Nạp Thiếp Ký

Họ tiến vào thành, đến thẳng nha môn của cẩm y vệ, Ngưu bách hộ nghe nói có quân vụ khẩn cấp, Tống Tình cùng mọi người khác đương nhiên không thể tham gia nghị luận, nên cho thân binh đưa họ đến dịch sở của cẩm y vệ nghỉ ngơi, còn bản thân thì cùng Dương Thu Trì, Tống tri huyện tiến vào nha môn.
Tống Tình cùng mọi người được bố trí ở dịch sở xong, liền lấy cớ đi nhà vệ sinh, rời khỏi dịch sở nhanh chóng chạy tới nhà học Hác.
Tống Tình đến cổng sau, gõ cửa, lách người tiến vào.
Người gác cổng đóng cửa cẩn thận, dẫn Tống Tình đến một gian thư phòng, sau đó đi báo cho Hác Dịch Phong. Một lúc sau, Hác Dịch Phong vén rèm bước vào, hỏi: "Sao rồi? Tình hình thế nào?"
Tống Tình không hồi đáp, hỏi ngược lại: "Mẹ ta ra sao rồi?"
Hác Dịch Phong nhíu mày đáp: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, mẹ cô sẽ không sao cả!" Dừng lại một chút, y lại hỏi: "Có phải là có tin tình báo gì trọng yếu không? Mau nói!"
Sắc mặt Tống Tình tái mét, đáp: "Ta có thể báo cho ngươi một tin tức trọng yếu, nhưng ngươi phải hứa là sẽ thả mẹ ta ra, và không làm khó chúng ta nữa!"
Hác Dịch Phong cười lạnh: "Làm gì có chuyện tiện nghi như vậy? Cô vốn là con dâu chưa cưới của nhà họ Hác ta. Cô giúp Hác gia làm việc đó là chuyện đương nhiên, còn nói điều kiện gì nữa chứ?"
"Ngươi ti bỉ!"

"Ha ha," Hác Dịch Phong cười, "Là ta ti bỉ! Chờ chúng ta thành thân rồi, cô sẽ biết ta còn nhiều thứ ti bỉ hơn nữa! Ha ha ha." Sắc mặt Hác Dịch Phong đầy vẻ dâm tà nhìn Tống Tình, ngồi xuống bàn đọc sách.
"Vô sỉ....!" Tống Tình đỏ mặt mắng, "Ngươi đừng có mơ, ta dù có chết, cũng tuyệt không gả cho ngươi đâu!"
Hác Dịch Phong nheo mắt: "Tống cô nương à, cô có biết không, chẳng mấy ngày nữa, hoàng thượng sẽ đoạt hoàng vị về lại trong tay, ta sẽ là phục quốc công thần, cô gả cho ta, vinh hoa phú quý hưởng không hết đâu ấy mà......"
"Ta không thèm!"
Hác Dịch Phong cười cười: "Được rồi, khoan nói đến chuyện này vội, cô nói coi rốt cuộc là có tin tức gì quan trọng?"
Tống Tình cắn răng, kiên quyết đáp: "Hác Dịch Phong, tin tức này rất trọng yếu, do đó, trừ khi ngươi thề độc là sau khi nghe xong, tha cho hai mẹ con ta, bằng không thì cứ chờ đó để mà hối hận!"
Hác Dịch Phong nhíu mày: "Tin gì mà trọng yếu dữ vậy? Cô nói đại khái trước để ta tính coi nó có đủ sức đổi lấy tự do cho hai mẹ con cô không."
"Chuyện liên quan đến Hiền phi!"
"Cô nói cái gì?" Hác Dịch Phong đứng phắt dậy, "Chuyện gì dính dáng đến HIền phi?"

Tống Tình cười lạnh: "Ngươi thấy tin tức này không đủ phân lượng?"
Hác Dịch Phong trầm ngâm một chút, ngẩng đầu nhìn Tống Tình, dứt khoát: "Được, cô nói đi, nói xong ta sẽ để hai mẹ con cô tự do!"
"Ngươi phải thề độc kìa!"
Hác Dịch Phong lạnh giọng: "Hác mỗ là người hễ nói là giữ lời! Nếu như cô nói xong, ta còn không tha cho hai người, thì Hác mỗ ta chết không toàn thây! Được chưa?"
Tống Tình nhẹ thở phào, đáp: "Chuyện các người định bắt cóc Hiền phi đã bị họ biết rồi."
"Cô nói cái gì?" Hác Dịch Phong cả kinh hỏi, "Bọn họ biết cái gì?"
"Trước khi Đặng Hữu Lộc bỏ trốn, đã đem một phong thư liên quan đến chuyện này đốt đi, không ngờ Thu Trì ca.... huynh ấy tìm được tàn tro, rồi từ đó đọc ra nội dung thư, hiện giờ đang ở cẩm y vệ nha môn báo cáo chuyện này."
"Cô xác định là hắn biết nội dung của bức thư?"
"Lúc huynh ấy báo với Tống tri huyện, ta cũng ở cạnh đó, huynh ấy nói các người định bắt cóc Hiền phi."

Sắc mặt Hác Dịch Phong ngưng trọng: "Họ Dương biết được chuyện này khi nào?"
"Sáng nay, lúc ta đi tìm huynh ấy, huynh ấy dường như dùng thứ thuốc nước nào đó ngâm lớp tro đó suốt cả đêm, vào nhìn qua là phát hiện ngay, sau đó chúng ta cùng đến báo cáo cho Tống tri huyện, rồi lên đường đến Ninh Quốc phủ ngay."
"Như vậy là tin tức này vẫn còn chưa báo lên trên." Hác Dịch Phong nhíu mày nói, "Chúng ta cần phải đi trước một bước, lập tức phi cáp truyền thư tông tri cho Diệp bá bá. Thời gian động thủ vốn dự định vào tối nay, xem ra sắp sữa rồi!" Hác Dịch Phong ngồi xuống bàn, gõ gõ tay lên bàn, rồi cầm bút viết vài chữ, bước đến cửa sổ lấy xuống một cái lồng chim, bắt một chim bồ câu đưa thư nhốt trong đó ra rồi cột phong thư vào chân nó.
"Ta có thể giúp gì không?" Ngoài cửa vang lên giọng nói cửa một người, tiếp theo đó là một trận cười dài, cửa rèm được vén lên, một hàng người tiến vào, đi đầu là Ngưu bách hộ, tiếp sau đó là Dương Thu Trì, Chu tri phủ, Tống Vân Nhi, Tống tri huyện, Long Tử Tư, ngoài ra còn Hầu Tiểu Kỳ và các cẩm y vệ khác.
Tống Tình biến hẳn sắc mặt, lùi một bước nhìn Dương Thu Trì, đỏ bừng mặt kêu lí nhí: "Thu Trì ca ca!"
Hác Dịch Phong cũng biến sắc, chuyển đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng Ngưu bách hộ cười bảo: "Hác công tử, không cần nhìn nữa đâu, ngoài cửa sổ phòng công tử hiện giờ ít nhất cũng có hơn trăm cẩm y vệ và bộ khoái, công tử dù có mọc thêm đôi cánh trở thành bồ câu đưa thư cũng bay không được nữa rồi!"
Hác Dịch Phong nhấc tay lên, định bỏ tờ thư vào miệng nuốt, nhưng Tống Vân Nhi phất tay, hàn quang lóe lên, một thanh phi đao nhỏ xíu đã cắm lên cánh tay của Hác Dịch Phong.
Hác Dịch Phong kêu lên thảm thiết, bức thư trong tay từ từ rơi xuống đất. Hầu Tiểu Kỳ bước tới, nhặt phong từ từ dưới đất lên đưa cho Ngưu bách hộ.
Ngưu bách hộ nhìn Tống Vân Nhi, khen: "Phi đao của Tống cô nương thật lợi hại, đa tạ!" Nói xong y tiếp lấy bức thư, xem qua rồi hắc hắc lạnh giọng: "Hác Dịch Phong, nhân chứng vật chứng rõ ràng, ngươi còn gì muốn nói nữa không?" Y phất tay, các cẩm y vệ từ phía sau lưng tràn đến, đè nghiến Hác Dịch Phong xuống đất, dùng dây thừng trói chặt lại, sau đó kéo xốc đầu dậy.
Hác Dịch Phong kêu lên: "Dương Thu Trì, thủ đoạn của các hạ thật là lợi hại, Hác mỗ thật thập phần bội phục! Nhưng mà ngươi đừng có quên, Tống Tình chính là cháu ruột của Tống tri huyện, mưu phản là đại tội sẽ bị tru diệt cửu tộc, ha ha, lần này ngươi lôi Tống lão đầu và con gái của lão vào rọ luôn rồi, công lao của ngươi thật là lớn a! Ha ha ha!"

Tống tri huyện lập tức biến sắc, nám chặt tay con gái nhìn Dương Thu Trì. Tống Vân Nhi cũng sợ đến tái xám mặt mày.
Dương Thu Trì quay sang dịu dạng cầm tay Tống Vân Nhi, lắc lắc đầu an ủi nàng đừng sợ, rồi quay lại đáp: "Hác Dịch Phong, chuyện này không cần ngươi lo, nếu không phải Vân nhi nhắc nhở ta còn có xỉ than trên mặt đất ở hiện trường, ta sẽ không phát hiện được Đặng Hữu Lộc chính là hung thủ, cũng không lần ra được âm mưu động trời này của các ngươi. Hơn nữa, nếu hôm nay không phải Vân nhi theo dấu Tống Tình, kịp thời thông tri cho chúng ta, thì chúng ta sẽ không phát hiện bộ mặt thật của hai người. Do đó, Vân Nhi và cha nàng chẳng những không bị liên lụy gì, mà còn lập được công to!"
Tống Vân Nhi nhẹ đáp: "Ca ca, nếu chẳng phải huynh nói cho muội biết, muội làm sao lại đi nghi ngờ tỷ tỷ ấy... để rồi lén theo dõi chứ. Nếu không phải huynh, toàn gia của muội...." Nghĩ đến hậu quả sau đó, nàng không khỏi rùn mình sợ hãi. Tống tri huyện cũng cảm kích nhìn Dương Thu Trì.
Hác Dịch Phong hét lên: "Tên gian tặc Chu Lệ này đại nghịch bất đạo, soán đoạt ngôi vua, tất sẽ bị trời phạt! Các ngươi trợ Trụ vi ngược, giúp cho kẻ ác, nhất định sẽ chịu hậu quả không tốt lành gì! Các ngươi cứ chờ đó mà xem!"
Ngưu bách hộ phất tay, các cẩm y vệ rút ra một cái khăn nhét vào miệng Hác Dịch Phong, lối hắn ra khỏi phòng.
Những cẩm y vệ khác muốn bước lên trói Tống Tình, Ngưu bách hộ giơ tay ngăn lại, quay sang nói với Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ, chuyện của Tống cô nương do huynh đệ quyết định a." Dương Thu Trì gật gật đầu, khẽ nói lời cảm tạ.
Ngưu bách hộ dẫn cẩm y vệ rời khỏi phòng, bắt đầu cho bắt hết Hác lão gia tử cùng mọi người của Hác gia. Long Tử Tư, Hầu Tiểu Kỳ biết người trong nhà họ cần nói chuyện, nên cùng bước ra ngoài chờ.
Trong phòng chỉ còn lại Dương Thu Trì, Tống trị huyện cùng hai tỷ muội Tống Tình, Tống Vân Nhi.
------------o0o---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui