Dương Đạp Sơn không biết mua quan tài mua mộ phần cần phải mất bao nhiêu tiền, vô thức sờ túi tiền trong người, quay sang hỏi vị chưởng quỹ mập mạp ở bên cạnh: "Chưởng quỷ à, ở Khánh Dương phủ chúng ta, lo liệu chuyện tang gia đơn giản như vậy thì cần phải mất bao nhiêu tiền?"
Chưởng quỹ mập đó thấy Dương Đạp Sơn động tâm giúp cô gái chôn mẹ mua cô ta, tuy trong lòng tức cười cho Dương Đạp Sơn đem tiền quẳng trôi theo dòng nước, nhưng ông ta cũng vô cùng hi vọng chuyện này có thể thành, để di chuyển thi thể hôi thối này đi, chuyện làm ăn của quán trở lại bình thường.
Chưởng quỹ mập vội cười nói: "Khách quan, làm ma chay có lớn có nhỏ, quan tài có tốt có xấu, nhưng mà, cho dù là quan tài bằng gỗ kém nhất thì trại hòm cũng bán giá hai lạng bạc, dù sao thì cũng là áo quan mà; Còn về mộ phần, thì mắc hơn nhiều, chỗ có phong thủy tốt trăm lượng bạc cũng có, phong thủy kém hay là chỗ đất góc đất cạnh không dùng được gì thì cũng mất hai lương."
Dương Đạp Sơn nhíu mày: "Những chỗ vô dụng mà quý vậy à?"
"Cái đó đương nhiên, khách quan, cái này dù sao cũng là mộ mà. Ngài nghĩ coi, mộ tuy không lớn, nhưng chiếm chỗ ở đó rồi thì những chỗ xung quanh không còn dùng vào việc gì được nữa, người ta hiềm vận đen ấy mà. Do đó, giá ít hơn thì người ta căn bản không bán đâu."
Dương Đạp Sơn gật gật đầu: "Còn có chi phí nào khác không?"
Chưởng quỹ mập chưa kịp trả lời thì tên người làm kế bên giành nói trước: "Có a, làm ma chay thì dù sao cũng phải mời ngỗ tác lo liệu thi thể đào lổ hạ táng nữa chứ? Những ngỗ tác này không cần trả nhiều, chỉ quản hai bửa ăn, có rượu có thịt, cộng thêm hai trăm văn tiền rửa tay, cộng khoảng bốn trăm văn mỗi người, mà ít nhất phải cần hai người, cộng thành tám trăm văn; Rồi lập khối bia, đá thường đại khái giá tám trăm văn, cộng thêm công khắc của thợ á đại khái thêm hai trăm văn nữa. Còn nữa, sống chết là chuyện cả đời, sao lại chế đi một bộ áo liệm, và kém nhất cũng năm trăm văn. Còn phải thỉnh người thổi kèn, đánh trống, chế hiếu phục, thỉnh người khiêng, mua vàng mã...."
Chưởng quỹ mập nhìn thấy đầu mày của Dương Đạp Sơn nhíu tít lại, và nếu như dọa cho thiện chủ (người làm việc thiện) sợ hãi bỏ đi, thì thi thể vẫn còn đặt ở đây, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của ông ta, cho nên ông ta đẩy tên người làm bảo: "Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi nghĩ người ta là phú gia làm tang lễ hay sao a? Tiểu cô nương người ta chỉ cầu có thể có một cái quan tài, tìm được phần mô chôn mẹ để đừng cho chó tha mèo gặm là được rồi, ngươi bay bày vẽ vẽ cho ai xem vậy?"
Cô bé đó mắt ứa lệ gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, để mẹ tôi nhập thổ an lành là được rồi, không cần gì khác nữa."
Dương Đạp Sơn bấm đốt ngón tay tính toán, quan tài hai lượng, phần mộ hai lượng, hai cái cơ bản này tổng cộng bốn lượng. Ngỗ tác và người đào hố thì khỏi đi, tự hắn động thủ cũng được rồi. Ngoài ra, áo liệm tốn 500 văn không thể tỉnh lượt, vậy tổng cộng bốn lượng 5 tiền (Chú: 1 tiền = 100 văn).
Hắn có bao nhiêu tiền nhĩ? Dương Đạp Sơn ngước mắt nhìn trời hồi ức lại, thuyền lão đại trả hắn 400 văn tiền công tháng, hồi lễ áo quần nón mũ hai lượng, ông chủ Long Vương thưởng hai lượng công đuổi cướp, tiền công 400 văn, vậy tổng cộng 4 lượng bạc 800 văn tiền (Tương đương 4800 Nhân dân tệ thời hiện đại).
Giúp cô nương này lo liệu ma chay phải mất bốn lượng 5 tiền, chỉ còn dư lại 300 văn tiền, như vậy là không thể được, vì hắn không dư dã gì, nếu móc hết gia tài mà giúp người khác, hắn có thể rơi vào cảnh khốn khó rồi.
Dương Đạp Sơn có điểm ray rứt, lắc đầu nói: "Cô nương, thật xin lỗi, ta... ta không có nhiều tiền như vậy...."
Cô nương ấy mặt đầy thất vọng, vô lực quỳ dưới đất, cúi đầu sùi sụt.
Chính vào lúc này, bên ngoài vòng người có tiếng quát bảo: "Tránh ra tránh ra! Quan gia làm việc, người nhàn tạp đều tránh ra!"
Đám người đua nhau tránh ra, hai vị bộ khoái mặc áo xanh tiến vào, phía sau là năm sáu dân tráng và ngỗ tác của nha môn.
Bước đến gần, một bộ khoái bịt mũi: "Con mẹ nó, thúi chết người rồi! Làm cái gì được mà làm!"
Tên người làm của quán cơm vừa rồi vội nói: "Quan gia, tiểu cô nương này đem thi thể hôi thối này đặt ở đây, đã hai ngày rồi, thối đến nỗi quán của chúng tôi không có người khách nào, mong ngài mau mau nghĩ biện pháp dùm!" Vị chưởng quỹ mập đó vội vã chấp tay làm ra vẻ khẩn cầu.
Vị bộ khoái đi trước đó gầy giơ xương như con khỉ, thế mà cứ ưỡn bụng ra vẻ như không ai bì nổi vậy. Vị bộ khoái đi sau y ngược lại thì thân thể khôi ngô giống như con gấu ngựa, lông mày dày con mắt nhỏ nhìn có vẻ tràn đầy sinh lực, chỉ có điều có hai cái răng thỏ chìa ra ngoài, miệng ngậm thế nào cũng không kín.
Bộ khoái mặt khỉ liếc xéo chưởng quỹ mập: 'Cái này... người ta bán thân chôn mẹ, có hiếu đáng khen... chúng ta dù sao cũng không thể để người ta không tận hiếu được a... khục khục..."
Chưởng quỹ mập là người làm ăn, sao lại không biết ý tứ của bộ khoái mặt khỉ. Ông ta cười hề hề bước lại, móc từ trong người ra một xâu tiền, nhét vào người bộ khoái mặt khỉ: "Quan gia, huynh đệ cực khổ, đây là chút tâm ý để các vị quan gia uống trà."
Bộ khoái mặt khỉ tiếp lấy xâu tiền, thảy thảy đếm đếm, bỏ vào trong lòng, rồi đanh mặt nói với cô gái: "Thi thể này để ở trên đường cái đã thối sình thế này, xú khí nồng nạc, ngày mai mà tri phủ đại lão gia đi qua đây bị xúi quẩy, thì ngươi có đảm đương nổi hay không?"
Cô gái ấy thấy y hung thần ác sát, còn đem tri phủ đại lão gia ra dọa, tức thời sợ đến tái hẳn mặt mày, vội ôm chặt thi thể bó chiếu ấy, mở to mắt khủng hoảng nhìn bọn họ, thân thể yếu đuối run bần bật.
Bộ khoái mặt khỉ quay đầu lại quát: "Mấy đứa các ngươi có mau hay không, vận chuyển thi thể hôi thối này ra bãi tha ma ở ngoại thành quẳng đi! Mau!"
Mấy dân tráng sau lưng y đáp ứng ngay, nhưng không bước lên, các ngỗ tác lại bịt mũi bước lên định khiêng thi thể đi.
Cô gái nhỏ ôm chặt thi thể bó chiếu, khư khư không chịu buông tay. Bộ khoái răng thỏ ở phía sau cất miệng mắng mỏ lia lịa, bước lên đưa cái tay như cái quạt bồ xách cô bé nhỏ như con chim ưng xớt gà con, hất ra bên ngoài.
Cô bé nhỏ ôm chặt bó chiếu không chịu buông, chiếu bị kéo rách một lổ lớn, ruồi nhặng trên thi thể bay ùa lên, khiến đám người xem náo nhiệt đều đua nhau thối lui.
Mấy ngỗ tác bước tới định khiêng thi thể, cô bé nhỏ bị bộ khoái răng thỏ khống chế chẳng động đậy được gì, gào lớn nghe nát lòng xé ruột: Mẹ...!"
Dương Đạp Sơn nghe mà cảm thấy nhói tim, không còn tính toán thiệt hơn gì nữa, bước lên một bước nói: "Chậm đã!"
Bộ khoái mặt khỉ khoát tay, ra ý bảo bọn ngỗ tác hãy chờ một chút, tiếp theo đó nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Đạp Sơn, thấy hắn chỉ mặt một thân áo ngắn thanh y, dường như là người làm công hay là bọn khổ lực, hơi có vẻ khinh bỉ. Tuy nhiên, thấy ánh mắt hắn như điện, không khỏi giật nảy người, không tự chủ án tay lên cán đao, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi... ngươi định làm gì?"
Dương Đạp Sơn ôm quyền: "Các vị quan gia, tại hạ định an táng mẫu thân giúp vị cô nương này."
Nghe lời như thế, bộ khoái mặt khỉ nhẹ nhõm người, lại đánh giá hắn: "Như vậy là không được, thi thể này thối rồi, người nếu làm ma chay thì trễ nãy mọi việc, cần phải nhanh chóng quẳng ra bãi tha ma, nếu không gây hôi thối đến bá tánh chưa nói gì, làm ảnh hưởng tới tri phủ đại lão gia thì ai phụ trách!"
Lời tuy nói vậy, nhưng bộ khoái mặt khỉ không hạ lệnh khiêng người, hai tay ôm vai, ngước mắt nhìn trời.
Trước đó chưởng quỹ mập đút lót làm tiền lệ đã nhắc nhở Dương Đạp Sơn, khiến hắn hiểu ý tứ của bộ khoái mặt khỉ, nhưng hắn thấy bộ dạng xảo trá mồm mép của y, cảm thấy rất khó chịu, bước lên ôm quyền nói: "Quan gia, thỉnh dễ dãi chút đi!"
"Dễ dãi cái c..'t, cút...!" Bộ khoái mặt khỉ đẩy mạnh một chưởng vào vai Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn thuận thế nghiêng người, mượn chưởng lực của ngươi húc mạnh vai, khiến cho bộ khoái mặt khỉ lùi hết hai bước, lòng chợt phát lãnh, thì ra là gặp phải cao thủ! Y kinh khủng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Đạp Sơn.
Bộ khoái răng thỏ thấy bộ khoái mặt khỉ chịu thua thiệt, bỏ cô gái nhỏ ra, xông tới trước mặt Dương Đạp Sơn, đưa tay định rút đao, nhưng Dương Đạp Sơn đã án giữ tay của y. Bộ khoái răng thỏ dùng hết lực khí nhưng không thể tránh thoát sự khống chế của Dương Đạp Sơn, gương mặt phồng lên đỏ gay, biết đã gặp phải cao nhân. Y được nhiên biết đạo lý hảo hán không sợ cái thiệt thòi trước mắt, cho nên thả lực, cười cầu tài nhìn Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn bấy giờ mới từ từ buông tay ra, móc từ trong lòng ra một xâu tiền, cười điềm đạm nói: "Mấy ngày này quá nóng, rất dễ bốc lửa, hai vị quan gia tuần tra mệt nhọc, ở đây có mấy đồng mời hai vị uống trà xanh, chuyện của vị cô nương này mong hai vị giơ cao đánh khẽ, xin đa tạ!"
Hai vị bộ khoái chịu vừa thua thiệt, đang cảm thấy rất khó xuống đài, ai ngờ Dương Đạp Sơn cũng biết điều, chiếm thượng phong rời còn đua tiền, khiến cho hai người có cái để cho chuyện êm xuôi, lòng đối với vị thiếu niên này có mấy phần hảo cảm, cho nên thuận theo.
Bộ khoái mặt khỉ tiếp lấy xâu tiền, đổi thành cười tươi, nói với Dương Đạp Sơn: "Ừ, cũng được, dễ dãi làm phúc với người cũng không sao, vậy các ngươi mau làm nhanh chuyện tang gia này đi, động tác nhanh một chút, thiệt là thúi quá đi mà!"
"Dạ được! Thỉnh quan gia yên tâm." Dương Đạp Sơn cung tay xá.
Bộ khoái mặt khỉ phất tay, dẫn bộ khoái răng thỏ và dân tráng, ngỗ tác bỏ đi.
Cô gái ấy mặt đầy nước mắt, trong lúc vui mừng có dư thì chợt thấy trời đất quay cuồng, ơ một cái mềm nhũn ngất đi.
Dương Đạp Sơn vội ẵm cô bé lên, cảm thấy thân của nàng ta ốm o chỉ còn da bọc xương, yếu ớt cùng cực, liền cẩn thân bấm vào huyệt nhân trung. Phút chốc sau, cô nương ấy mới tỉnh lại, nước mắt dạt dào nói với Dương Đạp Sơn: "Đa tạ ân công...!"
Dương Đạp Sơn biết, cô gái này khẳng định là đói lắm rồi, chịu không được niềm vui vừa rồi nên mới ngất đi. Hắn vội nói với chưởng quỹ mập: "Chưởng quỹ à, làm phiền ông đem chén cháo cho cô ấy uống, cần nong nóng một chút, ta trả tiền."
Chưởng quỹ mập vội đáp ứng, xoay mặt qua nhìn tên người làm còn đứng ngẩn ngơ ở đó, với đá vào mông hắn một cái: "Ngươi còn đứng đực ra đó làm cái gì? Còn không mau mang tô cháo loãng ra đây!"
Tên người làm đó nhanh như làn khói chạy vào trong quán, chốc sau bưng một tô cháo lớn ra, hai tay đưa cho Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn tiếp lấy, đưa tới miệng của cô gái.
Cô bé ấy nhìn thấy cháo, hai mắt sáng rực, hai tay run rẫy đở lấy, uống ừng ực từng ngụm lớn, chốc lát hết sạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...