Hắn từ từ mở mắt, mông lung nhìn không rõ ràng gì cả. Cố sức chớp chớp mắt, thị tuyến dần dần được điều chỉnh, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, có bảy tám nam nhân đang vây quanh lấy hắn, có già có trẻ, có mập có ốm, đều vui mừng và hiếu kỳ nhìn hắn. Ánh mặt trời thật chói mắt, khiến hắn phải nhắm ngay mắt lại.
Hắn gượng đứng dậy, cảm thấy một cơn đau nhói truyền từ sau ót đến toàn thân. Hắn rên rĩ, rồi cuối cùng bất lực nằm xuống, cảm giác thân thể hơi lắc lư, bên tai còn có tiếng nước lao xao.
"Thuyền lão đại, cậu ta tỉnh lại rồi!"
Hắn nghe có tiếng người nói, ngay sau đó có tiếng bước chân đến gần, tiếp đó là giọng nói ồm ồm cất lên: "Ái chà! Còn sống hả? Còn sống thì lên tiếng, nếu không cho quay trở lại nước Hoàng hà làm mồi cho vương bát à?"
Người có giọng ồm ồm đó là Thuyền lão đại? Thật thô tục, hắn muốn lên tiếng, nhưng chỉ học được mấy tiếng, biểu hiện là mình còn sống.
"Hà hà, nhóc con, ngươi là ai? Sao lại bị rơi xuống sông lớn này?" Thuyền lão đại cứ giọng nói ồm ồm đó hỏi tiếp.
Bên cạnh có người nói: "Theo tôi thì người này có khả năng là tranh đấu với người rồi té xuống nước, nói không chừng là có thù trong giang hồ..."
"Nói y như c..t ấy!" Bên cạnh có một giọng nói như phèng la cất tiếng: "Ngươi xem y bào trên người hắn kìa, đặc biệt là mũ có một khối phỉ thúy, cái này trị giá không ít tiền đó nha, tám chín phần là khách thương trong thành thị, gặp phải cướp bóc gì đó ôm rương nhảy xuống sông rồi."
Một giọng khác cất lên: "Đúng a, cái rương cửa hắn thật kỳ quái, mở không ra, hay là chúng ta dùng búa chẻ, xem trong đó có bảo bối gì?"
Rương? Rương gì vậy? Hắn cảm thấy kỳ quái, là rương của ta sao?"
Thuyền lão đại nói: "Rấm thối! Chúng ta là thuyền gia, không phải là giặc cướp cái chó gì hết. Ai dám đánh rấm loạn lên nữa, lão tử không khách khí đâu nha!"
Những người đó cười hề hề không dám nói gì nữa.
Thuyền lão đại lại bảo: "Đỡ hắn ngồi dậy... nhẹ nhẹ một chút!"
Hắn cảm giác bản thân được mấy cánh tay to bè đỡ ngồi dậy, sau đầu vẫn còn rất đau. Hắn cúi đầu, từ từ mở mắt, thấy mình đang ngồi trên sàn thuyền. Hắn từ từ ngẩn đầu, nhìn xung quanh, quả nhiên bản thân đang ở trên một con thuyền lớn. Thuyền đang vận chuyển trên một con sông lớn, nước sông cuồng cuộn, xem ra là Hoàng hà rồi. Ở giữa thuyền này chất đầy hàng hóa, được đậy kín bằng vải bố.
"Ta đang ở đâu đây?" Hắn hỏi.
Một trung niên hán tử dùng giọng nói thô quánh đáp: 'Ở trên thuyền của ta." Nghe thanh âm này, hắn phán đoán người đó chính là Thuyền lão đại.
Hắn hỏi: "Ta... ta sao lại ở trên thuyền của các người?"
"Hà hà, ta cũng đang định hỏi ngươi đây!" Thuyền lão đại cười, "Chúng ta phát hiện ngươi đang ôm một cái rương thuận theo dòng nước trôi trên Hoàng hà, bất tĩnh nhân sự, cho nên mới cứu ngươi lên. Ê, ngươi là ai vậy? Sao lại rơi xuống nước hả?"
"Ta....? Ta... là ai?" Hắn mê mang tự hỏi, cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc rỗng không, chẳng có gì có. Bản thân là ai, tên là gì, từ đâu đến, đi về đâu, có người nhà hay không... tất cả đều trả lời không được.
Thuyền lão đại hơi kỳ quái, cười hỏi: "Ngươi đừng có ngay cả ngươi cũng không biết là ai nữa nha?"
Hắn mù tịt nhìn bọn họ, đầu thật đau, dùng tay xoa xoa, nhắm mắt lại suy nghĩ, nhưng trong đầu vẫn chẳng có thứ gì.
Hắn hoảng lên, hắn sao vầy nè? Chẳng lẽ là mắc chứng "Nghịch hành tính di vong" (chứng quên quá khứ) rồi hay sao?
Trong đầu hắn không biết vì sao lại vang lên thuật ngữ đó, và thuật ngữ đó từ đâu mà có hắn không thể nào nghĩ ra được.
Chứng quên quá khứ là khi người ta gặp phải một chuyện gì đó bất ngờ và vô cùng nghiêm trọng, đầu óc trong tình huống bị kích thích quá mạnh, xuất hiện loại phản xạ cấp cứu, phong bế ký ức đi, khiến cho người ta không nhớ gì hết những sự kiện ở dĩ vãng, để tránh cho họ bị thống khổ, hoảng sợ hoặc những kích thích kịch liệt xảy ra trước đó làm tổn hại đại não. Hay nói khác đi, đó là một loại tự bảo hộ của đại não trước các tác nhân nguy hại.
Chứng quên quá khứ này có khả năng chỉ ngắn ngủi vài ngày, vài tháng, và cũng có thể kéo dài vài chục năm. Đương nhiên, cũng có khả năng ảnh hưởng cả đời. Nội dung lãng quên hạn chế trong những chuyện cũ, nhưng những tri thức và năng lực cụ thể đã học được trong quá khứ lại không hề quên đi. Do đó, hắn có thể nhớ lại được những tri thức tương quan đến chứng mất trí tạm thời thuộc lĩnh vực y học này.
Tuy hắn biết những tri thức tương quan đến loại mất trí này, nhưng nó lại không có bất kỳ thuốc men hay phương pháp điều trị đặc hiệu, chỉ biết dựa vào thời gian từ từ chữa lành mà thôi.
Nghĩ đến thuật ngữ y học ấy, hắn tức thời hoảng hốt, chẳng lẽ bản thân đã từng trải qua sự thống khổ cực lớn hay hoảng sợ cực hạn gì đó, hay là đại não bị va chạm quá nghiêm trọng, cho nên quên sạch những sự tình đã qua rồi hay sao?
Hai tay hắn ôm chặt lấy đầu, cố sức hồi tưởng lại mình là ai, mình tên gì?
Thuyền lão đại tiếp tục kỳ quái nhìn hắn, thấy hắn ôm đầu thần tình thống khổ như vậy, đỡ hắn dậy. Hắn lắc lư lảo đảo, bị dựng đứng lên, và tùy theo thân thuyền rung lắc, loạn choạng muốn té.
Thuyền lão đại hỏi: "Ngươi sao vậy? Ngươi chẳng lẽ ngay mình tên là gì cũng không biết nữa a?"
"Đầu ta rất đau..." Hắn lái chủ đề câu chuyện, hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"
"Ta là thuyền lão đại (người lái chính, chủ thuyền) của thuyền này, thấy dáng vẻ và cách ăn mặc của ngươi không phải là người bình thường, chẳng phải ngươi bị cướp thật, nhảy xuống nước tránh nạn?"
Hắn nỗ lực hồi ức lại dĩ vãng, nhưng không nghĩ ra chuyện gì, đành tùy ý gật đầu.
"Ài...! Đây là thói đời con mẹ gì thế này." Thuyền lão đại thở dài, vỗ vỗ vai hắn, "Nhà của ngươi ở đâu?"
Hắn cười khổ, nếu mà có thể nhớ ra thì hay quá rồi, nhưng hắn không thể nói rằng không nhớ được, nhân vì bọn họ không hiểu thế nào là chứng quên quá khứ này, thậm chí còn cho là đầu óc hắn có vấn đề. Cúi đầu nhìn y bào bằng gấm trên người, xem có vẻ không phải là con nhà nghèo khổ, hắn tùy tiện bịa ra một câu chuyện: "Ta... ta không muốn trở về nhà... cha mẹ ta tìm cho ta một con vợ dữ, vừa xấu vừa hung, nên ta bỏ trốn, kết quả gặp phải cướp dữ..."
Hán tử nói tiếng khàn khàn kế bên cười hỏi: "Cha mẹ ngươi sao tìm cho ngươi con vợ dữ quá như vậy?"
"Chẳng tham tiền tài của người ta thì còn gì nữa?" Hắn cố ý căm phẫn đáp.
Hán tử đó ngớ người hiểu ra, đưa tay giật giật y bào của hắn, sờ sờ khối ngọc phỉ thúy trên mão của hắn: "Hèn gì ngươi có thể mặc gấm vóc thế này, thì ra là nhà con vợ vừa xấu vừa dữ đó tặng cho. Ha ha ha."
Hắn đáp: "Ta chẳng thèm, mấy thứ y phục nón nãi này ai thích thì cứ lấy đi!"
Tên khàn giọng vui mừng nói: "Ta thích, cho ta đi." Nói xong đưa tay cởi nút áo trên cổ hắn.
Hắn chụm lấy tay của tên khàn giọng, chân gạt ngang, khiến y té vật xuống sàn thuyền, đồng thời theo thói quen lắc tay phải, lập tức xuất hiện một mũi kiếm nhỏ lấp lánh trong tay, chỉa thẳng vào cổ của tên khàn giọng.
Tên khàn giọng ấp úng xin tha. Hắn vừa định thu hồi đoản kiếm, nhưng nhờ ánh dương quang, chợt phát hiện ở lưỡi đao có ba chữ nhỏ, định thần nhìn, thấy đó là ba chữ "Dương Đạp Sơn".
Dương Đạp Sơn? Đây nhất định là tên của một người. Thanh đoản kiếm này cắm trong bao áp sát cánh tay hắn, cho thấy hắn là chủ nhân của đoản kiếm. Chẳng lẽ đó là tên của hắn? Hắn tên là Dương Đạp Sơn? Hắn không biết, xoay chuyển ý nghĩ, bất quản thế nào, hết tám chín phần mười đó là tên của hắn rồi. Nếu như không thể nhớ ra, dùng tạm cái tên này trước vậy.
Thuyền lão đại ngẩn người nhìn đến xuất thần, cười cười rồi nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn, bảo: "Thật nhìn không ra, ngươi nhỏ như vậy mà cũng có chút võ công a!"
Hắn thu hồi đoản kiếm, lại ngơ ngẩn nhìn hai tay mình, thầm nghĩ: "Đúng a, ta làm sao biết võ công vậy? Học ở đâu? Thiếu Lâm tự hay là Võ Đang sơn? Ta ngoài ra còn biết cái gì nữa?"
Thuyền lão đại thấy hắn ngẩn ngơ, đưa tay vỗ vai hắn. Hắn đang suy nghĩ làm sao mình lại biết võ công, một chưởng này vỗ tới, thân thể tự nhiên coi thành có ngoại địch xâm phạm, liền lắc tay chộp cổ tay của y, bước theo tấn vặn eo quật người, khiến cho thuyền lão đại té nhào xuống sàn. Tiếp theo đó, hắn chụp lấy cổ tay y bẻ quặt lại, đầu gối quỳ trên lưng ý, chế phục hoàn toàn, khiến cho thuyền lão đại không nhúc nhích gì được. Chiêu này hất vai rồi cầm nã giống như hành vân lưu thủy, một loạt động tác liền lạc, khiến mọi người nhìn ngẩn cả ra.
Cú ngã này khiến lục phủ ngũ tạng của thuyền lão đại như văng lộ ra ngoài, đó là do ngã trên sàn gỗ, chứ nếu không sống lưng không gãy mới là chuyện lạ.
Mọi người cùng quát lên, xông tới đánh. Hắn không kịp suy nghĩ, bỏ thuyền lão đại ra, vừa đẩy vừa cầm nã, ba bốn động tác là đã có bốn năm đại hán ngã chỏng vó bên cạnh người.
Những thuyền viên còn lại hoảng sợ nhìn lườm lườm, nhưng không dám tiến lên nữa.
Hắn ngơ ngẩn nhìn đôi tay mình, hắn sao có thể đánh nhau như vậy được? Ôi trời, ta học từ đâu ra thế này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...