CHƯƠNG 24.
Nhân Mã cười cay đắng khi nhắc lại cái chết của bố cậu do bố mẹ hắn kể lại. Năm đó, vì bố mẹ Bạch Dương kinh doanh trái phép, bị bố Nhân Mã phát hiện thì lập tức cho người đến giết người diệt khẩu. Mẹ Nhân Mã và cậu ta được nhà hắn bí mật đem về nuôi, đồng thời khắc sâu trong trí óc cậu một mai sẽ trả thù cho bố. Việc Nhân Mã và Bạch Dương yêu nhau cũng là kế hoạch trả thù của cậu và nhà hắn. Bố mẹ hắn thực sự biết điểm yếu của nó là tin người và yếu lòng vì tình cảm nên cho Nhân Mã vờ yêu nó moi thông tin rồi khi không được thì chia tay, xúc phạm nó. Nhưng sự xuất hiện của Bảo Bình làm nó được hồi sinh và kế hoạch của họ phá sản. Đó là tất cả những gì Nhân Mã biết.
- Việc cậu đưa cậu ấy về nhà cũng nằm trong kế hoạch đó đấy. –Nhân Mã nhìn hắn nhắc.
- Cậu nói sao? –hắn hoang mang.
- Bố mẹ cậu đang quan sát cậu từ xa. Những gì có liên quan tới cậu và cậu ấy đều dưới con mắt quan sát của họ thông qua tên gián điệp là tớ đấy. Mẹ cậu để cậu ấy trong nhà cậu, để cậu ấy tiếp xúc với cậu khiến tình yêu nảy sinh cũng giống như kế hoạch với tớ rồi sau đó để cậu tàn nhẫn rời bỏ cậu ấy.
- Nếu tớ không làm vậy thì sao?
- Họ đã chắc chắn rằng cậu sẽ làm vậy, vì cậu luôn nghe theo họ từ nhỏ tới lớn mà. Chẳng phải họ luôn tạo lòng tin từ cậu sao? Thế nhưng cậu lại rất thông minh, khi cậu có tình cảm với cậu ấy và nghi ngờ có điều bất thường trong chuyện này, cậu đã giả vờ tàn nhẫn đuổi cậu ấy ra khỏi nhà trước khi bố mẹ cậu ra tay. Bố mẹ cậu cũng không ngờ tới việc con trai yêu quý của họ yêu người con gái đó nhưng lại biết rất rõ việc cậu là trùm băng nhóm xã hội đen của thành phố mặc dù nhóm của cậu hoạt động bí mật, đến công an cũng không thể hay biết, bố mẹ cậu vẫn biết. Và tớ có thể quan sát được cậu ấy không hề yêu cậu, đặc biệt khi Bảo Bình quay lại. Đúng chứ?
Hắn cười khinh bỉ, tại sao lại đối xử với hắn như vậy. Hắn chỉ là con tốt trong tay họ để họ làm công cụ kiếm tiền bằng bàn tay dơ bẩn sao?
- Tớ dẫn cậu đi gặp một người.
Hắn dẫn Nhân Mã tới nơi giam giữ bố cậu ta. Thì ra tất cả là trò lừa của bố mẹ hắn. Họ đã lừa Nhân Mã rằng bố cậu ta đã chết để mượn lòng căm thù từ cậu mà thôi. Bố cậu cũng đã rất hối hận. Năm xưa nếu không nghe theo lòng tham của họ thì đâu đến nỗi như thế này.
Hắn trở về phòng, nghĩ lại những gì hắn vừa mới nghe từ Nhân Mã. Và có một số điều hắn cần tìm hiểu.
Tại sao bố mẹ hắn đã đạt được mục đích là công ty Thái An và nay phát triển thành tập đoàn T-S rồi sao còn tìm mọi cách để hại nó. Dường như nó cũng không biết đến sự tồn tại của công ty thì làm sao có thể phục thù. Mà nó cũng không thể phục thù đòi lại công ty được. Còn sự xuất hiện của Bảo Bình thực sự rất trùng hợp. Bố mẹ nó vừa qua đời thì anh xuất hiện cứ như sự thay thế nào đó. Người nắm giữ 50% cổ phần Thái An là bố mẹ nó, nhưng bố mẹ nó mất rồi, không lẽ...
- Alo, Kim Ngưu hả, tớ cần cậu điều tra một việc....và nhờ Nhân Mã giúp, tớ tin cậu ấy sẽ giúp ích cho cậu.
Hắn vẫn không thể lộ diện lúc này, hắn đồng thời sẽ quan sát cả nó, anh, bên phía hắn và cả động tĩnh của bố mẹ hắn nữa. Băng nhóm của hắn rãi khắp thành phố mà. Nhưng hắn không muốn dùng nhiều vì rất dễ bị lộ. Bố mẹ hắn đã biết hắn là xã hội đen nhưng nếu hắn không ra mặt thì hắn vẫn có thể điều tra tiếp.
Chân nó được tháo bột và có thể đi được, nhưng không được chạy nhảy. Ở nhà mãi nó chán lắm. Buổi chiều, gió mát và nó năn nỉ ông anh mới đồng ý đưa nó ra ngoài. Không phải là anh không muốn cho nó đi, chẳng qua là dạo này anh cứ có linh cảm không tốt, anh sợ chuyện tồi tệ như hôm du lịch Đà Nẵng xảy ra lần nữa và sẽ không có may mắn lần thứ hai. Anh không dám nói ra, chắc chắn nói ra nó sẽ bảo anh là đồ Song Ngư. Hôm nay đưa nó ra ngoài anh cũng phải ở bên cạnh nó.
- Kaka làm gì mà cứ đi sát muội thế. –nó hỏi anh khi thấy anh cứ nắm tay nó. Bình thường có vậy đâu.
- À...thích thế. –anh chẳng biết nói sao nữa.
- Hehe. Kaka sợ muội đi với người khác chứ gì? –nó chọc anh.
- Đâu có. Kaka sợ muội đi tán người khác thôi, đến lúc đó thì mệt lắm. Hehe.
- Hix. Đồ kẹo kéo.
- Nói gì á đồ con nít?
- Hehe. Thích thế đó. –nó và anh đùa nhau khắp công viên.
Chợt nó rời khỏi vòng tay anh, chạy chơi trò đuổi bắt với anh và té ngã, anh chạy lại. Chỉ chờ có thế, những tên to khỏe bước tới trói họ rồi bắt về.
Trong khi hắn chờ tin của Kim Ngưu và Nhân Mã thì hắn cũng có nhờ mấy tên nữa điều tra cho nhanh. Hắn càng ngày càng đi sâu và mỗi ngày, mỗi thông tin hắn có được càng làm hắn đau lòng. Hắn lướt qua mạng, những đợt từ thiện quyên góp tiền cho những cô nhi viện, những đứa trẻ tàn tật, những ngôi trường nghèo làm hắn buồn thêm. Đó là những việc tốt của bố mẹ hắn nhằm che đậy những cái xấu xa của họ sao? Ngôi trường Star, nơi hắn đang theo học cũng là dưới quyền của bố mẹ hắn. Phải chăng chưa bao giờ hắn là chính hắn? Ừ thì hắn quyền lực, ừ thì ai cũng phải nể phục hắn, thì đã làm sao? Những đồng tiền dơ bẩn đó có đáng nhận được sự nể phục như vậy hay không?
- Nhân Mã, thế nào rồi, tìm ra chưa? –Kim Ngưu thì thầm hỏi
Nhân Mã đang tìm trong máy tính của bố mẹ hắn, chắc chắn trong đó có lưu giữ bí mật nào đó. Còn Kim Ngưu đang lục tung phòng làm việc của họ. Tất cả mọi nơi, tất cả mọi thứ họ đều không thể bỏ sót.
- Không đúng, mật mã không thể vào được. –Nhân Mã dù đã thử nhiều lần với cái mật mã ngày trước bố hắn đưa à vẫn không tài nào mở được.
- Tại sao vậy, có khi nào mật khẩu họ đưa cho cậu là giả? –Kim Ngưu ngờ vực.
- Không, trước kia tớ có tới và mở để lấy một số thông tin cho họ vì họ bận việc rồi mà, tớ nhớ không sai đâu? –Nhân Mã khẳng định chắc chắn.
- Thế thì sao không mở được, chắc họ đã đổi mật khẩu rồi cũng nên, vì thế mà mật khẩu cũ không mở được.
- Thế thì mật khẩu là gì?
- Cậu cố nhớ lại xem. Họ có nói lần nào nữa không?
- Để tớ nhớ ra đã.
Trong khi đó, hai tên thuộc hạ của hắn được cử tới nhà Bảo Bình tìm kiếm thông tin. May cho họ là cả Bảo Bình và nó đều không ở nhà(bị tóm rồi còn gì).
Hai tên đó lẻn vào phòng riêng của nó và hắn, mỗi người một phòng lục tung lên, tìm kiếm tất cả mọi thứ, những gì liên quan tới những thứ hắn dặn.
Còn hắn, đến giờ phút này cũng không thể đứng im để giấu mặt được nữa. Có ít nhất là hai người biết hắn đã nhúng tay vào thì hắn cũng chẳng còn gì để giấu. Hơn nữa, đã đến nước này, hắn phải làm gì đó, chờ đợi và tìm kiếm như thế là quá đủ.
Bố mẹ hắn không có ở nhà, hắn đã mở sẵn cửa sổ phòng khi bị phát hiện sẽ “bay” theo đường đó mà không biết nơi tiếp đất.
Hắn cũng tìm kiếm, lục tung mọi chỗ, tìm kiếm khắp nơi.
Tên lẻn vào phòng anh tìm mãi mà chẳng thấy gì, hắn quay ra, chợt áo hắn mắc vào một tấm ảnh rồi tấm ảnh rớt xuống, vang lên tiếng gương vỡ chói tai. Đó là tấm ảnh anh và nó. Tên kia định chạy đi nhưng đằng sau tấm ảnh có cái gì đó. Không để ý xung quanh, tên đó lại gần và quan sát. Đó là một tờ giấy đã vàng cũ và có một tấm ảnh nhỏ xíu nữa chụp một người đàn ông và một người phụ nữ. Tên kia khẽ mở ra xem...
Hắn đang tìm trong phòng bố mẹ hắn, có thể những quyển sách cũng cất giấu thứ gì đó. Hắn như điên cuồng, bảo mình hãy giữ bình tĩnh mà cứ vội vàng tìm kiếm.
Điện thoại hắn vang lên, tiếng chuông làm hắn giật mình. Do vội quá nên hắn quên cài im lặng. hắn định tắt nhưng là tin nhắn của hai tên kia. Hắn đọc xong, đứng dậy, bỏ đi và đèn bật sáng.
Hắn giật mình quay lại. Người đứng trước mặt hắn là Thiên Yết, em gái hắn. Mồ hôi hắn túa ra, hắn cần thoát khỏi nơi này bây giờ.
- Anh làm gì ở đây vậy hả? –Thiên Yết dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô thấy anh mình gần đây có những hành động rất lạ.
- À...không có gì, bố mẹ nhờ anh tới phòng lấy tập hồ sơ thôi mà. –hắn cố giữ bình tĩnh.
- Anh phản bội bố mẹ chứ gì? –ánh mắt này không phải là ngây thơ nữa.
Hình như bố mẹ hắn đã nói gì đó với Thiên Yết nên Thiên Yết mới như vậy. Bình thường hắn và Thiên Yết cũng ít nói với nhau, chủ yếu là việc ai người đó làm. Nhưng Thiên Yết cũng nghe lời anh trai rất nhiều. Còn hôm nay, thái độ Thiên Yết như thế, hắn có phần nghi ngờ.
Nhưng vốn là người quen với giang hồ, hắn tỏ ra bình thường:
- Em không tin anh à?
- Anh làm em không thể tin được, nói cho anh biết bố mẹ đã biết anh điều tra họ rồi, cho nên họ dặn em bằng mọi cách không được cho anh đi nữa. Nếu như anh còn xem chúng ta là anh em và anh còn biết đến bố mẹ thì hãy dừng lại đi.
Hắn không nói gì hết. Hắn không ở nhà thì sao? Hắn không dừng lại thì sao? Thiên Yết sẽ làm gì hắn?
Hắn đi ra sau và trong chớp nhoáng hắn trói tay Thiên Yết lại dùng dây buộc vào ghế. Thật trẻ con khi đe dọa hắn bằng lời nói. Mặc cho cô nàng kêu la, khóc thét ầm ầm hắn vẫn bỏ đi.
Ra trước nhà, hắn mới nghĩ lại. Tại sao hôm nay cả bố và mẹ hắn đều không có ở nhà? Bình thường, dù là việc nhiều thế nào họ cũng thà đem việc về nhà làm chứ nhất định không chịu ở lại công ty cơ mà. Còn dặn Thiên Yết canh chừng hắn, tức là họ biết hắn sẽ đi và điều tra. Hắn bắt đầu lo cho Nhân Mã và Kim Ngưu, không biết hai người họ thế nào rồi.
Hai tên hắn cử lục soát nhà anh tới, đưa cho hắn tấm ảnh và tờ giấy cầm được ở nhà anh. Là tấm ảnh của ai? Người phụ nữ có nét giống nó.
Hắn cầm tờ giấy lên và đọc. Những dòng chữ lên xuống không đều do viết vội vàng của một người phụ nữ.
Bảo Bình, nếu như cháu đọc được mẫu giấy này thì lúc đó hai bác đã đi xa rồi. Thương trường là chiến trường, người càng thành đạt lại càng nhiều kẻ thù, người như bác không tránh khỏi những ghen ghét và lòng tham. Sau vụ việc bác trai suýt bị giết hại, bác biết sẽ có lần tiếp theo. Vì vậy xem như bác cầu xin cháu hãy bảo vệ Bạch Dương, đứa con gái bé bỏng của bác. Bác biết thật khó khăn với cháu nhưng cháu hãy xem như đó là lời cầu xin cuối cùng của hai bác. Chuyến đi ngày mai sẽ có thể là chuyến đi dài và cũng có thể là chuyến đi mãi mãi của hai bác, Bạch Dương nó không thể đi cùng được cháu à. Hãy giúp bác chăm sóc Bạch Dương thật tốt, bác tin ở cháu. Người đem lời gửi gắm này cho bác tới tay cháu là luật sư riêng của bác. Bản thân hai bác nắm trong tay 50% số cổ phần của công ty và bác đã chuyển cho Bạch Dương 25%, số còn lại nhượng lại cho cô nhi viện. Khi cháu nhận được lời nhắn này cũng là lúc cháu nắm giữ bằng chứng kết tội những kẻ lòng tham vô đáy, đồng thời, nhờ cháu giữ số cổ phần cho con gái bác. Tất cả, ngày mai sẽ có người giao lại cho cháu. Cố gắng giúp bác nhé, cảm ơn cháu rất nhiều.
Đọc xong thì hắn mới hiểu. Cuộc gặp gỡ của anh với nó là sự nhờ cậy, gửi gắm của bố mẹ nó. Họ cũng đã lường trước được tình huống xấu nhất có thể xảy ra để rồi trao cổ phần lại cho Bạch Dương, phần còn lại là cô nhi viện. Nhưng mà hắn lại suy nghĩ. Những thắc mắc của hắn hình như đã được tháo gỡ. Nó là người nắm giữ 25% số cổ phần công ty Thái An, vì vậy bố mẹ hắn mới tìm mọi cách để giết nó. Vụ tai nạn lần trước hắn đã điều tra là do họ đứng sau. Còn chuyện này nữa, sau vụ điều tra về tập đoàn T-S, bố mẹ hắn đang nắm giữ 75% cổ phần, vậy số cổ phần của bố mẹ hắn là từ đâu mà có? Hiện tại bây giờ nó hay là anh đang giữ 25% cổ phần?
Kim Ngưu và Nhân Mã ở trong hồi lâu vẫn chưa thể tìm ra mật mã.
- Tớ hết cách rồi. –Nhân Mã bất lực.
Kim Ngưu đến bên cạnh .
- Nhân Mã à, nghe tớ nói, chúng ta không thể bỏ cuộc lúc này, cậu hiểu không. Bạch Dương đang gặp nguy hiểm, nếu chúng ta buông tay nghĩa là chúng ta đang tiếp tay cho tội ác. Nghe tớ, chúng ta không thể nản lúc này.
- Nhưng tớ không thể tìm được mật khẩu của máy tính. Chắc chắn trong này có bí mật nhưng tớ không có cách mở ra được.
- Cậu phải thật bình tĩnh. Bất cứ lời nói nào đó của họ cậu phải lưu tâm.
Trong khi Nhân Mã cố gắng nhớ và lưu tâm từng lời nói của họ thì Kim Ngưu tiếp tục tìm kiếm.
Một quyển sổ nhỏ,đã lâu năm. Vội vàng mở ra xem, Kim Ngưu kinh ngạc kêu Nhân Mã.
- Cậu xem này.
Nhân Mã tới gần và đọc.
Ngày 8/5/2002, chính thức nhận chức phó tổng công ty Thái An.
Ngày 12/7/2002, công ty Thái An bước lên nấc thang mới, không còn là những điều lệ cũ nữa.
Ngày 25/11/2003, mâu thuẫn tiếp nối mâu thuẫn. Những cổ đông trong Thái An dần bất mãn với những “bành trướng” của hai phe đối lập nhau –chủ tịch và phó tổng.
Ngày 16/1/2004, hợp đồng tại Đà Nẵng chấm dứt mâu thuẫn, sự ra đi của chủ tịch và trợ lí chủ tịch kết thúc một công ty Thái An lớn mạnh đã từng ảnh hưởng không nhỏ tới nền kinh tế Việt Nam.
Ngày 9/2/2004, họp hội đồng cổ đông, số cổ phần phó tổng đã đi từ vạch xuất phát 25% lên tới 75%
Ngày 19/2/2004, tập đoàn T-S thành lập, chính thức nắm quyền chủ tịch.
Ngày 21/2/2004, hợp đồng đầu tiên được kí kết.
Ngày 22/10/2004, trường Star, ngôi trường dành cho các ngôi sao được xây dựng.
......
Kim Ngưu và Nhân Mã nhìn nhau. Thực sự họ có năng lực. Một công ty Thái An sau khi họ tiếp nhận chức phó tổng thì liên tiếp kí hợp đồng, và để thay đổi từ một công ty hoạt động xuyên Việt Nam thành một tập đoàn có ảnh hưởng ra cả châu Á chỉ trong vòng ít năm cũng không ít những thủ đoạn tàn ác được sử dụng. Đây chính là bộ mặt của T-S, cũng là bộ mặt phía sau sự hào nhoáng với tên gọi Star?
“hai người đó giờ này không có ở nhà sao”, hắn thoáng nghĩ tới bố mẹ hắn cũng không có ở nhà. Chắc chắn có điều tồi tệ xảy ra với hai người họ. Vẫn chưa thấy tin báo từ Kim Ngưu và Nhân Mã, có khi nào kế hoạch của hắn bị phát hiện rồi không? Bố mẹ hắn rất tinh, tuyệt đối không thể xem thường Qua những gì hắn tìm hiểu từ vụ việc của nó, hắn đã không thể xem họ bằng thái độ như trước được nữa.
Hắn chạy vội vào nhà, tới nơi hắn đang trói Thiên Yết, cô nàng đang khóc nấc lên, hắn thương em gái nhưng đó là bố mẹ hắn buộc hắn phải như thế này, hắn hoàn toàn không muốn. Với vẻ mặt lạnh tanh nhất có thể, hắn nhìn em gái bằng cái nhìn ghê rợn của một con sư tử. Hắn cất tiếng hỏi:
- Bố mẹ đang ở đâu?
Thiên Yết càng ngày càng thấy sợ. Kể cả bố mẹ cô, và cả anh trai cô nữa, tất cả những hành động của họ cô không thể nào hiểu được. Thiên Yết ngước lên nhìn hắn bằng con mắt ướt đẫm, hắn có chút xao lòng. Hắn sợ nước mắt con gái, cứ khóc trước mặt hắn là hắn không thể nào cứng rắn lên được. Nhưng nghĩ đến nó, nghĩ đến bố mẹ nó và cả những hành động ác độc mà bố mẹ hắn gây ra cho nhà nó, hắn quay mặt đi hướng khác giọng vẫn lạnh tanh:
- Anh hỏi em, bố mẹ đã đi đâu?
- Em...em không biết.
- Em đừng có giấu anh.
- Anh à, anh điều tra bố mẹ như thế là đúng sao? Tính anh ngang ngược, thích làm theo ý mình. Không sao, nhưng họ là người sinh ra anh, dù có sai cũng là bố mẹ. Em đã nghe hết những gì bố mẹ nói. Bố mẹ như thế là không đúng nhưng mà vì ai mà họ phải phạm pháp? Anh à, dừng lại đi, em không muốn anh và bố mẹ hay bất cứ ai nữa bị kéo vào chuyện này, cứ bình lặng như trước có phải tốt hơn không?
Nhìn em gái bằng ánh mắt ươn ướt, hắn thương Thiên Yết nhưng hắn không thể dừng lại.
- Em có thể tưởng tượng được cảnh sống của một đứa trẻ bảy tuổi vô gia cư không, em có thể cảm nhận được nỗi đau mất người thân, mất tất cả vì thủ đoạn của một ai đó không? Em có thể hiểu được nỗi đau khi bị xúc phạm, bị những người như em, như Nhân Mã hay như Thiên Bình chửi mắng là đồ nghèo, đồ không cha không mẹ chưa. Em không phải là con rối của người ta làm sao em hiểu được khao khát tự do là chính mình như thế nào?
- Em...
Chuyển gương mặt lạnh như tiền, hắn nhìn Thiên Bình, gằn giọng:
- Giờ có hai con đường, một là nói ra bố mẹ đang ở đâu, hai là... –khẩu súng của hắn lạnh băng chĩa vào đầu.
Tại phòng làm việc trong công ty.
- Kim Ngưu, cậu có nghĩ những con số này có liên quan tới mật khẩu chúng ta đang tìm không?
Suy nghĩ một lát rồi Kim Ngưu gật đầu.
- Nhưng có quá nhiều con số, thử tất sả sẽ không có thời gian cho chúng ta đâu. –Kim Ngưu lo lắng.
- Chúng ta hãy loại bỏ những con số không liên quan nhé. 12/7/2002 loại, 25/11/2003 cũng có thể sẽ không cần đến, 21/2/2004 cũng loại luôn.Cậu nghĩ thế nào về con số của trường Star?
- Thử xem sao. –Kim Ngưu bấm mật mã
Nhưng không trùng khớp. Còn 8/5/2002, 16/1/2004, 16/2/2004, và 9/2/2004
- Tớ nghĩ sẽ là ngày bố mẹ Bạch Dương bị tai nạn: 16/1/2004. –Nhân Mã vừa nói và thử mật khẩu.
Vẫn báo lỗi. Tức là chỉ còn ba con số, hoặc có thể sẽ không nằm trong ba con số đó.
- Chúng ta có quá ít thời gian mà dữ liệu cũng không đủ. Nhưng mà cậu có nghĩ con số 9/2/2004 sẽ giúp ích cho chúng ta không. Khi điều tra về Thái An, bố mẹ Sư Tử chỉ nắm trong tay 25% cổ phần. Trong quyển sổ lại nói rất rõ số cổ phần từ 25% lên tới 75%. Như vậy đó chính là nấc thang quyết định của T-S?
Nói là làm, bàn tay Kim Ngưu bấm nhanh trên bàn phím.
Màn hình máy tính hiện lên ở chế độ làm việc. Họ đã thành công. Kim Ngưu mở vội dữ liệu và cắm USB vào. Những giấy tờ, những hồ sơ liên quan và cần thiết đã hiện ra, cậu vội vào USB cẩn thận và tháo ra nhanh chóng.
Nhưng, cánh cửa đột nhiên mở ra, đèn phòng làm việc sáng lên làm họ chói mắt. Bố hắn đẩy cửa bước vào với điệu cười nữa miệng và gian ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...