Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra
Bệnh viện trung ương thành phố S
Sau khuôn viên của bệnh viện Băng Tuyết Linh cùng Mai Thiên Tịch " vai sánh vai " đi dạo làm các y tá, bệnh nhân gần đó hâm mộ không thôi, bao ánh mắt chĩa vào người bọn họ. Băng Tuyết Linh thầm cảm thán đi cùng trai " xinh " cũng khổ. Lắc đầu ngán ngẩm cười khổ. Mai Thiên Tịch nhìn bộ dạng của Băng Tuyết Linh không khỏi nhíu mày hỏi
" Ê nấm lùn! Làm gì mà lắc đầu thở dài vậy!? "
" Nói ai lùn hả??? "
" Bà chứ ai! Cao có đến ngực tui à "
" Xí ~ Ở bệnh viện chán vãi! Khi nào mới xuất viện đây "
" Khoảng hơn tuần nữa. Mà tui thấy bà chán chỗ nào??? Vẫn xung sức như thường mà. Với lại có một người đẹp trai, dễ thương, hào hoa như tui bên cạnh chăm sóc cho bà rồi chi nữa "
" Lên cơn nữa à!? Không tự khen mình câu là ông chết hay sao vậy??? "
" Kệ tui! À mà nghe nói có bệnh nhân mới chuyển vào phòng bà đó "
" Hở! Tui tưởng phòng tui là phòng Vip riêng cơ mà!???"
" Ờ thì bệnh viện hết phòng rồi "
" À ~ Biết ai không!??? Trai hay gái? Già hay trẻ? Đẹp hay xấu? Gay hay les? Đang độc thân hay đã kết hôn? "
" Thôi lạy mẹ! Làm gì mà như kiểu điều tra hộ khẩu người ta thế? Tui có biết gì đâu. Với lại tui phải đi có công việc bà tự lên phòng nha " Mai Thiên Tịch nói một lèo sau đó lược đi luôn. Băng Tuyết Linh nhìn bóng lưng của anh chửi rủa một hồi như con điên rồi hậm hực bỏ về phòng
***************
" Cạch " Mở cửa phòng ra đập vào mắt cô là một đám người to con mặc đồ màu đen đang cúi đầu với người đàn ông nằm trên giường bệnh. woa ~ Đại soái ca mỹ nam tử nha. Đẹp trai v~ Ăn đứt đám ảnh đế hay ngôi sao gì gì đó. Làn da trắng mịn như con gái, sông mũi cao tinh tế, môi mỏng quyến rũ, mắt phượng mày ngài, đặc biệt nhất chính là con ngươi màu huyết... Màu con ngươi thật đặc biệt nga ~ Hóa ra đây là người cùng phòng bệnh với mình. Chậc chậc ~ thế giới tiểu thuyết có khác đi đâu cũng gặp trai đẹp. Nhận ra mình nhìn đám người đó hơi hơi lố nên cô ho nhẹ một cái rồi chạy lại giường bệnh của mình đeo tai nghe nằm xuống đọc sách nhưng được 3s sau thì... ngủ ( Em bái chị)
Thấy cô đã ngủ một người trong đám vệ sĩ lên tiếng
" Boss! Vụ ở bến cảng giải quyết như thế nào ạ "
Âu Dương Hàn Phong im lặng một hồi, huyết mâu vẫn chăm chú nhìn người con gái giường kế bên mỉm cười nhẹ một cái rồi nói:
" Giải quyết theo cách cũ. Đi ra đi "
Đám người áo đen nhận được lệnh cúi đầu với hắn một cái rồi " nối đuôi nhau " ra khỏi phòng bệnh. Khi đám người áo đen ra khỏi phòng bệnh, Âu Dương Hàn Phong bước xuông giường đi lại chỗ của Băng Tuyết Linh. Tay vuốt vuốt tóc của cô mỉm cười
" Thú vị thật đấy! Vật nhỏ "
Lúc cô mới bước vào anh cứ ngỡ mình gặp thiên thần. Mái tóc đen nhánh dày ngang lưng để mái xiết tùy tiện thả tung trong gió, gương mặt trái xoan, ngũ quan cân xứng, mũi cao thanh tú, môt anh đào hồng nhuận tự nhiên, làn da trắng mịn như lụa... Đặc biệt nhất là đôi mắt màu xanh băng không nhiễm bụi trần.( Ta không giỏi tả cho lắm nên có chuyện gì xin thứ lỗi) Biểu cảm của cô rất thú vị, lúc đầu là ngạc nhiên sau đó chuyển sang đánh giá một hồi rồi bày bộ dạng cảm thán, cuối cùng chạy lại giường bệnh của mình đeo tai nghe đọc sách nhưng 3s lại ngủ mất. Thật đúng là rất thú vị. Nhìn vào đôi môi anh đào của cô hắn không tự chủ cúi xuống hôn nhẹ một cái. Ukm~ Rất ngọt và mềm. Nhìn xuống bảng bệnh án treo cuối giường... Băng Tuyết Linh! Tên đẹp
" Băng Tuyết Linh! Em đánh cắp trái tim của tôi rồi... Em là của tôi! Của Âu Dương Hàn Phong này " Hắn bá đạo tuyên bố. Hôn nhẹ một cái vào đôi môi hồng nhuận của ai kia rồi ngoan ngoãn trở lại giường bệnh của mình ( Anh à sao anh trắng trợn ăn đậu hũ của người ta thế chứ)
Vâng! Linh tỷ lại vào tầm ngắm của một con sói nham hiểm khác ( Một phút mặc niêm cho tỷ)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...