“Anh đừng tưởng, trói buộc thân thể tôi là có thể mua được tình cảm của tôi.”
“Tình cảm của em, tôi có tin tưởng có thể đoạt được.”
“Anh!!”
Gia Nguyệt vô cùng tức giận, thế nhưng, Hà Lăng lại không quan tâm đến cô. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng, bỏ mặc Gia Nguyệt ở đó.
Ngày hôm sau, mệnh lệnh ngay lập tức được thực thi. Cả căn nhà lớn, chỉ còn một mình Gia Nguyệt và vài người giúp việc. Ngay cả điện thoại bàn cũng bị cắt. Cô như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng. Hai vệ sĩ lực lưỡng luôn luôn có mặt ở cửa. Tường cao hơn tám mét, che dấu đi một phần sự hoa lệ của căn nhà lớn.
Trong mấy ngày nay, Gia Nguyệt đã suy nghĩ rất nhiều. Cô chưa bao giờ lo lắng về chuyện công ty, bởi độ lớn của nó đủ để không một ai có thể lật đổ trong thời gian ngắn, bao gồm cả Hà Lăng. Nhưng lần này, cô thực sự lo lắng về con người đó.
Trước đây, cô là một con người chỉ yêu công việc, không cảm xúc, không người thân. Nhưng bây giờ cô rất sợ hãi, Gia Nguyệt sợ, mình không còn như trước kia nữa. Cảm xúc của cô đang dần dần lớn lên, đối với Hà Lăng, cô sợ mình sẽ thay đổi, sẽ phạm sai lầm thêm lần nữa.
Gia Nguyệt đã nghĩ rất kỹ, cô phải rời đi. Cảm ơn anh vì thời gian qua, nhưng cô không thể ở lại đây được nữa. Để rời đi nơi này, Gia Nguyệt nhất định phải nghĩ cách. Một ý tưởng nảy ra trong đầu cô.
Hà Lăng làm việc rất khuya, công ty của anh rất lớn, khối lượng công việc cũng rất nặng. Ly cà phê đắng chát khiến anh phát ngán, nhưng không thể làm gì khác. Bất ngờ, tiếng gõ cửa vang lên. Hà Lăng cau mày,
” Vào đây.”
Một giọng nói quen thuộc, có phần trêu chọc,
” Tôi đây, người anh em.”
” Hoàng Tuấn, đã lâu không gặp.”
Hà Lăng rất vui khi được gặp lại Hoàng Tuấn. Anh và Hoàng Tuấn, vốn là bạn chí cốt, cùng học chung trường trung học, thậm chí là đại học. Cả hai trở thành bạn của nhau bởi những điểm chung hết sức ngẫu nhiên, từ tính cách độc đoán đến niềm đam mê đối với công nghệ thông tin. Thế nhưng khác với Hà Lăng, Hoàng Tuấn thích điều khiển mọi thứ theo cách bản thân. Đối với Hà Lăng, để có được thành công, anh phải là người đứng đầu. Còn đối với Hoàng Tuấn, anh có thể không phải là người đứng đầu, nhưng mọi thứ phải xoay chuyển theo sở thích của anh.
” Việc của cậu, tôi đích thực đã điều tra ra, “N” đúng là một công ty ảo, và chủ của nó, Zac Evans chính là tay buôn ma túy, dựa trên “N” để che mắt thiên hạ, cũng là kẻ chuyên làm dở lở chuyện của chúng ta.”
Hà Lăng nghe vậy, thán phục khả năng điều tra của Hoàng Tuấn.
“Anh, đúng thực là người mà tôi tin tưởng nhất!”
Hoàng Tuấn nghe vậy cười to,
“Ha Ha! Chúng ta là bạn của nhau đã lâu rồi mà cậu còn nói với tôi những câu đó. Cậu nên ở đó mà lo cho Nguyệt Nguyệt của cậu đi.”
Hà Lăng cau mày,
“Đừng gọi Gia Nguyệt của tôi là Nguyệt Nguyệt, nghe yểu điệu lắm.”
“Okay, tôi cũng không đùa giỡn nữa. Nhưng cậu làm vậy với Nguyệt Nguyệt, à, xin lỗi, Gia Nguyệt, như vậy có công bằng không?”
“Tôi làm tất cả đều là vì cô ấy. Gia Nguyệt chỉ cần sống tốt, mọi thứ cứ để tôi gánh chịu là được.”
Hoàng Tuấn nhìn người đàn ông lụy tình này không khỏi lắc đầu.
“Nhưng cậu cũng biết, cô ấy thông minh như vậy, liệu có tìm cách trốn thoát.”
Hà Lăng lắc đầu,
“Tôi đã bố trí rất tốt rồi, vả lại, giữa cô ấy và tôi còn có một hợp đồng. Gia Nguyệt yêu công việc như vậy. Không dễ dàng chỉ vì tôi mà bỏ món hời lớn.”
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên,
“Reng! Reng!”
Hà Lăng bắt máy,
“Xin chào?”
Giọng nói run run của một nam thanh niên vang lên,
“Xin lỗi … câu chủ… cô chủ, đã bỏ trốn, chỉ để lại lá thư gửi ngài.”
P/s: tìm truyện của Hoàng Tuấn tại đây,
https://junnielii.wordpress.com/2016/03/06/anh-nghi-anh-la-ai-chu/
Spoiler
” Cái gì? Cô ấy bị bắt cóc? Là tên khốn đó, phải không?”
” Con chó giả tạo như anh, tôi thoát ra rồi, anh đừng mong có cuộc sống yên ổn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...