Tôi có cảm giác như thế giới xung quanh tôi sụp đổ vậy.sợi dây đó là vật duy nhất mà mẹ để lại cho tôi.chính tay mẹ đã thiết kế ra nó.đối với tôi , nó như sự hiện hữu của mẹ.
Nước mắt tôi bắt đầu rơi lã chã ướt đẫm khóe mi..
Tôi lục tung hết tất cả các túi lớn nhỏ , xem từng hốc hách của căn phòng nhưng vẫn không có.Tiểu Chi từ ngoài cửa đi vào hớt hãi ôm chầm lấy tôi , lau nước mắt :
-‘Băng Nhi ! chuyện gì vậy ?’
-‘dây …sợi dây của mình mất rồi’
-‘cái gì ? sợi dây với 4 viên kim cương đó á ?’
Tôi khẽ gật đầu , ứ nước mắt.kim cương hay đá quý có là gì với tôi.nhưng đó là của mẹ tôi.ông trời ơi ! ông cướp mẹ của tôi rồi ! xin ông đừng mang vật đó đi nữa !
Nghĩ mà tôi lại nấc lên từng tiếng.
-‘bình tĩnh ! cậu nhớ lại tất cả xem ! sáng nay cậu còn thấy nó không ?’
Sáng nay ư ? khi tôi tắm tôi vẫn thấy nó mà .vậy là lúc trượt tuyết !
Tôi bình tĩnh quệt hết nước mắt , hít một hơi thật dài ! chắc chắn là lúc trượt tuyết.
Bỗng hình ảnh Triệu Tử Vy ùa về đầu tôi , chắc chắn là cô ta , chỉ có thể là lúc cô ta ngã vào tôi đã dựt lấy sợi dây..phần mốc của sợi dây được làm rất chắn chắn , không lí nào tự rơi..tôi đã điều tra cô ta là bạn thân của Diệp Thiên Cầm , chắc chắn là để trả thù cho Diệp Thiên Cầm.
Nhưng lúc này tôi mặc kệ mục tiêu của cô ta , tôi chỉ muốn tìm ra đồ của tôi..
Tôi cố gắng tập trung hết sức phân tích Triệu Tử Vy .cô ta rất thông minh.ắc sẽ không để lại sợi dây bên mình để làm tang chứng đâu.chỉ có thể là …
…trên núi….
-‘Tiểu Chi ! tí nữa cậu điểm danh với thầy quản sinh rằng tớ có mặt.nói giúp với Duy Phong cứ về trước nhé’ tôi nói gấp gáp với Tiểu Chi , tay chân lật đật với lấy áo len , khăn choàng , bịt tai mang hết vào người.vội vã đi..
-‘khoan đã ! trên đó nguy hiểm lắm Băng Nhi ! lúc nãy tớ nghe nói đang nổi bão tuyết đó ! xin cậu ! đừng đi ! trời đã sắp tối rồi ! mai hẳn quay lại’ Tiểu Chi nắm lấy tay tôi.
Bảo tuyết ư ? nếu vậy thì sau cơn bảo tuyết lớp tuyết sẽ tăng lên , làm sao mà tôi có thể tìm được chứ ! tôi không quan tâm ! tôi phải tìm…
Tôi hất tay Tiểu Chi ra , -‘xin lỗi ! đừng lo cho tớ nhé’ rồi chạy thẳng ra khỏi khách sạn..
Tôi bắt một chiếc taxi đi đến chân núi..tôi chạy bộ với tốc độ nhanh nhất có thể lên khu trượt tuyết . bây giờ trời đã chập tối , hầu như tất cả nhân viên của khu đã về , chỉ còn lại một vài bảo vệ.
Tôi len lén núp sau vách tường đợi khi bác bảo vệ quay đi tôi phóng một mạch lên núi.
Tôi cứ chạy –chạy và chạy , tôi phải đến được điểm lúc nãy Triệu Tử Vy ngã lên tôi.chắc chắn sợi dây ở đó –và chỉ có thể ở gần đó.tôi phải nhanh lên trướt khi cơn bão mang tuyết phủ lấp nó..
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều.gió bắt đầu thổi mạnh , từng đợt gió hất vào mặt tôi …đau rát và lạnh giá…
----------------
-‘nhủ mẫu ơi ! sợi dây này đẹp quá !’ tôi nâng niu sợi dây chuyền trên cổ mình , nói với nhủ mẫu..
-‘đó là do chính tay phu nhân lúc sinh thời đã thiết kế cho người đó tiểu thư .trước lúc đi , phu nhân đã tận tay đeo vào cổ cho tiểu thư .tới nay đã là bốn năm .chưa một lần tháo ra.’ Tôi ngó lên tấm hình , ngắm nhìn thật kĩ người mà ông nội nói là mẹ tôi.
-‘vậy mẹ có thương Rose không hả nhủ mẫu’ tôi bằng tâm hồn non nớt của một đứa trẻ bốn tuổi hỏi nhủ mẫu.
Nhủ mẫu ôm chầm lấy tôi , bế tôi lên , vuốt tóc tôi âu yếm..
-‘có thưa tiểu thư , phu nhân thương yêu tiểu thư nhất’
-‘vậy mẹ có gọi Rose là hoa hồng nhỏ như ông nội không ?’
-‘có ! phu nhân đã gọi tiểu thư như thế đó ! tiểu thư biết ý nghĩa của sợi dây này là gì không nè ?’
Tôi ngắm kĩ sợi dây hơn , vui vẻ nhìn nhủ mẫu nói :
-‘Rose biết nha ! là hoa hồng trong tuyết phải không ạ ?’ sao mà qua được con mắt của tôi chứ . tôi tên là Rose , nghĩa là hoa hồng , là cái viên đá màu đỏ bên trong.tôi sinh vào mùa đông , là mùa của tuyết , tượng trưng cho bốn viên kim cương tinh khiết kia.mẹ tôi chắc đã mong tôi chào đời lắm mới tính toán kĩ thế này.
-‘tiểu thư thông minh lắm ! phu nhân yêu tiểu thư nhiều lắm ! vì vậy tiểu thư phải sống thật tốt nha ! trên thiên đường phu nhân luôn dõi theo tiểu thư đó’
-‘thiên đường ? là ở đâu ?’ tôi ngơ ngác hỏi , thiên đường ư ? lần đầu tiên tôi nghe nha !
-‘đó là một nơi tràn đầy hạnh phúc , ở trên trời ý , nơi có những thiên thần rất đẹp’ nhủ mẫu trả lời tôi , tay chỉ về phía chân trời xa xa..
Vừa lúc đó , từ trên trời , nhưng hạt tuyết trắng xóa rơi xuống .
-‘tuyết rơi kìa nhủ mẫu ! Rose thích tuyết lắm nha ! ủa tuyết cũng rơi từ trời xuống kìa ! a Rose biết rồi nha ! là do mẹ biết Rose thích tuyết nên mới cho tuyết rơi xuống’…
----------
Tôi mệt mỏi và lạnh buốt lết từng bước chân , người tôi lạnh lắm.cái lạnh thấu xương bao lấy thân thể tôi.xuyên qua từng lớp áo tiến đến da thịt tôi.
Tôi đưa mắt ra nhìn đường , tất cả xung quanh đều trắng xóa phủ trên nền trời đen của màn đêm , một khung cảnh vô định.tôi loay hoay xem mình đã đi đến đâu rồi , mà sao không thấy gì hết , xung quanh dường như mờ nhạt dần trong mắt tôi..
Đường đi sao mà xa xăm mờ mịt quá.
Tôi đang ở đâu đây ?
Sợi dây của tôi đâu ?
Mẹ của tôi đâu ?
Gia đình của tôi đâu ?
Hạnh phúc của tôi .. đang ở chốn nào ?
Tối ! tối quá ! xin đừng để tôi trong bóng tôi một mình được không ? tôi sợ lắm !
------------
Khụ ! khụ ! khụ !
Người tôi nóng rang lên , nhưng tôi lại cảm thấy rất lạnh.có vẻ tôi bị sốt rồi.
Tôi lấy chiếc khăn quấn quanh người rồi đi ra ngoài cửa :
-‘nhủ mẫu ơi ! Rose lạnh quá !’
Tôi thều thào gọi nhủ mẫu , nhưng đáp lại tiếng gọi của tôi chỉ có màn đêm yên lặng đen mịt không ánh sáng , chỉ còn tiếng gió rít ngoài trời …
Lạnh buốt…
Tôi quên rằng , nhủ mẫu đã tới thiên đường vào hôm qua rồi.tuyết màu đỏ đã cướp bà từ tay tôi..
Hôm qua ư ?
Sinh nhật lần thứ năm của tôi.
Tôi trở lại phòng và đóng cửa lại , dường như do trận bão tuyết lớn quá nên mạch điện bị hư , đèn ngủ của tôi vụt tắt , máy điều hòa cũng vụt tắt
Tối..
Lạnh…
Tôi tiến lại cánh cửa , kéo rèm cửa ra .khung cảnh bên ngoài u ám một màn đêm và trắng xóa từng cơn bão tuyết !
Gió rít lên thét gào đáng sợ..
Tôi ngồi bệch xuống sàn nhà , khép người lại.đầu tựa vào đầu gối. từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà lạnh.
-‘có ai không ! Rose không muốn một mình’
----------------
Nước mắt tôi lại rơi , từng giọt từng giọt bị gió mạnh hất khỏi má.một giọt chạy vào khóe môi tôi…
Mặn đắng…
Tôi lắc lắc đầu , lấy tay tát vào má mình một cái đau rát .
Rose !
Không được cô đơn , vì không có ai bên cạnh mày đâu..
Không được sợ hãi , vì sẽ không có ai động viên mày đâu…
Không được khóc ….vì …sẽ không có ai lau nước mắt ày đâu …
Mẹ bỏ tôi lúc mới sinh , nhủ mẫu cũng theo mẹ lúc năm tuổi trong một lần tuyết có màu đỏ của máu và nồng mùi thuốc súng…
Tuyết ơi , sao tuyết không đưa tôi lên thiên đường với mẹ tôi chứ ! tại sao lại để lại tôi một mình như vậy ? tôi lạnh lắm ! tôi cô đơn lắm ! tôi không muốn phải một mình…
Tôi mệt mỏi khụy hai chân xuống , bờ má áp xuống mặt tuyết lạnh.từng giọt nước mắt rơi xuống nhạt nhòa trong làn tuyết..
Bỗng tôi thấy sợi dây , những viên kim cương đang lóe sáng lên..
Lóe sáng ? ở đây tối như vậy làm gì có ánh sáng để nó lóe sáng tới như vậy chứ ?
Tôi yếu ớt đưa tay ra chạm vào sợi dây , nắm thật chặt nó rồi cố gắng quay đầu lại để tìm thứ ánh sáng kia.
Mờ nhạt trong mắt tôi là hình ảnh một chàng trai cầm chiếc đèn bin trong tay..
Ánh sáng …?
Tôi không cô đơn trong màn đêm sao ?
Âu Dương Duy Phong ! là anh sao ?
Anh đã đến ?
Anh sẽ ở bên em chứ ?
Anh có bỏ em lại như mẹ và nhủ mẫu của em không ?
Sẽ không đúng không anh ? anh sẽ ở bên em !
Mãi mãi !!!
Trong vô thức , tôi đã nở một nụ cười ấm áp mãn nguyện nhất …rồi tất cả con người tôi chìm vào giấc ngủ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...