Tĩnh Phong lấy điện thoại, nhắn tin cho Thiên Giai:
- Em đang ở đâu.
- Em đang ở cùng một người bạn – Thiên Giai không giấu giếm
- Anh đưa em về.
- Được, vậy em chờ anh ở bên ngoài. – Thiên Giai thở nhẹ, cuối cùng cô cũng được thoát khỏi cái không khí ngột ngạt của buổi tiệc.
- Ai vậy? – Thế Khải hỏi
-Chuyện của tôi, anh hỏi làm gì?
- Bạn bè quan tâm nhau thôi.
- Không nhất thiết phải vậy đâu. Tôi về đây – Thiên Giai quay đầu đi ra phía cửa
- Để tôi đưa cô về.
- Không cần phiền anh như thế đâu. À, bộ váy áo này tôi sẽ sớm trả lại anh.
- Không phiền. Hơn nữa tôi cũng không muốn ở lại đây. Không cần trả đâu, tôi đâu phải con gái mà cô gửi đồ này cho tôi làm gì – Thế Khải nói, lúc này hai người đã ra tới cửa chính.
- Nhưng…
- Nhưng nhị gì nữa. Tôi cũng đang rảnh rỗi, đưa cô về cũng đâu có ảnh hưởng gì. Còn bộ váy này cứ coi như là quà tôi tặng cô dịp Giáng Sinh đi- Thế Khải kéo tay Thiên Giai
- Cô ấy không muốn thì tại sao lại phải ép? – Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Là Tĩnh Phong. Anh thật sự tức giận khi thấy cảnh này.
- Phong..em – Thiên Giai nhìn Tĩnh Phong rồi nhìn Thế Khải, hai con người này từ trước đến giờ hình như chưa từng hòa hợp.
- Tôi nghĩ cô ấy cần có người để đưa về, thế thôi – Thế Khải nhún vai, bỏ tay Thiên Giai ra
- Đó không phải là việc của cậu. Hình như Triệu Thế Khải rất thích xen vào chuyện tình cảm của người khác? – Tĩnh Phong nhếch môi, cười chế giễu. Anh không muốn bất cứ ai đụng vào điều gì của anh, nhất là Thiên Giai.
- Haha, hình như cậu hiểu lầm tôi rồi. Tôi chỉ là có ý tốt muốn đưa bạn mình về mà thôi.
- Biến đi – Tĩnh Phong gằn từng chữ. Anh kéo tay Thiên Giai đi về phía ô tô, thô bạo đóng cửa xe lại, rồi nhấn ga chạy thật nhanh.
- Tĩnh Phong, anh đừng như vậy, nguy hiểm lắm – Thiên Giai lo sợ nắm lấy tay Tĩnh Phong
- Bỏ ra – Tĩnh Phong hét lớn khiến Thiên Giai giật mình, vội bỏ tay ra, không nói thêm một tiếng nào nữa. Tới nhà, Thiên Giai mở cửa xe, xuống mở cổng. Tĩnh Phong cho xe chạy vào sân rồi bỏ vào nhà, không thèm nói với Thiên Giai một tiếng.
- Phong.. nghe em nói đã- Thiên Giai chạy theo Tĩnh Phong, nắm lấy khuỷu tay anh
- Đừng có động vào tôi – Tĩnh Phong gằn lên.
- Mọi chuyện không hề như anh nghĩ, anh nghe em giải thích đi, Phong – Thiên Giai khẩn cầu
- Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói – Tĩnh Phong đi nhanh tới chỗ ghế sô-pha
- Anh thật sự hiểu lầm rồi, em không hề như anh nghĩ. Làm ơn, làm ơn nghe em giải thích đi- Thiên Giai như muốn khóc
- Chia tay đi, bây giờ cô có thể đến tìm Thế Khải rồi.- Tĩnh Phong lạnh lùng
- Anh nói…. – Thiên Giai như không tin vào tai mình.
- Tôi nói chia tay đi.- Tĩnh Phong đứng dậy bỏ về phòng.
Những lúc giận giữ, anh hầu như không kiềm chế được cảm xúc và lời nói của mình. Đầu anh lại vang lên câu nói: ” Bình tĩnh lại, Tĩnh Phong. Con là Tĩnh Phong, không được hồ đồ như vậy”. Tuy vậy, anh thật sự rất mệt mỏi, anh không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ miệng của người con gái ấy nữa. Bộ đồ trên người cô cũng đã được thay, thử hỏi anh không nổi nóng làm sao được. Nhưng anh không hề biết chuyện gì đã xảy ra với Thiên Giai khi không có anh ở bên.
Ngâm mình trong bồn tắm, Tĩnh Phong dần lấy lại bình tĩnh. Anh thấy mình cũng có hơi quá đáng trong chuyện này ( rất quá đáng thì có, lần này tác giả không bênh vực anh Phong được đâu). Nghĩ vậy nên Tĩnh Phong quyết định mình sẽ là người làm hòa và xin lỗi Thiên Giai.
****************************
Câu nói của Tĩnh Phong như sét đánh ngang tai của Thiên Giai, cô không thể cầm được nước mắt của mình nữa. Những giọt nước mắt óng ánh như pha lê cứ như vậy rơi xuống trên gương mặt của người con gái tuyệt đẹp. Cả người cô mềm nhũn, cơ hồ như không có xương. Phải cố gắng lắm cô mới có thể đi ra ngoài vườn. Tiếng dế gáy càng làm cho cô buồn hơn.
” Chia tay đi !” , ” Chia tay đi !” , ” Chia tay đi !” – Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Có nằm mơ cô cũng không thể tin được. Bây giờ cô không còn chút sức lực nào, chỉ muốn khóc mà thôi.
” Mẹ ơi !! Con đâu có làm gì sai? ” Thiên Giai đau đớn nghĩ. Thiên Giai liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 9h, nghĩa là đã quá một tiếng từ khi Tĩnh Phong nói ra câu nói đau lòng đó. Thiên Giai tự nhủ ” Phải mạnh mẽ lên thôi”, rồi đứng dậy đi vào nhà. Cô cũng mệt mỏi lắm rồi. Cô cần được nghỉ ngơi. Tĩnh Phong đang trên lầu đi xuống, thấy Thiên Giai vào nhà thì đi xuống cửa chính đứng chờ. Thiên Giai không hề biết đến sự có mặt của Tĩnh Phong.
” Bộp” – Tĩnh Phong kéo mạnh Thiên Giai vào lòng mình. Tay anh luồn vào mái tóc mềm mại của cô, đầu mệt mỏi gục lên vai cô, nói nhỏ:
- Anh xin lỗi.
- Bỏ em ra đi, xin anh – Thiên Giai nói trong nghẹn ngào. Anh là muốn vừa đấm vừa xoa sao?
- Không – Tĩnh Phong lắc đầu.
- Đừng làm đau em thêm nữa. – Thiên Giai cố kìm nén cảm xúc, đẩy Tĩnh Phong ra. Nhưng như thế chỉ khiến anh ôm cô chặt thêm. Và thế là cô bật khóc, ướt hết cả vai áo anh.
- Em cứ khóc đi, nếu việc đó làm em thoải mái- Tĩnh Phong xoa nhẹ mái tóc Thiên Giai. Thiên Giai đưa tay ôm lấy anh, cứ như vậy mà khóc. Đến khi khóc đã gần hết nước mắt, cô đẩy Tĩnh Phong ra, đưa tay dụi mắt. Bộ dạng đó của cô khiến Tĩnh Phong phải bật cười, anh lấy tay mình lau nước mắt cho cô, nói:
- Xong rồi phải không? Giờ thì đi với anh. – Tĩnh Phong kéo Thiên Giai đến ghế sô-pha, ấn cô ngồi xuống rồi ngồi cạnh cô.
- Anh sẽ nghe em ? – Thiên Giai ngước đôi mắt còn đỏ, ngấn nước của mình nhìn Tĩnh Phong.
- Ừ – Tĩnh Phong gật đầu.
- Thật ra, em và Thế Khải là bạn, mới đây thôi. Ngày 10/11 vừa rồi, cậu ta tìm em ở tiệm cà phê, nói cho em về cuộc họp của anh. Rồi nói là muốn làm bạn với em. Hồi chiều, em vô tình gặp Thế Khải trong bữa tiệc, liền bị cậu ta kéo ra ngoài. Nhưng không may bị va phải một người và ly rượu của cô ấy đổ lên váy của em. Thế Khải không muốn em dự tiệc trong bộ dạng đó nên mới đưa em đi chỉnh sửa lại. Vậy nên bộ đồ này mới được thay đổi. – Thiên Giai nói một mạch, tay mân mê chiếc váy.
- Anh hiểu rồi, xin lỗi em. – Tĩnh Phong vuốt nhẹ tóc Thiên Giai
- Chia tay đi. – Thiên Giai gạt phắt tay Tĩnh Phong ra, đứng dậy hét lớn.
- Em nói gì? – Lần này Tĩnh Phong thật sự rất ngạc nhiên. Không lẽ cô vẫn không tha thứ cho anh sao?
- Tôi nói chia tay đi, những lời giải thích khi nãy là để phơi bày. Để sau này tôi không cảm thấy day dứt nữa.
- Em thử nói lại coi – Tĩnh Phong đứng lên nhìn thẳng vào mắt Thiên Giai.
- Tôi nói…- Thiên Giai chưa nói dứt câu đã bị Tĩnh Phong kéo vào lòng, ôm chặt.
- Đừng đùa giỡn nữa, chuyện này không phải để giỡn đâu.
- Tôi không hề đùa giỡn – Thiên Giai cứng rắn
- Em làm anh đau đấy.
- Anh cũng biết đau ư? Vậy anh có biết em đau đến mức nào khi nghe anh nói câu đó không?
- Anh biết.
- Biết mà vẫn làm.
- Lúc đó anh mất bình tĩnh.
- Đồ khốn. Tại sao em lại yêu anh cơ chứ?
- Anh yêu em. Được rồi, giờ em lên thay đồ đi, mặc như thế này không dễ chịu đâu. – Tĩnh Phong đẩy Thiên Giai ra. – Mà này, hôm nay em thật sự rất đẹp. Anh không muốn ngoài anh ra lại có người yêu em nữa đâu.
- Biết rồi mà, để em đi thay đồ – Thiên Giai đỏ mặt, nếu cứ kiểu này chắc cô chịu không nổi nữa mất. Cô thật sự rất ngượng khi nghe những lời này từ anh. Tối hôm nay, Tĩnh Phong và Thiên Giai đều có thể ngủ ngon, vì tất cả những hiểu lầm giữa họ đều đã được hóa giải…
___________________________________**********************************_______________________________________
” Định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau, cùng nhau trải qua bao sóng gió, tay từng đan tay, tình cảm ấm nồng. Nhưng kết cục ra sao cũng đều theo gió bay đi. Vậy hà cớ gì mà phải để lạc mất nhau, vì TÌM ĐƯỢC NHAU KHÓ THẾ NÀO? Trân trọng những gì đang có, kẻo phải hối tiếc về sau…. ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...