Này Vương Ác Thiếu Chớ Làm Loạn!
"Hừ.
Khẩu trang đâu rồi nhỉ?"
Vương Thiên Ân sờ soạng khắp người, cố tìm kiếm món đồ mà bất kể là đi đâu hắn cũng đều phải mang theo bên mình, là một thứ không thể thiếu được kể từ khi hắn chuyển đến đây sinh sống.
"Mặt đẹp trai thế này...mà...để người khác thấy...không còn hoàn mỹ nữa...thì...mất mặt chết được."
Vương Thiên Ân đang trên đường về nhà.
Trong đêm khuya thanh vắng, hắn loạng choạng như gã say rượu, lê từng bước chân nặng trĩu trên con đường đèn mờ chớp tắt, hiu hắt không một bóng người.
Ngay khoảnh khắc này đây, bất kể người nào nhìn vào ắt hẳn sẽ nghĩ đây là một tên bợm nhậu vừa tàn tiệc về nhà.
Chả ai biết được, bên trong chiếc áo khoác da kia là một cánh tay đang bị thương, vết thương sâu đến nỗi suýt thì lồi cả thịt bên trong.
Và quan trọng là...
Nó đang càng lúc càng rỉ máu nhiều hơn.
"Do trời tối thật...hay là...do mắt mình mờ đi? Chóng mặt quá..."
Vương Thiên Ân thều thào trong mệt mỏi, từng câu nói bỗng trở nên nhỏ dần đi, hơi thở của hắn càng lúc càng yếu ớt, thưa thớt dần rồi tắt hẳn.
HUỴCH...
Ánh mắt mờ dần...mờ dần...
"Này! Này cậu ơi, cậu ơi cậu có sao không?"
Vỹ Kỳ quán hôm nay rất đông khách, Uyển Đình Nhu vừa dọn dẹp xong.
Nghĩ thầm:
Đã một giờ hơn rồi cơ à?
Đang trên con đường về nhà thì bỗng, cô nhìn thấy trước mặt mình là một bóng dáng ai đó, thấp thoáng trông khá quen thuộc.
Tên đi trước thoạt nhìn có vẻ rất cao ráo, chỉ có điều, dáng đi của hắn trông không được vững vàng.
Chắc lại là mấy tên say rượu nhậu nhẹt mất phương hướng, quên cả lối về chứ gì?
Chưa kịp đến gần để xem mặt rõ hơn thì đột nhiên, tên đó ngã quỵ xuống bên đường.
Đình Nhu hớt hả chạy lại xem thì thấy hắn ta đã ngất xỉu.
Đôi mắt đang dần híp lại, hắn không còn nhìn thấy rõ được nữa mặc cho cô có kêu to đến thế nào.
Uyển Đình Nhu sờ vào người Vương Thiên Ân thì thấy ví và điện thoại của hắn.
Cô nhanh tay mở điện thoại lên để gọi cho người thân của tên đó thì:
"Chậc, vân tay cậu không khớp? Thế thì làm sao gọi cho người nhà cậu được đây?"
Trong lúc tất cả mọi suy nghĩ đều đang rất rối ren, không biết phải làm sao thì chợt...
Cô nhận ra áo khoác ngoài của hắn bị ướt, Đình Nhu sờ vào thì giật mình thốt lên:
"Máu!!!"
"Cái tên này đã làm gì mà để bị thương ra nông nổi này vậy? Giờ có nên gọi cứu thương không nhỉ? Máu ra nhiều quá."
"À mà không..."
Giờ phải mang hắn vô nhà cầm máu trước đã, bao giờ tỉnh dậy bảo hắn đến bệnh viện kiểm tra chắc cũng không muộn.
Đang trong lúc luống cuống xem có cách gì để dìu hắn dậy đi nốt quãng đường về nhà không thì bỗng, ví của tên đó rơi xuống.
Vô tình làm rớt ra một cái thẻ hội viên.
Uyển Đình Nhu một tay dìu Vương Thiên Ân, một tay cố cúi xuống nhặt cái ví lẫn chiếc thẻ lên thì nhìn thấy trên đó, chủ sở hữu tấm thẻ tên là: Trần Thiên Hạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...