhìn anh. Về sau mỗi ngày anh đều ‘khi dễ’ em.”
Cô cười duyên, dùng nắm tay đánh anh, lại bị anh bắt được. Lại một nắm tay khác bay đến, anh lại nhanh nhẹn bắt được.
“Anh làm gì đấy? Buông em ra.”
Anh giữ chặt đôi tay của cô, lôi cô nhìn thẳng vào anh, độc quyền hôn môi của cô, một cái lại một cái. Hôn thành nghiện, dây tơ tình yêu, triền miên dính lấy, thế nào cũng không dứt ra được…………..
Ánh mắt sớm mai chiếu xuống bọn họ, mở ra một tình yêu chớm nở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...