Nạp Thiếp Ký

"Trời ơi, quy củ cái rắm thối gì thế kia!" Dương Thu Trì bất bình, "Gả con gái thì gả con gái cho rồi, làm gì mà ước thúc thế, có cần chứng tỏ với "cục cưng" như vậy không?"
Dương Thanh Thủy tuy chẳng hiểu chữ "cục cưng" nghĩa là gì, nhưng đoán là nói cho mình, tức thời có cảm giác gặp người tri kỷ, cảm động lên tiếng phụ họa: "Chính vậy, nhưng chuyện này do cha mẹ định ra, cha mẹ đáp ứng rồi, huynh cũng chẳng còn cách nào."
Tống đồng tri chen lời: 'Nếu, nếu như hai nhà đã nói rõ với nhau rồi, thì ngươi, ngươi đưa Quách thị về nhà, chẳng phải là, là phản lại lời ước định của hai nhà, vậy là ngươi sai, sai rồi."
"Tống đại nhân có chỗ chưa rõ," Dương Thanh Thủy nói, "Tôi và Chu thị thành thân không được bao lâu, nhạc phụ Chu Đề Cử Chu đại nhân của tôi đã bị bãi quan rồi."
Thì ra là như thế, cha của Chu thị làm quan, phó đề cử của Diêm khóa ti (Quan chuyên thu thuế muối, rất có uy thời nhà Minh) chính là quan thất phẩm ở Minh triều. Dù nhỏ dù lớn gì cũng là quan, hai nhà có ước hẹn rồi thì Dương gia không dám sai ước. Nhưng nếu như cha của Chu thị hiện giờ bãi quan rồi, sau lưng không có thế lực, Dương gia muốn hủy ước thì Chu gia cũng chẳng có biện pháp gì.
Nhân vì ước định của Chu gia thái quá hà khắc và thậm chí chẳng có tình lý, Dương gia nếu muốn hủy ước sẽ không bị thế tục chỉ trích gì nhiều. Chỉ có điều hủy hay không hủy chỉ cần Dương lão thái gia nói một tiếng là xong. Cha còn sống sờ sờ ở đó, Dương Thanh Thủy cho dù có muốn cũng chẳng có quyền tự chủ gì.
Dương Thu Trì giờ đã hiểu, hỏi: "Ngươi muốn dùng chuyện thu hồi nợ để làm vui lòng cha, để ông ấy đồng ý cho ngươi nạp thiếp?"
Dương Thanh Thủy gật đầu: "Đúng vậy, tôi là trưởng tử của Dương gia. Vợ tôi Chu thị sinh lần đầu là một bé gái, sau đó không sinh dục nữa. Cha mẹ tôi hi vọng sẽ sớm có cháu để giữ hương hỏa, do đó tôi nghĩ cha mẹ tôi sẽ đồng ý thôi. Thật không ngờ.... thật không ngờ...." Nói đến đây, Dương Thanh Thủy có chút thương cảm, không nói tiếp được nữa.
Dương Thu Trì chờ y bình tĩnh trở lại, mới hỏi: "Không ngờ cái gì?"
"Không ngờ là tôi thu nợ từ Dương châu trở về, Quách thị, Quách thị đã trở thành tam di nương của tôi rồi."
Kết quả này tuy Dương Thu Trì đã sớm biết, nhưng vẫn kinh ngạc vô cùng: "Cha ngươi sao lại nạp Quách thị do ngươi đưa về làm tiểu thiếp được, thật là..." Đề cập đến trưởng bối, hắn không tiện đưa ra lời bình gì nhiều.
Dương Thanh Thủy hiện thần sắc thê lương, đắm chìm trong thương cảm chuyện xưa.
Tống đồng tri nghe qua cũng có chút bất ngờ, Dương lão thái gia không chịu hủy ước, không đồng ý cho con trai nạp thiếp thì thôi đi, sao lại lấy luôn nữ nhân do con trai đưa về làm tiểu thiếp chứ!
Nhưng mà nói đi còn nói lại, nếu như Dương Thanh Thủy ngươi đã không thể nạp Quách thị làm thiếp, Dương lão thái gia nạp thì vừa đúng với câu "không đủ miệng mo có đâu tới bồ đề rách, nước ngọt không dành cho ruộng hàng xóm". Chỉ có điều cha mà giành nữ nhân của con thì không tránh khỏi bị miệng thế chán ghét chê cười.
Dương Thanh Thủy lại nói tiếp: "Tôi quay về biết chuyện này rồi òa khóc một trận, cha tôi thấy tôi đáng thương, nên chủ động nói thệ ước với Chu gia không cần giữ nữa, tôi lúc nào cũng có thể nạp tiểu thiếp. Nhưng một là tôi chán ghét Quách thị phản lại lời hứa, đổi lại gả cho phụ thân tôi, khiến tôi lòng nguội ý lạnh chẳng còn tâm tư đâu mà nạp thiếp, hai là nương tử của tôi cứ cứng rắn mãi, nên cho đến giờ chuyện nạp thiếp vẫn không thành."
La huyện thừa giờ đã hơi hiểu về án này, có mặt trưởng quan ở đây nên y nhất mực không dám tùy ý chen lời. Y lại quan tâm đến án giết tam di thái hơn, nghe đến đây liền nhịn không được nói: "Xem ra ngươi tức giận Quách thị phản lại lời thề, đi lấy cha ngươi, nên ngươi giết nàng ta cho hả giận!"
Dương Thu Trì giật nảy mình, La huyện thừa này thật là quá chủ quan, suýt chút nữa hơn cả hắn trong vụ này. Hắn bèn lên tiếng: "La đại nhân nói lời này chưa có lý lắm, Dương Thanh Thủy nếu muốn báo phục, không có khả năng chờ đến một năm cho Quách thị sinh con rồi mới báo phục a."
Lời tuy nói như thế, nhưng trong lòng hắn nghĩ, thứ khả năng này không phải là không có. Nếu như Dương Thanh Thủy thù hận khắc cốt ghi tâm, lớn cho đến nỗi phải giết người mới hả giận, thì thời cơ không thành thục vẫn có thể nhẫn nại được. Tuy nhiên, có thể để cừu hận trải qua một năm mới thực hiện báo cừu, lòng thâm như vậy chỉ sợ thế gian này khó kiếm.

La huyện thừa đối với sự phản ban của Dương Thu Trì không dám biện giải, nhưng cách nghĩ trong lòng không thể nói ra bức rức khó chịu vô cùng, nên mặt đỏ bừng lên.
Dương Thu Trì cười hỏi La huyện thừa: "Có phải là ông nghĩ hắn không chừng thấy con của Quách thị và phụ thân mình rồi cuồng tính đại phát, nên giết người hả giận?"
Đây chính là điều La huyện thừa nghĩ, nên không khỏi vô thức gật đầu. Dương Thu Trì quay sang Dương Thanh Thủy bảo: "Vấn đề này do ngươi tự hồi đáp vậy."
Dương Thanh Thủy nói: "Ba vị đại nhân, kỳ thật tuy tôi giận nàng ta, nhưng không hề hận. Tôi biết nàng ta không còn cách nào khác. Hơn nữa, tôi và nàng ấy chẳng hề biết nhau lâu, cũng không dám nói là có cảm tình sâu đậm. Đối với nàng mà nói, có thể gả cho người nhà phú quý là được rồi, tuổi tác lớn nhỏ không trọng yếu, vì dù gì cũng là làm tiểu thiếp. Có thể nàng ta nghĩ, trong nhà này, gả cho cha tôi thậm chí còn tốt hơn là gả cho tôi."
Dương Thu Trì tán đồng: "Đúng a, nhưng mà, dì ta không hề nghĩ đến đại phu nhân và nhị di nương sẽ không để cho dì ta sống qua những ngày tháng hạnh phúc."
"Kỳ thật, cho dù là gả cho tôi cũng không nhất định là sống khỏe. Vợ Chu thị của tôi...." Nói đến đây, Dương Thanh Thủy nín bặt.
"Chị dâu Chu thị? Chị ấy làm sao?" Dương Thu Trì hỏi dồn, "Chẳng lẽ chị ấy cũng không dung cho tam di nương?"
Nói đến đây rồi, Dương Thanh Thủy đành nói tiếp thôi: "Mẹ tôi biết tôi xưa kia khi mang Quách thị về là định nạp làm tiểu thiếp, nên người cứ nhất mực cảnh giác, có chuyện gì cũng tìm tam di nương tra xét, mẹ tôi và nhị di nương, còn có Ngải tiểu nữa, đều tìm cách đày đọa nàng ta."
"Khi tam di nương mang thai rồi, bọn họ sợ tam di nương sinh ra một tiểu thiếu gia, nên chuyên môn đá vào bụng nàng ấy, muốn làm cho nàng ấy trụy thai. Tam di nương báo cho cha tôi hay, cha tôi không tin. Rất may là Bàng quản gia cũng biết trượng nghĩa, một lần nhìn thấy họ đánh đá tam di nương, nên lén báo cho Dương lão thái gia, bắt bọn họ tại trận."
"Dương lão thái gia rất tức giận, nói nếu như tam di nương bị lưu sản, thì không những dùng gia pháp trị tội họ, còn báo quan bắt họ trị luôn. Bọn họ vì thế mới bớt lại một chút."
"Sau đó bọn họ ngoài mặt thì nói nói cười cười, nhưng sau lưng cha tôi thì không coi nàng ấy là người nữa. Rất may là cha tôi có nói trước, nên họ không dám đánh vào bụng nàng, Sơn nhi mới được sinh ra bình an. Không ngờ cuối cùng cũng không thoát khỏi độc thủ của nhị di nương Trương thị. Phụ nhân này quả thật là ngoan độc."
"Bọn họ đánh tam di nương, mới đầu tôi không chịu được ra mặt nói hộ cho tam di nương. Không ngờ nhị di nương lại đem chuyện tôi bênh vực tam di nương báo cho cha tôi biết, hại cha tôi dùng gia pháp đánh tôi một trận, cả tháng sau mới dậy nổi. Từ đó về sau, tôi không dám quản đến chuyện của họ nữa."
Tống Vân Nhi là người không chịu nổi cảnh này, liền hỏi: "Vậy chẳng lẽ lão thái gia không biết tí gì về chuyện bọn họ làm trò quỷ sau lưng sau?"
"Làm sao mà lại không biết chứ, nhưng cha tôi làm sao được bây giờ? Người không thể ngày nào cũng thủ bên người tam di nương a. Hơn nữa, người đối làm sao với mẹ tôi và nhị di nương bây giờ? Lưng bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt da của mình, đánh bề nào cũng đau cả!"
Thì đành vậy, nhưng Tống Vấn Nhi vẫn còn có chút phẫn phẫn bất bình, khinh miệt nhìn y: "Chẳng lẽ ngươi cứ để mặc cho họ đày đọa tam di nương hay sao? Dù gì thì nàng ta cũng là do ngươi mang về nhà a."
"Tôi làm gì có biện pháp nào? Nhưng sau đó tôi thấy nàng ta bị khinh khi quá lắm rồi, đã từng lén nói với nàng là muốn thả cho nàng ta đào tẩu, nhưng nàng ta không chịu, nói nếu như đã gả về cho cha tôi rồi, sinh tử gì đều nhận cả."
Dương Thu Trì hỏi: "Tam di nương phát hoa si ôm ngươi nói cái gì cũng đáp ứng ngươi, chẳng hay là chỉ chuyện ngươi thả cho nàng ta trốn đi?" Nghe đến đây mọi người như hiểu như không, nên hắn hỏi tiếp: "Ngươi thả nàng ấy đi, nàng ấy đi là được rồi, cần gì phải nói cái gì cũng đáp ứng hết a!"

Gương mặt gầy ốm của Dương Thanh Thủy hơi đỏ, đáp: "Vì để giúp mọi người có thể bắt được chân hung báo thù cho tam di nương, tôi đành khai thật hết vậy."
Dừng lại một chút, y tiếp: "Lúc đó tôi nói với tam di nương rằng chẳng những muốn để cho tam di nương đi, mà còn cấp cho nàng ta ít tiền đến Ứng thiên phủ trốn một thời gian, tôi sẽ mượn cớ đi du học đến cùng nàng lén lấy nhau. Nhưng mà nàng ta không chịu, nói là thà để cho họ đánh chết, chứ không chịu mất tính người. Hơn nữa, nàng hy vọng nếu như có thể sinh cho cha tôi một đứa con, nàng sẽ không bị khổ như thế nữa."
Hiểu rồi, nhất định là tam di thái bị khi phụ thảm thương trong nhà họ Dương rồi, nên cho dù nghe Dương Thanh Thủy nói muốn đưa nàng trốn đi, về mặt biểu hiện thì không đáp ứng, nhưng trong lòng đã ngầm chịu rồi. Cho nên đến lúc phát hoa si, mất hết lý trí, nên mọi ý nghĩa trong lòng đều nói hết ra.
Dương Thu Trì nói: "Có một vấn đề không tiện nói ra, nhưng ta không thể không hỏi, hỵ vọng đường huynh đừng cho là lạ."
Dương Thanh Thủy hơi khom người: "Dương đại nhân nói quá rồi, tại hạ nhất định như thật bẩm báo."
"Tam di nương gả về cho lão thái gia rồi, ngươi và nàng ấy còn... còn có thứ quan hệ đó nữa không?" Dương Thu Trì thật tế không tìm được từ nào dễ nghe hơn để hỏi, nên đành hàm hồ như vậy. Rất may là loại sự tình này rất dễ lý giải.
Dương Thanh Thủy đỏ phừng mặt, lập tức trịnh trọng đáp ngay: "Đương nhiên không có, thứ luân thường đạo lý, lễ nghĩa liêm sĩ này Dương Thanh Thủy tôi vẫn mười phần hiểu rõ, làm sao có thể làm chuyện heo chó đó chứ! Tôi đối với tam di nương nhất mực kính trọng, không dám vượt quá giới hạn nửa phân!"
Tống đồng tri hừ lạnh một tiếng: "Nói dễ nghe quá, nhưng, nhưng người làm sao lại còn muốn kim ốc tàng kiều vậy?"
Mặt Dương Thanh Thủy càng đỏ hơn. Y cúi đầu đáp: "Đó là vì, là vì tôi thấy tam di nương bị họ đày đọa muốn chết tới nơi, nên mới đột nhiên đề xuất như vậy. Nhưng mà tôi chỉ nói như vậy thôi, tuyệt đối không hề phát sinh chuyện cầm thú với nàng ta!"
"Nếu như, nếu như nàng ta đáp ứng cùng tư bôn với ngươi, vậy, vậy chẳng phải là có rồi sao?" Tống đồng tri vẫn túm áo không buông.
"Là tôi nhất thời hồ đồ, rất may là nàng ta không đồng ý lúc đó, nếu không tôi, tôi sẽ hãm nhập vào con đường vạn kiếp bất phục. Nhưng mà tôi và nàng ta thật không hề phát sinh chuyện gì phản luân thường đạo lý, là thật đấy, xin đại nhân minh xét!"
Dương Thanh Thủy nói chuyện này xem ra là thật, vì cùng ở chung một nhà, nếu y dám cùng tiểu thiếp của cha có chuyện gì mờ ám, Dương lão thái gia là người tinh minh vậy, tuyệt đối không có chuyện gì thoát được cặp mắt của lão.
Thiên hạ chẳng phải là chết hết chẳng còn nữ nhân nào, Dương Thanh Thủy là trưởng tử của Dương gia, là người kế thừa của Dương thị gia tộc, cái gì nặng cái gì nhẹ y tự biết rất rõ, làm sao lại phạm phải sai lầm ấu trĩ thế này?
Do đó, chuyện trường kỳ thông gian của hai người tuyệt không thể có, nhưng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng hai người nhân lúc lão thái gia không có mặt, xảy ra chuyện kích tình một đêm hai khắc gì đó, do đó, Sơn nhi còn có khả năng là con trai của Dương Thanh Thủy và tam di thái.
Tống đồng tri còn có một vấn đề chưa rõ, nên lên tiếng hỏi: "Nếu, nếu như ngươi nói tam di nương không phải là do ngươi giết, vậy, vậy khi tam di nương chết rồi, ngươi lại chạy đi đâu?"
Dương Thanh Thủy đáp: "Không phải tôi chạy, mà là tránh đi."

Người này nói sao lộn xộn bừa bãi thế kia? Chạy và tránh làm gì có sự khác biệt thực chất nào? Nếu như không thừa nhận giết người, nên không thể dùng từ chạy mà thạy bằng tránh đi vậy thôi a! Tống đồng tri cũng kỳ quái hỏi: "Vậy, vậy vì sao ngươi phải tránh đi?"
"Tôi cũng thấy quỷ!" Cách nhau đã hai năm mà khi Dương Thanh Thủy nói đến chuyện này, vẻ mặt còn lộ sự khủng khiếp, cho thấy trình độ đáng sợ mà y thấy dữ dội đến cỡ nào. "Tam di nương treo cổ tự tử, không, là bị người ta xiết cổ chết, thì vào đêm sao đúng vào lúc cha tôi gặp quỷ, tôi cũng thấy!"
Tống Vân Nhi bị chuyện ám quỷ hai ngày nay dọa cho biến thành con chim bị tên, giờ phút này nghe Dương Thanh Thủy nói gặp quỷ khiến nàng kinh tâm hơn, hỏi: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi cũng thấy quỷ hồn của tam di nương đứng cạnh giường nhìn ngươi cười?"
Dương Thanh Thủy lắc đầu: "Nếu mà thế thì tốt rồi, tôi lúc đó cũng hy vọng nhìn thấy quỷ hồn của nàng ta đấy."
Ánh mắt của y nhìn mơ màng về phía trước, con ngươi thu nhỏ lại giống như lại nhìn thấy chuyện khủng bố kia nữa, "Ngày đó tôi ngủ không được, gương mặt và nụ cười của tam di nương vẫn phảng phất trước mặt. Nàng ta chết rồi tôi mới phát hiện là tôi quan tâm đến nàng ấy thế nào.
"Nhưng quỷ hồn của nàng ta không đến tìm tôi, mà ngày ấy thứ tôi thấy chính là lệ quỷ chân chính! Tuy cũng giống như tam di thái vận bạch y, nhưng đó là một lệ quỷ, da thịt trên mặt giống như chảy rớt ra, từng mảng từng mảng xuống đất. Mũi, miệng, lỗ tai, mắt, từng thứ từng thứ một bị rơi ra. Cuối cùng trở thành một đầu lâu đầy máu. Cuối cùng tôi bị sợ quá hôn mê đi."
Nghe Dương Thanh Thủy miêu tả lại như thế, Dương Thu Trì chợt động lòng, vì sao lại giống hiện tượng huyễn giác mà hắn gặp quá vậy? Chẳng lẽ Dương Thanh Thủy cũng bị người ta hạ Trí huyễn dược? Như vậy thì rõ ràng là y bị hạ với lượng thuốc nhiều hơn Dương lão thái gia, vì Dương lão thái gia nhìn thấy chính là tam di thái bình thường, cũng giống như lần đầu tiên hắn trúng trí huyễn dược vậy. Còn Dương Thanh Thủy và lần thứ hai hắn bị hạ trí huyễn dược có lượng thuốc lớn hơn, nên mới thấy luôn lệ quỷ do lực tác động cực mạnh của thuốc.
Xem ra có người muốn hại Dương Thanh Thủy, không phải dùng độc mà dùng Trí huyễn dược, khiến cho Dương Thanh Thủy sản sinh ảo giác thật khủng bố, để khiến y bị sợ chết khiếp đi luôn (*).
Dương Thu Trì truy vấn Dương Thanh Thủy: "Vậy sau đó ngươi còn thấy lệ quỷ nữa không?"
"Không còn nữa, bởi vì từ đó trở đi tôi không còn dám ở đây nữa, nếu bị lần nữa nhất định tôi sẽ sợ chết mất. Cộng thêm chuyện tam di thái chết rồi, tôi đi đâu trong nhà này cũng nhìn thấy thân ảnh của nàng. Mỗi một trường cảnh như vậy đều làm tôi thống khổ vô cùng. Tôi không thể chịu nổi thứ dày vò như thế nữa, nên mượn cớ du học rời khỏi thôn này. Rất may là sau khi rời khỏi thôn, tôi không còn nhìn thấy lệ quỷ khủng bố đó lần nào nữa."
Quả thật là đáng chúc mừng, Dương Thanh Thủy rời khỏi thôn là tránh đi được kiếp nạn. Nhưng mà, hiện giờ y đã quay về rồi, người năm xưa phục thuốc gây ảo giác cho y sao không tiếp tục ra tay nữa? Rất có thể là do Dương Thu Trì hắn đến, người kia cần phải đối phó với hắn trước, vì dù sao thì Dương Thanh Thủy cũng là người trong nhà này, không chạy đâu cho thoát được.
Nếu như những điều Dương Thanh Thủy nói trước đây đều là thật, y lúc nào cũng lo nghĩ cho tam di nương, thậm chí còn vì nàng ta mà bị cha đánh cho một trận, thì y không có đủ động cơ để giết chết nàng.
Xem ra, người hạ trí huyễn dược là một người khác. Mục đích của người đó khi hạ thuốc vào hắn là muốn khiến hắn sợ mà bỏ đi, còn hạ dược vào tam di nương là khiến cho nàng thần trí hôn mê rồi nhân cơ hội đó hạ sát thủ (không ngờ dẫn đến tác dụng phụ là khiến nàng ta phát bệnh thần kinh), hạ dược vào Dương lão thái gia cho đến giờ vẫn chưa rõ mục đích.
Nhưng người này vì sao lại muốn hại Dương Thanh Thủy? Dương Thanh Thủy nếu chết có lợi gì cho người này?
Gia sản? Chẳng lẽ là vì tranh đoạt gia sản?
Giết Thanh Thủy chết rồi, xong lại giết tiểu thiếu gia Sơn nhi, vậy phần gia sản này sẽ về tay ai? Chỉ còn con gái của nhị di thái là Dương Ngải Tiểu thôi. Chẳng lẽ nhất thiết mọi chuyện là do Dương Ngải Tiểu và mẹ ả làm hay sao?
Dương Ngải Tiểu vì sao đã mười bảy tuổi rồi mà chưa gả đi? Chẳng lẽ vì để chờ hưởng gia sản? Linh quang của Dương Thu Trì chợt lóe lên, phảng phất như nhìn thấy hi vọng phá án trước mắt.
Hiện giờ cần phải nắm bắt linh cảm này, trước hết xác định coi Dương Ngải Tiểu có hay không có hiềm nghi phạm tội, sau đó quay lại thẩm vấn chị dâu Chu thị để điều tra xem đêm đó Dương Thanh Thủy có ở nhà hay là không.
Dương Thu Trì cho Dương Thanh Thủy lui ra, và bảo bộ khoái đưa Dương Ngải Tiểu vào.
Mẹ của Dương Ngải Tiểu đã bị bắt, ả không còn lòng nào để cười nữa. Hiện giờ các quan lão gia lại kêu ả lên hỏi chuyện, ả vô cùng khẩn trương, không biết là có phải chuyện của mẹ có liên hệ tới ả hay không, nên trong thâm tâm vô cùng sợ sệt, thấy Tống đồng tri ngồi trong đại sảnh oai nghiêm lại càng sợ hơn, hai đầu gối mềm nhũn quỵ xuống.

Dương Thu Trì giờ tay ra dấu ngăn ả lại: "Ở đây không phải là nha môn chân chính, do đó đường muội bất tất phải hành đại lễ." Rồi khiến ả ngồi trên ghế lúc nãy Dương Thanh Thủy đã ngồi.
Dương Ngải Tiểu là đường muội của Dương Thu Trì, không nhất thiết phải khách khí gì, nên hắn hỏi thẳng vào vấn đề: "Đường muội, đêm tam di nương chết đó, muội đang làm gì?"
"Muội ngủ trong phòng của mẹ muội a." Dương Ngải Tiểu lí nhí đáp.
"Ở phòng của mẹ muội? Tự muội chẳng phải có một tiểu viện riêng hay sao?"
Thần tình của Dương Ngải Tiểu hơi hoảng loạn, cúi đầu không đáp.
Dương Thu Trì không tiện nổi nóng với nàng, quay nhìn Tống đồng tri. Tống đồng tri hội ý, mặt sầm xuống, quát: "Dương Ngải Tiểu, bổn quan hỏi, vì, vì sao không đáp?"
Dương Ngải Tiểu ngẩn người, vừa rồi rõ ràng là đường ca Dương Thu Trì hỏi, sao lại thành ông hỏi chứ? Nhưng lão gia nhà quan đã phát nộ, ả không dám nói chữ không nửa câu, vội vã hồi đáp: "Dạ, đêm đó tôi đến phòng của mẹ ruột nói chuyện, sau đó đêm khuya nên không về lại phòng."
"Nói chuyện? Nói, nói chuyện quái gì thế?"
Dương Ngải Tiểu ú ớ không đáp.
Chú thích:
(*) Ảo giác là khi có tri giác hay cảm giác nhưng hoàn toàn không có một kích thích ngoại lai hay nội tại nào tác động lên nhánh tận của thần kinh cảm giác. Người bệnh bị lẫn lộn vì cho là có gì đó tác động từ xung quanh hoặc ngay trong cơ thể họ. Ảo giác không chỉ ảnh hưởng lên 5 giác quan mà còn kích thích tất cả các tín hiệu tri giác từ các cơ quan vận động hoặc thính giác (như ảo giác vận động) đến các cơ quan nội tạng (dị cảm).
Trí huyễn dược (hay thuốc gây ảo giác) ngày nay là loại hợp chất hóa học có thể làm cải biến tư duy tình cảm của con người, ức chế hệ thần kinh... Đó là những loại thuốc thuốc nhóm ma túy mạnh, như hợp chất MDMA, LSD, DMT, MDA, PCP... Thường sau khi sử dụng 30 phút sẽ có tác dụng. Triệu chứng là nở con ngươi, huyết áp tăng, run rẩy, phản xạ mạnh, có ảo giác khác thường, không phân biệt được hiện tại và hư ảo, có cảm giác hòa nhập vào vũ trụ... Khoái cảm thường ngắn sau đó dẫn tới những biểu hiện xấu, ví dụ cảm giác xui xẻo, bị chướng ngại về tri giác, vọng tưởng, chướng ngại về tình cảm, bao gồm cả những cảm giác buồn rầu, bứt rứt, hay có những biểu hiện khác tính người.
Những hợp chất ma túy trên thường được bào chế thành thuốc lắc, ví dụ như ecstasy (Hồng Phiến), được tổng hợp từ năm 1912 với tên khoa học là 3,4-methylen dioxymetamphetamin (MDMA), đây là dẫn xuất của amphetamin được dùng nhiều từ thập niên 1980. Thuốc dùng chủ yếu qua đường uống. Vào khoảng cuối thập niên 1970, MDMA được một số bác sĩ chuyên khoa tâm thần Hoa Kỳ cho sử dụng như một phương thức điều trị hỗ trợ liệu pháp tâm lý. thuốc được trình bày dưới dạng viên nén, viên nang chứa 200mg chất MDMA. Ecstasy còn có tên là "viên thuốc tình yêu", EX, E, XTC, Adam, MDMA, Shamalow. Giới sử dụng gọi là "thuốc lắc" (dance pill) vì thường dùng trong các hộp đêm, vũ trường. Do tác dụng của thuốc, họ nhảy múa không biết mệt mỏi. Tác dụng đối với cơ thể rất đa dạng: làm tăng nhịp tim và tăng nhiệt độ cơ thể, thậm chí gây tình trạng mất nước cấp kèm trụy tim mạch. Có trường hợp tử vong do tăng nhiệt độ cơ thể ác tính, viêm gan trầm trọng và ngưng tim.
Về mặt tâm thần học, thuốc lắc nguy hiểm vì là tác nhân gây những cơn hoảng sợ, trầm cảm và bệnh tâm thần, đặc biệt càng dễ xẩy ra đối với những người có nhân cách dễ bị bệnh. Sự tiêu thụ ecstasy thường được kết hợp với các chất khác như rượu, cocain hoặc cần sa, nhằm phát huy tác dụng, kéo dài tác dụng hoặc giảm bớt tác dụng phụ. Ecstasy còn gây cảm giác thích hoạt động xã hội, dễ tiếp xúc với mọi người, tạo cảm giác hưng phấn. Tuy nhiên tác dụng phụ của chất này có thể dẫn đến chết người. Tác dụng phụ nhẹ thì có cảm giác khó chịu, vã mồ hôi, khô miệng. Khi dùng nhiều hơn 150 mg có nguy cơ chết người. Dùng nhiều lần sẽ có nguy cơ tim mạch, rối loạn tâm thần: vật vã, cơn kích động hoảng sợ, rối loạn tính khí và có biểu hiện tâm thần ảo giác.
Loại thuốc đặc biệt nguy hiểm nữa là LSD, (d-diathylaminde de l' acide lysergique), xuất hiện xuất hiện năm 1938 tại Thụy Sĩ. Ðây là một dẫn xuất bán tổng hợp của acide lysregic, có tác dụng gây ảo giác, rối loạn tâm thần, thậm chí gây ra tình trạng bị tâm thần. Thuốc sẽ gây một số phản ứng như cao huyết áp, tim đập nhanh, ớn lạnh, vã mồ hôi, tăng tiết nước bọt, ảo giác thị giác, ảo giác thính giác, ảo giác toàn thân, mất cảm nghiệm thời gian. Nguy cơ chủ yếu của thuốc này là về mặt tâm thần: hoang tưởng, tâm thần phân liệt kèm theo cảm giác không còn là mình nữa (giải thể nhân cách).
Loại thuốc ketamine còn được gọi là "thuốc đặc biệt K" gây nghiện tổng hợp, xuất hiện từ năm 1996, có nguồn gốc từ ketaphen, là một chất gây vô cảm dùng trong cấp cứu hay dùng trong thú y dưới dạng nước. Chất này tác động đến não và ức chế sự bắt giữ dopamin và nora drenalin. Ketamin là loại thuốc gây ảo giác mạnh, sau khi dùng sẽ có cảm giác bay bổng, thay đổi cảm giác đau, mất khái niệm thời gian, mất thăng bằng, giảm trí nhớ. Nếu dùng quá liều có thể gây bất tỉnh, hôn mê và tử vong.
Chất PCP (phenylcyclidin (1-phenylcyclohexyl) piperidin), được tổng hợp thử nghiệm vào cuối thập niên 50, bán trên thị trường năm 1963 dưới tên thương mại là sernyl, được dùng như loại thuốc gây vô cảm. Thuốc được sản xuất dưới dạng bột hoặc viên, được giới sử dụng gọi là "angel dust", "peace pill" và dùng uống, hút, chích. Thuốc gây cảm giác vật vã, lú lẫn kèm cảm giác cơ thể biến dạng, rối loạn thị giác, thính giác, trường hợp dùng quá liều có thể dẫn đến co giật và hôn mê. PCP cũng có thể gây phản ứng tâm thần cấp tính hay trầm cảm...
Trong Trung y, các loại thuốc gây ảo giác đã được nói khá nhiều. Ví dụ "Bổn thảo cương mục" có nó "trí huyễn dược" là thứ dược vật có thể gây ra ảo thị, ảo thính hoặc tinh thần thất thường. Những thứ thuốc này nếu dùng không đúng cách đúng liều sẽ gây ra những chứng như "phát cuồng bôn tẩu" (phát điên chạy lung tung), hoặc "như kiến quỷ thần" (giống như gặp quỷ thần). Các loại dược vật này là "Thương lục", "Phòng quỳ", "Lang đãng", "Mạn Đà la", "Vân Thật Hoa", "Đại ma", "Mộc nhĩ"... tổng cộng chín loại được kể trong các sách Đường bổn thảo, Bản thảo đồ kinh, Danh y biệt lục, Dược tính luận, Thần nông Bản thảo kinh, ... Lý Thời Trân nhận định nguyên nhân của việc này đều là do “giai hữu độc, năng sử đàm mê tâm khiếu, tế kì thần minh ,dĩ loạn kì thị thính cố nhĩ” (đều có độc, có thể khiến tâm thần mê man, dù là đang tĩnh trí nhưng thật sự đã nghe loạn nhìn loạn hết cả rồi).
------------o0o--------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui