Nếu Như Có Một Ngày

“Này, chị ăn được nhiều ghê nhỉ?” Đào Thao một tay cầm ly nheo mắt nói với Long Nữ. Vốn dĩ hôm nay cậu không định tham gia, nhưng chẳng còn cách nào, cậu không có chỗ nào để ăn, hơn nữa cậu cũng biết hôm nay Tần Chi Dương lại hẹn hò với người tình cũ. Để không bị khó xử cậu cũng đành phải cắm đầu cắm cổ ngồi ăn, ai ngờ bà chị kia cũng ăn uống bạt mạng y như mình.

“Tôi thấy cậu có thực lực hơn cả tôi đấy.” Long Nữ lườm một cái rồi tiếp tục với ly kem. Thằng ranh này sao cứ làm người ta bực mình thế nhỉ, không để người khác yêu thích một chút nào hết.

“Đúng rồi, anh nhớ là Long Nữ thích ăn kem chocolate phải không?” Tần Chi Dương cười nói, đôi mắt nhìn về phía cô cũng rất dịu dàng. Long Nữ trừng mắt với anh, trong bụng nghĩ, anh liếc mắt đưa tình với tôi làm gi, lúc cần tích cực thì không chịu tích cực.

“Đản Đản, cậu nói đi xem mặt cơ mà, người ta đâu rồi?” Long Nữ thực chịu không nổi ha người họ tiếp tục như thế này. Là một kỳ đã lương thiện, có tư cách đạo đức, có đẳng cấp, có nhân tính, cô vẫn nên đè nén thật chặt nỗi thống khổ của bản thân để giúp đỡ cặp cá đang bơi lội tung tăng trong biển tình này.


“Người thì tớ có thể tìm cho cậu, nhưng chỉ sợ Giang Đông sẽ giết tớ.” Trác Lan nói không cần suy nghĩ. Hôm nay Tần Chi Dương đột nhiên gọi điện thoại hẹn khiến cô trở tay không kịp, đành phải kéo Long Nữ tới, con bé này vừa nhấc máy liền đòi đi xem mặt. Cô biết hôm nay Long Nữ phải cùng Giang Đông về nhà ăn cơm. Nghe giọng điệu đó là biết chắc chắn lại bị Giang Đông châm chọc rồi, nếu không thế thì sao lại làm ầm lên đòi đi xem mặt chứ.

“Tớ đã ly hôn với anh ta rồi, liên quan gì tới anh ta.” Long Nữ ăn một miếng kem to tướng, lông mày nhíu chặt lại.

“Thì ra cô đúng là bị chồng bỏ, còn trẻ thế này đã bị ruồng bỏ rồi à, ha ha.” Mồm miệng Đào Thao không kiêng nể, trẻ con mà, Long Nữ không thèm chấp. Phụ nữ thời đại mới có tư cách như cô sao lại so đo với trẻ con vắt mũi chưa sạch như cậu ta chứ, như thế khác gì hạ giá bản thân.

“Được rồi, ăn no rồi thì thôi đi, sao lại ngồi đây, chán chết.” Long Nữ trừng mắt với Đào Thao, hoàn toàn thể hiện thái độ không so đo với cậu ta.

“Đi đâu?” Trác Lan không hiểu, hỏi.

“Thích đi đâu thì đi, cậu bé này biết lái xe mà, đưa xe của cậu cho cậu ta chở tớ đi chơi vòng vòng, trong lòng tớ đang tức anh ách.” Long Nữ lườm cô một phát. Lúc cần chủ động thì không chịu chủ động, hai người cứ ườn ra đấy thì có tác dụng gì.


Nhưng hiển nhiên là có kẻ không vừa ý. Đào Thao nhồm nhoàm trả lời: “Em không có thời gian, chút nữa em phải đi với bạn.”

“Vậy tôi đi cùng cậu là được rồi, dù sao cũng lâu rồi không được chơi với trẻ con. Đi thôi nào!” Nói xong liền cầm lấy chìa khoác của Trác Lan kéo Đào Thao ra ngoài, còn lén lút đưa mắt lệnh cho Tần Chi Dương phải cố lên.

Nhìn bóng Long Nữ nhỏ bé lôi theo Đào Thao cao lớn rời đi, Tần Chi Dương không nhịn được, bật cười thành tiếng, dịu dàng nói” Long Nữ vẫn y như trước, lúc nào cũng như chưa trưởng thành.”

Trác Lan cười nhàn nhạt: “Không trưởng thành thật tốt, những chuyện phiền lòng sẽ ít đi. Giờ em rất lo cho cô ấy, trước đây em những tưởng cô ấy mù quáng sùng bái Giang Đông. Chia tay rồi có lẽ sẽ nhìn rõ được mọi chuyện, Nhưng hiện tại thấy cô ấy thực sự yêu tên đó.Tinh thần lúc lên lúc xuống chỉ vì anh ta. Nhưng Giang Đông bắt nạt người ta quá, thậm chí tới tận bây giờ vẫn đối xử với cô ấy như vậy, con đường của cô ấy thực sự khó khăn.”


“Vậy còn chúng ta?” Ánh mắt Tần Chi Dương đột nhiên nóng bừng nhìn cô, khiến cô muốn lẩn trốn.

“Chúng ta? Em cũng không biết, Long Nữ nói anh đã trở về, trong lòng em thực sự rất vui mừng, cho dù là bạn bè thì cũng vui mừng. Dù gì cũng đã mười năm, em còn phải ở đây đợi bao lâu nữa?” Trác Lan cười miến cưỡng, trước mặt người con trai này cô không còn là cô gái mạnh mẽ một mình gánh vác hết thảy, không còn là gương mặt đại lý vàng chuyên nghiệp điêu luyện, cô chỉ là một cô gái bình thường, một cô gái cần có người che chở và thương yêu.

“Đản Đản đừng trốn tránh, hãy cho chúng ta thêm một cơ hội. Cứ coi là nể tình Long Nữ, chúng ta hãy cố gắng một lần xem sao.” Tần Chi Dương rất ít khi tích cực chủ động như vậy. Anh luôn mang một vẻ điềm tĩnh, ung dung nho nhã. Trác Lan ngẩng đầu nhìn người con trai mà cô đã yêu mười năm, hoàng tử trong tim cô, người cô vẫn đang chờ đợi. Nhưng sự tình đâu đơn giản như vậy, muốn đi lúc nào thì đi, muốn về lúc nào thì về, nói một câu “chúng ta quay lại với nhau đi” với cô thì có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Nhưng cứ như thế này mãi sao? Cô đã buông tay rồi sao? Nếu không buông tay từ lâu thì không có chuyện cô chờ đợi ngần ấy năm, sẽ không có chuyện lúc anh trở về thì không biết phải gặp anh như thế nào. Tất cả rơi vào một vòng xoáy, cô phải làm sao đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui