Loại kíp nổ thế này, đối với Hà Lăng việc xử lý là khá đơn giản, Zac đã quá coi thường anh. Mặc dù anh rời bỏ dòng họ đã rất lâu nhưng trí nhớ anh khá sieu phàm, anh vẫn luôn ghi nhớ để phòng bất trắc khi có kẻ thù muốn tìm tới. Và việc này vô cùng hữu dụng trong tình huống này.
Hà Lăng lật người Gia Nguyệt một cách nhẹ nhàng, dây trói kíp nổ vào thân cô không phải là thứ gì khác mà chính là dây nối của kíp. Hà Lăng rất hiểu rõ loại kíp nổ này nên anh không cần phải mạo hiểm chọn dây. Chỉ bằng vài thủ thuật đơn giản, Hà Lăng nhanh chóng gỡ bom, cởi trói cho Gia Nguyệt. Nhưng chỉ còn năm phút nữa là bom sẽ nổ, anh cố gắng bế Gia Nguyệt lên, cầm kíp nổ trog tay, chạy nhanh ra khỏi cửa. Không để cho Hà Lăng thực hiện được ý định, bọn của Zac xem kịch hay cũng đủ, chúng nhanh chóng ra khỏi chỗ mai phục, cầm súng ngay lập tức chĩa vào đầu Hà Lăng,
“Bọn mày, tưởng muốn đi là có thể đi? Thật nực cười, tao không phải là kẻ dễ dàng thả con mồi của mình đi khi chỉ vừa mới dụ được nó.”
Hà Lăng một chút cũng không sợ, anh cười nhếch mép,
” Một chút tiểu xảo cũng đòi đối phó với ta, các người quả là xem thường Hà Lăng này quá rồi.”
Vừa dứt lời, anh nhanh chóng giữ chặt Gia Nguyệt trên người, ngay lập tức đoạt cây súng từ tay Zac, chĩa ngược vào đầu hắn khiến Zac và bọn thuộc hạ trở tay không kịp. Hà Lăng dần tiến tới người anh ta. Anh từ từ thả Gia Nguyệt xuống, ra lệnh cho cô,
“Đi trước.”
Gia Nguyệt sợ hãi, nếu như cô đi, Hà Lăng sẽ làm sao? Nhưng nếu cô ở lại, cô sẽ trở thành gánh nặng cho anh. Trong lúc cô đắn đo, Hà Lăng bắt đầu sốt ruột,
“Đi. Tôi bảo em đi.”
Gia Nguyệt run bắn người, cô thật sự rất lo lắng cho anh. Chân Gia Nguyệt vốn đứng không vững, nhưng ở trong tình huống này, Gia Nguyệt không thể nào trở thành gánh nặng cho Hà Lăng thêm nữa.
Gia Nguyệt lê từng bước chân đau đớn mình ra khỏi căn nhà, nhưng Gia Nguyệt vẫn không nhịn được mà nán lại, nấp ngay phía sau cửa sổ.
Hà Lăng lúc này ngày càng tiến gần Zac, anh dùng bắp tay khóa chặt vai hắn và dùng súng, chĩa vào đầu hắn. Bọn thuộc hạ nhìn chủ nhân của chúng bị đe dọa nên không dám làm càn. Anh bước dần dần tới cửa, nhưng bất ngờ,
Zac dùng chân đá ngược vào phía sao của Hà Lăng, trúng thân dưới, khiến cho anh buông lỏng tay, ngã lăn ra. Hắn dùng chân dẫm mạnh vào bàn tay đang cầm súng, sau đó lại giật súng từ tay thuộc hạ.
“Quả bom kia vô tình bị ném đi, mày tới xem còn bao nhiêu phút nữa sẽ nổ.”
Zac ra lệnh cho thuộc hạ,
“Lão đại, còn hơn một phút.”
Tên kia vâng lệnh trả lời. Đột nhiên, hắn cười vẻ đắc ý,
“Ta biết, bọn mày đúng là không thể không có nhau, vậy chết cùng nhau đi, bọn mày, con kia, nó còn ở bên ngoài, bắt nó vào đây.”
Gia Nguyệt hoảng sợ, sao hắn có thể biết, bọn thuộc hạ nhanh chóng đuổi ra ngoài, thân thể của người con gái bị đánh đập không thể đấu lại bọn chúng, nàng nhanh chóng bị khiêng vào trong.
“Không được”
Chỉ còn một phút, Hà Lăng tự nói với mình như vậy, anh không thể để Gia Nguyệt chết. Hà Lăng cố lấy sức mạnh, xoay người, dùng tay kia, nắm chân hắn kéo ngược ra, ngay sau đó, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất, bắn chính xác vào cây súng của Zac, chĩa súng vào đầu hắn, từ từ đừng dậy. Anh ra lệnh cho bọn kia,
“Thả Gia Nguyệt ra, nếu không, lão đại của bọn mày sẽ chết.”
Bọn chúng nhanh chóng buông bỏ Gia Nguyệt, lần này, Hà Lăng chắc chắn không phạm lỗi, anh ra lệnh cho Zac,
“Mày đứng lên.”
Thế nhưng tên Zac vẫn đùa cợt, tạo ý bất hợp tác. Lần này, Hà Lăng thực sự không nương tay, anh bắn vào cánh tay của hắn, khiến tên Zac hoàn hồn, đau đớn đến co rút lại. Bọn thuộc hạ suýt nữa thì xông ra. Giờ này, hắn không còn cách nào, đành phải đi theo Hà Lăng. Vừa ra tới cửa, Hà Lăng đe dọa,
“Nếu bọn mày dám đuổi theo, ta không dám đảm bảo cái mạng của hắn.”
Nói rồi, Hà Lăng bắn vào chân tên Zac. Hai viên đại găm vào người, lần này Hà Lăng lôi hắn đi vì quả bom ở trong kia, mà bọn chúng đang quên lãng, hai mươi giây nữa sẽ nổ. Hà Lăng và Gia Nguyệt chạy đến khúc quẹo, Hà Lăng bỏ lại Zac.
“Bùm.”
Tiếng súng nổ vang lên, thật không ngờ, tên Zac lấy súng ở đâu ra, nhắm thẳng vào người Hà Lăng, trúng ở vị trí gần tim. Quả bom, hơn mười lăm giây nữa. Hà Lăng ngã khụy xuống,
“Anh xin lỗi, không thể bảo vệ cho em đến những phút cuối cùng, chạy đi trước khi bom nổ.”
Gia Nguyệt sợ hãi nhìn máu chảy ra từ cơ thể anh. Cô giống như bị ngàn cây kim châm đâm vào người vậy,
“Không được, có chết chúng ta cùng chết, bọn chúng cũng đã tìm tới rồi, chúng ta sẽ khó thoát, nhưng em sẽ cố cứu anh.”
Zac từ đằng sau, nhắm thẳng vào đầu Gia Nguyệt.
“Bùm.”
Lại một tiếng súng nổ, nhưng lần này, người bắn là Hoàng Tuấn, không chút nương tay, anh ta nhắm thẳng vào tim tên khốn đó. Sau đó anh ta lại cúi người, vác Hà Lăng lên vai, dùng thân thể to khỏe của anh đưa Hà Lăng vào trong một ống sắt gần đó. Chỉ còn rất ít thời gian, và bọn kia hình như đã không muốn sống, chỉ muốn đuổi cùng giết tận. Hoàng Tuấn không rảnh để đối phó với bọn chúng, anh phải cứu hai con người này. Hoàng Tuấn ngay sau đó ôm mình và cả Gia NGuyệt vào ống khác gần đó. Nơi này là công trình bỏ hoang nên có rất nhiều loại ống như vậy. Thật không ngờ, cách này lại cứu được cả ba người bọn họ.
Ba! Hai! Một! Bom nổ. Âm thanh vang dội ra từ phía, bên ngoài chỉ còn đống tro tàn, Hoàng Tuấn cõng Hà Lăng khi anh đã bị ngất, chạy ra trực thăng, đỡ Gia NGuyệt lên, ra lệnh cho phi công lái nhanh thẳng đến sân một bệnh viện tư gần đó.
Cho đến khi Hà Lăng vào được phòng cấp cứu, Gia NGuyệt đã bớt sợ hãi. Thế nhưng, cô rất lo lắng.
“Tôi không biết anh là ai, nhưng cảm ơn anh.”
Cô nói hướng về phía Hoàng Tuấn, anh ta cười nhẹ,
“Không cần phải cảm ơn, tôi và hắn vốn dĩ là bạn thân, không cần phải câu nệ những cái này, cô là bạn gái hắn, không cần phải câu nệ với tôi.Ráng giữ sức khỏe, cô cũng nhớ họ kiểm tra thân thể mình chút. Hà Lăng tỉnh lại sẽ không yên tâm về cô.”
Gia Nguyệt ngay lập tức phủ quyết,
“Không được, tôi phải ở bên cạnh anh ấy, tôi không muốn mất anh ấy. Nếu có thượng đế, tôi muốn cầu ông ấy đổi mạng anh ấy lấy của tôi.”
Spoiler
” Có thể sống được hay không là còn ở ý chí của anh ta.”
“Bác sĩ, ông muốn đi tìm chết? Cứu hắn, nếu không, mạng ông cũng khó giữ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...