"Đang ở phòng bộ khoái chờ sếp đó." Thỏ nha đáp.
Dương Đạp Sơn nghĩ tốc độ của họ thật nhanh, nhưng dù sao hơn mười dặm cưỡi ngựa đi về cũng nhanh. Hơn nữa bọn họ cũng không làm kiểm tra cụ thể gì, cũng không mất nhiều thời gian, còn hắn thì rề rà với Sô Điệp cả nửa ngày, cho nên mới vậy.
Dương Đạp Sơn dẫn các bộ khoái trở lại phòng trự, Thành Tử Cầm và La Dực đã chờ bọn hắn một lúc lâu.
"Thế nào? Có phát hiện gì mới không?" Dương Đạp Sơn vừa vào cửa đã cất tiếng hỏi.
"Người trong thôn không cho chúng ta mở hòm kiểm nghiệm thi thể của chồng thứ ba và những đứa con của Sô Điệp. Chúng ta chỉ còn biết kiểm tra di thể của thôn lý chánh, nhìn không thấu manh mối gì hết nên trở về. Thôn lý chánh nói ngày mai sẽ hạ táng vợ, nói trong thời tiết này để mấy ngày không tiện."
"Cái gì vậy? Y chẳng lẽ không muốn biết vợ mình sao mà chết hay sao?" Dương Đạp Sơn không hiểu hỏi.
"Ta cũng nói thế, nhưng y nói đại khái là ăn thuốc chuột gì đó, nói là mẹ y bỏ thuốc chuột vào bánh bao để trong lò ông táo ở trong diêu động của vợ thôn lý chánh, có lẽ vợ y về nhà không biết đói bụng lấy ăn luôn."
Trúng độc? Lòng Dương Đạp Sơn chợt rúng động, dường như không giống, nếu là trúng độc thì phải có đặc trưng bên ngoài của trúng độc chứ, sao hắn lại nhìn không ra vậy? Hắn lẩm bẩm: "Lời này có căn cứ sao? Chỉ sợ quá tùy tiện rồi? Đó là vợ của y mà, y sao lại nói nghe dễ dàng như vậy?" Dương Đạp Sơn hơi tức giận, thậm chí có điểm hoài nghi về tình cảm vợ chồng của y theo như lời Sô Điệp nói lúc nãy.
"Y cũng chỉ là suy đoán, chúng ta cũng không tin, do đó chúng ta vội về đây nói cho ngươi hay, xem ý kiến của ngươi thế nào." Thành Tử Cầm nhìn Dương Đạp Sơn.
Hắn trầm ngâm một lúc, đáp: 'Vậy được, chúng ta đi chuyến nữa, không thể để chôn hồ đồ như vậy, nếu không thì coi sao được?"
Mọi người nhất trí tán thành, vừa định ra cửa thì có một cấm dịch chạy vào đưa cho Dương Đạp Sơn một mảnh giấy: "Dương bộ đầu, đây là Sô Điệp đưa cho ngài, nói ngài chỉ cần nhìn là biết."
Dương Đạp Sơn mở ra xem, thấy trên đó chỉ ghi có chữ "Phượng".
Thành Tử Cầm chồm tới xem, không hiểu: "Phượng? Cái gì Phượng? Ả Sô Điệp này có ý gì đây, giả thần giả quỷ."
Dương Đạp Sơn đã ẩn ước đoán được chuyện gì rồi, cười cười cẩn thận xếp mảnh giấy cất vào người: "Chúng ta đi thôi."
Mọi người cưỡi ngựa trở về Bạch gia thôn, từ xa đã thấy mẹ của lý chánh mang một đứa bé nam khoảng 4 tuổi đứng ở cửa thôn, thấy họ đến liền nhào tới chặn.
Thỏ nha khẽ hỏi bên tai Dương Đạp Sơn: "Bà già điên này định làm gì?'
Bà lão đó thấy mọi người đến gần, liền quỳ sụp xuống đất, cậu bé bên cạnh thấy vậy cũng quỳ theo bà.
Thành Tử Cầm bước tới định đỡ bà lão vậy, không ngờ bà ta òa lên khóc: "Cầu các người, hiện giờ đừng bắt ta đi. Ta không có lòng để thuốc chuột cho con dâu ta ăn đâu, hiện giờ Thụy nhi còn rất yếu ớt, mẹ nó mới mất đi, các người bắt ta đi rồi còn ai chiếu cố cho mấy đứa nhỏ, chỉ còn con trai ta, hắn làm sao bây giờ?"
Dương Đạp Sơn bấy giờ mới hiểu ý của bà ta, liền bước tới nói: "Đại nương bà hãy đứng dậy trước, án này chúng tôi còn chưa tra rõ, ai nói là bắt bà đi chứ?"
Phụ nhân nghe Dương Đạp Sơn nói gì, vẫn còn chưa hiểu: "Con trai ta không phải nói là ta để thuốc chuột vào bánh bao khiến con dâu ta ăn mới chết hay sao?"
Dương Đạp Sơn cười cười, bước tới đỡ bà ta dậy: "Chúng ta vì chuyện này mà đến, chỉ có điều là đến để tra cho rõ coi sao, chứ đâu có bắt người bừa được."
Bà ta nghe thế, cảm kích nắm chặt tay Dương Đạp Sơn: "Thần là Thanh thiên lão gia a, ta thật không yên lòng cho đám hài tử này!" Nói xong, ẵm cậu bé lên. Cậu bé dùng bàn tay nhỏ xinh lau nước mắt cho bà nội.
Dương Đạp Sơn ẵm cầm bé từ lòng bà ta, cậu bé rất dễ chịu, cứ mặc cho hắn ẵm, mọi người tiếp tục đi.
Dương Đạp Sơn dịu giọng hỏi: 'Cho thúc thúc biết cháu tên gì?"
"Bạch Tử Thụy!" Cậu bé cất giọng trong trẻo đáp.
"Phượng nhi là chị cháu à?"
"Là chị hai a."
"Vậy chị cả đâu? Tên gì?"
"Linh nhi."
"Cháu thích chị hai hay chị cả?"
"Cháu đều thích, chỉ có điều chị cả suốt ngày đi cắt cỏ với mẹ, chỉ có chị hai chơi với Thụy nhi. Hai chị đếu tốt với cháu. Mẹ thích chị cả, không thích chị hai, cha cháu thích chị hai."
Dương Đạp Sơn cười: 'Vậy ai thích cháu?"
"Mọi người đều thích cháu, bà cháu nói, cháu là con trai duy nhất của Bạch gia, cháu phải quang tông diệu tổ cho Bạch gia."
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến nhà lý chánh. Do phải chôn vợ của y, nên trong nhà có rất nhiều người đến giúp, ngoài vườn rất náo nhiệt.
Thôn lý chánh thấy Dương Đạp Sơn ẵm con trai mình tiến vào, thậm chí cậu bé và hắn đã rất thân mật.
"Con trai à, sao con lại để Dương đại nhân ẵm chứ? mau xuống đi, đừng làm dơ y phục của Dương đại nhân đó." Thôn lý chánh vội vã bước tới, giành ẵm con trai từ trong lòng hắn.
"Không sao đâu, con trai của ngươi rất khả ai." Dương Đạp Sơn cười nói.
"Mời các vị vào nhà ngồi, bên ngoài loạn quá, rất may có các hương thân đến giúp, nếu không cả nhà tôi già trẻ thế này chẳng biết làm sao!" Nói xong mắt y ửng hồng.
"Không cần đâu, chúng ta muốn xem xét diêu động của phu nhân ông ngủ, được không? Nghe nói mẹ ông để thuốc chuột trong bánh bao, vợ ông ăn nhằm?" Dương Đạp Sơn hỏi.
Thôn lý chánh Bạch Càn do dự một chút: "Cũng được! Các người nhìn xem, tôi cũng không muốn để mọi người cho rằng mẹ tôi đem thuốc chuột thuốc chết con dâu mình, có thể các vị sẽ phát hiện tình huống mới, như vậy nương tử Mân nhi của tôi cũng chết được nhắm mắt."
"Nương tử của ông tên Mân nhi?" Thành Tử Cầm hỏi.
"Đúng, vợ tôi họ Khúc, tên chỉ có một là Mân. Nhân vì lúc còn sống nàng ấy rất thích mân côi (hoa hồng)." Bạch Càn giải thích.
"Ạ, thì ra là thế." Thành Tử Cầm nói.
Dương Đạp Sơn và mọi người lần nữa đến diêu động mà Khúc Mân cư trứ, phát hiện có người trong phòng, hắn liền nhíu mày: "Không phải là không cho ai vào sao?"
Bạch Càn vội gọi người đó ra.
Người đó ra xong thì ra là Khương Thiên Linh, trong tay còn có một thứ y phục.
Bạch Càn lớn tiếng trách mắng: 'Ai cho ngươi vào đây? Không phải là không cho phép vào chỗ này rồi hay sao?"
"Là Bạch đại nương bảo tôi vào, nói ngày mai Mân tỷ sẽ nhập thổ rồi, bảo tội vào thu thập mấy thứ Mân tỷ thích lúc còn sống để chôn cùng, cũng coi như là trên đường xuống suối vàng có chút tưởng niệm." Khương Thiên Linh tỏ vẻ rất ủy khuất.
Trong lúc đó, mẹ của Bạch Càn cũng dẫn Phượng nhi đi tới.
"Mẹ, là mẹ bảo Thiên Linh vào đó hả?" Bạch Càn hỏi.
"Đúng, là mẹ để Linh nhi vào phòng Mân nhi thu thập những thứ nó thích lúc còn sống. Sao vậy?"
"Con đã nói với mẹ rồi, không được cho ai vào đây hết a!" Bạch Càn quả thực là tức muốn điên.
"Mẹ nghĩ chỉ còn mấy thời thần nữa là hạ táng, do đó... do đó..." Bạch đại nương giống như đứa bé làm sai, không biết nói sao cho phải.
Dương Đạp Sơn nhìn Khương Thiên Linh: "Ngươi có mang đồ gì trong nhà ra không?"
"Không có a! Tôi mới vừa tiến vào có chút xíu! Tôi chỉ thu thập y phục và trang sức mà Mân tỷ hay mặc lúc sống, nhưng thứ khác còn chưa kịp thu thập thì các người đã đến a!" Khương Thiên Linh đáp.
"Đi, vào trong coi thử, những người khác đều ở ngoài, ta không gọi cấm vào." Dương Đạp Sơn nói xong, định vào cửa, đột nhiên thấy Phượng nhi đứng cạnh, liền hiếu kỳ hỏi: "Phượng nhi, cháu đang làm gì đó?"
"Cháu... cháu muốn tiến vào xem chỗ ở của mẹ...., bà nói, sau này phòng này sẽ được làm phòng chứa cũi..." Phượng nhi nói xong, nước mắt ứa ra.
Dương Đạp Sơn yêu thương ẵm cô bé lên, lau nước mắt: "Ngoan, không khóc, thúc thúc ẵm cháu vào."
"Dạ! Đa tạ thúc thúc!" Phượng nhi cũng tự lau nước mắt.
Thành Tử Cầm tiếp lấy cô bé từ tay hắn, để hắn tiện khám sát hiện trường.
Dương Đạp Sơn tiến vào diêu động, nhìn tứ phía, thấy trong diêu động không còn ra dạng lúc đầu nữa, cái bàn tròn ở giữa có một miếng vải bố màu lam đựng một số đồ, xem ra là thứ do Khương Thiên Linh thu thập đồ cho Khúc Mân.
Hắn bước đến quan sát cẩn thận, phát hiện đó đều là những trang sức đơn giản và y phục, phần lớn y phục không đáng giá hay đẹp đẽ gì, vì dù sao đây cũng là nhà bình thường.
Hắn bước đến giường, phát hiện cái yếm chưa thêu xong trong rổ nữ công không còn nữa, bèn bước tới cửa hỏi Khương Thiên Linh: 'Cái yêm chưa thêu xong ở trên giường đâu, ngươi có thấy không?"
"Không có a?" Khương Thiên Linh không hiểu Dương Đạp Sơn hỏi cái đó để làm gì.
Bạch Càn bước tới, cười ruồi: "Dương đại nhân, là tôi lấy đi rồi, tôi muốn lưu lại làm kỷ niệm."
"À? Có thể cho ta xem lại được không?" Dương Đạp Sơn hỏi.
"Có quan hệ đến án này sao?" Bạch Càn không khỏi khẩn trương hỏi.
"Ta chỉ muốn xem qua một chút." Dương Đạp Sơn đáp.
"À, vậy để tôi cho Linh nhi đi lấy." Nói xong, Bạch Càn gọi một tiếng, một cô bé khoảng 10 tuổi chạy tới từ giữa đám người. Đây là lần đầu tiên Dương Đạp Sơn thấy cô bé này, khá xinh đẹp, chỉ có điều cảm thấy có cái gì đó làm cho người ta không thoải mái.
"Linh nhi, đến thư phòng của cha lấy cái yếm đỏ của mẹ con thêu cho đệ đệ của con để trên bàn đem đến đây." Cô bé này gật đầu, không thể hiện biểu tình gì, bấy giờ Dương Đạp Sơn mới phát giác một cái chân của cô bé có tật, đi hơi khập khiễng.
Dương Đạp Sơn bước trở vào diêu động, phát hiện Phượng nhi đang tìm gì đó trong đống đồ ở trên bàn, liền hỏi: "Phượng nhi à, đang tìm gì đó?"
"Mẹ cháu thích may y phục cho tụi cháu, sao không mang kim chỉ may y phục đó cho mẹ mang theo chứ?"
Thành Tử Cầm bước tới: "Phượng nhi à, cái gì cũng có thể mang, chỉ có kim là không thể, biết không?"
"Vì sao ạ?" Phượng nhi không hiểu.
"Nhân vì người xưa thường nói nếu mang theo châm thì mẹ cháu sẽ bị châm đâm, sẽ ở dưới đó chịu khổ, có biết chưa?" Thành Tử Cầm giải thích.
"A! Cháu hiểu rồi, vậy không phải châm gì mẹ cũng không mang theo được đúng không?"
"Đúng vậy." Thành Tử Cầm đáp.
Lúc này Linh nhi đã đem cái yếm bụng đan thêu được phân nửa mang đến.
Dương Đạp SƠn tiếp lấy nhìn kỹ: "Lý chánh, chúng ta mang cái yếm này đi, ngày mai sẽ trả lại cho ông, được không?"
"Dương đại nhân cứ lấy đi." Bạch Càn dễ dãi đáp.
Dương Đạp Sơn nghe nói thôn lý chánh này sẽ chôn vợ trong vòng ba thời thần nữa, cho nên hắn muốn trước khi an táng kiểm tra qua thi thể của Khúc Mân lần nữa, mong có phát hiện gì mới.
Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm đến nghĩa trang, cho mọi người tránh ra, rồi cởi bỏ áo quần kiểm tra thật cẩn thận, vẫn không phát hiện hiện tượng trúng độc gì.
Thành Tử Cầm thấy hắn nhíu mày nhăn mặt, biết rằng hắn nhất mực nghi ngờ nguyên nhân dẫn đến cái chết của vợ lý chánh, nhưng không tìm được nguyên do chính đáng, trong khi đó nàng lại chẳng giúp được gì.
Thành Tử Cầm cúi xuống nhìn người chết, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: "Ngươi coi nè, vợ của thôn lý chánh so với các nông phụ khác có khác biệt nè nha: da rất đẹp, vừa nhìn là thấy không phải là kẻ suốt ngày làm lụng cực khổ! Kỳ thật, ngoại trừ cái bớt đen trên mặt, những chỗ khác không tệ chút nào!"
"Đừng có lấy người chết ra làm trò cười, có biết không?" Dương Đạp Sơn nghiêm túc nhìn bảo Thành Tử Cầm.
Thành Tử Cầm rất hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, trong lòng có điểm ủy khuất, liền dẩu môi lầm bầm: "Ta nói không phải sao, ngươi không thấy à, toàn thân nàng ta đếu trắng, da dẻ thật là tốt a!"
Dương Đạp Sơn cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi nói nặng, liền định chọc lại nàng, đưa tay chỉ vào thi thể: "Tốt cái gì mà tốt, chỗ nào cũng ban ban điểm điểm!"
"Hừ! Cái gì mà ban ban điểm điểm? Làm gì có a?"
Dương Đạp Sơn quét mắt nhìn khắp thi thể trần truồng, tùy tiện chỉ vào một chấm đỏ nhỏ ở vai: 'Đó! Đó không phải sao? Cái nốt ruồi son to như vậy kìa!"
Thành Tử Cầm cúi đầu nhìn, hừ một tiếng nói: "Cái gì mà ruồi son lớn chứ, là một điểm nhỏ do bị châm đâm, có đáng gì đâu."
Dương Đạp Sơn lập tức rúng động thân người, cúi sát đầu nhìn điểm hồng đó, đột nhiên ơ lên một tiếng, hai mắt sáng rực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...