Này Vương Ác Thiếu Chớ Làm Loạn!
Ngày hôm sau, khi đang dùng bữa sáng.
Đột nhiên, Uông Đại Đồng trầm ngâm nói:
"Uyển Đình Nhu đó..."
Uông Sở Diệu đang định ăn, nghe thấy vậy liền khựng lại.
"Con bé chưa học hết cấp 3."
Hắn tiếp tục ăn, vờ như không mấy để tâm.
"Thì sao ạ?"
"Ta định để con bé vào học viện của chúng ta học, đồng thời tài trợ toàn bộ mọi chi phí xem như đền đáp việc con bé đã cứu sống cháu.
Một phần vì ta muốn giúp đỡ con bé được hoàn thành chương trình học tập như các bạn đồng trang lứa, vả lại, ta cũng không muốn nó phải đi làm thêm vất vả để kiếm tiền chữa bệnh nữa."
Bệnh? Uông Sở Diệu ngạc nhiên hỏi:
Cô ấy bệnh gì cơ?
Uông Đại Đồng xua xua cánh tay, thở dài:
"Là mẹ nuôi của con bé.
Không phải nó.
Uyển Đình Nhu kia là trẻ mồ côi."
Ra là cô ấy không có ba mẹ sao? Hẳn là thời gian qua, cô ấy đã phải vất vả lắm mới có thể trải qua được cuộc sống vốn dĩ khắc nghiệt này.
"Phải lý mà nói thì chúng ta nên chi trả luôn cả phần tiền thuốc thang của bà ấy, như vậy chắc sẽ giúp đỡ con bé bớt đi được phần nào gánh nặng."
Uông Đại Đồng tiếp lời.
"Nói vậy là ông sẽ đích thân đi gặp bà ấy à?"
"Có lẽ nên vậy, ta nghĩ ngày mai ta sẽ cùng với thư kí Lưu đến nhà họ một chuyến."
"Cháu đi cùng với."
Uông chủ tịch phì cười, tỏ vẻ khiêu khích:
"Haha, thằng nhóc này nhanh nhỉ? Nghe ông đến nhà người ta liền mượn gió bẻ măng à? Can đảm lên cháu trai, cưa gái mà còn cần ông nội đi theo tiếp sức thì sao làm nên chuyện?"
Uông Sở Diệu bị nói trúng tim đen thì ngượng chín cả mặt, hắn đang ngồi bỗng đứng phắt dậy nói:
"Ai nói với ông cháu sợ gặp cô ấy?"
Lời châm biếm của ông nội đã làm ảnh hưởng đến khẩu vị cả bữa sáng của hắn.
Uông Sở Diệu cúi mặt nắm chặt vào cái nĩa, hắn đẩy ghế đi ra.
"Ông cứ đợi đó.
Rồi cháu sẽ thắng cược."
Uông Sở Diệu đùng đùng bỏ lên lầu, Uông Đại Đồng vẫn ung dung ngồi bên dưới, vừa ăn vừa nói vọng lên:
"Còn 29 ngày đấy nhé thằng cháu đẹp trai tình trường siêu cấp chuyên nghiệp."
To đến mức cả đám người hầu kia đều không nhịn được cười.
Uông Đại Đồng càng nói càng to, làm cho Uông Sở Diệu hắn dù đóng chặt cửa phòng lại cỡ nào vẫn có thể nghe thấy sang sảng tiếng của ông nội như đấm vào tai.
Bỗng, điện thoại có tin nhắn đến.
Là từ một số điện thoại lạ.
Uông Sở Diệu xem tin nhắn, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Nội dung: Là tôi, Vương Thiên Ân đây.
Ngày mai chúng ta có thể gặp nhau không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...