Nạp Thiếp Ký

Dương Thu Trì thong thả bước, điều khiến hắn bất ngờ chính là: lúc hắn mới đến thì là ban đêm nên không thể quan sát khung cảnh xung quanh, hiện giờ trời sáng, cảnh vật trước mắt tuy không bằng hào trạch của hắn ở Vũ Xương, nhưng cũng hơn hẳn Ba châu tri châu phủ.
Hắn cùng những người tùy hành được an bài ngụ ở một tiểu viện đơn độc gọi là "Trì Kính trai". Bản thân viện không lớn, nhưng nơi nào cũng thể hiện sự tinh tế của chủ nhân, ngay cả những cây sơn chi mà hắn thích nhất cũng được đặc ý chuẩn bị, hơn nữa còn đang trổ những màu hoa khác nhau trang điểm cho khu vườn nhỏ vô cùng mỹ lệ.
Rời khỏi vườn, Dương Thu Trì tự tin dấn bước đến một hành lang có mái che. Hành lang này hấp dẫn Dương Thu Trì nhất ở chỗ có hoa văn và thơ điêu khắc tinh mỹ. Nhưng thi từ trên tường hành lang này đều là thủ bút của các đại gia tiền triều, xem ra vị tài chủ địa phương Bành Hạ Hỉ này không phải là con người thô kệch.
Chưa đi hết hành lang, Dương Thu Trì đã phát hiện Bành Hạ Hỉ mặc một trường sam toàn trắng, tay cầm hai quả cầu sắc mỉm cười bước khoan thai về phía hắn.
"Tước gia, hôm qua ngủ có ngon không?" Bành Hạ Hỉ cung thân thi lễ.
"Ha ha, trang viên của Bành ông được trang trí quả thật là làm cho Dương mỗ còn tâm tình nào hao phí thời gian trên giường nữa chứ. Mỹ cảnh như thế này nhất định phải ra ngoài xem qua cho biết mới có thể nói là không uổng chuyến đi này."
"Ha ha ha, tước gia quá khen rồi."
Hai người cùng đi khỏi hành lang, ngồi xuống trước một giả sơn có cảnh sắc tuyệt diệu.
Lúc ngồi lên tảng đá ấy, ánh ban mai vừa khéo xuyên qua mây khói. Trong tiết trời như thế mà ngồi đây nhắp nháp tách Long tỉnh trà do Bành Hạ Hỉ đặc biệt chuẩn bị, quả thật là thoải mái vô cùng.
Hai người đang hàn huyên thì một gia đinh khẩn cấp chạy vào, thấy Dương Thu Trì có ở đó, vội lui qua một bên không dám lên tiếng, Bành Hạ Hỉ nhíu mày nhìn hắn ra hiệu bước lại bẩm báo.
Gia đinh ấy bước lại cạnh Bành Hạ Hỉ, kề sát tai lão định thưa chuyện, Bành Hạ Hỉ khoát tay: "Có chuyện gì cứ nói trước mặt Dương đại nhân luôn đi, có gì đâu mà thì thào chứ."

Gia đinh đó nhạ nhạ liên hồi: "Dạ ... dạ... là như thế này, vừa rồi một thủ hạ của Bành Tứ đến báo cáo, nói là Bành Tứ đã chết ở bến thuyền tối qua. Thi thể hiện giờ... hiện giờ... còn ở bến thuyền."
"Cái gì? Bành Tứ chết rồi? Sao lại như vậy? Chết làm sao?" Bành Hạ Hỉ cả kinh hỏi.
Gia đinh rụt rụt rè rè thưa: "Tiểu nhân cũng không biết. Lão gia người mau đến đó xem đi."
Bành Hạ Hỉ nhìn Dương Thu Trì, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, chẳng lộ vẻ kinh ngạc gì.
Kỳ thật, Dương Thu Trì thầm kêu xui xẻo trong lòng. Bản thân hắn sao lại như một vị đại trinh thám nặng vía vậy, đi đến đâu là có người chết phải điều tra đến đó, thật là phiền.
Nhưng mà hắn đến đây không phải là về quê nghỉ phép, xảy ra chuyện gì phải làm rõ chuyện đó thôi, cho nên mặc dù ngoài mặt thì không biểu hiện gì, bên trong đã thầm lưu tâm.
"Dương đại nhân, tên Bành Tứ này chính là người trong tộc của ta, là hai năm trước ta thỉnh đến bến thuyền cũ quản lý tạp vụ cho ta, làm người thì... coi cũng được, chẳng hiểu tại sao lại chết như thế, làm sao bây giờ...?" Lão đưa mắt nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cười cười, dặn: "Lập tức sai người bảo hộ hiện trường, không cho phép người nhàn tạp đến gần."
Hắn là quan phụ mẫu của Ba châu, địa bàn của hắn xảy ra án mạng, còn chưa rõ là bị người khác giết hay là đột tử, cho nên hắn khẳng định là không thể đứng vòng ngoài. Buổi sáng sớm đẹp như vậy thế mà bị hủy, thật là đáng tiếc, nhưng mà, nhưng chuyện như thế này Dương Thu Trì đã sớm quen thuộc từ hồi còn làm pháp y ở thời hiện đại.
Bành Hạ Hỉ vội vã đáp ứng, lệnh cho người dưới lập tức theo ý trên mà làm.
Dương Thu Trì cho Hồng Lăng trở về phòng, có Hạ Bình cùng đội nữ hộ vệ bảo hộ chắc là không vấn đề gì, còn bản thân hắn thì mang theo Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ đi khám tra hiện trường.

Tống Vân Nhi vừa rồi ở trong vườn luyện công, sau khi quay lại tìm không thấy Dương Thu Trì, đang cho là hắn bỏ lại nàng một mình tiêu diêu đây đó, khiến cho nàng đang bực mình buồn bã, giờ nghe nói xảy ra án mạng, liên vui mừng kêu lên đòi theo.
Dương Thu Trì cười khổ lắc đầu, nếu đổi thành cô gái khác, khi nghe nói có án mạng nhất định sẽ sợ trắng cả mặt ra, làm gì có chuyện đến gần coi náo nhiệt. Có lẽ chỉ có cô nàng giả trai này mới dám có hứng thú đối với việc bắt bớ và khám tra các án mạng thế này.
Hiện trường án mạng xảy ra ở bến thuyền cũ Ân Dương trấn ở hạ du, người ở đây phần lớn đều là gia nô của Bành Hạ Hỉ.
Chờ Dương Thu Trì và Bành Hạ Hỉ ngồi kiệu tới bến thuyền, ở đó đã tụ tập đầy người.
Bành Hạ Hỉ xuống kiệu, thấy chỗ nào cũng là người, tức thời tức giận: "Sao lại thế này? Nhiều gười tụ tập ở đây làm cái gì? CHờ phát tiền công hả? Hừ! Các ngươi đi qua đi lại như thế, hiện trường đều bị những kẻ đần như các ngươi phá hỏng rồi! Còn làm quỷ gì nữa? Ngoại trừ những người phát hiện ra thi thể, những kẻ không liên quan cút hết cho lão tử!"
Lời này tuy nhiên thô tục, nhưng cũng khiến Dương Thu Trì không khỏi trố mắt nhìn lại lão nhân trước mắt này, dù gì thì không phải tất cả mọi người đều biết tính trọng yếu của việc bảo vệ hiện trường trong quá trình điều tra án mạng.
Thi thể của Bành Tứ nằm ở bên bậc thềm bến thuyền, không xa đó là chỗ ở của các người làm, bốc vác khổ lực.
Dương Thu Trì yêu cầu Bành Hạ Hỉ chờ ở xa xa, bản thân dẫn theo Tống Vân Nhi đến cạnh thi thể.
Thi thể nằm sấp, trên người mặc áo xanh, hạ thân là trường khố lụa đen, nhìn cũng khá chỉnh tề. Eo và phần thân trên ở trền thềm bến, hai chân duỗi thẳng, phần rìa ngoài thân trên tiếp xúc với đất bên ngoài bậc thềm, hai tay hơi dang ra dọc theo thân.
Phần đầu của nạn nhân có một vũng nước cạn, mặt và đầu ngập trong nước tới mang tai, đầu tóc rối bời, có dấu vết bị bấu ghịt.

Xung quanh thi thể và vũng nước đầy dấu chân.
Dương Thu Trì móc từ trong người ra một đôi bao tay xam xám mang vào, đó là đôi mà hắn dạy Hồng Lăng dùng tơ làm ra, mang theo bên người, phòng khi có án kiện phát sinh lâm thời mà dùng để khám tra.
Hắn cẩn thận nhấc đầu của người chết lên, thử chuyển động, phát hiện cổ thi thể đã có độ cương cứng khá cao. Hắn từ từ bỏ xuống, cầm một tay của thi thể thử uốn cong lại, phát hiện thi cương đã hình thành. Tiếp đó hắn lại cầm một chân uống cong, lắc lắc cổ chân của người chết, xác định thi cương đã phát triển đến phần chân.
Thi cương vốn xuất hiện phần dưới giờ đã lan toàn thân, chỉ riêng điều này cho thấy thời gian tử vong cách khoảng tám giờ.
Cẩn thận lật thi thể lên, hắn quan sát sắc mặt, tiếp đó vạch mi mắt và miệng ra xem, rồi cẩn thận kiểm tra phần cổ.
Tiếp đó hắn kéo quần của thi thể xuống, rồi kiểm tra thi ban ở mặt, ngực và đùi, thấy phù hợp với vị trí nên xuất hiện thi ban trong tư thế thi thể nằm sấp như lúc phát hiện.
Hắn dùng tay áp lên thi ban, phát hiện thi ban không dễ lợt đi. Kết hợp tình huống thi ban, thi cương và nhiệt độ thi thể, có thể sơ bộ phán đoán Bành Tứ chết vào khoảng mười hai đêm.
Tống Vân Nhi nhất mực ở sau hắn, mở to mắt quan sát hắn kiểm nghiệm thi thể.
Dương Thu Trì đứng dậy, nhìn thi thể ngẫm nghĩ, bảo: "Vân nhi, muội theo ta đã lâu, muội phán đoán thử xem người này làm sao mà chết? Nguyên nhân chết là gì? Là tự sát, bị giết, hay là xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
Một loạt vấn đề này khiến Tống Vân Nhi nghĩ muốn vỡ óc, lát sau mới nói: "Xem ra không phải tự sát."
"Vì sao?"
"Không ai sẽ chọn chúi đầu vô cái vũng nước thối cạn yều này mà tự sát, ghớm quá, chỉ sợ tên điên cũng không thèm. Hơn nữa nhìn mô dạng ăn mặc của y như vậy hơi kỳ kỳ, áo lại dơ bẩn dường như đã lâu không giặt, so với trường khố bằng lụa đen chẳng hợp chút nào."
Dương Thu Trì gật đầu khen: "Vân nhi quan sát rất tử tế, điều này rõ ràng là khiến người ta khó hiểu. Muội phân tích tiếp xem y vì sao mà chết?"

Tống Vân Nhi cúi xuống, quan sát kỹ thi thể một lúc, học theo động tác quen thuộc của Dương Thu Trì là sờ cằm suy nghĩ, trầm tư một lúc rồi đứng dậy, cười khổ lắc đầu: "Ca. Muội không biết."
"Vì sao vậy?"
"Trên người y không có ngoại thương do vật bén hay là vết bầm dập, không nhìn ra chết vì nguyên nhân gì."
"Có khi nào bị chết ngộp không?" Dương Thu Trì cười mỉm bật mí.
"Không giống lắm, lần trước lúc chúng ta kiểm tra thây chết trôi ở cạnh sông Ba, huynh cũng đã nói qua, người bị chết ngộp miệng và mũi sẽ sùi bọt, giống như cua phì ra bọt vậy. Người này mũi miệng không có, do đó không phải bị ngộp chết."
Dương Thu Trì bảo: "Muội có thể chú ý đến bọt nước ở miệng mũi người chết ngộp như vậy là rất tốt. Nhưng chỉ bằng điểm này cũng chưa thể đoán địch là bị ngộp nước chết, vì người bị chết do ngộp nước chỉ có phân nửa cơ suất là xuất hiện dạng bọt khí này, còn lại phân nửa trường hợp không hề xuất hiện."
Tống Vân Nhi hơi bất ngờ, hỏi: "Vì sao vậy? Huynh không phải nói nước lạnh tiến nhập vào đường hô... hô hấp... của người rơi xuống nước, kích thích niêm.... niêm mô, sẽ tạo ra một lượng lớn niêm dịch, cùng với nước hít vào còn có không khí tạo thành một thứ hỗn hợp ở phổi và khí quản, tạo thành loại bọt khí này hay sao? Nếu như đều bị rơi xuống nước, sao phân nửa số người ấy lại không xuất hiện loại tình trạng này chứ?"
Ký ức của Tống Vân Nhi rất tốt, nếu không đã không thành ái đồ của thiên hạ đệ nhất võ công Liễu Nhược Băng rồi. Dương Thu Trì khi kiểm tra thi thể đã thần thần bí bí nói qua một lượt các chi tiết, không ngờ nàng ta đều ghi nhớ hết, tuy không ích gì mấy, nhưng vừa nghe biết qua cũng hiểu được phân nửa.
Dương Thu Trì mỉm cười nhìn nàng: "Vân nhi thật thông minh. Cái mà trước đây ta nói chính là nguyên nhân xuất hiện loại bọt này, chứ không phải ai ai rơi xuống nước cũng bị như vậy, vì niêm mạc đường hô hấp của một số người không mẫn cảm, nên sẽ không xuất hiện niêm dịch thế này, hoặc có chăng cũng rất ít, như vậy sẽ không xuất hiện hiện tượng sùi bọt. Hơn nữa những dịch tiết ấy đối với niêm mô không kích thích gì lớn lắm, cộng thêm những kẻ bị chết ngộp xuất hiện 'dịch khô' do chưa kịp uống nước vào bụng và hít nước vào phổi và đường hô hấp thì đã chết rồi... đều không xuất hiện hiện tượng này."
Tống Vân Nhi càng kỳ quái hơn: "Người chết đuối..... sao lại thế được chứ?"
"Có chứ, hơn nữa không phải là hiếm đâu." Dương Thu Trì bắt đầu rất kiên nhẫn giải thích những thường thức về pháp y học cho Tống Vân Nhi, vì hắn hi vọng nàng sẽ là người trợ tá cho hắn, "Thứ người này thần kinh đặc biệt mẫn cảm, vì nước lạnh kích thích sẽ dẫn đến phản xạ ức chế thần kinh mê tẩu (Tức thần kinh phế vị, đôi thần kinh thứ 10 trong hệ thần kinh) dẫn đến tim đột nhiên ngừng đập dẫn tới tử vong. Cái này gọi là bị sốc do rơi xuống nước mà chết. Hay nói đơn giản hơn, thứ chết đuối này không phải là do ngộp nước, mà là do sợ quá mà chết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui