Cả ngày vui chơi, Gia Nguyệt đi trên đường chợt cảm thấy mình thật bất tài, cô chưa bao giờ làm những việc giải trí như thế này. Nhưng vẫn phải cảm ơn Zac, đã không biết bao giờ, cô từng bước chân vào một khu vui chơi thực sự. Cuộc sống ồn ã trôi qua, kéo theo dòng người tất bật ngược xuôi, dường như đã quên mất cái gọi là vui vẻ. Chiếc taxi đi bon bon trên đường, khiến cô chợt lại nhớ đến Hà Lăng. Chẳng biết anh ta đã về nhà chưa, đã ăn cơm chưa? Chẳng biết từ khi nào, cô cảm thấy nhớ tới Hà Lăng đến vậy. Không hiểu sao, Gia Nguyệt dần dần đã quen với sự có mặt của anh.
Vừa về đến nhà, Gia Nguyệt lại lao đầu vào công việc, nhận ra anh chưa về. Cô cảm thấy có chút trống vắng, lạnh lẽo, chỉ có công việc mới giúp cô quên đi sự ưu phiền trong đầu. Gia Nguyệt làm mãi đến khuya, tận hơn mười hai giờ, nhưng vẫn không thấy anh ở đâu cả. Không lẽ anh ta định ngủ ở công ty sao?
Reng!! Reng!! Tiếng chuông điện thoại làm Gia Nguyệt bừng tỉnh? Cô nhanh chóng bắt máy, thế nhưng đầu bên kia, âm thanh dường như có chút hỗn loạn. Tiếng nhạc xập xình kèm theo tiếng trống, giọng người phụ nữ yểu điệu, chua ngoa vang lên,
"Này, người nhà của tên tổng Hà Lăng, mau nhặt anh ta về giúp, đã không có tiền, lại còn bày đặt mang đồ hiệu, đòi thức uống hạng sang. Các người nghĩ quán bar Eleven Balls ROCK này là gì hả? Là nơi phát quà từ thiện sao? Khiêng anh ta về, trả tiền thức uống, bà đây sẽ tính rẻ thôi, lấy gấp đôi so với giá gốc."
Vừa dứt lời, bà ta liền cúp máy. Gia Nguyệt như muốn nổi điên lên. BÀ ta tưởng bà ta là ai mà dám gằn giọng với cô? Lại còn tên Hà Lăng kia nữa, không không lại rảnh rổi đi nhậu bia rượu, nghĩ đến việc anh ta trêu gẹo lũ gái bao ở quán bar, khiến cô tức hộc máu. Nhưng việc gì cô phải quan tâm đến anh ta chứ, cứ mặc xác hắn đi, tại sao cô lại phải tức giận.
Mười phút, rồi hai mươi phút, ba mươi phút trôi qua, Gia Nguyệt dần cảm thấy lo lắng, hồi hộp. Cô tự lừa bản thân, nhưng không thể lừa được trái tim mình. Gia Nguyệt cắn môi, coi nhưng anh tốt số, Cô phóng như bay ra cửa, đón taxi, rồi nhanh chóng đến được quán bar kia.
Bà chủ quán bar vừa nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Gia Nguyệt, đã vội vàng cười khẩy, tính ra hiệu bảo vệ đuổi cô đi, Bà ta không cần phải tiếp những con người nghèo dặt này. Thế nhưng, Gia Nguyệt đã nhanh chóng lên tiếng:
" Tôi là người nhà của Hà Lăng. Anh ta ở đâu?"
" Người nhà của Hà Lăng, không ngờ lại là một ô sin bẩn thỉu, số của tôi đúng là khổ mà, Anh ta ở phòng 406, cô đến đón đi."
Gia Nguyệt tính tình nóng nảy, chút nữa là gầm lên. Cô tức giận nhưng vẫn phải kiềm chế, rút từ ví ra một xấp tờ séc giá triệu đồng, ném thẳng mặt bà ta, sau đó ung dung đi tìm căn phòng số 406. Bà chủ quán,thấy tiền nhanh chóng mặt sáng lên, bà ta cố gắng lượm, lượm cho bằng hết, lại nhanh chóng sai bảo vệ chỉ phòng cho Gia Nguyệt. Đúng là con người, có tiền có thể mua được tất cả.
*****
Gia Nguyệt vừa mới mở cửa, liền thấy anh ta say khướt nằm bệt trên sàn, cô lo lắng, rủ lòng thương, thét với mấy tên bảo vệ.
"Giúp tôi khiêng Hà Tổng vào taxi, tôi sẽ đưa thêm tiền boa cho các anh."
Mấy tên đàn ông nghe vậy mắt sáng lên, nhanh chóng nhấc người Hà Lăng, một mạch đi chầm chậm tới chiếc taxi. GIa Nguyệt lên tiếng cảm ơn, ném ra vài tờ séc sau đó lại đóng cửa taxi. Nhìn Hà Lăng, Gia NGuyệt đột nhiên cảm thấy tức giận, không đâu lại đi nhậu ở quán bar khiến cho cô thực khổ.
Taxi vừa đến nhà, Gia NGuyệt cô gắng khoác vai anh ta, lê vào nhà. Hà Lăng quá khỏe, khiến cho Gia Nguyệt gần như chết đến nơi. Vừa đăt anh ta lên giường, Gia Nguyệt thở phào, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng. Nhìn gương mặt hưởng thu của anh, Gia Nguyệt thở dài. Suốt ngày anh ta chỉ biết làm cô lo lắng, Hà Lăng, anh không thể tự bảo vệ bản thân sao? Đôi tay cô vô thức lướt lên mày của anh.
Bất ngờ, một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, nhanh chóng lật Gia NGuyệt lên giường, nằm đè lên. Gia Nguyệt sợ hãi, anh ta không phải đã bất tỉnh rồi hay sao? Hà Lăng cúi đầu xuống, hôn lấy hôn để, gặm cắn bờ môi cô. Lưỡi anh nhanh chóng luồn vào trong khoang miệng cô. Hôn cho đến khi Gia Nguyệt gần như ngưng thở, anh ta mới buông ra. Hà Lăng bất ngờ thốt ra một câu:
"Gia Nguyệt, cô đúng là một con điếm lẳng lơ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...