Này! Tôi Sẽ Không Kết Hôn Với Anh Đâu!
Thân thể cô vì nụ hôn cuồng dã của hắn mà trở nên nóng rực, không chịu được vặn vẹo một cái.Nhưng không ngờ chỉ bằng hành động ngây ngô này của cô đã kích thích dục vọng đang tồn tại trong cơ thể của Hà Lăng.Bàn tay bắt đầu không an phận mà chạy loạn khắp cơ thể của Gia Nguyệt.
Bất ngờ nước mắt của cô tuôn rơi, từng giọt từng giọt chảy xuống làm ướt cả gương mặt đang xinh đẹp của cô.
Cô khóc cho bản thân, tại sao mình lại có thể buông thả như vậy. Tại sao lại không ngăn cản anh ta? Dường như chính bản thân cô cũng đang chìm đắm trong những hành động ấy!
Hà Lăng khi thấy cô khóc cũng vô cùng bất ngờ, sững sờ. Không hiểu sao chính bản thân anh cũng cảm thấy đau xót,
Nhưng nếu đã đi đến mức này thì anh cũng không thể dễ dàng buông tha cô như vậy được, bàn tay ngày càng làm loạn.
Cơ thể của Gia Nguyệt như run lên từng hồi, lý trí bắt đầu trầm luân rồi dần dần biến mất. Nhưng anh bất ngờ buông cô ra, mặc lại áo cho cô sau đó đem cô ôm vào lòng, chìm vào giấc ngủ.
" Anh." Máu cô như dồn lên não, tên chết tiệt đáng ghét. Cô cố gắng vặn vẹo muốn thoát khỏi cái ôm của anh ta nhưng , lại vô tình đụng phải thứ nam tính ở phía dưới, bất ngờ bất động.
Anh thì vốn muốn tha cho cô nhưng không ngờ cô lại bạo gan như vậy, miệng răn đe:
" Nếu em cứ như vậy, tôi sẽ không đảm bảo ăn em ngay bây giờ đâu!"
Cô sợ hãi, không dám làm rộn nữa.
*****
Sáng ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại thì đã thấy anh biến mất. Bất giác nhớ lại hành động ngày hôm qua, cô thật muốn đem chôn anh ta.
Sao anh ta có thể bắt nạt cô như vậy chứ? Thật quá đáng mà!
" Em còn định ngủ đến bao giờ vậy? Không lẽ tại vì hôm qua tôi khiến em dễ chịu quá hả!"
Giọng nói nhàn nhạt của Hà Lăng khiến Lâm Gia Nguyệt run bắn người, anh ta có phải quỷ không vậy. Lại còn cái lời trêu chọc đáng ghét kia nữa chứ!
" Mới sáng sớm, anh nổi điên cái gì vậy hả!"
Nói rồi cô lười biếng leo xuống giường, bước về phía anh. Vẻ mặt đột nhiên tươi cười làm anh hốt hoảng, không biết cô ấy lại đang có suy nghĩ gian trá nào trong đầu không?
Quả không ngoài dự đoán của anh, cô nhanh chóng dùng chân định đạp thật mạnh lên chân của anh, nhưng anh lại dường như lường trước được màn trả thù trẻ con của cô nên đã rụt chân lại.
Cô không ngờ anh lại làm như vậy nên cố dùng hết sức, khiến cho chân đạp vào sàn nhà mà trượt ngã người ra phía sau.
Anh sợ cô bị thương nên nhanh chóng đỡ cô kéo vào phía trong người mình. Cô bé này bạo gan quá đấy!
Anh cố tình thổi hơi vào tai cô:
" Em chắc cũng không muốn tôi tiếp tục hành động của chúng ta ngày hôm qua vào bây giờ chứ!"
Lâm Gia Nguyệt tức đến mặt đỏ tía tai, rất muốn tát cho anh ta một cái, thật cuồng ngạo mà!
Không thèm chấp nhất với anh ta nữa, cô tự mình vọt khỏi người của anh ta rồi nhanh chóng lao xuống cầu thang, cái miệng nhỏ chu lên:
" Tôi đói rồi!"
Anh nghe vậy chỉ lắc đầu cười. Dù sao cô ấy đường đường cũng là chủ của một công ty lớn nhưng tại sao đôi lúc lại thật trẻ con.
****
Cô khi bước xuống bếp thì liền thấy ngay một bàn ăn thịnh soạn. Cô như hổ đói không biết bao lâu, liền lao ngay vào và ăn một cách vô ý thức.
Hà Lăng nhìn thấy cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ mấy ngày nay cô không ăn gì sao? Ở đây cô không được sống tốt sao?
Anh tự nhiên hơi tức giận với cô một chút.
Anh tiến đến ngồi đối diện cô, mở miệng nhắc nhở cô:
" Từ nay, ăn uống phải đúng ngày ba bữa cho tôi, thím Vu sẽ thay tôi quan sát em nghe chưa hả!"
Cô đang ăn nghe được câu đó cũng bực mình nhưng lại không thể từ chối, ai biểu cô đã đồng ý với anh về bản hợp đồng kia chứ.
Mà cô cũng đâu phải không muốn ăn no nhưng công việc chồng chất như núi, làm sao có thể đảm bảo được! Không phải anh cũng thế sao? Đúng thật là!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...