Dương Thu Trì tuy còn chưa biết địa vị của Chu Cao Hú trong tâm Minh Thành Tổ thế nào, nhưng có một điều mà hắn biết, đó là Chu Cao Hú là con trai hoàng đế, và từ chuyện hoàng thượng đưa Thiên Sách vệ đại danh đỉnh đỉnh của mình giao cho y, thì quan hệ giữa y và hoàng thượng không phải tầm thường nữa rồi.
Dương Thu Trì cảm thấy tình huống không ổn, có vết xe đổ bị vu hãm lần trước, lần này hắn cảm thấy lực lượng của mình không đủ đối kháng với Chu Cao Hú và Kỷ Cương, nên cảm thấy khẩn trương xuất hạn cả mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, lần này do đã dự cảm trước, nên hắn không hoảng sợ cho lắm.
Lại chờ thêm rất lâu, sau đó mới thấy mấy vị cẩm y vệ áp giải Vân Lăng đẩy ra ngoài. Kỷ Cương cười âm hiểm đi phía sau. Vân Lăng giãy giụa la lớn: "Oan uổng a! Ta không giết người! Hầu gia, Vân Lộ, cứu ta a!"
Vân Lộ cả kinh, xông tới ôm chặt Vân Lăng, khẩn cấp hỏi: "Ca! Làm sao vậy?"
Vân Lăng kinh khủng đến nỗi mặt dúm dó biến hình, khản giọng nói: "Kỷ Cương bọn chúng... bọn chúng nói ta giết người, hoàng thượng hạ chỉ kéo ta ra ngọ môn đánh một trăm trượng, do Kỷ Cương giám hình!"
Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, một trăm đình trượng không phải là chuyện chơi, huống chi Kỷ Cương giám hình. Lão tiểu tử này chỉ cần cho hai mũi chân hướng vào trong, thì Vân Lăng chết chắc. Cho dù Minh Thành Tổ có lệnh tha cho hắn một mạng, Kỷ Cương có thể báo thụ hình không nổi chết đi thì xong. Và cho dù đánh không chết, thì đánh thành siêu đẳng tàn phế thậm chí thành người thực vật cũng coi như tiêu tùng rồi.
Vân Lộ càng kinh hãi hơn, ôm chặt ca ca của mình: "Không! Không thể nào! Ca chờ đó, muội muốn gặp hoàng thượng, ca không có giết người! Bọn chúng hãm hại huynh! Muội sẽ yết kiến hoàng thượng!.... Các ngươi cút ra! Không được đụng tới ca ca của ta! Nếu không ta giết các ngươi!" Vừa nói, nàng vừa đá vào mấy cẩm y vệ áp giải Vân Lăng.
Mấy cẩm y vệ nào dám động thủ với công chúa. Chủ tử đánh người, bọn chúng thậm chi còn không dám tránh, đừng nói chi là đánh trả.
Kỷ Cương âm lãnh cười: "Vân Lộ công chúa, tuy Vân Lăng giết người, nhưng hoàng thượng long ân hạo đãng, niệm tình hắn là hoàng tộc, nằm trong bát nghị, cho nên miễn cho cái chết, đình trượng một trăm hèo coi như xong, không sao đâu, ti chức sẽ khiến bọn chúng cẩn thận đánh, yên tâm đi."
"Phì!" Vân Lộ phun một bãi nước bọt vào Kỷ Cương, "Tên cẩu tặc mặt người lòng thú như ngươi dám đụng vào ca ca ta, ta sẽ giết ngươi!"
Vân Lộ là công chúa, là chủ tử, Kỷ Cương không dám đắc tội, cười bối rối: "Ti chức phụng thánh chỉ hành sự, thỉnh công chúa hiểu cho!" Xong phẫy tay, mấy tên cẩm y vệ lại định bước lên kéo Vân Lăng.
Vân Lộ ôm che lấy Vân Lăng, một mặt đá cẩm y vệ, một mặt khóc lóc nói với Dương Thu Trì: "Thu Trì ca, bọn chúng định giết ca ca muội! Huynh cứu ca ca của muội đi a...!"
Dương Thu Trì bước lên nói với Kỷ Cương: "Án của Vân Lăng chưa tra rõ, không thể như thế mà hành hình, chờ ta gặp hoàng thượng rồi nói sau!"
Kỷ Cương cười lạnh đáp trả: "Chờ ngươi? Ngươi là cái thá gì? Bổn quan phụng thánh mệnh hành hình, ai dám ngăn trở? Mang đi!"
Mấy cẩm y vệ xông tới, Dương Thu Trì trong lúc nóng giận đã vung quyền lên đánh, thoáng cái đã đánh ngã mấy người.
Kỳ thật, các vị cẩm y vệ phụ trách hành hình này tuy không thể kể là cao thủ nhất lưu, nhưng võ công không tệ. Nếu đánh nhau thật, Dương Thu trì chưa chắc là đối thủ của chúng. Nhưng hiện giờ một bên là cẩm y vệ chỉ huy sứ, một bên là phó chỉ huy sứ cộng thêm công chúa, cục diện này khiến bọn chúng không biết nghe ai. Mấy người rất nhanh trí, chỉ cần Dương Thu Trì động thủ, bọn chúng một là không có gan đối địch với phó chỉ huy sứ đại nhân, hai là giả vờ hôn mê đi là có thể tránh được cửa ải này, cho nên mấy người dễ dàng bị Dương Thu Trì đánh hạ.
Kỷ Cương không giỏi về loại đánh giáp lá cà này, hơn nữa trọng thương vừa bớt, chân tay không lanh lẹ, chỉ chống quài trượng đứng đó không dám lên, chỉ Dương Thu Trì quát: "Ngươi... ngươi dám cướp khâm phạm!"
"Tên cẩu tặc ngươi ngoại trừ ngậm máu phun ngươi, còn điểm gì khác nữa không?" Dương Thu Trì lạnh lùng cười.
Đúng lúc đó, trong phòng có một thái giám đi ra, lớn tiếng hô: "Hoàng thượng khẩu dụ, tuyên Trấn Viễn hầu Dương Thu Trì, Thanh Khê công chúa Vân Lộ tấn kiến!"
Vân Lộ khóc lóc ôm đẩy Vân Lăng vào trong: "Ca! Chúng ta đi gặp hoàng thượng, chúng ta không thể để chúng hiếp đáp như vậy!"
Ba người tiến vào phòng, Kỷ Cương cũng chống gậy đi cà nhắc tiến vào theo, ngữa cổ lớn tiếng hô: "Hoàng thượng, bọn chúng cướp khâm phạm Vân Lăng rồi!"
Dương Thu Trì đưa mắt nhìn thấy mặt của Minh Thành Tổ âm lạnh, giật thót người, thầm kêu không xong. Nét mắt này quá quen rồi, lần trước khi hắn bị Kỷ Cương vu hãm, Minh Thành Tổ cũng dùng thứ nét mặt và ánh mắt này nhìn hắn, chẳng lẽ lần này cuối cùng cũng bị bức dùng đến súng rồi sao?
Dương Thu Trì quỳ xuống dập đầu: "Hoàng thượng, án Vân Lăng giết người, vi thần có lời muốn nói."
Vân Lộ y như cũ ôm ca ca Vân Lăng của mình, sợ người khác cướp hắn đi, khóc lóc nói: "Phụ hoàng! Ca ca của con bị oan uổng đó! Người không thể vì thế mà giết huynh ấy được!"
Minh Thành Tổ bảo: "Lộ nhi, vương tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân. Huynh trưởng của con giết người, có nhiều người chứng minh, thi thể của người bị hại còn đó, có thể làm chứng rõ ràng. Nhân chứng vật chứng đều đủ đầy, con muốn phụ hoàng làm sao đây? Phụ hoàng đã căn cứ vào bát nghị, miễn cho hắn tử tội, đình trượng một trăm hèo...."
"Không...! Đình trượng trăm hèo là huynh ấy chết chắc!" Vân Lộ khóc gào: "Ca ca của con không giết người! Bọn họ oan uổng huynh ấy!"
Minh Thành Tổ nhíu mày: "Lộ nhi...! Con hãy về trước, ngày mai phụ hoàng đến phủ gặp con! Được không?" Minh Thành Tổ quay lại nói với Lý công công: "Cho nữ quan trong cung đưa Lộ nhi về phủ trước."
Lý công công khom người đáp ứng, định bước ra gọi nữ quan.
Vân Lộ ôm chặt Vân Lăng, ré lên: "Không! Con không về đâu! Phụ hoàng, người không thể giết ca ca của con! Ca ca của con bị oan uổng mà!"
Vân Lăng đã sợ đến mặt tái nhợt, miệng không ngừng thều thào: "Ta oan uổng... ta oan uổng a..." Ngoại trừ câu nay, hắn không biết nói sao cho ổn.
Dương Thu Trì dập đầu tâu: "Hoàng thượng, án Vân Lăng giết người chưa tra rõ án tình, không thể như thế mà dễ dàng dùng trọng hình!"
Nhị hoàng tử Chu Cao Hú phì một tiếng cười lạnh: "Ngươi là cái thá gì, phụ hoàng ta tự thân thẩm tấn án này, ngươi lại dám nói là chưa rõ ràng! Quả thật là đại nghịch bất đạo!"
Dương Thu Trì biết, vừa rồi hai người này khẳng định là ta một câu ngươi một câu, đã đem án này định rõ. Hai người này, một là nhị hoàng tử được Minh Thành Tổ nhất mực muốn đưa lên vị trí tiếp nhiệm mình, một là đại thần tối thân tín và tin dùng nhất, thì còn có lời nào để nói nữa. Nếu như án này đã được hoàng thượng khâm định, muốn lật ngược trở lại chỉ còn có nước xuất kỳ chiêu.
Dương Thu Trì lớn tiếng thưa: "Hoàng thượng, cho dù Vân Lăng giết người, cũng là có nguyên nhân, chính là Kỷ Cương trước hết phái người giết chết ái thiếp của Tiết Lộc Tiết đô đốc. Vân Lăng tra án bắt giữ hiềm nghi phạm thì bị giặc phỉ tập kích, mới tạo thành ngộ thương!"
Dương Thu Trì trước hết khẳng định lại án do hoàng thượng định, để tránh cho ông ta sản sinh tâm lý đối lập, sau đó đưa án ái thiếp của Tiết Lộc ra. Tiết lộc cũng là trọng thần thân tín của Minh Thành Tổ, chỉ có như thế mới dẫn tới sự trọng thị của ông ta.
Quả nhiên, Minh Thành Tổ à một tiếng, nhìn trừng Dương Thu Trì, một lúc sau mới giơ tay ra hiệu cho hắn bình thân, tiếp theo đó mặt mày không vui nói: "Dương ái khanh, ngươi cổ động Lộ nhi xông đánh Bắc trấn phủ ti, toan tính cướp chiếu ngục, trẫm còn chưa hỏi tội ngươi, ngươi lại đến nói bậy cái gì là ái thiếp của Tiết đô đốc bị giết, cái gì Kỷ ái khanh chỉ sử? Ngươi điên đảo trắng đen, xáo trộn mọi thứ, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Tuy Minh Thành Tổ nói lời không thiện, nhưng lòng Dương Thu Trì vẫn hơi giản ra, vì chí ít lần này Minh Thành Tổ cũng để cho hắn đứng mà nói, chứ không phải như lần trước nhất mực phải quỳ. Có khả năng là hoàng thượng đối với lời của Kỷ Cương nói còn có chút nghi ngờ, và cũng có thể là Minh Thành Tổ có lòng nâng đỡ cho mình, cho nên mới có động thái như vậy.
Dương Thu Trì khom ngừơi thưa: "Hoàng thượng, chuyện này nói ra rất dài, án Vân Lăng giết người cũng từ đó mà ra. Hoàng thượng có thể nghe vi thần trình bày tường tận hay không?"
Minh Thành Tổ còn chưa trả lời, nhị hoàng tử Chu Cao Hú đã giành nói trước: "Phì! Phụ hoàng có nhiều chuyện quân cơ sự vụ trọng đại cần xử lý, còn đâu rảnh mà nghe ngươi nói nhăng nói cuội? Thật là thứ không biết sống chết gì!"
Dương Thu Trì đưa mắt thấy Minh Thành Tổ nhíu mày không hài lòng, chẳng còn cách nào khác, quyết định phải cùng bọn họ đánh một trận võ mồm, cung thân nói: "Hoàng thượng, Vân Lăng chính là con trai của Miêu vương, cho dù là phạm phải trọng tội giết người, nếu như không hỏi cho minh bạch, qua loa dùng ngay trọng hình, chỉ sợ Miêu vương không phục a!"
Nhị hoàng tử Chu Cao Hú quát: "To gan! Dám dùng Miêu vương để uy hiếp phụ hoàng ta, Miêu vương là cái thá gì? Ngày nào đó ta dẫn một đội nhân mã, đạp bằng Miêu cương của hắn, lấy đầu hắn về treo trên cổng thành!"
Minh Thành Tổ hừ lạnh một tiếng, mặt mày đầy vẻ không hài lòng, quay lại nói với Chu Cao Hú: "Cao Hú, con cần phải nhớ, người Miêu không phục vương hóa đã lâu, các triều đời trước đều nhiều lần chinh tiểu, lao dân tốn của, như hiệu quả thu được rất ít. Do đó, có thể dùng cách an phủ được thì tuyệt đối không thể vọng động đao binh. Nghe rõ chưa?"
Chu Cao Hú lập tức minh bạch, Minh Thành Tổ đây là đang chỉ dẫn cho y yếu quyết trị nước, và ý tứ trong đây đã quá rõ ràng, lòng không khỏi mừng rỡ, vội vã khom người thưa: "Dạ! Thần nhi kính cẩn nhớ lời giáo huấn của phụ hoàng!"
Minh Thành Tổ gật gật đầu, nói: "Lời của Dương ái khanh cũng có lý, thôi được, Dương ái khanh chấp chưởng Nam Trấn phủ ti, kiểm soát pháp kỷ của cẩm y vệ. Vân Lăng này là cẩm y vệ, hắn phạm pháp, tự nhiên do Dương ái khanh thẩm tấn. Tuy trẫm đã thẩm tra qua, nhưng nghe thêm ý kiến của Dương ái khanh cũng không sau, sao này đối với Miêu vương cũng dễ nói chuyện."
Lời vừa rồi của Minh Thành Tổ nhất mực xoay vầng trong tâm tư của Chu Cao Hú, khiến y vô cùng cao hứng, cho nên những lời nói sau này y không để ý gì, cũng không đảo loạn gì nữa. Nếu như y không nói, hơn nữa thái độ của Minh Thành Tổ cũng đã quá rõ ràng, Kỷ Cương không còn cách nào khác.
Dương Thu Trì nghe hoàng thượng nói vậy, vô cùng mừng rỡ, khom người thưa: "Chuyện này cần phải nói từ án ái thiếp của Tiết lộc bị giết. Hôm nay sau buổi triêu sớm, đô đốc phủ Tiết Lộc Tiết đại nhân mời thỉnh ti chức đến phủ của ông ta làm khách, còn báo án với ti chức, nói rằng một người thiếp của ông ta tên là Hư Linh Tử bị người giết trong phòng, ngoài ra còn có hai nha hoàn cũng bị giết ở đó, trước đó do Cố phủ doãn Cố đại nhân tự thân tra án, nhưng rất tiếc là chưa tìm bắt được chân hung. Tiết Lộc yêu cầu vi thần tra án này..."
Minh Thành Tổ khe khẽ nhíu mày: "Thiếp thất của Tiết Lộc bị giết...? Chuyện này là thế nào?"
Dương Thành Tổ liếc mắt thấy sắc mặt Kỷ Cương hơi biến, tức thời lòng bừng sáng nảy ra ý, cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Tiết đô đốc đại nhân mới cưới một người thiếp. Người thiếp này nguyên là một đạo cô ở đạo quan, đạo hiệu là Hư Linh Tử, dáng mạo như hoa, Kỷ đại nhân dường như cũng nhìn trúng đạo cô này..."
"Nói bậy! Không có chuyện đó...!" Kỷ Cương vội vã cải chính.
Minh Thành Tổ hừ một tiếng, lừ mắt nhìn Kỷ Cương, Kỷ Cương vội vã im miệng.
Dương Thu Trì lại yên lòng hơn một chút, xem ra Minh Thành Tổ lần này không như lần trước dễ dàng tin lời Kỷ Cương. Chỉ cần cho hắn được nói, thì sẽ không có chuyện gì mà nói không rõ.
Dương Thu Trì nói tiếp: "Kỷ đại nhân nhờ người nói với Tiết đô đốc đại nhân là muốn có vị mỹ cơ đó, bị Tiết đô đốc đại nhân cự tuyệt. Sau chuyện này, vị mỹ cơ đó bị người ta gian sát tại nhà! Ngoài ra còn có hai thị nữ bị giết cùng, đầu bị chặt đứt hẳn."
Minh Thành Tổ a lên một tiếng: "Có chuyện này sao?"
"Vi thần dám lấy tính mệnh đảm bảo!" Dương Thu Trì khom người thừa, "vì thần trưa nay đã từng được Tiết đô đốc thỉnh nhờ, tiến hành khai quan nghiệm thi, phát hiện ái thiếp Hư Linh Tử của Tiết đô đốc đại nhân bị trúng một đao ở tim mà chết. Còn hai nha đầu thì bì người ta cắt đứt đầu."
Minh Thành Tổ đối với năng lực khám tra án mạng của Dương Thu Trì rõ ràng là tin tưởng không hề nghi ngờ, nghe lời gật đầu, hỏi: "Trẫm sao không nghe Tiết ái khanh nói qua chuyện này?"
"Tiết đô đốc cẩn thận từng chút, hoàng thượng bình thường lo liệu vạn chuyện, làm sao có thể rảnh rỗi nghe những chuyện nhỏ nhặt thế này. Do đó Tiết đô đốc chỉ báo án lên Ứng thiên phủ nha môn, không kinh động hoàng thượng. Hơn nữa, điều này so với những chuyện Tiết đô đốc bị Kỷ đại nhân chèn ép khác thì nhỏ như gợn nước giữa cơn biển động, nào có đáng gì."
Minh Thành Tổ hơi nhíu mày: "Lời này là sao?"
Dương Thu Trì liếc xéo Kỷ Cương, thấy thần tình của y kinh hoảng. Nếu như Tiết Lộ đã nói cộng mưu tiến thối, thì chuyện này nếu không nói ngay bây giờ, sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn để nói nữa. Hắn thầm quyết định, khom người thưa: "Hoàng thượng, năm rồi Tiết đô đốc từng gần một tháng không thượng triều đúng không ạ?"
Minh Thành Tổ ngẫm nghĩ, gật đầu đáp: "Không sai, dường như là bị bệnh." Ông ta quay sang nhìn Lý công công, "Lão lí đầu, có phải như vậy không?"
Lý công công khom mình thưa: "Dạ... Tiết đại nhân lúc đó bẩm báo như vậy."
Dương Thu Trì nói: "Không phải như vậy! Tiết đại nhân không hề sinh bệnh, mà là bị Kỷ Cương ở hoàng cung dùng quài trượng đánh vào đầu, não suýt bị đánh vỡ, phải nằm ở trên giường suốt cả tháng mới dậy được. Chuyện này rất nhiều người đều nhìn thấy, chỉ có điều dám giận mà không dám nói mà thôi..."
"Nói bậy!" Kỷ Cương rống lên, "Dương đại nhân, ngươi vu hãm bổn quan như thế là có ý gì đây?"
"Ha ha, thì ra ngươi cũng sợ người khác vu hãm? Chỉ có điều, Dương Thu Trì ta trước giờ không thích vu hãm người khác, không giống như ai kia, trừ vu cáo hãm hại tự nhiên không nói có, còn những bản lãnh cứt gì khác cũng không biết!" Dương Thu Trì cười lạnh chuyển thân nói với Minh Thành Tổ: "Hoàng thượng nếu như không tin, thì có thể triệu Tiết đô đốc đại nhân vào hỏi là biết! Hoặc là tra hỏi các quan trong hoàng cung ngày ấy, nhất định là tìm ra nguyên nhân!"
Minh Thành Tổ xua xua tay: "Thôi được, chuyện này không nói nữa, ngươi nói tiếp chuyện vừa rồi đi."
Dương Thu Trì hơi kỳ quái, chuyện này liên quan đến chuyện vu hãm đại thần Kỷ Cương mà hoàng thượng sủng tín nhất, hoàng thượng sao lại tự tiện cho qua vậy? Hắn hơi trầm ngâm, lạp tức minh bạch: Chuyện này phát sinh trong hoàng cung, lúc đó có nhiều người thấy tận mắt, hoàn thượng sao có thể bị che giấu mãi sự thật chứ? Hoàng thượng khẳng định là biết, chỉ có điều, nếu như Tiết Lộ không đề cập, ông ta nhiều hơn một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, túng dung cho hành vi độc ác của Kỷ Cương.
Dương Thu Trì tiếp tục: "Vi thần khám tra thi thể xong phát hiện, hung thủ gian sát ái thiếp Hư Linh Tử của Tiết đô đốc có bệnh hoa liễu, đồng thời, hắn sử dụng hung khí có một vết mẻ. Căn cứ vào hai manh mối điều tra, đã nhắm vào kẻ hiềm nghi phạm tội là một tên trong đội hộ vệ của Kỷ Cương tên là Lâm Viễn. Vân Lăng là trấn phủ phụ trách kiếm soát pháp kỷ trong cẩm y vệ, vi thần lập tức chỉ phái hắn dẫn đội kiểm sát cẩm y vệ đó đi đến ngõ hoa bắt Lâm Viễn về quy án."
Kỷ Cương nghe đến đây, khóe môi lộ nụ cười mỉm không dễ phát giác, nhưng bị Dương Thu Trì linh mẫn nắm bắt được, không khỏi ngẩn ngơ: tên Kỷ Cương đắc y cười cái gì vậy? Chẳng lẽ, Lâm Viên căn bản không phải là hung thủ, cho nên y mới yên tâm như vậy?
Lúc này không thể nào suy nghĩ kỹ vấn đề này, Dương Thu Trì nói tiếp: "Vi thần tra hỏi cẩm y vệ tại đương trường, biết được sau khi bọn chúng bắt Lâm Viễn xong, bị một đám người không rõ thân phận đột nhiên tập kích. Vân Lăng trọng thương ngã ra đất, tiếp theo đó ở hiện trường xuất hiện một thi thể, trên đó có cắm Tú Xuân đao của Vân Lăng. Tiếp theo đó, người của Kỷ đại nhân lại đến, chưa tra rõ sự thật gì là đã vu hãm Vân Lăng giết người, còn đánh cho hắn một trận rất tàn nhẫn, sau đó bắt đi."
"Dương ái khanh, lời ngươi nói so với tình huống tra chứng hoàn toàn không giống nhau." Minh Thành Tổ sầm mặt, cầm lên một sấp chứng từ: "Những cái này đều là lời chứng của tú bà của Miên Xuân lầu, các tên móng rùa và khách làng chơi ở đó, chứng minh đích xác là hành vi của Vân Lăng không ổn, thân mặc áo phi ngư dẫn hộ vệ đến thanh lâu tìm hoa vấn liễu, uống rượu làm việc riêng, tranh giành với khác chơi khác, dẫn tới xô xát. Vân Lăng còn chém một khách làng chơi bảy tám đao, cho tới tử vong ở đương trường. Kỷ ái khanh tiếp được báo cáo này phái người vội tới, Vân Lăng thậm chí còn muốn tiếp tục hành hung, người Kỷ ái khanh bất đắc dĩ mới bắt về quy án." Minh Thành Tổ vỗ vỗ lên sấp lời khai ở trên bàn: "Những thứ này là chứng tứ của cẩm y vệ đến đó bắt, chứng cứ chính xác, sao lại là vu hãm chứ?"
Vân Lăng khản giọng kêu gào: "Hoàng thượng, nhưng cái đó đều là Kỷ Cương vu hãm hết, không phải là sự thật a! Tôi không có giết người. Tôi phụng mệnh của Dương phó chỉ huy sứ đại nhân, đi bắt nhân phạm..."
Kỷ Cương quát: "Im miệng! Ngươi đi vào chốn yên hoa tìm vui, tranh giành đánh đấu với khách làng chơi khác, còn chém chết một người. Chuyện này chứng cứ rõ ràng, chắc như đinh đóng cột, ngươi còn muốn giảo biện?" Y liếc xéo Dương Thu Trì, đắc ý cười: "Vân Lăng, nhắc ngươi một câu, kiếp sau có đầu thai, nhất định phải tìm một chủ nhân tốt, đừng có tìm những kẻ yếu ớt không làm được chuyện gì, lại tự cho mình là chủ nhân có bản lĩnh bằng trời vậy, khiến cho bản thân chết lúc nào cũng không biết!"
Đối với sự trào phúng của Kỷ Cương, Dương Thu Trì coi như lọt tai mà không nghe thấy, hắn đang khẩn trương suy xét xem nên làm thế nào.
Tình huống hiện tại rất phức tạp, tài vu khống hãm hại của Kỷ Cương quả thật đã đến mức thượng thừa, những tú bà, móng rùa đó dưới sức ép của y, ai dám nói một chữ không chứ, đương nhiên là ngoan ngoãn chiếu theo cách nói của y mà thuật lại mọi chuyện. Còn về cái gọi là khách làng chơi tận mắt chứng kiến, nói không chừng đều là người do Kỷ Cương an bài.
Đơn thuần từ góc độ chứng cứ mà xét, thì an này có rất nhiều người tận mắt chứng kiến có thể chứng minh sự việc, lại có thanh Tú Xuân đao của Vân Lăng cắm ở thi thể người chết. Chứng cứ như vậy cho dù đem tới thời hiện đại, cũng quá đủ để chứng minh tội ác rồi. Minh Thành Tổ định án như thế, cho xử Vân Lăng 100 đình trượng, có thể nói là không gì khéo hơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...